Đêm qua mưa lớn, sáng nay không khí rất dịu mát.
Đường nhỏ quanh co ướt nước dưới nắng sớm, từng viên gạch lót lóng lánh sáng bừng lên.
Cây cỏ trên những bức tường đá ở hai bên trong veo, toả hương lành lạnh, là mùi hoa hay lá không rõ.
Chu Hàm đung đưa tay áo, tận hưởng cảm giác thư thả hiếm có hiện tại.
Đã lâu lắm rồi y mới đi lại đoạn đường này, tới hiệu đàn lớn của thành, rời xa lộ trình quen thuộc chỉ từ nhà đến học phủ, chỉ từ học phủ ghé ngang chợ.
Hôm nay là ngày nghỉ, Hàn Quân Tường vẫn lo luyện Cổ Cầm, Chu Minh Kiều thì được phụ mẫu Hàn Quân Cát sang thăm, thế nên Chu Hàm tận dụng ngay thời điểm mình không cần trông hài tử này để đi mua một cây cổ cầm mới.
Việc luyện tập của Hàn Quân Tường đôi khi không suôn sẻ, Chu Hàm muốn cùng nó luyện tập để hướng dẫn nhưng trong nhà chỉ có một cây đàn nên hơi bất tiện.
Huống chi cây đàn có sẵn kia cũng đã cũ, mua đàn mới đến lúc Hàn Quân Tường đi thi mang theo cũng thuận lợi hơn.
Vừa đi vừa nghĩ, Chu Hàm đi chưa hết một chung trà thì đã đến được trước hiệu đàn nổi tiếng của thành.
Không khí tịch mịch và hoài cổ bên trong làm y vén mành bước vào vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn, ngay cả thở cũng từ tốn đi vài phần.
Chủ hiệu không thấy đâu, người duy nhất lọt vào tầm mắt y lại là Hàn Quân Cát.
Hiệu đàn rất sáng sủa, Hàn Quân Cát đứng cạnh cửa sổ, tóc trắng như toả hào quang, đang chăm chú nhìn một cây độc huyền cầm, nghe tiếng chân người chạm sàn gỗ thì ngoảnh ra.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn bất ngờ không kém gì Chu Hàm nhưng y đã vội làm lơ đi nhanh sang nơi khác nên hắn cũng đành thôi, tự thở phào vì bản thân cũng đang không biết có nên cất tiếng chào hỏi y hay không.
Hôm nay Hàn Quân Cát rảnh rỗi, ăn sáng xong thì thư thả đi chợ dược liệu, chẳng hiểu sao lướt ngang hiệu đàn thì lại bồn chồn, nhìn bên trong thấy vắng khách nên bước vào.
Cửa hiệu không đông đúc, bản thân có chậm rãi nhìn ngắm một chút chắc sẽ không gây phiền hà.
Dù gì hắn cũng có chút giao tình với chủ hiệu đàn này, tuy rằng hiếm khi gặp gỡ nhưng vài năm một lần, hắn tới đều có thể cùng nhau tấu lên vài khúc nhạc giải buồn.
Thế nhưng vào cửa hiệu gần cả nén hương chưa gặp được ông chủ thì lại chạm mặt Chu Hàm.
Đối với sự trùng hợp này, Hàn Quân Cát không biết nên vui hay nên buồn.
Tránh hắn, y bước sang một góc khác, cách hắn mấy dãy kệ, cắm cúi chăm chú xem xét.
Đảo mắt theo dõi, hắn nhận ra dường như y đang muốn mua cổ cầm.
Dùng tay sờ sạng, lén lút ngửi ngửi, nhìn cách chọn đàn của y, Hàn Quân Cát mím môi, tránh cho mình vô thức bật cười.
Bên ngoài cửa sổ, nắng sớm dần lên cao, hơi nóng trong cửa hiệu cũng tăng dần.
Giữa ánh sáng phủ lên từng dãy đàn, đã lãng đãng từng luồng bụi mịn sáng sủa.
Thời gian chậm chạp trôi, Chu Hàm chọn mãi vẫn không xong, Hàn Quân Cát lén lút quan sát từ xa cũng không còn quá tò mò.
Hắn gần như nắm chắc rằng người kia đang muốn mua đàn mới để giúp cho việc sắp thi thực hành Cổ Cầm của Hàn Quân Tường.
Xem ra, nếu cứ bàng quan, tới chiều Chu Hàm vẫn không mua được đàn.
"Chọn cây đàn này đi! Thế nào?"
Giật mình bởi tiếng nói bất ngờ cất lên nhưng Chu Hàm không quá ngỡ ngàng.
Vì trong cửa hiệu ngoài y và hắn ra còn ai khác nữa đâu.
Ngẩng lên, y nhìn về phía Hàn Quân Cát đứng không xa mình bao nhiêu, do dự chần chừ cuối cùng đành miễn cưỡng mà bước tới.
Tuy cầm nghệ không thể nào sánh được với tài luyện dược nhưng Hàn Quân Cát lúc động tay vào đàn vẫn có thể đánh bại không ít kẻ, vỗ ngực tự nhận tinh thông cũng chẳng cần quá ngại ngùng.
Thế nên, đàn hắn chọn, chắc chắn là tốt hơn so với y chọn.
Đến đứng cạnh Hàn Quân Cát, Chu Hàm vươn tay chạm vào cây đàn hắn chọn, đánh thử một nốt rồi không nhịn được âm thầm hậm hực.
Cây đàn tốt như thế này, nằm ở chỗ bắt mắt như thế này, vì sao bản thân nãy giờ không phát hiện ra, để cho tên đáng ghét kia được dịp lên mặt cơ chứ? Ngẫm nghĩ hồi lâu, y chợt cười khảy hất cằm sang.
"Ồ, tới hiệu đàn tán gẫu với Đào thúc sao? Lẽ nào, Hàn tiên sinh đang cảm thấy cô đơn?"
Chuyện Hàn Quân Cát đôi khi ghé nơi này đánh đàn tán gẫu cùng Đào thúc chủ cửa hiệu không phải là việc bí mật gì.
Đào thúc là học trò cũ của cha Hàn Quân Cát.
Nhưng từ ngày có gia đình, việc này rất hiếm khi xảy ra, luyện dược và chăm sóc hài tử đã chiếm hết thời gian của Hàn Quân Cát.
Chỉ có những dịp Chu Hàm ẵm hài tử đi xa nhà một mình, Hàn Quân Tường mới ghé hiệu đàn, dù không nói ra nhưng y biết, hắn cảm thấy nhớ hài tử tịch mịch nên mới thế.
Giờ phút này bị hỏi thẳng, Hàn Quân Cát tuy có chút chột dạ nhưng chẳng để lộ.
Tính cách thích trêu chọc người khác của Chu Hàm không phải thứ xa lạ với hắn, càng không phải thứ hắn không đối phó được.
Bình tĩnh nhìn sang y, hắn hỏi ngược lại.
"Trước khi hỏi ta, Chu tiên sinh nên tự hỏi mình trước.
Ai từng nói bản thân chẳng giỏi đàn, vĩnh viễn không muốn chạm vào đàn? Giờ lại có hứng thú mua đàn, lẽ nào, cũng vì quá cô đơn?"
Không ngờ đòn tấn công mình quăng ra bị trả lại nguyên vẹn, còn thêm vài phần công kích, Chu Hàm lập tức nổi giận trừng Hàn Quân Cát.
Đương nhiên, chút biểu hiện như thế chẳng thể nào đả động gì hắn, còn khiến vẻ mặt lạnh nhạt kia mơ hồ lộ ra chút chế nhạo.
Nhanh chóng bình tĩnh lại, Chu Hàm chọn đòn công kích mạnh hơn.
"Khiến Hàn tiên sinh phải thất vọng rồi.
Ta dù không thích đàn nhưng vẫn phải mua đàn về cùng học tạo động lực cho Quân Tường ôn thi.
Nào có cái diễm phúc tự do được hưởng cuộc sống đơn độc như Hàn tiên sinh đây chứ."
Nét mặt Hàn Quân Cát không thay đổi, chỉ duy có đáy mắt là chậm chạp dâng lên một ánh nhìn phẫn nộ.
Chu Hàm thầm vui vẻ, hếch cằm.
Cuối cùng, hắn thở hắt ra, nâng đàn bản thân đã chọn ra khỏi vị trí đặt tới trước mặt y.
Sau đó, không nói không rằng phất vạt áo quầy quả đi mất, chạm phải Đào thúc từ lúc nào xuất hiện đang quét bụi gần đó cũng không thèm chào, bước thẳng ra khỏi cửa tiệm.
Dứt mắt khỏi hắn, Đào thúc nhìn về phía Chu Hàm, nhìn chằm chằm vẻ hớn hở trên mặt y, rồi lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Chột dạ, y hấp tấp nghiêm mặt lại, lớn tiếng.
"Đào thúc, ta muốn mua cây đàn này, người mau tính tiền cho ta đi, còn đứng cười tủm tỉm gì vậy?"
"Đây, đây!"
Buông chổi xuống, Đào thúc nhanh chóng làm theo ý Chu Hàm.
Nắng bên ngoài đã vàng ươm, len qua mành trúc làm cửa hiệu sáng bừng, và hình như phủ cả lên mặt Chu Hàm, khiến y ôm đàn ra về mà hai bên má đỏ ửng.
- --
Đã sắp tới giờ Ngọ nhưng bầu trời vẫn còn u ám, mây thấp màu chì và mưa nhỏ lác đác bao trùm lên hàng liễu đang rụng lá ngoài hiên.
Ngồi bên cửa sổ sau chồng sách dày, Hàn Quân Cát hiếm có mà xuất hiện ý nghĩ đắn đo.
Nên hay không nên tới phòng ăn đây?
Hôm nay đến xế chiều hắn mới có một buổi dạy thực hành, từ sáng sớm thì bản thân đã ngồi trong phòng nghỉ của tiên sinh này để xem bài tập của học trò, bây giờ trời lại mưa, dù bụng đói nhưng thật sự không muốn ra khỏi đây, đội mưa đi dùng bữa.
"Ôi, thời tiết này chán quá! Tỉ có bị ướt không?"
"Không không không, muội mới ướt nhiều đấy, mau mau, ta nhớ mình có khăn trong tủ, để lấy cho muội lau tóc."
Hàn Quân Cát nhướn mắt, nhìn thái độ thoải mái lau tóc cho nhau kia của hai vị nữ tiên sinh thì thầm đoán có lẽ họ không thấy mình, cho rằng phòng nghỉ không có ai.
Không muốn làm phiền họ, hắn vô thức lật sách nhẹ hơn, tập trung vào việc của bản thân.
"Này, gần đây tỉ có nghe gì từ nhà của Chu tiên sinh không? Ai ai xung quanh cũng đều đang bàn tán đó."
Bàn tay lật sách của Hàn Quân Cát khựng lại.
Qua khe hở giữa những chồng sách, hắn nhìn hai vị nữ tiên sinh kia, và nhớ ra cả hai đúng là đều ở gần nhà Chu Hàm, khi xưa là hàng xóm của hắn.
Hàm Phương, nữ tiên sinh dạy môn Dị Thú được hỏi khẽ bụm miệng cười khúc khích.
"Đương nhiên rồi.
Ồn ào đáng sợ như thế cơ mà."
Đường Lam, vị nữ tiên sinh còn lại cũng híp mắt cười.
"Ừ, muội chưa từng nghe tiếng đàn nào đáng sợ như vậy đó.
Nhưng, hình như không ai phàn nàn với Chu tiên sinh nhỉ?"
Thở ra một hơi dài, Hàm Phương mân mê khăn lau trên tay, nét mặt có chút thương cảm.
"Mọi người đều rõ Chu tiên sinh phải một mình chăm hài tử mà.
Nhà có hài tử, không thể tránh được ồn ào."
Vỗ vỗ miệng, Đường Lam ngậm ngùi, chốc lát lại phì cười xoá tan bầu không khí u ám vừa xuất hiện.
"Nhưng muội cũng thật tò mò, ồn ào như thế, lẽ nào cả ba phụ tử cùng nhau đàn à? Lại còn có thể đàn dở một cách đồng đều như thế.
Tài năng thật đấy!"
"Sao có thể...!Muội thật là..."
Phì cười, Hàm Phương nhăn mặt lắc đầu nhìn Đường Lam cũng đang bụm miệng cười nắc nẻ.
Tiếng cười của cả hai lan khắp phòng nhưng không lan được tới khuôn mặt Hàn Quân Cát đang đăm chiêu ngồi sau chồng sách.
Trong lặng lẽ, hắn khe khẽ thở dài.
- --
Kết thúc đợt bắn tập, Hàn Quân Tường hạ cung tiễn, ghé vào hàng rào trúc quanh sân ngồi nghỉ, khẽ khàng cau mày.
Mở rộng tay, để gió lạnh thổi qua và nhìn những đầu ngón tay chuyển thành đỏ tía.
Đây là lần đầu nó bắn cung mà tay lại đau đến thế này, đau còn hơn lúc sắp thi đấu luyện tập bảy tám canh giờ một ngày.
"Ủ tay đi!"
Giật mình hấp tấp giấu tay ra sau lưng nhưng phát hiện người mới nói là Từ Thiên Diễm, Hàn Quân Tường thở nhẹ nhận lấy tấm khăn ấm toát mùi dược liệu nó đưa qua.
Đặt cả hai chân lên song rào, Từ Thiên Diễm như chơi đùa mà nhún người, cất tiếng hỏi.
"Dạo này chăm chỉ đàn lắm à?"
"Còn có thể không chăm sao?"
Hàn Quân Tường lẩm bẩm.
Điểm thi lý thuyết đã ổn nhưng thực hành còn khó hơn, năm nay cũng là năm đầu tiên thi thực hành phải đàn hoàn chỉnh một khúc nhạc, nếu nó không chăm chỉ, chắc chắn không qua nổi.
Nghiêng đầu sang nhìn nó, Từ Thiên Diễm khẽ cười.
"Chu tiên sinh thật quan tâm ngươi nhỉ!"
Nghe má hơi nóng lên, Hàn Quân Tường thở dài.
Bản thân nó đàn không ra gì nên phụ thân phải cùng tập luyện.
Tiếc là, phụ thân cũng không quá thành thạo, nó biết, hai cha con đã khiến khu phố xung quanh gặp nhiều phiền phức.
Nhưng mặc kệ nó nói thế nào, phụ thân vẫn không chịu bỏ cuộc, một mực muốn đàn với nó, muốn giúp nó có thể tìm ra cách đàn tốt nhất.
Không nghe nó nói gì, Từ Thiên Diễm vỗ nhẹ lên tay nó bên dưới lớp khăn.
"Không sao đâu, còn tận mười ngày nữa mới thi, dù sao hôm nay cũng có dịp nghỉ ngơi, ngươi cho tay xả hơi một chút đi, xem chừng nó đã mệt lắm rồi."
Trố mắt nhìn sang, Hàn Quân Cát không ngờ Từ Thiên Diễm nói vậy, cuối cùng ném trả khăn trong lúc phản đối.
"Xả hơi? Ta nghĩ ta lại sắp bị chép phạt nữa đó."
Từ Thiên Diễm méo mặt cười, trong lòng hơi mơ hồ lo có thể điều đó sẽ thật sự xảy ra.
Kết thúc tiết Luyện Dược ban sáng xong, Hàn tiên sinh đã dặn Hàn Quân Tường sau buổi học chiều nay ghé phòng Luyện Dược.
Bị hắn chỉ đích danh như thế, không thể là chuyện tốt đẹp được.
Nhưng gần đây Hàn Quân Tường chưa phạm lỗi gì, Từ Thiên Diễm cho rằng mọi chuyện sẽ không tệ đến thế.
Vỗ vai bạn, nó trấn an.
"Đừng nghĩ bừa! Tay ngươi luyện đàn xước hết rồi, ủ thuốc thêm đi, đừng bắn cung nữa."
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy giờ học cũng sắp hết, Hàn Quân Tường nhận lại khăn áp vào tay, dứt khoát đứng lên.
"Ta đi trước!"
Hôm nay là tiết Bắn Cung tự do, tiên sinh không có mặt, đã sớm có vài tên học trò trốn mất nên Hàn Quân Tường rời đi chẳng bị ai hỏi han.
Bản thân Từ Thiên Diễm bắn thêm nửa canh giờ rồi cũng ra về.
Hoàng hôn chỉ còn mong manh trong sắc đêm đang kéo đến.
Học phủ lên đèn.
Khi Hàn Quân Tường đến phòng Luyện Dược thì thấy Hàn Quân Cát đang đun thứ gì đó trong lò nhỏ ngay trên bàn đá phía trước.
Trong bóng tối, ánh lửa hắt ra làm khuôn mặt hắn càng thêm nghiêm khắc.
Liếc nhìn nó cúi đầu chào, hắn không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ dặn dò.
"Vào trong mang cây cổ cầm trên bàn ra cho ta!"
Bụng Hàn Quân Tường quặn lên.
Chẳng biết từ khi nào nhưng nó bắt đầu sợ phải nhìn thấy cổ cầm.
Dù biết có thể hôm nay tới đây sẽ không sung sướng gì nhưng nó thật ra có chút mong chờ.
Ít nhất, chép phạt cũng là một cách để thoát khỏi việc luyện đàn.
Lòng dậy sóng nhưng nó không để lộ, lặng lẽ bước vào trong, có hơi ngỡ ngàng nhìn cây cổ cầm trên bàn.
Cây đàn rất đẹp, lại không mới, nói rõ là vật quý được Hàn Quân Cát trân trọng và thường sử dụng.
Nó chưa từng biết hắn có đàn, càng chưa từng biết hắn có thể đàn.
Mang đàn ra đặt lên bàn đá, Hàn Quân Tường im lặng đứng bên cạnh, bắt đầu chẳng rõ hôm nay mình ở đây làm gì.
Hàn Quân Cát chỉ ghế.
Nó ngồi xuống.
Hắn chỉ tay nó.
Nó mờ mịt chìa hai tay ra.
Lửa trong lò đun chậm chạp tắt đi.
Hàn Quân Cát thả quạt xuống, mở nắp.
Một thứ mùi vừa thơm vừa đắng lan ra.
Hàn Quân Cát dùng muỗng gỗ múc lấy thứ nước sóng sánh ánh tím bên trong lên muốn đổ vào tay nó.
Vô thức nổi lên ý nghĩ tự bảo vệ, nó cau mày rụt tay về.
Thứ nước ánh tím kia nhỏ đầy mặt bàn, chảy loang ra thành dòng nhớp nháp tuôn cả xuống đất.
Hàn Quân Cát chặc lưỡi.
"Ngươi cho rằng ta định bôi độc dược lên đôi tay của ngươi sao? Ta không biết đôi tay của ngươi quý giá thế nào à?"
Nhận ra mình hành động hơi quá đáng, Hàn Quân Tường xấu hổ chìa tay lần nữa nhưng nhìn nước thuốc chuẩn bị nhỏ lên thì vẫn hơi lo lắng.
Thứ này vừa đun trên lửa nóng đó, bôi lên tay sẽ ổn sao? Nhưng nằm ngoài dự liệu của nó, nước thuốc ngay cả ấm cũng không có, chạm vào da thịt còn khiến thân thể khẽ run lên.
Lạnh buốt! Và dễ chịu! Theo cảm giác đó, mấy vết xước và sưng cũng từ tốn mờ đi, trả lại dáng vẻ đôi tay nguyên vẹn như xưa.
Hàn Quân Cát đậy nắp nồi thuốc lại.
"Bình phục nhanh đấy! Vũ tiên sinh đã cho ngươi bôi thuốc gì trước rồi à?"
Tiếp tục quan sát thuốc trên tay mình và tận hưởng cảm giác thoải mái khi da thịt được trị thương, Hàn Quân Tường nhỏ giọng đáp.
"Thiên Diễm cho ta khăn có thuốc để ủ tay."
Hàn Quân Cát cau mày.
Khăn của bằng hữu đưa thì thoải mái ủ tay, thuốc hắn khổ công luyện cho thì nghi trái nghi phải.
Nhưng nhớ tới nhóc học trò Hàn Quân Tường vừa nhắc tên kia, hắn cũng chỉ có thể thật lòng nhận xét một câu.
"Từ Thiên Diễm là một hài tử tốt."
Dứt lời, hắn kéo cổ cầm về phía mình, cất tiếng ra lệnh.
"Cứ giữ tay thế chốc lát đi, trong lúc đó thì nghe cho kỹ."
Tiếng đàn vang lên, Hàn Quân Tường ngỡ ngàng ngẩng đầu.
Là âm thanh của gió hay là âm thanh của lá? Nhưng tuyệt đối không phải là một khúc nhạc, một khúc nhạc không thể nào có được sự tự nhiên uyển chuyển đến mức đó.
Bàn tay Hàn Quân Cát khoan thai miết trên dây, pháp lực như tơ bạc mỏng manh mơ hồ tuôn ra làm nhoè đi thân thể.
Một cánh hoa ngọc lan trắng nhẹ nhàng rơi lên mặt bàn, vết cắt ngọt lịm.
Hàn Quân Cát buông tay khỏi đàn, âm thanh mênh mang như vẫn còn đọng trong tai.
Hàn Quân Tường nuốt nước bọt, sợ mình vô thức thốt ra lời khen ngợi.
Nhưng Hàn Quân Cát dường như cũng không đợi chờ sự tán thưởng, lạnh lùng hỏi.
"Có thể đàn lại giống thế không?"
Nuốt nước bọt thêm lần nữa, Hàn Quân Tường sớm nhận ra khúc nhạc Hàn Quân Cát vừa đàn là một trong những đề thi sắp tới, vừa lo lắng lại vừa nóng lòng, nghiến răng.
"Có thể!"
Nhếch mép một cách mơ hồ, Hàn Quân Cát đứng lên, chỉ ghế.
"Thuốc ngấm đủ rồi.
Lau sạch tay, đến đàn thử nào!"
Đương nhiên lời nói "Có thể!" của Hàn Quân Tường phần lớn chỉ là tự ái mà nói nhưng Hàn Quân Cát cũng không xem đó là cớ để khiển trách khi nó chỉ vừa đàn tới nốt thứ hai đã sai bét.
Cũng như mọi khi, lúc dạy học, hắn nói rất nhiều, còn rất cầu toàn, ép nó phải tập từng chút, ngay cả cách thở, cách truyền pháp lực, cách nhớ nhạc phổ, đều phải theo hướng dẫn của hắn.
Bản thân Hàn Quân Tường chưa từng cho rằng hắn là một tiên sinh giỏi, nhưng có lẽ, với môn Cổ Cầm mà nó không có chút thiên phú nào này, đó đã là cách dạy tốt nhất rồi.
Bắt đầu từ đêm ấy, nó bị hắn bắt đến luyện đàn mỗi ngày.
So với khi ở cùng phụ thân, sự tra tấn tăng lên gấp bội.
Nhưng nó lại không thể bỏ cuộc, vì dù có không màng tới mặt mũi, nó vẫn nhận ra được bản thân đang tiến bộ trông thấy.
Còn có gì quan trọng hơn lý do đó để khiến nó không tận dụng những buổi luyện tập cùng Hàn Quân Cát cơ chứ.
Với phụ thân, Hàn Quân Tường không nói bất cứ điều gì.
Mà y cũng không hỏi bất cứ điều gì.
Thế nên, những buổi cùng luyện đàn vừa ồn ào vừa dày vò cứ vậy chấm dứt.
Hôm nay, sau mười ngày khổ luyện, cuối cùng thời khắc quyết định cũng đã tới.
Ngồi trong phòng thi thực hành môn Cổ Cầm, Hàn Quân Tường hiếm thấy mà nôn nao cả người.
Bất chợt, vai nó bị vịn lên.
"Ôi, Tiết tiên sinh tới kìa!"
Là lời thì thầm lo lắng của Từ Thiên Diễm.
Và bọn học trò xung quanh cũng theo đó nhốn nháo nho nhỏ.
"Thi cuối kỳ có khác.
Tiết tiên sinh xuất hiện thì lo thật đấy."
"Nghe nói tiên sinh cũng chỉ ngồi nhìn thôi.
Vẫn là phụ tá chấm điểm mà."
"Ngồi nhìn cũng đủ khiếp rồi tên ngốc này!"
Hàn Quân Tường cắn môi.
Đây cũng là lần đầu nó nhìn thấy Tiết tiên sinh.
Tiết tiên sinh phụ trách môn Cổ Cầm của nó cũng mấy chục năm rồi nhưng lâu nay đều là phụ tá của hắn thay mặt giảng dạy cùng làm mọi thứ.
Đó là đặc quyền dành riêng, bởi nghe nói thân thể của hắn không tốt.
Hiện tại, nhìn hắn, Hàn Quân Tường cũng hiểu được phần nào.
Thân thể gầy yếu, nước da xanh xao, và hai bàn tay dù được gói kỹ bởi băng vải nhưng vẫn không ngăn được ánh lửa lập loè đôi lúc loé ra thành tia.
Tiết tiên sinh trong lời kể Hàn Quân Tường được nghe từng có công rất lớn trong việc bảo vệ Long tộc ở giai đoạn còn phân tranh với các tộc khác.
Và trong một trận đánh, vì sử dụng pháp lực cực đại thân thể hắn đã vượt quá giới hạn, suýt nữa tự thiêu chết mình, may nhờ một người đồng đội khống chế mà cứu được mạng sống.
Hai bàn tay hắn cũng là kết quả của lần vượt giới hạn đó, nếu không băng vải kín, e rằng lại bùng cháy lên.
Chính vì thế, mang tiếng là tiên sinh dạy Cổ Cầm nhưng Tiết tiên sinh chưa từng đụng vào đàn, cũng chưa từng dạy ai bất cứ điều gì.
Dù vậy, việc hắn là cao thủ Cổ Cầm vẫn ngày ngày được nhắc tới.
Khiến việc hắn đôi khi đến nhìn những buổi thi thực hành đều khiến đám học trò run rẩy.
"Hàn Quân Tường!"
Tên mình được đọc lên làm Hàn Quân Tường nhanh nhẹn đứng dậy.
Nhận lấy đề thi, nó bước về phía đàn nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn sang Tiết tiên sinh.
Nét mặt hắn không thay đổi, và đôi tay đặt trên bàn vẫn đang bắn vài tia lửa tí tách.
Hàn Quân Tường tự mắng mình một tiếng.
Đồ nhát cáy!
- --
Bầu trời sáng sớm phủ mây, Hàn Quân Cát mặc áo bông dày, thảnh thơi ngắm cảnh mưa nhỏ như bụi phủ bên ngoài cửa sổ.
Trái ngược với khung cảnh tịch mịch đó, bên trong phòng nghỉ của tiên sinh, trừ góc hắn ngồi bị mấy chồng sách che, mọi người đều đang vui vẻ nói cười.
"Bánh này ngon thật đấy!"
"Tài nấu ăn của Chu tiên sinh càng lúc càng tuyệt nha."
"Chỉ một câu khen của Tiết Văn mà ngươi vui vẻ như vậy? Ngươi có chút tiền đồ nào không đó Chu Hàm."
Đáp lại mấy lời vừa rồi, Chu Hàm hống hách hất cằm.
"Ta không có tiền đồ thì sao? Hài tử của các ngươi có được Tiết tiên sinh khen không? Có không? Hay chính các ngươi đã từng được hắn khen chưa? Có biết nhờ ta dạy nên hài tử mới đàn giỏi như thế được hắn khen hay không?"
Mọi người nghẹn lời, nhưng rồi rất nhanh phản đối.
"Thì đúng là chưa, huống chi bọn ta cũng chưa có hài tử.
Nhưng...!Quách Niên, ngươi chắc chắn từng được Tiết tiên sinh khen rồi đúng không?"
Là bằng hữu lâu năm của Tiết tiên sinh, Quách Niên vốn đang ăn bánh bất ngờ bị hỏi nhanh chóng cười cầu tài nấp ra sau lưng Chu Hàm giảng hoà.
"Ta không biết.
Các ngươi nói nhiều quá.
Không ăn thì tất cả bánh Chu Hàm làm ta lấy hết đó."
Sợ hãi, mọi người hấp tấp không cãi cọ nữa, nhanh chóng ăn bánh.
Nhìn cảnh đó, Hàn Quân Cát âm thầm thở dài, mở sách ra đọc.
Dần dần, cuộc vui cũng tàn, người đến người đi thưa thớt hẳn.
Hàn Quân Cát đợi mãi lại chẳng thấy Chu Hàm rời khỏi, không còn đủ nhẫn nại, hắn đứng lên khi y chỉ còn một mình đung đưa chân bên kia uống trà.
Nào ngờ, y chủ động cất tiếng gọi.
"Này, Hàn tiên sinh không đến ăn chút bánh à? Vẫn còn đây này."
Hàn Quân Cát ngẩn ngơ.
Từ khi hoà ly, không phải cả hai dù không nói ra miệng nhưng luôn hạn chế chạm mặt ở chỗ đông người hay sao? Trong phòng nghỉ của tiên sinh này, Chu Hàm trước đây đến bước vào còn ngại thấy hắn, hôm nay vậy mà lại cất tiếng gọi trước, không ngạc nhiên sao được.
Nhưng hắn không phải là người thích để ý mấy chuyện nhạy cảm như thế, đã được gọi, đương nhiên nhanh chóng tiến lại.
Liếc mắt nhìn phần bánh rõ ràng nằm trong hộp riêng chưa bị ai chạm tới chứ không phải là bánh dư lại sau khi mọi người đã ăn, hắn âm thầm cười nhạo, đưa tay lấy một cái, nói thẳng.
"Tiết Văn chỉ ít nói vì mệt thôi, chứ có phải là không khen ai bao giờ đâu.
Hắn khen một câu, ngươi làm bánh đi khoe khoang khắp nơi, đúng là thích bị người khác trêu chọc ha!"
Chu Hàm lườm dài Hàn Quân Cát.
Lúc nào cũng nói chuyện khó ưa như vậy mới chịu được hay sao? Nhưng y lại không phản bác được.
Vì hôm trước lúc đi xem điểm thi của Hàn Quân Tường, y vô tình chạm mặt Tiết Văn.
Hắn đã nói thế này.
"Bọn hài tử bây giờ đều đánh đàn rồi truyền pháp lực vào.
Hàn Quân Tường lại dùng pháp lực để đánh đàn, tuy đã quen sử dụng cung nên tiếng đàn có phần thô mộc và mạnh mẽ, không được sắc bén uyển chuyển như Hàn huynh, nhưng vẫn đặc sắc lắm.
Được ngày thân thể thoải mái đi xem bọn hài tử thi có thể nghe được tiếng đàn như vậy, ta rất vui."
Nghe xong, Chu Hàm thật sự là cực kỳ hãnh diện lẫn đắc ý.
Trong hiểu biết của hắn, Tiết Văn chưa từng nói nhiều như thế, còn là để khen ngợi một người.
Thế nên dù Hàn Quân Tường chỉ được điểm xanh, không quá vượt trội, nhưng y vẫn hào hứng đi làm bánh, mang cho mọi người ăn để khoe khoang rằng hài tử được khen ngợi như thế là nhờ có mình dạy dỗ.
Nhưng, y cũng biết, không phải vậy.
Ban đầu là nghi ngờ, nghe xong lời nói của Tiết Văn, y đã có thể chắc chắn ngườp giúp Hàn Quân Tường luyện đàn chính là Hàn Quân Cát.
Bởi thế y mới cố tình làm một phần bánh riêng dành cho hắn, coi như là cảm ơn.
Tiếc thay, mong hắn ăn bánh rồi im miệng là không thể nào.
Nói mà không nghe y đáp, hắn lại tiếp tục gây hấn.
"Này, thế Quân Tường được điểm gì mà khiến ngươi đắc chí như vậy?"
Vừa tự mãn lại vừa do dự, Chu Hàm cảnh giác đáp.
"Điểm xanh."
Mật hoa từ nhân bánh ứa trong miệng, thêm mùi quả đào chín thơm, chính là hương vị yêu thích xưa nay của Hàn Quân Cát.
Thứ bánh ngon thế này, chỉ có Chu Hàm có thể làm cho hắn.
Ăn đến vui vẻ, hắn thật sự có thêm vài phần hứng thú để nói nhiều điều mình tự cho là dư thừa.
"Là ngươi dạy nó học đúng không? Thảo nào chỉ đến mức điểm xanh mà thôi.
Cầm nghệ của ngươi, vẫn không đổi nhỉ! Khó trách mà dễ đắc ý như vậy!"
Chu Hàm tức đến cứng người.
Nếu phản bác, khác nào y phải công nhận việc Hàn Quân Cát dạy Hàn Quân Tường và mình thì làm bánh để lấy lòng hắn.
Nhưng không phản bác, chính là tự nhận mấy lời chế nhạo kia là sự thật.
Rõ ràng, hắn đang gài y vào thế khó.
Tên khốn này...!Ngậm một bụng ấm ức, Chu Hàm chỉ đành trợn mắt phất vạt áo bỏ đi sau khi thả lại một câu.
"Ta bận rồi, không rảnh nói nhảm với ngươi!"
Bật cười nhìn theo, Hàn Quân Cát lại đưa tay lấy thêm một cái bánh từ trong hộp ra, cắn mạnh để mật hoa ngọt lịm tan đầy đầu lưỡi.
Mưa ngoài cửa sổ đã ngơi hạt, để lộ một tia nắng hồng nhỏ mong manh xuyên qua cụm mây xám, trong vắt, mới nguyên..