"Em ăn đi!"
Anh từ ngoài cửa đi vào, tay phải là bánh mì kèm theo sữa tươi, tay trái là túi gì đó màu đen.
Cô nhận lấy túi đồ ăn, tò mò hỏi
"Túi kia là gì thế?"
"Của em đấy, vào thay đồ đi"
Cô nhận lấy túi đồ màu đen, mở ra xem, là váy và đồ lót. Cô mới nhận ra mình vẫn đang mặc sơ mi của anh. Anh mặc một bộ đồ khác, giản dị hơn nhưng vẫn làm nổi bật lên cái vẻ đẹp trai vạn người mê.
"Cảm ơn anh"
Cô chạy vào thay đồ mới ra ăn sáng.
"Anh ngồi xuống ăn cùng đi"
Cô nói khi thấy anh đang đứng nhìn cô ăn.
"Em ăn đi, anh gọi người đến đưa chúng ta về"
"Anh ngồi xuống đi, anh ra ngoài từ sáng sớm chắc chưa ăn gì"
Anh ngồi xuống, nhận lấy chiếc bánh mì và một hộp sữa từ cô. Anh vui, hiếm hoi lắm cô mới quan tâm anh như thế.
Anh ăn chậm rãi, vừa ăn vừa ngắm nhìn cô. Cách cô ăn cũng đáng yêu, nhai nhẹ nhàng từ tốn không quan tâm bên ngoài xảy ra chuyện gì.
"Xe đến rồi, đi về thôi!"
Cô dọn vỏ hộp bỏ vào sọt rác theo anh xuống. Tài xế của anh tròn mắt nhìn khi thấy anh đi ra từ khách sạn với một người phụ nữ. Từ mấy năm chưa, mọi người trong công ti đều nghĩ anh là gay, không bao giờ động vào bất kì người phụ nữ nào. Nhân viên trong công ti hầu như tất cả đều là nam nhân.
Bác Nhân là tài xế của gia đình anh rất lâu rồi. Cái hồi cô và anh còn yêu nhau, bác rất thích cô, nhưng cô không được ưng thuận.
Bác mỉm cười, xem ra Mặc gia sắp có con dâu rồi.
"Bác Nhân, bác cười gì vậy?"
Cô đi sau anh, lễ phép cúi chào.
"Ngọc Khanh, là cháu sao?"
Bác Nhân sửng sốt khi người phụ nữ này lại là cô. Cô cũng nhận ra bác nhưng không thể hiện ra bên ngoài. Cô vẫn đang giấu anh, mà không biết rằng, anh đã biết mọi chuyện.
"Cô ấy mất trí nhớ, không nhận ra bác đâu" Anh miệng nói như vậy nhưng trong lòng đang cười đùa
Anh đưa cô lên xe, về công ti. Trên đường đi, cả hai người đều không nói với nhau câu nào.
Cô và anh cùng nhau bước vào dưới con mắt soi mói của moin người. Nhiều người bỏ dở công việc chạy đến chỗ nhau bàn tán.
"Cô ta kinh thật đấy, dám câu dẫn cả giám đốc của chúng ta, chắc chắn sẽ sống không yên với con mụ Liên đâu"
"Nhìn là biết rồi còn, vụ hôm qua cô ta trượt vỏ chuối là do con Liên chủ mà, haizzzz, làm việc đi"
Cô vừa đi vừa không hiểu chuyện gì, không lẽ mọi người đang nói về cô sao? Cô có làm gì đâu?
Từ góc phải của văn phòng, Kim Liên nhìn cô với ánh mắt căm giận đến cực điểm, cảm giác như cô ta muốn giết cô luôn vậy!
"Anh về công ti đây, em cần gì gọi cho anh"
Anh đưa cô vẻ chỗ quay người trở về nhà thay đồ.
Kim Liên nhìn cô, cười quái dị, miệng gằn từng tiếng.
"Đợi đấy!"