Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy

chương 49: nước hàn hương (10)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + Beta: Jojo Nguyen

Hai người cách nhau cực gần, khoảng cách gần như mặt dán mặt, một tiếng này của Linh Giang quả thực là ma âm rót tai, Ân Thành Lan lập tức ù tai một lúc lâu, chuyện muốn làm vừa rồi tức khắc quên sạch sẽ, hắn cau mày nghiêng đầu, lực chú ý chuyển tới lời nói của Linh Giang.

"Nói một chút suy nghĩ của ngươi đi." Cái tay vòng ra sau lưng Linh Giang của Ân Thành Lan tuột xuống dưới, ấn đến cái mông y, lười biếng uy hiếp: "Ngươi nếu như không nói ra được điểm gì, chờ chịu đòn đi."

Tình cảnh này người này tay này, chỗ sờ này làm Linh Giang tâm ý viên mãn, y phập phù chợt hỏi: "Cần cởi quần không?"

Ân Thành Lan cười lạnh: "Hóa thành nguyên hình lại đánh."

Linh Giang: "..."

Vậy thì có thể nhìn thấy cái gì, không thể có chút tình thú sao.

"Thời gian, thời gian chính là lỗ hổng, trước khi tới đây ta nghĩ không ra nguyên nhân ngươi cố ý bại lui, cho đến tận khi ta nhìn thấy hắn." Linh Giang cảm thấy ấm rồi, bèn từ trên người Ân Thành Lan bay xuống, lại nằm sấp đi, ai biết y còn có thể khống chế được mình không.

Linh Giang lung tung thoát áo ngoài ném xuống dưới giường, cùng hắn sóng vai nằm bên nhau, đắp chung một cái chăn, ngửi khí tức Ân Thành Lan, nói: "Ngươi không giải thích một chút lai lịch thiếu niên kia sao."

Thiếu chút nữa liền nhầm thành đại nhi tử hắn đây.

Trong bóng tối cái gì cũng không thấy, chỉ có tiếng tuyết rơi ngoài phòng cùng tiếng hô hấp của người bên cạnh dây dưa bên tai, đêm bão tuyết, ôm nhau mà nằm, quả thực là thứ khoảng khắc làm người nhiều năm sau hồi tưởng lại cũng vẫn cảm thấy lười nhác thoải mái.

Ân Thành Lan nhàn nhạt nói: "Cần thiết sao."

Linh Giang không tiếng động cười cười, ngón tay quấn vòng tóc đen của Ân Thành Lan: "Con đường hoàng đế ngươi đặt ra chính là cho Duệ Tư, lúc trước ta còn cho là hắn có quan hệ gì với ngươi, mãi đến khi hắn gọi ngươi nghĩa phụ, ta mới nghĩ ra, người giống hắn không phải là ngươi, mà là hoàng đế. Ngươi cắm người của ngươi vào bên trong quân đội của hoàng đế, mà bên trong triều đình kia cũng có thể có nữa, ngươi tự đoạn đường lui, chính là vì làm cho hoàng đế mất cảnh giác, từ đó đưa người này vào hoàng cung."

Ân Thành Lan không tỏ ý kiến hừ một tiếng: "Tiếp tục."

Linh Giang nói: "Ngươi không chỉ là muốn đưa hắn vào hoàng cung, ngươi còn muốn hoàng đế lập hắn làm Thái tử, nhưng chuyện này còn có chút khó khăn, bởi vì hoàng đế không thể nào đi lập một kẻ đột nhiên xuất hiện làm Thái tử."

Ân Thành Lan ồ lên: "Vậy ngươi cảm thấy nên làm gì bây giờ."

Linh Giang ngẩng đầu, thoải mái gối đầu lên bả vai Ân Thành Lan: "Ngươi cần phải có một người ở bên cạnh hoàng đế, người này có thể làm cho hoàng đế toàn tâm toàn ý tín nhiệm, tuyệt không hoài nghi, phàm là lời nói của người đó hoàng đế đều sẽ tin tưởng, đồng thời có thể chi phối ý nguyện của hoàng đế, làm hắn thay đổi quyết định."

"Ngươi cảm thấy người nào là thích hợp?" Hắn đem đầu Linh Giang đẩy xuống.

Linh Giang bất mãn nói: "Hẹp hòi." Sau đó lại đem đầu đặt lên, còn duỗi thêm một cánh tay áp lên ngực Ân Thành Lan: "Người được chọn lựa này rất quan trọng, hắn không thể là đại quan, bởi vì quan càng lớn, hoàng đế sẽ càng hoài nghi hắn. Cũng không thể là người nắm quân lệnh, bởi vì công cao át chủ, hoàng đế sẽ kiêng kỵ hắn, người này cũng không thể là hoàng thân quốc thích, bằng không hoàng đế sẽ cho rằng hắn rắp tâm bất lương."

"Ấn theo phân tích đó của ngươi, ngoại trừ thái giám, không còn có kẻ nào thích hợp nữa." Ân Thành Lan cũng không đẩy được y ra, bị y đè lên lại không thoải mái, không quen nhìn con chim nhỏ này đắc ý rầm rì, thế là cũng vươn tay ra, áp lên người Linh Giang.

Linh Giang cười thầm nghiêng người đem một cánh tay khác đặt ở trên tay hắn: "Thái giám càng không được, một tên thái giám làm sao có thể chi phối ý nguyện của hoàng đế."

Y nói: "Người này không chỉ có thân phận đặc thù, thời cơ xuất hiện ở bên người hoàng đế cũng cần được chú trọng, hắn vừa phải là ngẫu nhiên xuất hiện, lại vừa phải là vì một số nguyên nhân mà tất nhiên xuất hiện, ta nghĩ trời cao hẳn là sẽ không vì người muốn gió Đông liền cho ngươi gió Đông, khả năng duy nhất, chính là tự mình chế tạo ra một hồi cuồng phong bão tố, làm cho hoàng đế ở giữa cơn sóng gió không đứng vững nổi chân, chủ động tìm tới người này."

Ân Thành câu khóe môi lên: "Phải không."

Ánh mắt Linh Giang trong bóng đêm sáng rực như đuốc: "Khi đó, ngươi tự mình tới Tây Nam, không chỉ là vì nhảy vực cho hoàng đế xem đi."

Dám nói như thế sao.

Ân Thành Lan cười như không cười ừm một chút: "Ngươi còn chưa nói người này là ai."

Bàn tay đặt lên người Ân Thành Lan của Linh Giang hạ ngón viết lên ngực hắn một chữ - Phật.

Trong phòng nhất thời không một ai nói chuyện.

Ngay lúc Linh Giang thậm chí hoài nghi Ân Thành Lan có phải ngủ rồi không, nam nhân bỗng nhiên thấp thấp bật cười: "Ngươi ấy ngươi ấy à, không nghĩ tới ta cư nhiên lượm được một con chim thông minh tuyệt đỉnh."

Linh Giang đưa chân cũng quấn lên người hắn, sau đó đột nhiên thắt chặt cánh tay, đem bánh quẩy rời rạc vặn thành một cây hoa ma túy giải cũng không giải ra, cái trán y tựa vào Ân Thành Lan, nhả hơi như hương lan, nhẹ giọng nói: "Thế nhưng thời gian quá gấp gáp, có lẽ hoàng không thấy được, nhưng luôn có người có thể nhận ra được, một khi cái manh mối này truyền tới tai hoàng đế, khiến cho hắn hoài nghi, toàn bộ những gì ngươi làm trước đó sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ."

Thời gian là một cái mấu chốt xảo diệu, dùng tốt, trăm năm ngàn năm sau, người sau bỗng nhiên nhìn lại, mới có thể từ trong phong ba không chút đáng kể trôi theo tháng năm dài đằng đẵng, cảm nhận được dụng tâm lương khổ của người trước.

Thời gian cũng là một thanh đao vô hình, đem một số chuyện chặt đứt thành những mảnh vỡ nhỏ đếm không hết, sau đó giấu vào trong dòng thời gian mênh mông cuồn cuộn, dùng thủ đoạn đặc biệt của mình, lặng yên không tiếng động chắp vá thành tấm võng lớn vượt xa tưởng tượng, chỉ có người đứng ở bên ngoài dòng thời gian, mới có thể quan sát nhìn nhận ra hình dáng tấm võng này.

Nhưng mà, ở ngoài dòng thời gian chính là tử vong.

"Thời gian quá ít, rất nhiều chuyện sẽ từ "Đúng dịp" biến thành "Dụng tâm kín đáo", Thập Cửu, ta không tin ngươi không nghĩ tới vấn đề này." Linh Giang dùng cái trán cọ cọ hắn.

Ân Thành Lan bị động tác của y làm cho hoảng loạn, hơi lui về phía sau tạo khoảng cách, hắn nỗ lực vùng vẫy một hồi, càng không tránh thoát, phát hiện chân tay hai người chẳng biết từ lúc nào đã như thắt nút quấn lấy nhau.

Ân Thành Lan mạc danh hoài niệm cánh nhỏ mọc đầy lông chim của Linh Giang, chính là thoạt nhìn giống cánh gà thế nào, so với đôi cánh tay linh hoạt mạnh mẽ giữ thật chặt hiện giờ vẫn tốt hơn, đều sắp dính lên người hắn.

Đành phải đem toàn bộ lực chú ý đặt ở lời nói của Linh Giang, khống chế chính mình không chú ý tới tư thế rối rắm trước mắt của hai người: "Nghĩ tới, lại có thể thế nào."

Hắn biết thời gian quá ngắn quá gấp quá vội vàng, biết đến thời gian là lỗ hổng, liên tiếp xuất hiện "Đúng dịp" sẽ khiến cho hoàng đế hoài nghi, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác nữa.

Thời gian là mấu chốt bảo đảm của trận này, có thể không phải của hắn, bởi vì xưa nay hắn đều không có thời gian, thời gian của hắn đã sớm hóa thành máu độc ngày càng sôi trào trong xương thịt, tùy thời tùy chỗ đều có thể đem hắn nuốt vào trong vực sâu, vĩnh viễn không thể lại xoay người.

Linh Giang nói: "Ngươi còn có sáu tháng, phân cho ta hai tháng, chúng ta đi Cương Bắc, đi tìm nước Hàn Hương, nếu có thể tìm đủ toàn bộ thuốc giải, trên đầu ngươi sẽ không bao giờ treo một cây đao nữa."

Ân Thành Lan nở nụ cười, hơi thở ấm áp phun lên mặt Linh Giang: "Nếu như không tìm thấy đâu?"

Trong lòng Linh Giang co rút, y rũ con mắt xuống, cái trán lẳng lặng tựa lên Ân Thành Lan: "Nếu như không tìm thấy... Ta thay ngươi giết chết hoàng đế, bày sẵn con đường ngươi muốn, hai tháng thời gian này sẽ không để ngươi lãng phí vô ích."

Ân Thành Lan nhìn người ngay gần trong gang tấc dưới ánh sáng mờ tối, hắn không thấy rõ khuôn mặt y, lại cảm thấy một loại trầm trọng khó có thể diễn tả bằng lời, cánh tay dây dưa trên người hắn dường như cũng quấn lấy trái tim hắn, theo câu nói vừa mới nói ra kia, đột nhiên siết chặt lực độ, làm ngực Ân Thành Lan bỗng nhiên tê rần.

Hắn trở nên trầm mặc, né tránh Linh Giang thân cận, nghiêng đầu nhìn gian phòng đen nhánh, hạt tuyết dần dần rơi trên tấm giấy cửa sổ lưu lại dáng múa điêu tàn phiêu bạc, Ân Thành Lan mờ mịt nghĩ, khi nào mới có thể hừng đông đây?

"Ta không đáp ứng." Hắn nói.

Linh Giang nhìn sườn mặt hắn, ảm đạm nhắm mắt lại.

Tuyết rơi một đêm rốt cuộc ngừng lại trước sáng sớm, ngoài phòng trắng xóa một vùng.

Thời điểm Ân Thành Lan tỉnh lại, phát hiện người trên giường thế nhưng không thấy, hắn vuốt cạnh giường lạnh lẽo, trong lòng nhất thời cảm thấy cực hụt hẫng.

Lúc này, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra.

Ân Thành Lan giương mắt, nhìn thấy Linh Giang đứng ở cửa, biểu tình nhàn nhạt nhìn hắn.

Ân Thành Lan nhấp môi dưới, đôi mắt nhẹ nhàng quét bốn phía, rồi mới rơi xuống trên người Linh Giang: "Ngươi đi đâu – phốc!" Hắn vừa mới há mồm nói chuyện, một trái cầu tuyết đột nhiên đập lên mặt hắn, phốc một tiếng ở trên khuôn mặt anh tuấn kia nổ thành thiên nữ tán hoa().

(()Thiên nữ tán hoa: thiên nữ rải hoa, đã giải thích trước đó)

Ân Thành Lan tức giận lau sạch vụn tuyết dính trên mặt, "Linh Giang ngươi – phốc phốc phốc!"

Từng trái cầu tuyết lớn bằng bánh màn thầu lao về phía Ân Thành Lan đáp tới, thừa dịp chưa kịp chuẩn bị mà tấn công bất ngờ, ném cái đầu này, đông lạnh cái người này, mới có thể giải hết cơn hờn dỗi nghẹn nửa đêm của Linh Giang.

Con chim nhỏ này thật đúng là tàn nhẫn mà, sáng sớm đã bò dậy cố ý nặn mười mấy quả cầu tuyết, chỉ để chờ tới lúc này, thời điểm y ném tuyết vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn, làm cho Ân Thành Lan ngay cả thời cơ nói chuyện đều không có, chiếu theo mặt nam nhân mà ném tới, quả cầu tuyết kia y viên cực kỳ chắc, đáp lên mặt không chỉ có lạnh, mà còn đau, mười mấy quả cầu tuyết rơi xuống, Ân Thành Lan mắng cũng không dám mắng, trực tiếp kéo chăn che lên trên đầu, ở trong chăn bực mình lớn tiếng nói: "Linh Giang, ngươi dám to gan phạm thượng, ngươi đây là đại nghịch bất đạo, ngươi –"

Linh Giang chậm rãi đi tới bên giường, giơ tay trống không lên, cười hì hì nói: "Được rồi, đi ra đi, chọc ngươi chơi thôi."

Một đống phía dưới chăn giật giật, Ân Thành Lan cảm thấy mặt đều ném về nhà rồi, con chim này quả nhiên là ba ngày không đánh liền nhảy lên nóc nhà lật ngói, đều sắp bò lên đầu hắn rồi, hắn nghiến răng nghiến lợi kéo chăn ra, đang muốn xem xét răn dạy lại y, vừa ló mặt ra, liền thấy một quả cầu tuyết cực lớn như một cái cối xay, không hề báo trước, tạp một cái phủ đầu hắn.

Cảnh tượng kia không thể nói là không ngoạn mục, không thể nói là không sáng lạn, không thể nói là chưa hết giận!

Ân Thành Lan: "..."

Hắn rõ ràng thấy Linh Giang sau quả cầu tuyết đắc ý cười xấu xa, trước mắt tối sầm, trong ngực nghẹn hơi, thân hình quơ quơ, tựa như sắp hôn mê bất tỉnh.

Tuy nhiên, không biết là bị đập ngất đi, hay là bị tức mà ngất đi, tóm lại, trong chớp nhoáng, hắn nghĩ có vẻ là lý do nào cũng đều rất mất mặt, vì thế trong khoảng khắc sắp ngã xuống, lại miễn cưỡng chống đỡ được thân thể, cứ như vậy cứng rắn ngồi ở trên cái giường đầy tuyết, kéo hết mười tám đời tổ tông Linh Giang ra hỏi thăm một lần.

"Thập Cửu." Linh Giang hô.

Ân Thành Lan sắp bị tức chết rồi, vỗ bỏ tuyết trên mặt, trên vai, trong cổ, giận đùng đùng ngước mắt lên.

Linh Giang ngồi xổm ở bên giường, ngẩng đầu, chấp nhất nói: "Nếu như cuối cùng ngươi nhất định phải chết, ta tình nguyện để ngươi chết trong tay ta."

Ân Thành Lan sững sờ, Linh Giang duỗi bàn tay đỏ chót ra nắm chặt hắn: "Như vậy ta mới cam tâm buông ngươi ra."

Thâm tình trong mắt y sáng rỡ rõ ràng giữa bầu trời tuyết long lanh rơi, giống như là hồ nước Thiên Sơn trong suốt sạch sẽ cả đời này Ân Thành Lan cũng sẽ không nhìn thấy, hắn ngơ ngác nhìn y, cổ họng chua xót lạnh lẽo, cúi đầu xem thấy mình một thân tuyết vụn, không tìm được lời nói lẩm bẩm: "Ngươi nói như vậy là sợ ta tức giận à..."

Linh Giang trừng mắt nhìn, ánh mắt đen nhánh hiện lên một tia giảo hoạt: "Ai nói không phải đâu."

Ân Thành Lan: "..."

Cảm động vừa nãy nháy mắt liền bị chó ăn.

Ngay lúc Linh Giang đang tìm mọi cách muốn đưa Ân Thành Lan đi Cương Bắc, chưa tới mấy ngày sau, Liên Ấn Ca bỗng nhiên cưỡi ngựa đạp tuyết chạy tới.

Hắn vừa mới đến chùa cổ, liền đem một bọc đồ ném cho Ân Thành Lan, giống như sờ nhiều thêm một chút sẽ phỏng tay.

Ân Thành Lan liếc hắn một cái, mở tay nải ra, thấy một phong thư đóng dấu sơn vàng.

Sắc mặt hắn hơi thay đổi, nắm lá thư đó nửa ngày cũng chưa mở ra.

Linh Giang cọ qua đi xem, ngửi thấy một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt đến từ giấy viết thư.

Ân Thành Lan trầm mặc cầm giấy viết thư, bất đắc dĩ mở ra.

Trên thư chỉ có vỏn vẹn mấy chữ, dùng nét chữ xinh đẹp viết: Bộ lạc Tuyết Mạc, mau tới.

Truyện Chữ Hay