Edit + Beta: Jojo Nguyen
Mỗi ngày sau đó, Linh Giang đều phải dậy sớm luyện bay, tiếp đến dựa theo mệnh lệnh đưa thư tới địa điểm Hành Tín đã chỉ định, sau khi trở về lại cùng Ân Thành Lan tiến hành rèn luyện, căn cứ vào cờ ngũ sắc, làm ra hành động đối ứng trên không trung. Buổi chiều thì bắt đầu tiến hành huấn luyện chống lại rừng Mi Tà, chịu đựng khí trời cùng hoàn cảnh ngột ngạt của rừng Mi Tà, ý đồ tìm kiếm đồ vật chôn giấu trong nước bùn đầm lầy.
Chưa đến mấy ngày, Linh Giang liền cảm giác dường như mình biến gầy hơn một chút, tuy nhiên là gầy chắc tinh luyện. Vì thế, y thường xuyên cố ý đến trước mặt Ân Thành Lan thể hiện vóc người của mình, bị đối phương không chút nể nang cười nhạo: "Thịt gầy chút, nướng ăn nhai mới ngon."
"..."
Linh Giang bèn tự mình quyết định không nuông chiều hắn nữa, thời hạn hai ngày.
Đêm hôm ấy, giông tố tầm tã, trong cơn mưa lớn, hai con chim hộc trắng như tuyết đội ánh chớp từ rừng Mi Tà phía Tây Nam, chính Đông của thành Đế Đô lần lượt bay vào trong Thính Hải lâu, sau đó, dưới mưa vần gió lốc, Đại tổng quản cùng Tề Anh vừa từ bên ngoài về nhấc theo đèn lồng một trước một sau tiến vào trong phòng ngủ Ân Thành Lan.
Khi đó, Linh Giang đang trốn dưới mái hiên thư phòng bên kia sân với phòng ngủ, nghe tiếng mưa rơi ngủ đến rối tinh rối mù, không nghĩ tới ngày hôm sau thức dậy liền không thấy Ân Thành Lan đâu.
Y kết thúc luyện bay buổi sáng không thấy Ân Thành Lan, lúc huấn luyện mệnh lệnh với cờ ngũ sắc cũng không thấy, mãi đến tận buổi chiều khi chui vào trong lồng bằng cành khô, Linh Giang rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi Liên Ấn Ca, người hôm nay thay vị trí Ân Thành Lan, dạy dỗ y một ngày.
Đại tổng quản trầm mặt, đem Linh Giang đánh vào trong lồng: "Chuyện không nên hỏi chớ hỏi, nhớ kỹ bổn phận của chính mình." Nói xong đứng ở một bên, khoanh cánh tay, trên mặt là tối tăm hiếm thấy.
Linh Giang liếc nhìn hắn, rũ con mắt xuống, thu liễm tâm tư, bắt đầu chuyên tâm đối kháng với hoàn cảnh ác liệt trong chiếc lồng lớn.
Một canh giờ sau, y được thả ra, rơi xuống một thân cây há to mỏ thở dốc, bài trừ mùi thối quanh quẩn trong lồng ngực mãi không chịu tiêu tan của nước bùn.
Liên Ấn Ca đi đến dưới tán cây, không vui nói: "Mau xuống đây."
Chưa thấy Ân Thành Lan, tâm tình Linh Giang cũng không tốt, lạnh lùng vỗ cánh nhỏ: "Làm gì."
Liên Ấn Ca lại như tiểu nhị tiếp đón khách nhân trong khách điếm, hất một miếng băng gạc đáp lên đầu vai, khóe miệng giật giật, nói: "Lau móng vuốt cho ngươi, là gia cố ý dặn dò."
Linh Giang ngẩn ra, không vui trong lòng tan thành mây khói, y bay đến cánh tay Liên Ấn Ca, mắt thẳng lăng nhìn miếng băng gạc, chìa móng vuốt ra, an tĩnh rũ mắt nhỏ, mặc hắn lau, ngoan ngoãn nghe lời đến không thể tưởng tượng.
Liên Ân Ca nhướn mày, còn chưa thích ứng với tiểu lông vàng như vậy lắm, miệng thiếu mắng nói: "Ha, ngươi đây là đổi tính, hay là nhờ gia huấn luyện tốt?"
Linh Giang mặc kệ hắn, do dự nhẹ giọng nói: "Ân Thành Lan hắn làm sao vậy?"
Đầu bị Liên Ấn Ca giơ tay vỗ một cái: "Bậy nào, muốn kêu thì phải kêu... nếu là chim, vậy kêu chủ nhân đi."
Linh Giang đương nhiên không chịu, nhưng cũng không dây dưa với hắn, chờ hắn trả lời vấn đề của mình.
Liên Ấn Ca dùng băng gạc lau chùi nước bùn trên người Linh Giang, thấy quan tâm trong ánh mắt của nó, trong lòng không khỏi có vài phần cảm khái, đối xử tốt một chút, ngay cả chim đều biết tri ân báo đáp, như thế nào có một số người lại sinh ra một khang máu lạnh, vì lòng tham, chuyện bẩn thỉu gì cũng đều có thể làm ra được.
Ánh mắt hắn phóng tới xa xăm, ẩn giấu một tia thẩm thấu tang thương cùng mờ mịt của năm tháng, nhưng mà lúc Linh Giang cố gắng nhìn ra thứ gì từ trong ánh mắt ấy, hắn lại trừng mắt nhìn, khôi phục thành Đại tổng quản Ngự Phượng các, nắm lấy móng vuốt tiểu lông vàng, chọc chọc cái bụng nhỏ xù lông của nó: "May mà ngươi còn có chút tiểu lương tâm, biết đường hỏi thăm, thật ra cũng không có việc gì, chỉ là đêm qua mưa gió quét vào trong nhà, gia bị phong hàn, Nghiêm thần y đã kê đơn, uống mấy ngày liền lành."
Trong lúc nói chuyện, móng vuốt Linh Giang đã được lau khô ráo, Liên Ấn Ca thả tay ra, ánh mắt bay tới rừng rậm xanh um Ngự Phượng các, không biết suy nghĩ cái gì, liền cúi đầu, sửa sang lại cổ áo cùng ống tay áo: "Đi thôi, mấy ngày nay ta mang ngươi rèn luyện."
Sau một trận mưa, là có thể cảm nhận thấy hơi lạnh của đầu thu.
Ban đêm, sao trời lay động trong mây mù, không khí trong rừng sau mưa đặc biệt trong lành, ánh trăng hiền hòa xuyên qua lớp sương mỏng, rắc xuống ngói xanh một vầng sáng bạc.
Đã nửa đêm rồi, ở trong tổ chim Linh Giang lại không thấy buồn ngủ, đôi mắt nhìn chằm chằm bầu trời đêm lộ ra trên miệng tổ, trằn trọc trở mình.
Một đám mây dày bay đến, che khuất ánh trăng, đất trời rơi vào trong ảm đạm, Linh Giang xoay người ngồi dậy, lặng yên không tiếng động mò mẫm từ thư phòng đến phòng ngủ Ân Thành Lan.
Y bay không có tiếng động, ngay cả vỗ cánh đều không phát ra âm thanh, lúc xẹt qua tựa như một vệt mờ chuyển động, thoáng cái liền qua. Nhờ tối tăm do mây đen ngăn trở ánh trăng trong giây lát, Linh Giang tránh né ảnh vệ ẩn nấp trong bóng tối, từ một nơi khó phát hiện trên mái hiên, đẩy một viên ngói ra chui vào.
Sau khi y tiến vào, còn tri kỷ dùng cánh nhỏ nhẹ nhàng đẩy viên ngói trở lại, không để cho gió có thể xâm nhập vào.
Sau đó y xoay người, lẳng lặng đáp xuống án thư ở cách giường không xa, nhìn về phía bóng người bên trong màn lụa mỏng.
Tóc đen như thác nước trải ra uốn lượn, đầu Ân Thành Lan hơi lệch sang một bên, tay đáp lên chiếc chăn gấm màu trắng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, nhưng thực bình tĩnh.
Hắn hẳn đã uống thuốc an thần, nếu không sẽ không ngủ đến vô tri vô giác như thế này.
Linh Giang bay vào trong màn, lơ lửng ở trên giường, do dự một hồi lâu, mới nhẹ nhàng hạ xuống, đứng lên chăn gấm trên giường, rón ra rón rén nhảy tới bên tay hắn.
Linh Giang cảm giác tim mình đập kinh hoàng, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh đến biến thái, thậm chí banh mặt lên, cứ như vậy không hề có cảm xúc nhìn chằm chằm tay Ân Thành Lan, dáng vẻ kia thật giống như rất muốn mổ xuống dưới một ngụm.
Một hồi lâu sau, Linh Giang rốt cuộc chuyển động, đầu tiên là duỗi cái cổ dài ra, sau đó cúi đầu chu cái mông nhỏ lên, đem đầu mình nhét vào trong tay Ân Thành Lan.
Y ngửi được mùi thảo dược đắng ngắt cùng một chút mùi máu, trong lòng mềm nhũn, thả lỏng da mặt căng thẳng, hơi hơi híp mắt lại, cảm thụ hơi ấm lòng bàn tay Ân Thành Lan, ở trên khớp xương ngón tay thon dài mổ một chút, mang theo ý tứ hàm xúc động viên.
Xong việc, Linh Giang đỏ bừng cả mặt, đập cánh nhỏ, dứt khoát bước lớn chân nhảy lên trên án thư, vê thành một nắm, không dám nhìn đến người trên giường nữa, trong nháy mắt nhút nhát thành đà điểu.
Vốn cho là mình sẽ không ngủ được, mà không ngờ ngửi thấy hơi thở Ân Thành Lan trong phòng, thế nhưng làm một giấc đến hừng đông.
Một khắc tỉnh lại kia, y ý thức được mình là bị đáp tỉnh, một cục giấy lộn nảy bên cạnh y mấy lần, rồi mới lăn từ trên bàn rơi xuống đất.
Linh Giang nằm bên cạnh bàn, nhướn đầu thăm dò nhìn chằm chằm cục giấy trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt y nhìn qua Ân Thành Lan đã xoay đầu lại, một thân tơ trắng dựa vào bên giường, chuyên chú nhìn sách trong tay, dường như rất say sưa, nhìn một hồi, không nghe thấy tiếng động, liền dời tầm mắt từ trong sách ra, vốn định lặng lẽ liếc qua, không ngờ lại vừa lúc đối mắt với vẻ mặt hồ nghi của tiểu hoàng điểu.
Vì thế Ân Thành Lan ho khan một tiếng, thả sách xuống: "Ngươi từ đâu tiến vào?"
Linh Giang nâng cánh chỉ chỉ nóc nhà.
Trên nóc nhà truyền đến thanh âm trầm thấp: "Thuộc hạ thất trách, tội đáng muôn chết."
Tiểu hoàng điểu nghiêng đầu: "Ta là chim."
Lén lút một chút, ảnh vệ đương nhiên là không thể chú ý.
Nó cố ý thay ảnh vệ giải thích, còn là con chim nhỏ có tình có nghĩa, Ân Thành Lan biết rõ năng lực của Linh Giang, không trách móc ảnh vệ nặng nề, cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này.
Linh Giang thấy hắn lại đem lực chú ý thả về trong sách, môi mỏng hơi mím còn hiện ra trắng, Linh Giang muốn nói chút gì, lại không biết nên nói gì cho phải, con mắt vòng tới vòng lui, vòng tới trên giá áo, liền bay qua, ngậm một kiện áo choàng kéo dài đến trên giường, ngượng ngùng xoắn xít nói: "Ngươi đừng phong hàn nữa."
Ân Thành Lan sửng sốt, rất nể tình đem xiêm y khoác lên vai, cười nói: "Phong hàn sao, ngươi nói vậy thì chính là vậy đi."
Lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Liên Ấn Ca ở ngoài thấp giọng nói: "Gia tỉnh chưa?"
"Chuyện gì?"
Liên Ấn Ca: "Tiểu lông vàng mất tích rồi."
Ân Thành Lan cùng tiểu lông vàng mất tích nhìn nhau.
Linh Giang: "Có thể giả bộ không thấy ta không?"
Ân Thành Lan dù bận vẫn ung dung, dùng sách vỗ xuống đầu nó: "Bổn các chủ không mù."
Linh Giang bị hắn vỗ "Ba" một cái ngã lên chăn, bất đắc dĩ bò lên, lắc mào trên đầu: "Vậy lát nữa ta còn có thể tới sao?"
"Ta muốn ở một mình dưỡng bệnh." Ân Thành Lan nhàn nhã lật một trang sách, mái tóc dài của hắn chưa buộc, rối tung ở phía sau, mấy lọn tóc từ thái dương buông xuống, làm gương mặt luôn góc cạnh rõ ràng thêm vài phần mềm mại.
Linh Giang nhìn chằm chằm không chớp mắt: "Nhưng ta là chim mà."
"..."
Vì thế, chờ Linh Giang luyện bay xong, lại trở về phòng ngủ Ân Thành Lan, tuy nhiên y còn chưa tiến vào, đã nghe thấy tiếng Nghiêm Sở không mặn không nhạt nói chuyện.
Linh Giang chọn một chỗ bên ngoài bệ cửa sổ ngồi xổm xuống, miệng bẹp bẹp nhai một cọng cây nhỏ, trong lúc vô tình thoáng nhìn qua ảnh vệ ẩn nấp trên mái hiên, bèn khách khí hướng hắn gật đầu một cái.
Ảnh vệ trên mái hiên nhất thời như gặp sét đánh, yên lặng thối lui vào một góc tối tăm, nội tâm bị thương tổn sâu sắc, dự định mấy ngày nữa liền đi tìm Tề thống lĩnh hỏi một chút, xem hắn có phải không thích hợp ở đây không, ngay cả chim đều có thể phát hiện ra hắn.
Nghiêm Sở rút một cây ngân châm móc câu từ trên cổ Ân Thành Lan ra ngoài, kéo theo một giọt máu nhỏ xuống mu bàn tay Ân Thành Lan, hắn chẳng thèm để ý giơ tay lau đi, khẽ mỉm cười, vẫn là dáng vẻ nho nhã lễ độ: "Đa tạ."
Nghiêm Sở cơ hồ không nghĩ tới đêm trước lúc Ân Thành Lan không khống chế được cảm xúc sẽ là bộ dạng gì, chờ hắn bị mời suốt đêm trèo lên trên đỉnh núi, chỉ thấy tròng mắt người này đầy tia máu, đáy mắt như ngâm trong máu tươi, ánh mắt nhìn người lạnh lẽo như muốn lăng trì, dòng máu đỏ thẫm chói mắt từ khóe môi hắn rớt xuống đùi, tràn ra một vũng lớn.
Hắn tựa như La Sát vừa mới xẻo thịt uống máu tươi, toàn thân mang theo sát khí giận dữ lạnh như băng.
Nhưng mà khi Nghiêm Sở đi đến bên người hắn, Ân Thành Lan đã nhắm mắt lại, chờ lúc mở ra một lần nữa, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như tờ giấy, nhưng màu máu trong mắt dường như đã rút đi, chỉ còn lại con ngươi đen thẫm sâu không thấy đáy, Ân Thành Lan nhìn Nghiêm Sở nhẹ nhàng câu môi, thanh thản bình tĩnh như mỗi lần gặp mặt, nói: "Đến rồi."
Nhưng Nghiêm Sở không nghi ngờ chút nào, đáy mắt đen của hắn, là máu đỏ biến thành màu đen.
"Ta nói rồi, độc của ngươi không thể để cảm xúc biến động quá nhiều, nếu không sẽ phát tác càng lúc càng mau."
Ân Thành Lan phất thẳng vạt áo giao cổ áo, vẫn cứ là tám phong bất động như mọi ngày: "Làm phiền Nghiêm thần y."
Nghiêm Sở liền trào phúng cười rộ lên, nói: "Ân các chủ, tình thâm bất thọ(), mà hận cũng là một loại thất tình lục dục của con người, nếu như ngươi quanh năm suốt tháng đều như vậy, mặc dù ta có thể giải độc cho ngươi, cũng không thể giữ được ngươi sống đến đầu bạc."
(()Tình thâm bất thọ: yêu sâu đậm thường không thọ. Câu đầy đủ là: "Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ", người thông minh thường lo nghĩ suy xét quá nhiều nên thường hại đến mình, mà người dành tình cảm sâu nặng cho người khác thì sẽ bị tình cảm đó chi phối, thường làm cho bản thân bị tổn thương, khó sống thọ được)
Lông mày Liên Ấn Ca hung hăng nhíu, thực sự không chịu nổi hắn không biết lựa lời như vậy.
Ân Thành Lan trái lại bình tĩnh hơn nhiều, hơi nghiêng đầu, khóe môi mang theo tươi cười: "Ai nói ta muốn sống lâu như vậy? Ta phí hết tâm tư tìm thuốc giải, chẳng qua không muốn chết trước kẻ thù thôi."
Nghiêm Sở sửng sốt, cười ha hả: "Chiếu theo lời ngươi nói, vậy có phải ta chỉ cần giúp Các chủ báo thù, là không cần tận mắt nhìn thấy thảo dược tuyệt thế bị lãng phí để đi cứu cho một kẻ không muốn sống quá lâu không."
Ân Thành Lan lấy mỉm cười đáp lại.
Nghiêm Sở chợt thu hồi tươi cười, trên khuôn mặt con nít tinh xảo lập lòe một tia cuồng nhiệt: "Vậy xin cho hỏi, chẳng hay kẻ thù của Ân các chủ tên họ là gì?"
Ân Thành Lan nhẹ giọng nói một cái tên, Linh Giang ở ngoài cửa sổ không nghe rõ, xuyên qua khe hở trên cửa sổ chỉ thấy trên khuôn mặt vốn cuồng ngạo của đệ nhất thần y lộ ra một biểu tình khiếp sợ đến cực hạn, lông mày nhíu sâu thành cái khe, lồng ngực hắn phập phồng thấy rõ, hô hấp cũng dồn dập.
"Ngươi thế nào mà..."
Ân Thành Lan bỗng nhiên cười phá lên, vừa cười vừa lắc đầu: "Một kẻ thảo dân như tại hạ, làm sao dám cùng đại nhân vật kéo thù hận, nói giỡn thôi, nói giỡn thôi, không nghĩ tới dọa sợ thần y rồi, xin lỗi."
Nghiêm Sở thẹn quá hóa giận, thu thập lại hòm thuốc của mình, căm giận trừng mắt nhìn người trên giường, chỉ hận mình vừa rồi không đâm chết hắn luôn, tức giận rời đi.
Phía sau hắn, Ân Thành Lan nói: "Ấn Ca, đi tiễn Thần y đi."
Liên Ấn Ca do dự chút, vẫn là lĩnh mệnh đuổi theo.
Linh Giang từ cửa sổ nhìn vào trong, nhìn thấy Ân Thành Lan ngồi một mình trên giường, trên mặt hắn không cười cũng chẳng phẫn nộ, nhưng tối tăm trầm mặc dọa người.
Hắn đột nhiên ho khan mãnh liệt, lấy tay bụm môi, máu rỉ ra từ kẽ ngón tay hắn, Linh Giang không rảnh suy xét nhiều, từ khe hở chui đầu vào, tìm tới khăn tay, ngậm lấy đưa cho hắn.
"Ngươi ở ngoài cửa sổ? Nghe bao lâu rồi?"
Ân Thành Lan đưa tay bắt lấy Linh Giang, đem cánh nó bẻ ngược về đằng sau.
Linh Giang nhảy mạnh lên, không thoát ra được, vì thế thành thành thật thật rũ vuốt xuống: "Không biết, lúc tới đã thấy các ngươi nói chuyện rồi."
"Ngươi khụ khụ khụ lặp lại cho ta nghe." Thần sắc Ân Thành Lan tàn nhẫn, ho khan thật mạnh, nằm bên mép giường, bả vai rung lên.
Linh Giang nhíu mày lại, thừa dịp hắn không chú ý xoay thân mổ hắn, sau đó giãy giụa thoát ra, thấy hắn ho lợi hại như vậy còn hoài nghi mình, bèn lấy cánh nhỏ vỗ lên mặt Ân Thành Lan, cả giận nói: "Ngươi từ đâu nhiều chuyện như vậy, thành thật nằm yên không được sao!"
Ân Thành Lan nâng thân thể lên một chút, thở hổn hển, đôi môi vốn không màu bị máu nhuộm đỏ sẫm, hắn nhắm chặt mắt lại, gằn giọng nói: "Ngươi dám to gan..."
Linh Giang còn muốn vỗ hắn một cánh nữa, nhưng thấy hơi đau lòng, bèn từ bỏ, ngắt lời hắn: "Đánh ngươi thì làm sao, ngươi cũng không phải không đánh ta!"
Ân Thành Lan mở con mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cảm xúc dưới đáy mắt giống như thủy triều, mãnh liệt đến rồi lại mãnh liệt rút đi, hắn đã quen khắc chế chính mình, rất mau lại từ trong hận ý trùy tâm thấu xương khôi phục về, dần dần thanh tỉnh, không còn tối tăm dữ tợn như vừa rồi.
Hắn nhìn tiểu hoàng điểu thiếu kiên nhẫn sửa sang lại lông chim, giơ tay rờ một cái, nhặt xuống một mẩu lông chim rất nhỏ từ trên mặt, nghĩ đến chuyện nó vừa làm, cười khổ nói: "Ta lúc nào thì đánh ngươi?"
Linh Giang thấy hắn đã tỉnh táo, bèn rầm rì nói: "Trong lòng ngươi vẫn luôn muốn đánh ta."
Đừng tưởng rằng y không biết.
Ân Thành Lan câm nín, cảm thấy nó rất tự mình biết mình.
Bị Linh Giang chen vào như vậy, hận cũ như bệnh trầm kha chôn trong cốt nhục hắn kia liền cứ thế tản đi một cách buồn cười như vậy, Ân Thành Lan lau đi vết máu trên môi, chống thân dựa vào đầu giường, nâng tay vuốt vuốt mày, khóe mắt có vài phần mệt mỏi, thở dài thật sâu: "Ngươi thật đúng là..."
Tiểu hoàng điểu u oán nhìn chằm chằm cái lông trên tay hắn, Ân Thành Lan không thể làm gì khác hơn là đem nửa câu sau nuốt vào bụng, trong lòng không thể hiểu được thấy hổ thẹn, nghĩ thầm: "Thế nào lại quỷ dị như vậy đây."