Editor: Tịnh
Giọng Tống Duệ rất vội: “Rõ ràng tôi đã quát vảy, mổ bụng, làm sạch bụng rồi. Tại sao nó vẫn còn sống?”
Tướng quân đưa ra giải thích hợp lý: “Cá là sinh vật bậc thấp, thân thể không chịu sự điều khiển của não, mỗi bộ phận đều có thần kinh riêng, cho nên cá bị mổ bụng, làm sạch bụng rồi vẫn có thể cử động được.”
“Thế à.” Tống Duệ hiểu rồi: “Vậy tôi phải giết chết từng bộ phận của nó?”
“Ừm.” Tướng quân tiếp tục lau tóc.
“Cái này đơn giản.” Tống Duệ cầm dao, dùng đũa đè thân thể con cá, tìm vài lượt, cuối cùng con cá kia giật một cái rồi bất động. (cách giết cá kỳ lạ nhất tui biết)
“Xong rồi.” Hắn thở phào nhẹ nhõm, nấu ăn thật không dễ, xem ra không nên tiếp tục làm khó đầu bếp, sẽ gặp báo ứng.
“Đúng rồi, cái nước màu đỏ đỏ trên dao đó là gì?”
“Dấm đường.” Tống Duệ trả lời như đúng rồi.
Tướng quân suy tư: “Dấm đường mà cũng cần bỏ gừng vào sao?”
“Nghe nói cho gừng vào có thể giảm bớt mùi.”
“Vậy sao em không cắt nó ra? Hơn nữa lại còn bỏ vào nhiều như vậy.” Tướng quân nhíu mày.
“Tôi không thích gừng, cắt quá nhỏ không lựa ra được.”
“Ồ.” Tướng quân hiểu rồi: “Đúng rồi, đường cá dấm chua không cần thêm nấm kim châm.”
“Mắt tướng quân có vấn đề à, tôi đang hấp cá mà.”
“…”
Tướng quân trầm mặc.
“Em biết nấu ăn thật không?”
“Có biết một chút.” Vẻ mặt Tống Duệ chột dạ.
“Đừng gạt tôi, tôi là chuyên gia.” ▼-▼
“…”
“Tôi nói này, em làm như vậy là sẽ bị ngộ độc thức ăn.”
“Không sao, năng lực hấp thu của tôi rất mạnh, ngộ độc cũng không chết.” Tống Duệ cười ha ha.
“Không phải tôi lo lắng cho em. Tôi lo lắng em sẽ độc chết em trai mình.” ▼-▼ “…”
“Bên em có trạm không gian truyền tống không?”
“Cái gì?” Tống Duệ hơi bối rối.
“Thôi, để tôi tự tìm.” Tướng quân đặc biệt căn dặn hắn: “Không được lộn xộn, đợi ở chỗ cũ chờ tôi.”
Trạm không gian truyền tống là một loại không gian liên thông hai bên, có thể đi thẳng đến mục tiêu bên kia, giống như điện thoại, anh gọi cho tôi, ở bên kia tôi có thể nhận được.
Ban đầu nó chỉ được dùng để vận chuyển hàng hóa, dù sao nó cũng không ổn định, thỉnh thoảng sẽ thiếu hàng thiếu kiện. Sau đó mới đến người, vì bảo đảm sự an toàn mà còn có xe chuyên bảo vệ. Mỗi khu đều có.
Chỗ của tướng quân tuy rằng hẻo lánh, nhưng mà ở đó toàn là quân khu tai to mặt lớn, nên cho dù là siêu thị hay là những thứ khác, đều được trang bị đầy đủ.
Anh đến một trạm không gian gần nhất, sờ túi một cái thì phát hiện không mang theo tiền, may mắn là bề ngoài đẹp trai, xét mặt cũng được. (Có luôn hả? Như vậy cũng được luôn hả QAQ)
Không gian truyền tống là nhanh nhất một loại phương tiện giao thông nhanh nhất, tuy rằng giá cũng cao, nhưng mà chỉ cần phút là anh đã đến được chỗ của Tống Duệ. (Hồi tưởng lại, trước đó đi bộ tiếng để về nhà. Cạn lời)
Tống Duệ đang bỏ cá vào trong nồi hấp, thuận tiện cắt vài thứ, chuông cửa đã vang lên.
Hắn mau chóng tới mở cửa: “Nhanh vậy?”
Vẻ mặt tướng quân bất đắc dĩ: “Tôi ngồi trạm không gian truyền tống tới đây.”
“Quanh đây có trạm không gian truyền tống sao?” Tống Duệ không biết vụ này thật. Hắn lúc nào cũng đi xe, chuyển phát nhanh gì đó đều có người trực tiếp tới gõ cửa, nhét vào cửa chuyển phát nhanh.
“Ừm.” Tướng quân đến vội vàng, tóc tai vẫn chưa khô, trên người cũng tùy tiện khoác lên một cái áo khoác, dưới chân vẫn đang mang dép.
“Vào nhanh đi.” Tống Duệ tránh người ra để tướng quân đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Nó vẫn chưa tỉnh, để cho nó ngủ.” Có vẻ như Tống Thần rất mệt mỏi, động tĩnh lớn như vậy mà cũng không phản ứng. Nhưng mà như vậy lại hay, đột nhiên mang một người đàn ông về nhà, Tống Duệ cũng sợ cậu không tiếp thu được.
“Tôi mới cắt thức ăn thôi mà anh đã tới rồi, tốc độ nhanh thật.” Tống Duệ tự nhiên kéo anh đến nhà bếp: “Mà nói tới, tướng quân thế mà biết nấu ăn, đúng là bất ngờ nha.”
Tướng quân thuần thục xắn tay áo, đi vào phòng vếp rối tinh rối mù, lần lượt dọn dẹp từng thứ: “Tôi sống ở quân khu từ nhỏ, ăn chung nồi lớn lên, quân khu có quy định không thể gọi thức ăn ngoài. Tôi là tướng quân nên phải lấy mình làm gương.”
“Cho nên tướng quân đã trở thành một đầu bếp có tay nghề cao?” Tống Duệ tỏ vẻ đã hiểu.
“Nói như vậy cũng được.” Phòng bếp bị Tống Duệ làm cho không đành lòng nhìn thẳng. Xác rau có khắp mọi nơi, vảy cá và máu bắn tung tóe trên tường, trong nồi không biết đang nấu gì, kêu lên ùng ục, trào bọt lên.
“Đây là?” Tướng quân chỉ vào cái nồi đó.
“Tôi đang nấu canh sườn.” trên mặt Tống Duệ không tự nhiên.
“Còn cái đó?” Tướng quân liền chỉ vào một cái bát đã khuấy được một nửa.
“Chờ một lát nữa thì đổ vào canh sườn, canh sườn sẽ đậm đà hơn.”
“…”
Tướng quân cạn lời.
“Tống Duệ.”
“Ừ.”
“Tôi học nấu ăn nhiều năm như vậy nhưng người tôi bội phục nhất chính là em.” Lại vẫn chưa bị độc chết.
Trên mặt Tống Duệ thoáng có vẻ lúng túng: “Tướng quân đừng chọc tôi.”
“Tôi nghiêm túc.” Em nhìn vẻ mặt của tôi này ▼-▼
“…”
May mà còn có tướng quân, tướng quân ăn cơm tập thể nhiều năm như vậy không phải ăn chùa, bị cưỡng ép luyện thành đầu bếp có tay nghề. Không chỉ có sở trường là nấu ăn, liền ngay cả trình bày cũng gắng làm đủ sắc hương vị. Đương nhiên nếu như bên cạnh không có một kẻ gây rối thì hoàn mỹ hơn.
“Cho thêm chút dấm đi, nó thích ăn.” Tống Duệ lấy cái muôi, rót đầy một muôi.
Tướng quân từ chối: “Em đừng gây rối, trộn một chút là được rồi.”
“Vậy thì thêm một chút đường chắc là được đi?”
“Tại sao lại cho đường vào hấp thịt khô?” Tướng quân đuổi hắn ra ngoài: “Em ngồi nghiêm chỉnh chờ ăn là được rồi.”
Tống Duệ không muốn: “Tôi muốn học nấu ăn mà.”
“Em đừng học thì hơn.” Sẽ hại chết người mất.
“Không học thì ai sẽ nấu cho ăn.” Suýt chút nữa là hắn đã bị giới mỹ thực kéo vào sổ đen luôn rồi.
“Tôi nấu cho em.” Tướng quân liếc hắn một cái.
“Thật?” Hắn đang chờ những lời này: “Vậy tướng quân sẽ không chê tôi kén ăn chứ?”
“Không.” Lúc này tướng quân vẫn chưa được lĩnh giáo qua cảnh giới kén ăn của hắn.
Mặc dù hôm nay vừa mới hẹn hò, nhưng màTống Duệ giấu rất kỹ. Đa phần thức ăn đều ổn, không tệ, đánh giá đều cố gắng đúng trọng tâm.
Trên thực tế ——
Loại đồ chơi này mà cũng có người làm, thật sự là kỳ tích.
Quá khó ăn, bỏ nhiều đường như thế.
Quá dính.
Thịt kho tàu quá béo.
Cân nhắc đến sự quan trọng của ấn tượng lần đầu tiên, Tống Duệ hoàn mỹ toàn tập sao có thể để lộ khuyết điểm như vậy cho người khác biết được chứ. Mà người đó lại còn là mối tình đầu nữa chứ.
“Sắp xong rồi.” Tướng quân đang trang trí trên khay ăn. Mất một giờ dưới sự quấy rối của Tống Duệ mới nấu ra xong hai ba món.
Dựa theo khẩu vị của Tống Thần mà nấu cá nấu dấm (), sườn xào chua ngọt (), còn có một món thịt rán ngũ vị hương(). Tống Thần có mua mấy miếng đậu phụ, Tống Duệ bắt anh nhất định phải chiên thành đậu phụ thối (), anh không thể làm gì khác hơn là chiên vàng lên rồi vớt lên, lại làm thêm chút đồ ăn kèm.
Tống Duệ không ăn tỏi, không rau thơm, không hành, ớt cũng không.
Yêu cầu như vậy thì đậu phụ thối còn là đậu phụ thối sao?