Anh ôm cô rất chặt, cô có xoay người thế nào cũng không ra được, đành chấp nhận số phận ngủ cùng anh.
Tờ mờ sáng, cô từ từ mở mắt, đưa mắt sang nhìn anh, anh ngủ cũng đẹp nữa.
Đôi tay cô đưa lên vuốt ve khuôn mặt anh, ngón tay khẽ chạm vào đôi lông mi dài của anh.
Cô cười tủm, không biết bao lâu rồi cô chưa được làm như vậy. Cô làm rất nhẹ nhàng, sợ anh tỉnh giấc.
Nhưng ai kia đã mở mắt nhe nhởn nhìn cô, cười.
"Sao không làm trực tiếp mà đợi lúc anh ngủ làm gì? Nghiện anh rồi còn ngại"
"Đồ ảo tưởng!"
Cô chửi thề một câu, nhân lúc anh thả lỏng, cô xoay người xuống giường.
Mặt anh vẫn chưa hết vui mừng, tiếp tục trêu cô.
"Mẹ anh bảo nói dối là hư, vậy nên nghiện anh thì nói đi ngại gì "
"Mẹ tôi bảo ảo tưởng nhiều quá không tốt, vậy nên anh bớt lại đi!"
Câu trả lời phũ như chưa bao giờ được phũ, anh tụt hết cmn cảm xúc, nhất định anh phải thắng.
"Mẹ anh bảo nếu yêu mà không dám nói là ngốc, em yêu anh thì nói đi "
"Đoán xem "
Phũ lần hai và hụt hẫng lần thứ n, cảm xúc tụt dốc không phanh lại được.
Anh thua, lí của cô là lí trời, là lí của bà xã đại nhân trong tương lai, anh tuổi gì đòi cãi lại.
Phải nghe lời bà xã, đấy là lẽ sống cần hướng tới của một người đàn ông trưởng thành!!!
"Anh đói!"
"Gọi đồ ăn nhanh đi, tôi không biết nấu "
"Anh thích em nấu cơ, dù thế nào cũng ăn"
Anh õng ẹo, nũng nịu làm trò.
"Anh tin tôi đốt bếp nhà anh không?"
"Em đốt thoải mái, thíchh đốt thế nào cũng được, cách nào anh cũng chiều? Nát anh lại xây lại cho em "
Cô hết nói nổi, thôi được, bản cô nương cô đây sẽ cho anh thưởng thức tài nghệ điêu luyện lên đến mức Mất Tờ Chét của cô.
Ngọc Khanh xắn tay áo, đi xuống bếp, anh thích thì cô nhích, sợ gì bố con thằng nào.
Cô mở tủ lạnh lấy đồ chuẩn bị nấu, đúng là đại gia có khác, toàn đồ đắt tiền.
Trong khi anh tắm, cô đã nhanh chóng làm xong mọi thứ. Đồ ăn được bày sẵn trên bàn.
Liên Thành từ trên lầu đi xuống, anh vừa tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn bên dưới, để trần cơ thể.
Trên tay cô đang cầm bát canh nóng hổi, vô thức nhìn lên, hét lên khiến bát canh rơi xuống đùi cô.
"Á!"
Tiếng hét lanh lảnh vì đau của cô. Anh vội vàng chạy đến, bế thẳng cô ra ghế băng bó.
"Sao em hậu đậu vậy? Cầm bát canh cũng không vững, thích anh đau lòng lắm à?"
Anh chửi mà nghe cũng đáng yêu nữa chứ!
"Tôi.. tôi... "
"Lại còn nói gì nữa, em tưởng mình em đau à? Anh còn đau hơn, đau ở đâu em biết không? Ở đây này "
Anh cầm lấy tay cô đặt lên ngực mình, khiến cô ngại đỏ mặt.
Đuối lí vô cũng cãi lại, chẳng cần biết đúng sai, cứ thế là cãi.
"Thì tại anh chứ tại ai, ai mượn anh mặc như thế này, thử hỏi một người nhìn thấy mỹ nam trước mặt xem có choáng không? Ai mà chịu nổi cơ chứ!"
"Không chịu nổi thì em định làm gì anh?"
"Vậy nếu anh đứng trươc mỹ nữ thì anh làm gì?"
"Ngoài em ra anh sẽ không làm gì ai khác. Còn em, anh cho phép em cưỡng hiếp anh"
"Đồ điên"
Cãi vớ vẩn nên cô chẳng quan tâm đúng sai, thấy anh bật cười kha khả.
"Anh còn cười cái gì? Có gì hay lắm đâu mà cười"
"Hóa ra là do anh đẹp trai quá mức, phong độ ngời ngời mới khiến em thành ra nông nỗi này! Anh xin lỗi, từ mai anh sẽ khiến mình bớt đẹp trai lại để đỡ hại em "
Nghe câu xin lỗi mà nó chả có thật tâm chút nào, cô lườm.
"Đẹp trai cái thá gì, chó cũng chẳng thèm nhìn "
sao đi? Mai lại có cho các cậu đọc!