"Con về rồi đây."
Không một ai đáp lại tôi.
"Yuki, ngồi xuống đi mẹ có chuyện cần nói với con."
Mẹ nhìn tôi với vẻ nghiêm nghị.
"Vâng..."
"Yuki, mẹ nghe về 'chuyện đó' từ trường rồi."
"Con không có làm chuyện đó."
"Yuki...chuyện này không liên quan đến việc con có làm hay không."
"..."
Đôi khi mẹ thực sự lạnh lùng.
"Để bị nghi ngờ là lỗi của kẻ phạm tội."
Mẹ cũng cực kỳ ghét anime.
"Yuki à, mọi chuyện xảy ra đều do con không chịu kết bạn khi ở trường đấy."
Tôi đoán mẹ có lý ở điểm đó...
"Cũng may là lần này đối phương đã không làm quá lên đấy."
"Nhưng thật sự con không có làm chuyện đó mà..."
"Nghe này, vấn đề không nằm ở việc con có làm nó hay không. Nhưng một khi con xin lỗi, điều đó sẽ được xác nhận là sự thật. Nhưng đó chỉ là một lời xin lỗi, nó là một việc dễ dàng."
Nếu cứ như thế này tôi nghĩ mẹ sẽ không bao giờ nghe tôi nói nữa.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng bản thân thực sự phải xin lỗi vì một lỗi mà mình chưa bao giờ phạm phải.
Nhưng tôi không bận tâm đến nó lắm, thứ thật sự khiến tôi đau đớn lúc này là sợi dây đeo đó đã biến mất. Một lần nữa tôi hiểu được nó quan trọng đến thế nào đối với mình. Nó luôn khiến tôi bình tĩnh lại trong những thời điểm khó khăn.
"Yuki!"
"Onee-chan..."
"Yuki, hãy suy nghĩ về hành động của em và bắt đầu kết bạn sau chuyện này."
"...Vâng."
"Vậy chuyện gì đã xảy ra với sợi dây đeo đó thế?"
"Em đã làm mất nó."
"Thật ư?"
"Vâng. Trước khi em nhận ra thì nó đã biến mất rồi."
"Haha. Gần đây em luôn cầm chặt thứ đó mọi lúc có thể. Chị và mẹ cũng chấp nhận nó như một phần của em, anime, dây đeo đó. Nhưng cuối cùng, em vẫn làm mất nó. Sau cùng với em nó cũng không là gì nhỉ?"
"...Vâng..."
"Yuki, đây là một cơ hội tốt. Từ bây giờ, về vấn đề anime và sợi dây đeo đó—"
"Em xin lỗi nhưng em sẽ đi ngủ đây."
"Này, đợi đã Yuki!"
Tôi vội vã chạy về phòng và khóa cửa lại.
Tôi đã khóc rất nhiều cho đến khi mệt quá mà ngủ thiếp đi. Đêm hôm đó tôi đã gặp ác mộng.
ーーーーーーーーーーーー
Ngày hôm sau tôi còn bị bạn cùng lớp đối xử tồi tệ hơn cả ngày thường. Tôi tiếp tục tìm kiếm dây đeo và thậm chí cả chị gái cũng bắt đầu phớt lờ tôi.
Và rồi lời xin lỗi cũng đã được nói ra. Hôm đó, Kamimachi...
...bỗng dưng đi đến chỗ tôi vì một lý do nào đó.
Gần đây Kamimachi luôn ở trong tâm trạng tồi tệ đến mức cả lớp đều sợ hãi cô ấy.
Đó là lý do tại sao tôi chắc chắn rằng những gì xảy ra với bản thân có khả năng cao là do cô ấy dàn xếp.
"Nè. Cậu cảm thấy thế nào? Cảm giác bị bắt nạt, bị hãm hại và mất đánh mất đi thứ gì đó thực sự quan trọng đối với cậu? Hãy nói cho mình nghe đi."
Haruka...tại sao cô ấy biết là tôi đã làm mất nó?