Hôm nay tôi đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ với quản lý.
"Yuu, lễ hội thể thao thế nào rồi, có vui không cháu?"
"Vì là thành viên của ủy ban lễ hội nên gần như cháu không có gì để làm cả, khá là rảnh rỗi."
"Vậy là lại giống năm ngoái hả?"
"Vâng cháu chỉ ngồi đọc sách để giết thời gian thôi."
"Hmm, thôi không sao miễn là cháu thấy vui là được rồi."
"Vâng."
"Ta vẫn nhớ hồi lễ hội văn hóa cháu đã bận rộn như nào khi phải lo lắng đủ thứ việc đấy. Suốt ngày phải suy nghĩ về công việc trong khi phải chịu đựng những lời phàn nàn của đám bạn cùng lớp mà vẫn phải làm việc quần quật không phút ngơi tay."
Phải rồi, khoảng thời gian đó, tôi thường xuyên xin quản lý nghỉ phép để tập trung tham gia vào lễ hội văn hoá.
Cả lớp đã bắt tôi phải làm gần như hầu hết mọi thứ.
Quản lý vẫn còn nhớ những gì tôi đã trải qua năm ngoái.
"Ý ta là, dù lễ hội văn hóa hay thể thao thì việc vắng mặt một người tham gia cũng không ảnh hưởng lắm. Cháu đã cống hiến hết mình khi cần thiết rồi và ta nghĩ đó là lý do khiến cháu là một người tuyệt vời."
"Cảm ơn bác nhiều."
Thật buồn cười. Tôi gần như không làm gì trong suốt hội thao, không tham gia bất kỳ trò chơi nào, nhưng cảm giác như nó sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp trong tôi vậy.
ーーーーーーーーーーーーー
Lễ hội thể thao của Haruka
"Vậy là năm nay Onii-chan không đến xem em thi đấu sao..."
Năm nào anh ấy cũng đến, không sót lần nào.
Ít nhất là trong lễ hội thể thao, tôi cảm thấy bản thân sẽ không thua trước Onee-chan. Đó là lợi thế duy nhất của tôi.
Tại lễ hội thể thao của riêng anh ấy, nói cách khác là lễ hội với Onee-chan và lớp của anh ấy, anh ấy sẽ né tránh bằng mọi giá và tự nhốt mình trong thế giới nhỏ bé của mình. Nhưng ở lễ hội của tôi, anh ấy lại khác.
Anh ấy sẽ đến và cổ vũ tôi hết mình.
Nhưng Onii-chan, người luôn ngồi ở hàng ghế đầu để cổ vũ tôi, lại không có mặt ở đó.
Hiện tại ở hàng ghế đầu chỉ có mẹ và Onee-chan đang cổ vũ tôi.
Thành thật mà nói, một lễ hội thể thao mà không có Onii-chan với tôi thật vô nghĩa.
Onii-chan, không biết anh ấy có cảm thấy giống mình không nhỉ?
Trong thời gian học cấp hai, ngoài bố ra thì không ai đến cổ vũ Onii-chan hết.
Mẹ quá bận rộn cổ vũ chúng tôi.
Khi lên cấp ba, không còn ai đến cổ vũ anh ấy nữa.
Thật là tàn nhẫn khi không một ai quan tâm đến anh ấy.
Mỗi lần nghĩ về Onii-chan, tôi lại cảm thấy đau đớn vô cùng.
Nhưng nỗi đau này là thứ tôi xứng đáng phải nhận. Chắc chắn Onii-chan đã phải chịu tổn thương hơn tôi rất nhiều.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho việc này và 'chữa lành' cho anh ấy.