Lớp học bây giờ đang trong tình trạng cực kì hỗn loạn. Lần đầu tiên tôi thấy lớp học như vậy, thường mọi người sẽ hòa hợp với nhau mà không gây ra bất kỳ vấn đề gì.
Nhưng kể từ khi mọi việc liên quan đến gia đình Fuyuka, mọi thứ trở bắt đầu trở nên tồi tệ.
Hiện tại mọi người đều công khai thù địch lẫn nhau.
Và rồi có một kẻ lạc loài dường như chẳng quan tâm gì đến bầu không khí khó chịu này, một kẻ cô độc giống hệt với tôi.
"Ah, xin lỗi. Tôi không để ý."
"Không, tớ nghĩ là tại mình bất cẩn thôi."
Rõ ràng đó là cố ý.
Nhưng tôi không đủ can đảm để phàn nàn về điều đó.
Một vài chiếc bút chì đã biến mất khỏi hộp đựng bút của tôi. Đây là trò mà lớp học này thường hay làm.
Tôi có thể cảm nhận được sự ác ý của họ nhắm vào mình.
Thật khó khăn khi bị cô lập như này.
Tim tôi thắt lại, tôi có thể cảm thấy tinh thần mình đang dần chìm sâu vào bóng tối.
Vậy mà cuộc sống hàng ngày cứ thế trôi qua.
Tôi nhìn về phía "thứ rác rưởi " đằng kia.
Cậu ta thật mạnh mẽ khi có thể chịu đựng tất cả việc này.
"Ê này, thằng đó vừa đi đến chỗ Shiina đấy!"
"Nó định làm gì thế?"
Đột nhiên, cậu ta đứng dậy giữa giờ học.
Huh? Tại sao cậu ta lại đi về phía mình?
"Này, cầm lấy cái này và dùng đi."
Cậu ấy đó đặt lên bàn tôi một chiếc bút chì.
Cái này là gì? Sự thương hại sao? Cậu ta đang cố gây sự với tôi à?
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn dùng chiếc bút chì đó cho đến khi tan học.
Tôi lập tức đứng dậy để trả lại nó.
"Cảm ơn cậu vì đã cho tớ mượn nó, trả lại cậu này."
"Thực ra tôi định để lại cho cậu cơ, thôi được rồi."
Cậu ta đó nhận lại cây bút rồi vội vã rời đi.
"Nhìn kìa, con bé đó đang dùng bút chì của 'thứ rác rưởi' đó để lại đấy."
Tôi vô tình nghe thấy những lời lăng mạ của họ. Tôi đang nổi bật theo một cách kỳ lạ. Đây là điều tồi tệ nhất.
Ngày hôm sau, tôi phát hiện rác rưởi ngập bên trong bàn học của mình.
Và rồi cậu ta lại xuất hiện.
"Hừ, tại sao tôi lại phải phí thời gian chuẩn bị cho việc này nhỉ?"
Cậu ta cầm theo một cái thùng rác.
"Này, bỏ rác vào đi."
Cậu ấy thọc tay vào ngăn bàn tôi và bỏ rác vô trong thùng rác rồi vứt đi.
Tôi tự hỏi tại sao cậu ta phải đi xa đến vậy.
Có phải cậu ấy coi tôi như một người bạn vì chúng tôi gần như cùng cảnh ngộ không?
Không, thật ghê tởm.
Nhưng vì mọi người xung quanh quá lạnh lùng với tôi nên cậu ta lại cảm thấy ấm áp.
Sau đó, cậu ấy đó tiếp tục quan tâm đến tôi và giúp tôi hết lần này đến lần khác.
Tôi chợt nhận ra điều gì đó.
Liệu có phải cậu ta thích mình không?
Cậu ta vẫn tiếp tục giúp đỡ tôi.
Một hôm, tôi lại bị bắt nạt. Vì gần đây cậu ấy thường hay giúp đỡ tôi nên tôi cũng chẳng còn bận tâm lắm, nhưng hôm nay thì khác.
Tôi bị gọi ở lại sau giờ học, là người duy nhất còn ở lại.
Rồi tôi phát hiện ra rất nhiều bùn đất và phân bẩn dính đầy lưng. Một mùi hôi thối khủng khiếp bám trên người tôi.
Hệt như cái cách mà bọn chúng mong muốn, trái tim tôi tan vỡ.
Các bạn cùng lớp đã rời đi từ rất lâu rồi.
Tôi ôm chặt lấy chiếc cặp và khóc.
"Cậu có để thứ gì quan trọng bên trong không?"
Yuu?
"Giống như sách giáo khoa hay hộp bút chẳng hạn?"
"Có gì đó ở trong đấy thật sự quan trọng với cậu không?"
"Không, trong đó chẳng có gì có giá trị cả."
"Còn sách giáo khoa thì sao?"
"Đây là hầu hết những thứ cần thiết cho hôm nay."
"Haha, hiểu rồi."
Sau đó, cậu ta lấy ra sách giáo khoa của mình và gỡ nhãn vở ra.
"Cầm lấy của tôi đi. Tôi không phải kiểu người hay ghi tên vào sách giáo khoa và cũng chẳng dùng nhiều ghi chú gì mấy. Nên chúng ta có thể đổi mà không gặp phải vấn đề gì."
"Eh?"
"Tôi nói là nó ổn mà cứ cầm lấy đi."
Rồi Yuu giật phăng chiếc cặp tôi đang ôm rồi đưa cho tôi chiếc túi của cậu ấy và rời đi.
[note60263]