Lớp học này có rất nhiều kẻ cặn bã. Tôi có nắm thóp được khoảng một nửa trong số chúng nhưng rất có khả năng mọi chuyện chỉ dừng lại ở việc đình chỉ học tập tạm thời. Hơn nữa, tôi cũng không muốn dính líu gì thêm đến bố mẹ nữa.
Hiện tại, tôi đang làm việc bán thời gian để cố gắng quên đi cơn tức giận mà tôi cảm thấy đối với lớp học đó.
"Này cậu nhân viên kia, tôi biết đó là Onee-chan của cậu, nhưng cậu vẫn phải phục vụ khách hàng cho đúng nghĩa vụ của mình."
Im đi.
Tôi đang làm việc tại một quán yakisoba và chúng tôi có những tấm vỉ nướng ngay trước chỗ ngồi của quầy.
Vì thế khoảng cách giữa nhân viên và khách hàng khá gần. Đúng hơn là quá gần.
"Này, cậu nhân viên. Cậu luôn làm việc ở đây sao?"
"Thưa quý khách, chúng tôi rất xin lỗi nhưng cửa hàng không cho phép chúng tôi tiết lộ chuyện cá nhân."
Chúng tôi không phải kiểu quán đó.
Ngoài ra, tôi nhớ là đã nói với họ rồi mà nhỉ. Rằng tôi sẽ đi làm thêm mỗi khi không muốn về nhà. Tại sao họ lại không chịu lắng nghe tôi nói? Bộ họ bị điếc hay gì à?
"Lúc nào thì cậu tan ca thế?"
"Tôi không thể trả lời câu hỏi đó. Và có vẻ như các khách hàng khác đang đến, vì vậy tôi nghĩ bạn không nên ở đây quá lâu mà hãy nhường chỗ cho những người khác."
"Boo! Lạnh lùng thế."
"Yakisoba sắp xong rồi!"
"Tôi rất mong được thưởng thức nó đấy. Yakisoba do chính tay Yuu làm."
Lần trước tôi làm cho chị ta, chị ấy còn chê lên chê xuống cơ mà.
"Của quý khách đây."
"Wow! Trông nó ngon quá!"
Có vẻ quán yakisoba này cũng chú trọng đến vẻ bề ngoài.
"Ngon quá!"
Thấy chưa? Ngay cả Fuyuka cũng phải dành lời khen cho nơi này.
"Ngon quá! Tôi có thể ăn món này cả ngày!"
Fuyuka đang ăn lấy ăn để.
"Các loại topping thì ngon, hương vị lại đậm đà. Ngon quá đi mất."
Fuyuka vẫn tiếp tục ăn.
"Cậu biết không, món này ngon lắm đấy."
"Vâng, đó là niềm tự hào của quán chúng tôi."
"Uhm, tôi có thể cảm nhận được điều đó. Tôi nghĩ cũng một phần là do người làm ra nó rất khéo tay nữa."
"Cảm ơn quý khách, bản thân tôi cũng được quản lý khen ngợi nhiều."
"Ngon thật, NGON QUÁ ĐI MẤT!"
Fuyuka vẫn tiếp tục ăn trong khi nước mắt lăn dài trên má.
Tôi cũng mừng là không có khách hàng nào khác ở gần đó. Chứ không thì họ sẽ nhìn chị ấy với ánh mắt kỳ lạ mất.
Mặc dù, có lẽ chị ta đến vì không có ai xung quanh.
"Cậu biết không, ngày xưa..."
"Thưa quý khách, bạn có muốn gọi thêm gì không? Hay là bạn muốn xem lại menu một lần nữa?"
"À đúng rồi...Vậy thì cho tôi gọi thêm mấy quả trứng ốp la nhé."
"Cảm ơn vì đã ủng hộ."
"Để tôi kể câu nghe một câu chuyện nhé, ngày xưa có từng một cậu bé đã nấu ăn thay cho mẹ tôi lúc bà ấy bị thương đó."
Đúng như mong đợi từ quán yakisoba của chúng tôi. Thậm chí các cô gái cũng không thể cưỡng lại được và gọi thêm một suất nữa.
"Cậu ấy vẫn là học sinh cấp hai nhưng lại thức cả đêm để học nấu ăn, vì thế mà cậu phải thi lại một vài môn."
Tôi nghĩ yakisoba sắp xong rồi.
"Lúc đầu món ăn của cậu bé bị cháy và nêm nếm quá đậm. Nhưng dần dần cậu ấy nấu ăn ngày càng ngon hơn."
Nói dối.
"Tuy nhiên, lúc đó tôi không nói với cậu ấy là nó ngon. Tôi cứ bảo nó không giống cơm hộp của mẹ nhưng ngày nào tôi cũng ăn hết chúng."
Đừng có nói dối trắng trợn thế.
"Tới rồi đây, suất thứ hai của quý khách. Suất này có topping là trứng ốp la đấy."
"Cảm ơn! Trời ơi, trông nó ngon tuyệt luôn!"
Và Fuyuka lại tiếp tục thưởng thức món yakisoba của mình.
"Cảm ơn vì bữa ăn."
"Cảm ơn quý khách."
"Phiền cậu tính tiền cho tôi nhé."
"Vâng."
Và rồi khi chị ấy thanh toán và chuẩn bị rời đi.
"Chị sẽ còn quay lại."
"Chúng tôi luôn chào đón bạn."
Ngay lúc tôi nói như vậy...
Tôi nhận ra đây là lần đầu tiên mà mình quên đưa phiếu giảm giá cho khách.