Edit + Beta: Jojo Nguyen
Sắc trời còn chưa rõ, chỉ có một tia bình minh ảm đạm phía chân trời, trong thư phòng tỏa ánh nến xa xôi, Linh Giang nhìn vầng sáng ấm áp kia phút chốc, mới cọ tới cọ lui rơi xuống bệ cửa sổ có cánh cửa dường như vì y mà mở rộng kia.
Ân Thành Lan ngồi ở dưới đèn, trong tay đang chạm khắc một khối gỗ hình vuông, nghe thấy tiếng động, đầu cũng không nâng nói: "Đi ra ngoài bay đi, bay vòng quanh đỉnh núi, ta không kêu ngừng thì không được phép hạ xuống đất."
Con mắt Linh Giang trợn to: "Ngươi cái gì ——"
Ân Thành Lan thổi mảnh vụn trên khúc gỗ xuống: "Đi đi, đừng chậm trễ thời gian."
Linh Giang trừng mắt nhìn, lời muốn nói lại nín trở về, giật giật móng vuốt, thật sự đi ra ngoài bay.
Tư thái bay lượn của tiểu hoàng điểu rất đẹp, không giống như loài hung cầm Hải Đông Thanh, nó ở giữa đám mây trên bầu trời có một loại phong thái trôi chảy khéo léo linh động riêng, Ân Thành Lan thu hồi lại tầm mắt từ phía chân trời, lấy ra một tấm giấy mài lau khối gỗ đã thoát khỏi hình dạng ban đầu.
Linh Giang bay vài vòng, mới dần dần tỉnh táo lại, muốn chui vào đi hỏi Ân Thành Lan một chút xem ý của hắn có phải như y nghĩ hay không, nhưng vừa rồi có nói chưa có mệnh lệnh chưa được hạ xuống đất, đành phải vừa rối rắm vừa hoài nghi bay từ trời tối đến hừng đông.
Ánh nến trong thư phòng khi bình minh lên đã được thổi tắt, một tia khói trắng dần nhạt đi, tiểu bụng bụng của Linh Giang đã đói đến lép xẹp, cánh cũng bay đến nhức mỏi, mới rốt cuộc nhìn thấy nam nhân trong phòng giơ tay lên, ra hiệu y có thể ngừng.
Linh Giang liền sét đánh không kịp bưng tai thả mình rơi tự do xuống bệ cửa sổ, còn nỗ lực nảy lên một chút, nề hà bụng quá đói, bật không lên, nằm úp sấp như chó chết mà thở dốc.
Đáy mắt đen nhánh của Ân Thành Lan nhiễm phải một tia cười như có như không, đem một vật đặt ở trước cái mỏ nhọn của nó.
Linh Giang ngẩng đầu lên, nhìn thấy đó là một cái bát nhỏ được điêu khắc tinh tế mượt mà bằng gỗ ra.
Rất giống của người dùng, có điều nhỏ hơn nhiều, hơn nữa còn là dùng một khối gỗ hoa lê hoàn hoàn chỉnh chỉnh chạm khắc ra, thành bát không có một tia hở ghép nối, mặt bát bóng loáng, toàn thân tản ra màu gỗ lê nội liễm ôn nhuận().
(()Ôn nhuận: ấm áp hiền hòa)
Linh Giang sững sờ nhìn hoa văn trên bát gỗ nhỏ, cũng là hoa văn trang trí duy nhất, chỉ là vài đường nét đơn giản, nhưng có thể nhìn ra đó là một con chim nhỏ tròn vo, với túm lông ngốc trên đỉnh đầu, giương cánh bay.
"Đây là... Ta sao?" Y nhẹ giọng hỏi.
Ân Thành Lan bưng chén trà lạnh không biết đổ từ khi nào nhấp một ngụm: "Bằng không đâu."
Linh Giang biểu tình lạnh nhạt, liếc vệt màu bạc trên vuốt chim cùng với bát gỗ nhỏ, ánh mắt liền trở nên phức tạp: "Ngươi đáp ứng tự mình chỉ dạy ta?"
Ân Thành Lan cảm thấy mình thật giống như từ cái đống màu vàng nhạt kia nhìn ra cảm xúc ấm lạnh tình người, rất có hứng thú mà nhìn nó, vào lúc tiểu hoàng điểu ngước lên nhìn hắn, lại sớm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài miệng bất động thanh sắc nói: "Xem biểu hiện của ngươi đi, về sau thứ này chính là máng ăn của ngươi, mỗi bữa chỉ có thể ăn một bát, không thể quá nhiều, nhiều hơn dễ mập, không có lợi cho bay lượn."
Linh Giang ừ một tiếng, đứng lên, mỏ kẹp cái bát gỗ nhỏ, đôi mắt tròn vo nhìn nam nhân, ánh mắt lấp lóe, không biết là muốn nói cái gì, phút cuối cùng cũng không nói ra.
Ân Thành Lan ra hiệu cho nó tới gần, thả một nắm gạo vào trong: "Ăn đi, ăn xong còn có việc phải làm."
Linh Giang bèn ngồi xổm bên mép cái bát gỗ nhỏ dành cho mình, nghiêm nghiêm túc túc mổ bữa sáng ăn sạch sẽ.
Kêu làm gì thì làm đó, ngoan ngoãn làm người ta giận sôi.
Lông mày Ân Thành Lan nhấc lên, thật muốn cho Liên Ấn Ca tới đây xem cái gì gọi là ngoan ngoãn khả ái, đỡ cho lão Đại tổng quản ở sau lưng nói xấu chim.
Hắn ngắt lấy thời gian, để Linh Giang nghỉ ngơi trong thời gian một chén trà, từ một bên tủ lấy ra một bộ cờ ngũ sắc mà người huấn luyện chim của Ngự Phượng các thường dùng.
Nhận rõ từng tín hiệu cờ ngũ sắc là kiến thức mà mỗi một con chim đưa tin trong Ngự Phượng các đều phải biết từ nhỏ, Linh Giang vừa nhìn thấy cờ kia, liền lúc lắc cánh nói: "Không cần."
Ân Thành Lan nói: "Chim đưa tin thường dùng có mười lăm loại mệnh lệnh, nhưng ta muốn ngươi ghi nhớ sáu mươi lăm loại."
Linh Giang nói: "Ngươi có thể trực tiếp phát mệnh lệnh, không cần sử dụng cờ ngũ sắc."
Y đương nhiên không phải chim bình thường, không cần dùng phương pháp như chim đưa tin khác.
Ân Thành Lan hiểu rõ ý tứ nó, phàm là người có chút bản lãnh... Hoặc là chim, đều không hy vọng mình sẽ bị đối xử như đồng loại.
Ân Thanh Lan thưởng thức lá cờ ở trong tay: "Bây giờ ngươi có thể nghe thấy tiếng của ta, nhưng ngươi làm sao bảo đảm ở trên bầu trời cách xa ba ngàn thước cũng có thể?"
Linh Giang cúi đầu, dùng cánh nhỏ đẩy cái bát gỗ nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lông xù hiện ra rất lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì, mí mắt mỏng manh che khuất nửa con ngươi tròn vo đen thui, hồi lâu sau mới làm như lơ đãng nói: "A Thanh của ngươi cũng không cần."
Nói xong, biệt nữu dùng móng vuốt cọ cọ bát gỗ nhỏ.
Không ngờ nó sẽ nhắc đến chuyện này, con mắt Ân Thành Lan rũ xuống: "Nó là do một tay ta nuôi lớn, hiểu biết ta rất sâu, ta khoái tay, nó liền biết ta có ý gì, đương nhiên là không cần đến cờ ngũ sắc nữa."
Mỏ Linh Giang bĩu lên, cánh nhỏ vẫy xuống, rũ đầu không nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Há, phải không, vậy trách ta không cho ngươi cơ hội một tay nuôi lớn ta."
Ân Thành Lan nói: "Nếu ngươi nghĩ như vậy, ta cũng không có cách nào."
Linh Giang ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua một vệt hàn quang: "Ta ở ngay trong Ngự Phượng các, là ngươi không phát hiện ra ta, bỏ lỡ cơ hội nuôi lớn ta."
Y rũ mắt xuống, lại nhấc lên nhìn chằm chằm Ân Thành Lan: "Ngươi không nuôi lớn ta, bây giờ còn nói rất có lý."
Ân Thành Lan dừng lại, không biết nên nói gì cho phải, lần đầu tiên cảm giác mình với con chim này rốt cuộc có điểm khác nhau, ước chừng cảm nhận được một chút phiền muộn của Liên đại tổng quản.
Trong lòng buồn bực, hắn là thế nào lại cùng con tiểu lông vàng này kéo tới đề nuôi lớn hay không vậy, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, mới nhớ ra, dường như là nhắc tới A Thanh, đề tài liền không hiểu sao lại quẹo vào.
Ân Thành Lan không lên tiếng, cầm chén trà chỉ còn dư lại cặn bưng trên tay, cũng không phải hắn muốn uống, chỉ là muốn mượn động tác này kéo dài thời gian, để cho hắn ngẫm lại cái cuộc đối thoại quỷ dị này nên làm gì tiếp theo.
Thấy hắn trầm mặc, trong lòng Linh Giang liền sinh ra một cỗ hờn dỗi vô danh, đem chính mình tức giận hoàn toàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân.
Nhưng chưa nhìn được bao lâu, tức giận liền tiêu mất, cái khuôn mặt trầm tĩnh tuấn dật ấy của Ân Thành Lan căn bản làm cho y không tức giận lên nổi, Linh Giang biết mình ỷ vào việc là thứ độc nhất vô nhị mà cố tình gây sự, nhưng cứ nghĩ tới con ưng thần khổng lồ oai hùng kia là trong lòng lại không được thoải mái.
Sớm biết còn có chuyện nuôi lớn như vậy, lúc vừa mới phá vỏ y đã đi tìm Ân Thành Lan cho rồi.
"Lúc A Thanh còn là chim non, ta cũng từng phải dùng cờ ngũ sắc để truyền mệnh lệnh, chỉ có điều nó thông minh một chút, không đến mấy năm liền không cần, ngươi cũng thế, có thể so với nó còn không cần dùng cờ sớm hơn nữa, có rất nhiều chuyện phải trải qua muôn vàn thử thách lúc ban đầu mới có thể tôi luyện mà thành, ta hiểu ý của ngươi, nhưng không vội vàng được." Ân Thành Lan thả chén trà xuống nói.
Tầm mắt của Linh Giang du hành qua đường viền thêu màu tối trên cổ áo của hắn, trượt tới đường cổ cong mượt mà, cảm nhận được một cỗ tao nhã nội liễm thành thục, y ở trong lòng âm thầm nghĩ, nếu mà Ân Thành Lan hiểu được ý tứ này, không đánh chết y là không thể.
Y từ chỗ Ân Thành Lan nhận được một cuốn kỳ phổ(), bên trong có đánh dấu hình cờ ngũ sắc, một hình người nhỏ quơ cờ xí đánh thế võ, và một con chim nhỏ bay lượn trên bầu trời.
(()Kỳ phổ: bản ghi chép các phương thức sử dụng cờ)
Linh Giang chú ý với kiểu chữ chú thích như tuyển tú ở bên cạnh, Ân Thành Lan nói: "Kỳ phổ ta đã dùng ngày thiếu niên. Ngươi biết chữ, hẳn có thể đọc hiểu đi."
Linh Giang gật đầu, Ân Thành Lan dùng cằm chỉ chỉ sách: "Cầm không đi được, thì xem ở chỗ này, ta cho ngươi hai ngày, học thuộc lòng toàn bộ."
"..."
Linh Giang chợt nhớ tới hình ảnh khi mình hạ cánh xuống mái hiên lớp Tư Thục, nghe Phu tử có chòm râu dê bức bách đám nhỏ học thuộc bài, y yên lặng nhìn Ân Thành Lan, phát hiện khuôn mặt có đẹp đến mấy thì khi kết hợp với câu "Học thuộc lòng toàn bộ", đều không thể nào đẹp lên cho được.
Hôm sau giờ dần, trời còn chưa sáng, Linh Giang ngậm cái bát gỗ nhỏ của mình bay lên Thính Hải lâu, Ân Thành Lan đã chờ ở đó như hôm qua.
Trong tay Ân Thành Lan cầm cuốn sách, lật sang một trang: "Đi ra ngoài bay đi."
Linh Giang tìm một góc trên chỗ bệ cửa sổ, đem bát cơm đặt xuống, giương cánh bay ra ngoài, bắt đầu bài luyện tập buổi sáng hằng ngày.
Y vừa ngáp một cái, vừa bay lượn xuyên qua đám mây mù, nhìn chim đưa tin trong bốn tổ lớn bây giờ mới luyện bay giữa sườn núi Vạn Hải phong, bắt đầu hoài niệm cái tổ chim cho mình ngủ nướng đến thoải mái sung sướng kia.
Không biết nghĩ tới điều gì, con mắt bỗng sáng lên.
Một canh giờ sau, Ân Thành Lan phất tay ra hiệu y ngừng lại, Linh Giang rơi xuống bệ cửa sổ xoay xoay cái cánh nhỏ nhức mỏi, cẩn thận đánh giá cửa sổ thư phòng Ân Thành Lan.
Phía trước mười sáu cánh cửa sổ làm bằng gỗ tử đàn chạm trổ hoa văn là dãy mái cong với vài con thú nhỏ hình dáng tinh xảo, một mảng dưới mái hiên được che bóng râm mát, Linh Giang nhìn chằm chằm một viên mái ngói như suy tư gì.
Ân Thành Lan nắm trong tay mấy hạt gạo long lanh nhét vào bát gỗ nhỏ của y: "Học được bao nhiêu rồi?"
Chim nhỏ Linh Giang đang mổ gạo ngẩng đầu, vẻ mặt giống như đau dạ dày: "Một nửa."
Ân Thành Lan nhướn mày, lấy ngón tay chạm vào nó, cầm gạo trong tay ném tất vào, vỗ tay một cái, không tin tưởng cho lắm: "Ồ, phải không."
Linh Giang đem gạo mổ xong, còn duy trì cái dáng ăn cơm – đầu cúi xuống dưới, mông nhỏ dẩu lên, nhìn trừng trừng ngón trỏ thon dài của Ân Thành Lan, thực sự rất muốn mổ lên nếm thử chút. Y không ăn mặn, nhưng dù sao vẫn rất muốn được mổ hắn một lần.
"Còn chưa hết hai ngày." Linh Giang nói.
Ân Thành Lan cười rộ lên, không chân thành chút nào, nói: "Được thôi, ta chờ ngươi."
Linh Giang ừ một tiếng, thấy hắn không có phân phó gì khác, bèn ngậm cái bát gỗ nhỏ của mình lên bay trở về tổ chim.
Trước khi vào trong tổ, y rơi xuống bên cạnh cái bồn nước, lúc này không chải chuốt lông chim của mình nữa, mà là ngậm cái bát gỗ nhỏ đảo đảo xuống dưới nước, thật giống như rất ưa thích sạch sẽ, sau đó mới chui vào trong tổ.
Bên trong tổ chim của y rối tung như mèo cào, cứ như vậy dọn thành một cái hố, đoan đoan chính chính thả cái bát gỗ nhỏ vào trong.
Phía dưới đám rơm rạ trong tổ chim che phủ cuốn kỳ phổ, Linh Giang vô cùng đau đớn đem sách móc ra ngoài, lôi xong rồi, liền biến thành hình người, cầm sách chui vào trong rừng cây nhỏ học thuộc bài.
Tiết trời cuối hè, cây trong rừng rậm rạp xanh tươi, mặt trời sau trưa chiếu xuống ánh rực rỡ lên đám lá, gió núi từ từ thổi hắt qua rừng cây.
Linh Giang ngồi trên cành cây một gốc đại thụ tráng kiện, hai chân duỗi thẳng, dựa vào thân cây, kỳ phổ trên đùi bị gió nhẹ thổi tung trang giấy kêu lật phật, một tay lót sau gáy, một tay khác vuốt ve chữ viết trên kỳ phổ, sâu kín thở dài, từ trong cuốn sách ngẩng đầu lên.
Y chợt phát hiện, chữ của Ân Thành Lan rất đẹp, nếu như không phải để học thuộc, thì lại càng đẹp mắt. Ánh mặt trời cũng đẹp mắt, chiếu vào trong rừng cây, lờ mờ. Gió cũng đẹp mắt, mát lạnh khô trong, cỏ cũng đẹp mắt, hoa dại cũng đẹp mắt, ngón tay của hắn cũng đẹp mắt, cọng tóc càng đẹp mắt... Nói chung, ngoại từ cuốn kỳ phổ, cái gì cũng cực kỳ đẹp mắt.
"Học thuộc lòng thật sự không phải chuyện chim làm." Linh Giang thầm nghĩ, đem kỳ phổ nhét vào trong lồng ngực, thi triển khinh công lướt trong rừng, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.