Khoảng thời gian tuyệt vời tại thư viện đã kết thúc.
Sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, tôi đi đến nơi làm việc.
"Này, mày đã làm gì Fuyu-chan vậy?"
"Trưa nay, cô ấy đã bị mày làm tổn thương đấy, biết không?"
"Nhìn kìa, ngay cả bây giờ trông cô ấy vẫn rất đau khổ."
"Này, tao đang nói chuyện với mày đấy!"
Có một vài kẻ phiền phức đang chặn cửa lớp nhưng tôi đã cố gắng chen qua.
"Mày...! Chúng tao sẽ không tha thứ cho mày nếu ở nhà mày dám làm Fuyu-chan tổn thương!"
Hãy vui vẻ ở nơi làm việc. Quản lý là một người tốt.
Ngoài bố ra, quản lý là người duy nhất tôi muốn vui vẻ trò chuyện cùng .
*
Ca làm việc của tôi đã kết thúc.
Tôi đến thư viện và đọc một cuốn sách.
Tôi ăn ramen vào bữa tối bằng số tiền tiết kiệm được từ công việc bán thời gian của mình.
"Ồ, món này ngon quá! Vì thường ăn cơm ở nhà nên tôi không quen ăn đồ ăn vặt. Đây là lần đầu tiên tôi ăn nhưng nó thật tuyệt!"
"Mừng anh về nhà Yuu, anh về muộn đấy."
"Onii-chan, anh đã làm gì đến tận giờ này vậy?"
"Yuu-kun, anh muốn ăn gì cho bữa tối?"
"Onii-chan?"
"Đợi đã! Yuu-kun!"
Đi ngủ thôi nào.
Tôi bước lên cầu thang.
Oh, lại là Fuyuka sao.
"Chị biết không, em không thể vào nếu chị cứ đứng chặn cửa như vậy."
"Em...nghiêm túc sao, đủ rồi đấy!"
"Uh, chị không thể tránh ra một chút được à? Em vừa tắm ở chỗ làm và đánh răng rồi, giờ em chỉ muốn đi ngủ thôi."
"Em đang nói cái quái gì vậy...Em thực sự muốn không liên quan gì đến gia đình này nữa sao?"
"Ý em là, em vẫn liên lạc với bố, nên em vẫn ổn."
Tôi đã gửi cho bố những ấn tượng của mình về món ramen và cuốn tiểu thuyết mà tôi đã đọc.
"Hả?! Chị không nói về bố, chị đang nói về những người cùng sống với em!"
"Oh, ra là chị đang nói về mọi người à?"
"Đúng!"
Hm...Thực sự tôi không hiểu. Chẳng phải chị ta bảo tôi đừng dính líu gì đến chị ấy sao, giờ lại muốn ngược lại? Chị ta có ổn không vậy?
Ngày xưa tụi tôi khá thân thiết. Ngày nào cũng vui vẻ, hết chuyện này đến chuyện khác.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Mỗi lần tôi cố gắng nói chuyện với chị ta, chị ấy lại lấy những lời lăng mạ và khiêu khích ra để đáp trả.
Haizz, thật chẳng vui chút nào...
"Không ổn sao? Em buồn ngủ rồi, nên hẹn gặp lại."
Ngày mai hãy thức dậy sớm và đi đến thư viện trường càng sớm càng tốt.
"Không, không ổn một chút nào!"
Thật sự tôi chẳng muốn dính líu gì đến chuyện của bọn họ nữa.
Phải làm gì đây nhỉ...Nghĩ nào...
...
Hmm, tôi đoán là cần phải giữ liên lạc với họ nhỉ?
Tôi quay lại phòng khách và bước đến chỗ mẹ.
"Ah, Yuu-kun. Con muốn nói chuyện rồi à?"
"Mẹ, con nghĩ con sẽ từ bỏ việc học đại học. Con sẽ tìm việc sau khi tốt nghiệp trung học.
Nên nếu trường liên lạc với mẹ, mẹ chỉ cần nói với họ rằng con sẽ không đi học nữa.
Con vẫn sẽ về nhà sau chuyện này nhưng sẽ về muộn hơn, muộn hơn nhiều so với hôm nay. Do đó, mẹ không cần phải lo lắng và chuẩn bị bữa tối cho con. Không chỉ bữa tối mà cả bữa sáng và bữa trưa nữa, nhé?
Về mặt tài chính, con cũng khá ổn vì con có tiền tiết kiệm từ công việc bán thời gian, con sẽ mua đồ ăn bằng số tiền đó.
Thôi được rồi, con đi ngủ đây."
"Eh? Con đang nói gì vậy...Yuu-kun...Đợi đã..."
"Thấy chưa? Chẳng phải chị muốn em nói chuyện lại với 'gia đình' của mình sao?"
Fuyuka đi xuống cầu thang.
Cuối cùng chị ấy cũng rời đi.
Tuyệt, cuối cùng tôi cũng vào được phòng.
Tôi suy nghĩ một chút.
Sẽ rất phiền phức nếu họ lại tự ý vào phòng mình.
...
Tốt. Tôi đã khóa cửa và thay đồ ngủ, giờ là lúc đi ngủ thật rồi.
Tôi tự hỏi liệu tôi có gặp cô ấy vào tối nay không, Mana-chan.