Editor: Tịnh
Thật ra thì nói là mối tình đầu còn không bằng nói đó là đối tượng yêu thầm đầu tiên. Bị người khác coi trọng, tiếp cận thì không có gì hiếm lạ, còn người nào không để ý tới bạn trái lại lại cảm thấy người đó rất có sức hấp dẫn.
Cấp ba hồi đó, Tống Duệ chú ý anh không ít, tuy rằng hai người không thường gặp nhau, nói nhiều nhất một câu chính là: “Ấy ơi, tan học chưa?”
“Tống Duệ.”
“Hả?”
“Tôi tên Tống Duệ.” Tống Duệ viết bài tập, mắt nhìn thẳng.
“Hả, Tống gì đó ơi, bây giờ tan học chưa?”
“…”
Học sinh đều là người chưa trưởng thành, sở thích không theo trào lưu, mà giống như Bạch Vô Trạch vậy lại càng hấp dẫn.
Không thích nói chuyện, một thân một mình, cả buổi đều ngủ, tan học cũng không biết.
Lúc ấy, vị trí Tống Duệ là ngồi bên cạnh cửa sổ, Bạch Vô Trạch ngồi ở bên ngoài, anh nằm nhoài trên bàn mà ngủ, lưng chạm vào bàn sau, Tống Duệ muốn đi ra ngoài cũng khó.
Những lúc đó, hắn đều làm bài tập, làm bài tập sắp xong rồi thì Bạch Vô Trạch mới tỉnh, lúc đó trong phòng học cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, lần nào cũng ra về trễ nhất.
Ba mẹ đều cho là bọn họ đang hẹn hò, trên thực tế chỉ là làm bài tập và ngủ, sau đó Bạch Vô Trạch leo tường đi ra ngoài, nhảy xuống từ lầu ba, biến mất không thấy bóng dáng, Tống Duệ ôm ly trà đứng ở trên ban công nhìn.
Gần như lần nào cũng giống nhau, Bạch Vô Trạch đi học tan học đều rất tùy hứng, cơ bản mỗi ngày đều rất bận, ban ngày đều rất buồn ngủ, giống như đang đặc huấn gì đó.
Sau khi tốt nghiệp, ngoài miệng Tống Duệ nói quên anh, nhưng thật ra là vẫn nhớ tới anh. Thậm chí tham gia họp lớp để gặp anh, nhưng tiếc là Bạch Vô Trạch chưa bao giờ tham gia loại hoạt động này.
Sau đó Tống Duệ cũng không đi nữa, bắt đầu chú ý tin tức chiến trường. Mấy năm trước chiến trường thiếu hụt tài chính là do hắn giúp đỡ, trong buổi gặp mặt tri ân thì gặp được Bạch Vô Trạch.
Khi đó anh đã là nguyên soái, bởi vì là người khiêm tốn cho nên có rất ít tin tức, cho dù có cũng bị đè xuống rất nhanh, cơ bản đều không ra mặt, trên mặt báo cũng rất ít khi thấy hình của anh.
Vị nguyên soái này khiêm tốn dễ sợ, âm thầm ngồi lên vị trí này, nếu như không phải chiến tranh mấy năm trước anh là người lãnh đạo, nói không chừng có lẽ sẽ còn tiếp tục khiêm tốn.
Bởi vì địa vị càng ngày càng lớn, dân không đấu với quan, Tống Duệ có tiền nữa cũng thoát ra khỏi chữ ‘dân’ này, cho nên cái người Bạch Vô Trạch này cũng dần dần phai nhạt ra khỏi tầm mắt của hắn.
Trên tin tức nói là do hệ thống cưỡng ép ghép đôi chọn trúng bọn họ, Tống Duệ lại cảm thấy kì lạ.
Giống cái trong thế giới này nếu như tuổi mà không tìm được bạn đời thì sẽ bị hệ thống cưỡng ép ghép thành đôi. Thế nhưng hắn có tiền, có tiền có thể điều khiển được cả ma quỷ, hắn muốn tên mình không xuất hiện trên danh sách kết đôi thì rất đơn giản.
Từ khi mối tình đầu gặp trắc trở đến giờ, Tống Duệ chưa từng nghĩ đến chuyện đó nữa. Lão xử nam như hắn vẫn tiếp tục làm lão xử nam là được rồi, vì vậy nên độc thân đến hai mươi tám tuổi.
Hai mươi tám tuổi là đã quá tuổi kết hôn của giống cái từ lâu, nhưng Tống Duệ cũng không vội vã. Hắn còn dự định nhìn em trai mình kết hôn trước, sau đó sinh con cho hắn nuôi.
Nuôi con vốn là chuyện cha mẹ phải làm, Tống Duệ vừa làm cha vừa làm mẹ, giải quyết luôn chuyện này.
Nhưng mà bây giờ xem ra là không thể rồi, hắn thế mà lại đính hôn, so với trong tưởng tượng còn sớm hơn, mới hai mươi tám tuổi.
Bởi vì khoa học kỹ thuật phát triển, tuổi thọ của con người cũng dài hơn không ít, thông thường đều có thể sống hơn một trăm tuổi, còn dị năng giả thì có tuổi thọ một hai trăm tuổi. Như Bạch Vô Trạch thì sống hai, ba trăm tuổi cũng không thành vấn đề, cho nên thật ra Tống Duệ còn rất trẻ, mới hai mươi tám tuổi mà thôi.
Hắn nhìn thời gian, hiện tại mới hơn hai giờ, ngủ thêm một giấc cũng không thành vấn đề, dứt khoát trùm đầu ngủ tiếp.
Có lẽ là đã nửa đêm, giấc ngủ này cũng không quá an ổn.
Hiếm khi Tống Duệ dậy trễ, hắn sinh hoạt rất quy luật, rất ít khi rời giường sau tám giờ.
Bởi vì lấy đề tài là trường học, cho nên đoàn làm phim bắt đầu làm việc từ rất sớm, lúc này hầu như đều cần phải đến, tuy rằng không ai giục hắn, nhưng mà Tống Duệ vẫn rất tự giác bỏ bữa sáng, lái xe thẳng đến đoàn làm phim.
Có lẽ do tin tức truyền ra ngày hôm qua, hôm nay ánh mắt mọi người nhìn hắn đều rất vi diệu, có ước ao, cũng có ghen tị, đương nhiên chúc phúc thì nhiều hơn.
“Chúc mừng chúc mừng.” Đạo diễn cười híp mắt nhìn hắn: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Sau khi hắn và Bạch Vô Trạch đính hôn thì chính là thông gia với nhà nước, nâng cao một bước.
“Cùng vui cùng vui.” Tống Duệ lịch sự nói.
Đạo diễn vỗ vỗ hắn bờ vai: “Là cậu thiệt thòi rồi, tuyên truyền miễn phí cho đoàn làm phim.”
Nước đã lên thuyền, Tống Duệ là diễn viên nên cần phải chú ý nhiều hơn.
Đạo diễn cười hèn mọn: “Nói một chút coi, sao lại dây dưa được với nhau thế?”
Hắn và đạo diễn đã hợp tác nhiều lần, bởi vì hắn quá nổi tiếng, người bình thường khi nói chuyện với hắn cũng có chút không thoải mái, cũng chỉ có đạo diễn là vô tư.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Tống Duệ nhún nhún vai: “Tôi đi hóa trang trước.”
“Đi đi, đi đi.” Đạo diễn đưa mắt tiễn hắn rời đi.
Ngày hôm nay bắt đầu quay cảnh thứ hai, là Tống Duệ diễn. Là lúc Quân Phi Dương dùng uy thế thăm dò các học viên, trong lúc ấy phát hiện ra vai nam chính thứ hai do Tống Hân diễn, Quan Nhược Thủy ẩn giấu thực lực, vì vậy nên đều tập trung trên người y.
Phân đoạn này không khó, nhưng vì là mở đầu nên đạo diễn yêu cầu rất cao, nhất định phải mang đến cảm giác phiêu dật.
Quan Nhược Thủy bị hắn ra uy chèn ép, lúc cố gắng chống cự thì ống tay áo bay tán loạn. Quân Phi Dương là ma tu, tà khí trên người lộ ra ngoài, người bình thường khẳng định sẽ không khống chế được.
Tống Duệ cũng rất khó nắm bắt, mỗi lần diễn đều sẽ cân nhắc một lúc.
Đoạn ∗đối diễn (hai người diễn với nhau) này tuy rằng đơn giản, nhưng bởi vì Tống Hân là người mới nên luôn có kẽ hở, nói chuyện không tự nhiên, quay lại liên tục bảy, tám lần, đạo diễn thấy thế cũng muốn mắng người, cuối cùng vẫn kiêng kỵ Tống Hân xuất thân từ ca sĩ, để cho y đi nghỉ ngơi một chút.
Tống Duệ nhân cơ hội đó lên mạng tìm mấy truyện tiểu tiểu thuyết có nội dung na ná nhau [Những bí mật không thể nói với mẹ chồng] [Những điều cha mẹ cần biết] [Quan hệ mẹ chồng nàng dâu].
Phần lớn tác giả đều lấy đề tài chăm chỉ hiếu học, nói cái gì mà lấy oán trả ơn, toàn tâm toàn ý vì gia đình linh tinh.
Còn có quyển nói yêu thích một người là phải buông tay để cho người đó muốn làm gì thì làm.
Tống Duệ không đồng ý. Yêu thích một người chẳng lẽ không phải là đánh gãy chân người đó + giam cầm trong gian phòng nhỏ + giám sát h = chết cũng ở cùng một chỗ sao?
Lô gích của tác giả kiểu gì vậy?
Không thể hiểu nổi.
Tống Duệ chuyển qua trang khác, mở máy giám sát ra xem Tống Thần đang ở đâu?
Tên nhóc này gần đây đang giận dỗi với hắn, chuyện đính hôn lớn như vậy mà cũng không thấy gọi điện qua hỏi thăm, xem ra dự định cả đời không qua lại với nhau thật.
Nói đến cũng lạ, Tống Duệ, Tống Thần cũng không còn nhỏ, yêu đương cũng là bình thường, thường thì cha mẹ sẽ bắt đầu sắp xếp đối tượng, Bạch Vô Trạch chính là một ví dụ.
Nhưng mà tình cảnh của Tống Thần không giống lắm, thế mà nó lại thích loại người yêu diễm đê tiện kia: mới mười mấy tuổi đã bắt đầu mặc váy ngắn, lộ nửa cái mông ra ngoài, cong eo, lộ ngực to, cả người lộ ra hương vị hồng trần. Mặc dù là giống cái thế nhưng lại hóa trang thành phụ nữ, gu thẩm mĩ tầm thường.
Sao Tống Thần có thể ở bên cạnh người như vậy được chứ?
Tống Duệ tìm người điều tra đối tượng của Tống Thần, phát hiện thật ra thằng nhóc giống cái kia ban đầu cũng không phải như vậy, chỉ là gách vác trách nhiệm quá nặng, cha bị gãy chân khi làm việc, ba nhỏ bị bệnh nặng. Cậu ta vì chữa bệnh cho người nhà nên mới làm nhân viên ở KTV.
Buổi tối còn phát sóng trực tiếp show thoát y, Tống Duệ tìm tới cái người thoát y xinh đẹp kia, mỗi ngày đều thưởng rất lớn, cuối cùng trái tim giống cái kia bị bắt làm tù binh.
Cậu ta bắt đầu vay tiền Tống Duệ, số tiền càng ngày càng lớn, lớn đến nỗi cậu ta cũng xấu hổ mà đột nhiên đưa ra đề nghị muốn gặp mặt Tống Duệ.
Tuy rằng cách nhau bởi mạng internet, không lộ hình cũng chẳng lộ tiếng, nhưng cậu trai đó vẫn có chút khao khát với Tống Duệ.
Ý nghĩ của cậu ta cũng đơn giản, cậu ta không thể nào trả hết số tiền lớn như vậy, thế nhưng cậu ta có thân thể.
Mặc dù có chút mong đợi, nhưng căn cứ vào thực tế thì đó hẳn là mấy vị đại gia, nhất là mấy ông già, hoặc là mấy loại người kia.
Tống Duệ làm cho cậu ta rất bất ngờ, không hề lộ diện, nói chuyện cũng cách một bức tường, thế nhưng giọng nói rất từ tính, rất dễ dàng khiến người khác yêu thích.
Phim truyền hình trên tivi rất cẩu huyết, thế nhưng không phải không có lý. Nếu sớm muộn gì cũng phải ở bên cạnh một ai đó, không bằng ở bên cạnh người vừa có tiền, bề ngoài đẹp trai, đối xử tốt với mình, chịu chi tiền vì mình, còn là một dị năng giả.
Thằng nhóc kia bắt đầu tránh né Tống Thần, lén lén lút lút hẹn hò với hắn. Lúc vui vẻ hẹn hò với Tống Thần thì lại để hắn đợi rất muộn.
Từ đầu tới cuối Tống Duệ đều không nói mình là anh Tống Thần, cũng không có nói ra ý tứ muốn cậu ta rời đi, chẳng qua sau khi Tống Thần thất tình thì mới cắt đứt liên lạc với cậu trai kia.
Tống Duệ muốn liên lạc với cậu ta thì rất đơn giản, còn muốn liên lạc với Tống Duệ thì mới khó. Thậm chí ngay cả tên Tống Duệ là gì cậu ta cũng không biết, lần nào cũng gọi hắn là tiên sinh.
Tuy rằng hai người đều là giống cái, nhưng Tống Duệ có khí chất mạnh mẽ nên cơ bản không ai nghĩ hắn là giống cái. Hơn nữa tính tình lại xa cách, trên người còn tỏa ra khí chất dị năng giả nên càng chẳng ai nghĩ hắn là giống cái.
Vốn dĩ không có sơ hở nào, cho dù Tống Thần có biết thì cũng không thể làm được gì, cơ bản là không tra ra được, thế nhưng cậu trai kia lại nhớ kỹ giọng hắn, vừa nghe là đã nhận ra được.
Cậu ta không có cách nào tiếp cận với Tống Duệ nên ra tay từ Tống Thần, hai người lập tức gian díu với nhau. Tống Duệ không thể nhịn được nữa, trong một bữa tiệc tại nhà nhân lúc Tống Thần không có mặt, buộc cậu ta khuất phục.
Hắn có thể cho cậu ta tất cả tiền chữa bệnh, thế nhưng cũng có thể lấy lại được.
Cuối cùng mất hết chín trâu hai hổ mới giải quyết xong, so với hắn nói chuyện làm ăn còn mệt hơn. Thật ra hắn cũng không phản đối Tống Thần yêu đương, chỉ là hi vọng cậu có thể tìm được người nào đứng đắn mà thôi.
Tuy là cậu trai kia rất hiếu thuận, thế nhưng lại rất mưu mô, rất dễ thay lòng, sẽ không lâu dài, cho nên hắn mới không đồng ý.
Đáng tiếc Tống Thần không biết, mà cũng là do hắn nóng vội bảo vệ em trai nên mới không cẩn thận mà làm hơi quá.
Bình thường đều sai người bảo Tống Thần trong bóng tối, mua chuộc bạn học, đổi những bạn học nữ ngồi bên cạnh cậu, giám sát h, thậm chí là mua luôn cả trường của cậu. Những chuyện này Tống Thần đều nhịn, thế nhưng lần này cậu lại ngả bài với hắn.
Nói không khổ sở là giả, Tống Duệ vẫn rất chi là đau lòng.
“Tống Duệ, anh nhanh ra đây đi.” Trợ lý của hắn hoảng hốt chạy tới: “Bên ngoài có người tìm anh.”
“Ai?”
“Vị hôn phu của anh đó!” Vẻ mặt trợ lý như thể Vậy mà anh cũng không biết.
Tống Duệ dừng một chút, phủ thêm áo khoác đi ra từ trong phòng hóa trang tạm thời.
Một loạt xe quân đội đậu trước cổng trường học, quân nhân xếp hai bên, nếu đếm thì cũng có ít nhất hơn trăm người.
Một người đàn ông tóc trắng đứng ở cửa, dáng đứng thẳng tắp, quân trang suất khí.
Tống Duệ nắm thật chặt áo khoác, cất bước đi tới: “Anh tìm tôi?”
Người kia quay đầu lại, mặt như băng sương, khuôn mặt đẹp trai giống như dao khắc, trắng nõn.
“Ừm.”
“Có chuyện gì không?”
“Căn cứ vào pháp luật, điều , hai bên đính hôn sẽ được luật pháp công nhận, được luật pháp bảo vệ.”
“Anh muốn nói gì?” Tống Duệ không hiểu gì cả.
“Chúng ta hẹn hò đi!”
“…”