Trên đường tan học về nhà, tôi bị các bạn cùng lớp chặn lại.
Họ thô bạo lôi tôi ra phía sau phòng thể dục.
Kouyama đang nói chuyện với tôi bằng giọng điệu thường ngày của hắn.
“Mày muốn làm Fuyuka đau khổ đến mức nào?”
“Nhưng sau chuyện này tao còn phải đi làm thêm nữa.”
“Vậy là mày coi trọng việc làm thêm hơn Fuyuka à?”
“Dù tao có làm gì đi chăng nữa thì Fuyuka cũng chẳng thích, tao nghĩ việc làm thêm cũng có lợi cho chị ấy.”
“MÀY!”
Kouyama túm lấy cổ áo tôi.
Sau đó, tôi bị Takeyama, người đang đứng cạnh mình, đấm một phát.
"Ouch!"
“Mày biết không, so với những gì Fuyuka đang phải trải qua thì nhiêu đây chẳng thấm vào đâu.”
Sau đó, tôi bị hành hung một cách vô nghĩa.
Đến một lúc nào đó, có vẻ như chúng đã thỏa mãn và bỏ tôi lại đó. Tôi nhanh chóng liên lạc với quản lý, thông báo rằng mình sẽ đến trễ.
Ông ấy rất lo lắng cho tôi.
Ừ, dù sao thì ông ấy cũng là một người tốt bụng.
ーーーーーーーーー
Đã vài ngày kể từ khi Yuu quyết định bỏ nhà ra đi. Cảm giác trống trải khi thiếu Yuu bên cạnh khiến mình không thể nào diễn tả thành lời.
“Onii-chan thật sự sẽ không về nữa sao…”
“Thằng ngốc đó…”
“Yuu-kun…”
“Không biết khi nào Onii-chan mới về…”
“Dạo này Yuu trở nên kỳ lạ quá, mẹ nghĩ ngay cả khi Yuu có ở nhà thì cũng chẳng có gì khác biệt.”
“Nhưng con cảm thấy rất cô đơn khi thiếu em ấy.”
“Em cũng muốn dành nhiều thời gian hơn với Onii-chan.”
Haruka bắt đầu khóc.
“Mẹ xin lỗi vì đã nói như vậy…Con nói đúng, dù sao thì chúng ta cũng là một gia đình.”
“Haruka, Fuyuka, chúng ta hãy cùng nhau đi tìm Yuu-kun nhé!”
“Đúng rồi! Chúng ta hãy làm vậy! Cùng nhau đi tìm Onii-chan!”
“Mặc dù chị gặp em ấy hàng ngày ở trường, nhưng thành thật mà nói chị không biết bây giờ em ấy đang làm gì.”
Cuối cùng, ngày hôm đó chúng mình không thể tìm thấy Yuu-kun.
ーーーーーーーーー
Tôi đến thăm mộ của Mana-chan.
Vì không cần phải về nhà nữa nên tôi có thể làm việc nhiều hơn ở chỗ làm thêm và cũng dành nhiều thời gian hơn để đến thăm nơi này. Tuy nhiên, lần này không may, tôi bị giữ lại ở trường.
"Tớ xin lỗi, hôm nay tớ không thể mang thư cho cậu được."
Tôi đặt lá thư mình viết trong giờ nghỉ trưa xuống mộ.
ーーーーーーーーー
Tôi cố gắng đi theo Yuu.
Đây là mộ của ai?
Sakuramachi Mana. Tôi không quen cái tên này.
Có lá thư được Yuu đặt xuống trước đó.
Chờ đã, có quá nhiều thứ! Cả một đống luôn!
Có một thế giới vượt ra ngoài sức tưởng tượng của tôi.
...
Yuu đã phải chịu đựng rất nhiều trong thời gian sống chung với bọn tôi.
Fuyuka, em cũng muốn được ở bên bạn bè, vì vậy xin đừng chế giễu em ở trường nữa.
Fuyuka, xin đừng tung ra những tin đồn kỳ lạ này nữa.
Ahaha, tôi gần như là một tên tội phạm…
Và cuối cùng, em ấy đã viết.
Ngay cả khi không có dây đeo, chúng ta hãy mãi mãi bên nhau. Được chứ?
Vì vậy, đó là lý do tại sao em ấy đã bám lấy nó suốt một thời gian dài như vậy.
Tôi nhớ lại khuôn mặt em ấy đã thể hiện với mình vào khoảng thời gian chúng tôi vừa vứt bỏ chiếc dây đeo đó.
Gần đây, tôi gần như không có nói chuyện với Yuu. Chỉ sau khi em ấy không về nhà nữa, tôi mới hiểu em ấy quan trọng với bản thân như thế nào.
Tôi hy vọng Yuu sẽ rời khỏi nhà và tận dụng cơ hội này để xoa dịu cái đầu của em ấy.
Nhưng ngoài cảm giác đó ra, tôi cảm thấy rất buồn và cô đơn, việc không thể nói chuyện với em ấy khiến tôi đau đớn vô cùng.
Và việc đọc đi đọc lại những lá thư này khiến tôi nhận ra bản thân đã ngu ngốc đến chừng nào.
Ngày hôm đó, tôi đã bị dày vò bởi vô số cảm giác tội lỗi và đau buồn.