Gần đây, Yuu đã thay đổi. Cậu ta không còn nói chuyện với mọi người nữa.
Mỗi khi về nhà, Yuu lại nhốt mình trong phòng cả ngày và gần như không bao giờ ra ngoài.
Rõ ràng là cậu ấy đã thay đổi kể từ ngày chiếc dây đeo bị vứt đi.
Nó có thực sự quan trọng đến vậy với cậu ta không? Chiếc dây đeo đó?
Thay vì một chiếc dây đeo mà một otaku sẽ đeo, lẽ ra cậu ta nên đến với tôi, người luôn ở bên cạnh cậu ấy...
ーーーーー
Khi tôi quay lại từ thư viện, tôi được chào đón bởi những tiếng ồn quen thuộc.
"Ewww, ghê quá." "Tốt hơn hết là cậu ta nên nghỉ học đi." "Thật, tại sao tên đó vẫn còn ở đây?"
Và rồi đến giờ nghỉ trưa.
Tôi đã bị bắt gặp.
Lần này là Kouyama-kun .
"Cậu...có người đã mất công chuẩn bị bento cho cậu, ăn đi."
"Oh, tôi không biết điều đó. Vậy là họ chuẩn bị cho tôi à."
Tôi nhớ là mình đã nói với họ rồi mà nhỉ, rằng tôi không cần nó.
"Cậu thực sự là thằng cặn bã đấy, biết không?"
"Wow, cậu ta thẳng thừng nói với hắn điều đó. Mặc dù, cậu ta cũng đã từng làm thế trước đây."
"Vậy 'thằng cặn bã' mà cậu nói là đang ám chỉ tôi à?"
"Còn ai khác ở đây nữa sao?"
Trước hết, hãy kiếm một số lý do thú vị nào.
"Xin lỗi nhé. Tôi đã nói với mẹ mình là từ giờ tôi sẽ ăn ở quán cà phê trường. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng mẹ mình sẽ chuẩn bị bento cho tôi đâu. Tôi sẽ tự trả tiền ăn với số tiền làm thêm mình kiếm được, nên tôi sẽ ăn ở quán cà phê."
Thực sự tôi khá vui vì mẹ đã vất vả chuẩn bị bento cho mình.
Nhưng bà ấy luôn cho vào thứ gì đó tôi không thích ăn.
Tôi liên tục nói với mẹ là không thích mùi vị của thứ đó nhưng mẹ vẫn khăng khăng bảo tôi nên vượt qua và cứ cho nó vào hộp.
Ngoài ra, mẹ luôn thêm vào những thứ Fuyuka và Haruka thích.
Còn đối với tôi, mẹ gần như chẳng bao giờ thêm thứ gì cả.
Thế mới nói, vì tôi có thể tự trả tiền ăn nên tôi không muốn gây phiền phức gì cho mẹ. Mẹ có thể thoải mái tận hưởng bản thân mà không cần bận tâm gì đến tôi nữa.
Và bên cạnh đó...số tiền em gái lấy trộm trong ví của tôi còn nhiều hơn số tiền tôi tiết kiệm được khi mẹ chuẩn bị cơm.
Đã lâu rồi tôi mới thấy cả lớp đông đủ như thế này.
Oh, chị ta đây rồi, Fuyuka.
"Xin lỗi, em không cần hộp cơm đó. Chị ăn hộ em đi."
"Em...em không biết những khó khăn mẹ chúng ta đang trải qua sao, chị không thể làm thế được!"
"Chị nói vậy nhưng đã bao giờ chị tự làm bento chưa?"
"...Không, chị chưa từng làm nó."
"Chị biết đấy, làm bento thực sự khá phức tạp. Chị phải dậy sớm vào buổi sáng và chuẩn bị một số thứ. Chị phải đi ra ngoài và mua nguyên liệu. Chị cũng phải rửa hộp cơm nữa..."
"Đúng vậy! Nếu em đã biết về nó thì nên..."
"Vậy chẳng phải tốt hơn là ngay từ đầu mẹ không làm nó hay sao? Chào nhé, hẹn gặp lại."
"Tên khốn này!" "Hắn ta vốn dĩ là đồ rác rưởi!" "Tồi tệ nhất!" "Tớ thực sự không muốn có người đó trong gia đình." "Tớ tội nghiệp cho mẹ cậu ấy." "Kinh tởm."
Yup, hương vị tuổi trẻ! Tuyệt vời!
Và vì đang ở trường nên tôi cũng có thể mua được một loạt các thực phẩm bổ dưỡng, vì vậy tôi cũng nên chắc chắn thực hiện điều đó.
Mặc dù cảm giác sự cân bằng dinh dưỡng của tôi đang dần bị mất đi.
ーーーーーーーーーーー
Khoảng thời gian cấp hai, bố mẹ của chúng tôi đều không có thời gian chuẩn bị bữa ăn, nên tôi ít nhiều phải chịu trách nhiệm về việc đó trong cả một năm.
Làm bento rất khó nhưng tôi đã gắng hết sức, mong muốn nghe được tiếng "Ngon quá!" từ những người ăn đồ ăn của tôi.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy điều đó từ mẹ, Fuyuka hay Haruka.
Đây chỉ là cái tôi của bản thân.
Một tính cách méo mó bộc lộ dưới dạng không muốn cảm nhận tình thương của người mẹ đó.
Tôi chắc chắn mẹ muốn tôi cảm nhận được nhiều thứ thông qua hộp bento đó.
Có lẽ mẹ muốn tôi nói rằng nó ngon mặc dù đó là thứ tôi thực sự không thích ăn.
Nhưng bạn biết đấy...
Mẹ có thực sự phải chuẩn bị những thứ đó cho tôi vào ngày sinh nhật, cuộc thi hợp xướng và thậm chí cả trong lễ hội thể thao không?