Buổi tối tan học, vừa về đến nhà là Tô Kiêu kể lại chuyện hôm nay mình gặp trên phố cổ với Liên Hề.
Liên Hề cũng hơi ngạc nhiên: “Nghĩa là ông ấy vẫn tiếp tục đi mua đồ ăn sáng à?”
Tô Kiêu: “Đù má, tôi biết ngay chắc chắn cậu biết gì đó mà! Rốt cuộc chuyện gì, kể tôi nghe mau lên. Thanh niên nhà đối diện đâu phải quỷ, tối hôm qua cậu tiễn hắn đi đầu thai rồi mà, sao xuất hiện nữa, với cả người đàn ông trung niên kia là ai?”
Liên Hề suy nghĩ, tìm từ thích hợp: “Ông ấy không phải quỷ, nhà đối diện cũng không có quỷ.”
Sau đó Liên Hề thuật lại chân tướng câu chuyện nao lòng ở nhà đối diện cho Tô Kiêu nghe.
Nhà tòa khu dân cư Hoa Đình, mười chín năm trước có tám thanh niên đến Tô Thành làm thuê. Năm đó tám thanh niên này vì nghĩa quên thân trong vụ bạo nổ khí gas ở Tô Thành, đáng tiếc bảy người lại thiệt mạng trong vụ nổ thứ hai, chỉ còn một người sống sót. Chính là thanh niên trẻ tuổi đã từng giúp Liên Hề, cũng là Cao tổng – Cao Gia Tầm của hiện nay.
Mười chín năm sau, chàng trai trẻ năm ấy đã trở thành Cao tổng, nhưng không thể quên được vụ nổ nghiệt ngã năm xưa. Ông mua căn nhà đối diện để tưởng niệm những người đã khuất, đồng thời cũng mắc hội chứng người sống sót.
Tô Kiêu: “Cho nên trong tám thanh niên nhà đối diện, bảy người đã sớm đi đầu thai, chỉ có Cao tổng còn sống. Nhưng chấp niệm của ông ấy quá sâu sắc, sự tự trách quá mãnh liệt nên tưởng tượng ra cảnh tám người còn ở chung một nhà sao?”
Liên Hề: “Ừm, tám “người” kia không có ai là quỷ hết. Cao tổng còn sống, bảy người kia cũng chỉ là ảo ảnh được hình thành từ chấp niệm của ông ấy. Bây giờ chấp niệm đã được giải trừ, tự nhiên tám “người” kia cũng không tồn tại nữa.”
“Thì ra là thế.” Tô Kiêu cảm thán.
Tiếng bước chân rất nhẹ vang lên, Liên Hề ngoảnh lại, đúng lúc trông thấy Hắc Vô Thường đại nhân đen sì từ đầu đến chân, hai tay đút túi bình tĩnh ra khỏi phòng.
Đúng vậy, tám “anh thanh niên” nhà đối diện không có ai là quỷ hết, cũng không ai cần đi chuyển thế đầu thai. Cho nên đêm qua Liệt Tổng mới không theo Liên Hề sang nhà đối diện ăn cơm, chỉ để cậu đi một mình.
Bởi vì không có công trạng đó!
Liệt Thần: “Nên ra ngoài.”
Liên Hề đang nghĩ nhập tâm, thình lình nghe hắn nói chẳng hiểu mô tê gì: “Sao cơ?”
Người đàn ông nhướng một bên mày: “Ra ngoài, làm việc.”
Liên Hề vẫn chưa phản ứng kịp: “Làm việc gì?”
Liệt Thần: “…Ha!”
Liên Hề: “…”
Mắc gì hắn bày ra vẻ mặt: “bảo sao cậu bỏ bê công việc nhiều năm như thế” với mình chứ?!
Liên Hề chân thành nói: “Tôi thật sự không bỏ bê công việc đâu, không phải tôi.”
Liệt Thần: “À.” Không quan trọng.
Liên Hề: “…”
Anh nghe tôi giải thích được không!!!
Tuy Liên Hề rất muốn giải thích, nhưng giờ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Vả lại đang có chuyện khác quan trọng hơn…
Liên Hề cực kỳ bình tĩnh: “Tôi muốn phát trực tiếp.”
Liệt Thần: “Hửm?”
Liên Hề: “Phát trực tiếp, công việc của tôi.”
Mười phút sau, trong phòng Liên Hề.
Hắc Vô Thường đại nhân lạnh lùng thờ ơ khẽ rũ mắt xuống, hắn đang quan sát Liên Hề ngồi trước máy tính mở phần mềm phát sóng trực tiếp, khởi động trò chơi Vương Giả Vinh Quang, sau đó… Bắt đầu phát trực tiếp.
Không có âm thanh cũng không giao lưu với fan, chỉ cúi đầu tập trung chơi game, thi thoảng ngẩng đầu xem khung trực tiếp có thêm khán giả mới hay không, hoặc hóng hớt người ta đang nói chuyện gì.
[Streamer chơi Mã Siêu thật lợi hại. Streamer mới đúng là Mã Siêu này, còn tôi là Vua cấy lúa nè.]
(nguyên văn là 插秧王, thuật ngữ trong game Vương Giả Vinh Quang ý khen game thủ giỏi, có tỷ lệ chiến thắng cao.)
[Streamer thao tác bằng hai hay ba ngón thế nhỉ?]
Kết thúc một ván game. Liên Hề thấy mấy dòng bình luận, mím môi trả lời: “Thao tác bằng hai ngón tay.”
[Oa, giọng anh streamer này nghe đã tai thế.]
[Ây dô ây dô, êm chứ không hề chói nhé! Streamer nói thêm vài câu đi.]
[Streamer hát một bài xem nào! Anh phát trực tiếp chán phèo.]
Không biết có phải trùng hợp hay không, mà sau khi ký hợp đồng với bang hội Đá Quý thì cậu luôn được nhận vị trí đề cử đặc biệt tốt. Thành tích phát trực tiếp của Liên Hề rất kém cỏi, cũng không có hiệu quả gì, nhưng cậu vẫn luôn ở vị trí đề cử, chắc chắn trong chuyện này có công lao của Từ Lãng.
Đương nhiên cậu nhìn thấy các bình luận giục mình hát một bài, nhưng cậu không dám đồng ý, hơn nữa không có ý định đồng ý.
Thế nhưng, một giọng nói trầm thấp quạnh quẽ đột ngột vang lên sau lưng cậu: “Vì sao người ta lại bảo cậu hát?”
Liên Hề giật nảy mình.
Màn hình trực tiếp thoáng yên tĩnh mấy giây.
Một phút sau.
[Áu áu áu giọng này cũng êm tai quá nè!]
[Ai thế ai thế, là bạn của streamer hả?! Tuy êm tai nhưng giọng không giống kiểu của streamer!]
[Nói thêm mấy câu được không, muốn nghe anh streamer nói chuyện với bạn à nha!]
Bình luận ào ào phóng ra trên khung phát sóng không có tiếng, vì Liên Hề tắt micro rồi. Cậu ngoảnh đầu nhìn người đàn ông sau lưng mình: “Anh đọc hiểu bọn họ nói gì sao?”
Liệt Thần hỏi lại: “Vì sao tôi đọc không hiểu?”
Liên Hề: “Ưm, ý tôi là dù sao ngài cũng mới từ Địa Phủ lên… Tôi nghĩ có thể rất nhiều năm trước ngài đã, đã không được, ừm…”
Tô Kiêu đi ngang qua cửa phòng, nhỏ giọng bổ sung giúp cậu: “Rất nhiều năm trước đã chết ở Địa Phủ, nên không biết chữ!”
Nói cho nó vuông theo ngôn ngữ hiện đại là: mù chữ!
Biểu cảm trên mặt Liệt Thần vẫn không thay đổi, hắn lẳng lặng liếc qua bạn cùng nhà lùn tịt ngoài cửa, cho đến khi sống lưng bạn nhỏ kia lạnh toát phải vội vàng chạy thoát thân về phòng mình, động tác liền mạch đóng cửa khóa lại.
Liệt Thần: “Đúng là tôi không biết những ký tự kỳ quái này.”
Liên Hề sửng sốt: “Vậy làm sao anh biết họ đang nói gì?”
Liệt Thần: “Trên đời này muốn giao lưu với người, không phải chỉ cần dùng ánh mắt hay ngôn ngữ.”
Liên Hề: “…Hả?” Vậy dùng cái gì?
Liệt Thần rũ mắt nhìn cậu: “Phải dùng trái tim.”
Âm cuối kết thúc, người đàn ông khoanh tay xoay người ra khỏi phòng, chỉ để lại một câu nhẹ nhàng: “Cấm tiệt bỏ bê công việc.” Vài giây sau, Liên Hề nghe thấy tiếng đóng cửa.
Bạn cùng nhà lặng lẽ khe cửa nhỏ: “Hắc quỷ sai đi rồi à?”
Liên Hề liếc cậu ta: “Hắc quỷ sai?”
Tô Kiêu: “Hắn chứ ai, Hắc Vô Thường đất Tô Thành. Tôi còn chưa xử cậu cái tội tự dưng rước hắn về nhà, cậu có mục đích gì thế, quá kinh khủng! Đó là quỷ sai bò lên từ địa phủ ha, tôi đoán có thể trước kia hắn là quỷ đó, giờ mới được tấn chức, từ lính lác biến thành quan to! Chắc là thực lực của hắn rất mạnh, cậu có cảm nhận được không?”
Liên Hề im lặng chốc lát, gật đầu.
Vị Hắc Vô Thường tân nhiệm của Tô Thành đúng là mạnh đến mức thần bí khó lường, không cần kiểm chứng, bởi hai người đều cảm nhận thấy điều này.
Liên Hề chưa từng gặp quỷ sai, nhưng cậu có thể cảm giác vị Hắc Vô Thường đại nhân này có lẽ mạnh hơn cả những quỷ sai bình thường, thậm chí còn bỏ xa bọn họ mấy con phố.
Liên Hề nghĩ ngợi: “Quỷ sai Tô Thành luôn mạnh hơn quỷ sai những nơi khác à?”
Tô Kiêu: “Ai biết, tôi cũng chỉ mới gặp quỷ sai ở Thành phố Khúc Phụ bọn tôi. Vị Hắc Vô Thường nơi đó là một là một cây tùng lâu năm thành tinh trên núi Ni, Bạch Vô Thường là một thợ rèn già đã chết trong cuộc kháng chiến ở thế kỷ trước, hai vị quỷ sai đều dễ tính lắm. Năm đó người thợ rèn già bị giặc ngoại xâm xử oan tội danh trộm thiết bị đường sắt, bọn chúng dùng phễu rót nước vào miệng ông cụ, sau khi rót cho bụng ông cụ phình lên thì lại cầm chày cán bột cán dẹp bụng. Cứ vậy luân phiên rót no rồi lại cán dẹp, cuối cùng khiến cho hốc mắt, lỗ mũi, miệng, lỗ tai của ông cụ chảy nước ròng ròng. Cho nên mỗi lần ông cụ uống rượu với sư thúc tôi, uống một ngụm thì lỗ tai và lỗ mũi cũng đọng một ngụm. Nghe sư thúc tôi kể, năm nay ông cụ tích đủ công trạng là có thể về địa phủ đầu thai, kiếp sau nhất định sẽ được đầu thai vào nhà phú quý giàu sang, sống cuộc đời tốt đẹp.”
Liên Hề: “Cậu thân với vị quỷ sai kia lắm à?”
Tô Kiêu hơi đắc ý: “Đương nhiên rồi, sư thúc tôi là huyền tu nổi tiếng ở Khúc Phụ mà, cứ ba bữa thì hai bữa có người tìm đến tận nhà mời ông ấy đi hàng ma diệt quỷ.”
Liên Hề nhìn vẻ mặt đắc ý dào dạt của bạn lùn cùng nhà, nghĩ bụng: Vậy còn cậu?
Không hỏi nhiều nữa, Liên Hề bảo: “Vậy hai vị quỷ sai ở chỗ các cậu, một người là… Ừm, Thụ Yêu? Một người là quỷ già?”
(Thành tinh từ cây lâu năm)
Tô Kiêu: “Đúng thế.”
Vậy Liệt Thần là loại gì nhỉ?
Không biết vì sao, Liên Hề cảm thấy hắn không giống yêu cũng không giống quỷ, lại càng không giống người.
Nhưng nếu không phải thuộc những loại này, thì còn có thể là loại gì?
…
Kết thúc buổi phát trực tiếp mà Liệt Tổng vẫn chưa về nhà.
Bạch Vô Thường – bị ép bỏ bê công việc vài chục năm – thở dài một hơi, khoác áo ngoài vào.
Tô Kiêu trợn tròn mắt: “Cậu định ra ngoài làm Bạch Vô Thường thật đấy à?”
Liên Hề đổi giày: “Ừm.”
Tô Kiêu câm nín: “Cậu diễn sâu quá rồi đó.”
Liên Hề không trả lời, cậu tiếp tục mang giày rồi mở cửa ra ngoài.
Rạng sáng giờ, bốn bề tĩnh lặng như tờ, phố xá vắng tanh không bóng người, đối lập hoàn toàn với cảnh ngựa xe như nước náo nhiệt của ban ngày.
Sắp vào tháng chín, gió đêm mát mẻ đã mang theo cái lạnh se se, Liên Hề chà xát cánh tay nổi đầy da gà, cậu nghĩ ngợi rồi quyết định tùy tiện đi một hướng nào đó. Thế là đôi chân bắt đầu lang thang không mục đích đi tìm vận may bốn phía, xem có thể gặp được quỷ hồn nào chưa đầu thai không.
Cả buổi tối, thế mà có hai quỷ hồn gặp trúng Liên Hề.
Một tên là nạn nhân thiệt mạng trong tai nạn giao thông, đang vất vưởng tại hiện trường vụ việc. Đây là một thanh niên trẻ tuổi không có chấp niệm hay nguyện vọng gì, chỉ đơn giản ngồi đần ở đó vẽ vòng tròn trên mặt đất, ngoan ngoãn làm quỷ khờ mất trí.
Giải quyết loại quỷ này là dễ nhất, bởi vì không cần thành toàn nguyện vọng cho họ. Liên Hề thò tay lôi cuốn Vô Thường Chứng mà Liệt Thần Kín đáo nhét cho mình, cậu nhớ lại cách thức người kia sử dụng pháp khí rồi lạch cạch mở Vô Thường Chứng ra, ánh mắt nghiêm túc bắt đầu thì thầm: “Càn khôn hữu đạo, Địa Ngục vô môn…”
“Thu!”
Ba giây sau.
Liên Hề: “…”
Thanh niên quỷ ngốc nghếch ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn: “Ha ha.”
Vẻ mặt Liên Hề bình tĩnh cất Vô Thường Chứng đi, cậu nâng tay trái lắc chiếc chuông đồng.
Trong màn đêm đen kịt, một tiếng chuông trầm thấp cổ xưa vang lên.
Leng keng!
“Áu áu!” Quỷ ngốc hoảng hốt thét lên rồi biến thành luồng ánh sáng trắng, vụt tan trong không khí.
Liên Hề mở cuốn Vô Thường Chứng của mình ra.
[Trần Cứu, -, tai nạn bỏ mình.]
Con quỷ đầu tiên không hề trục trặc gì trong khâu xử lý, nhưng đến con quỷ thứ hai thì hơi khó chơi.
Con quỷ thứ hai này vẫn còn chút ý thức, nó có một nguyện vọng, nguyện vọng của nó là…
Ăn KFC.
“Anh ơi, anh trai ơi, em muốn ăn gà cuộn Mexico!”
Liên Hồ ngồi xổm xuống, nhìn bé trai có một lỗ máu trên đầu trước mặt mình, cố gắng nói chậm nói rõ: “Không có gà cuộn Mexico, người ta nghỉ bán món đó từ lâu rồi.”
Bé trai ngã sõng xoài ra đất, bắt đầu lộn mèo ăn vạ: “Em muốn ăn gà cuộn Mexico! Gà cuộn Mexico cơ!”
Liên Hề: “…”
Leng keng!
Chuông đồng vừa vang thì cậu bé quỷ cũng “ui da” rồi biến thành một luồng sáng trắng, tiêu tán trong không khí.
Liên Hề mở Vô Thường Chứng ra.
[Chu Tử Hiên, -, đi đường vấp tảng đá ngã chết]
Liên Hề: “…”
Không giúp quỷ hoàn thành chấp niệm, thì không phải chịu ảnh hưởng của ánh sáng vàng, ánh sáng đỏ.
Hôm nay là một ngày làm việc hăng say có hiệu quả. Bạch Vô Thường Tô Thành thu dọn đồ nghề chuẩn bị về nhà.
Lúc Liên Hề lấy di động ra để gọi xe đặt Didi thì đột nhiên ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn về người đàn ông ở bên kia đường cái.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Người đàn ông cất bước đi tới: “Bỏ bê công việc?”
Liên Hề: “…”
Cậu thanh niên lôi cuốn Vô Thường Chứng của mình ra, mở cho hắn xem!
Liệt Thần cười: “À, hai tên.” Nói xong hắn lôi cuốn Vô Thường Chứng của mình ra.
Liên Hề: “..?!”
Hắn đào đâu ra năm tên vậy?!
Góc nào của Tô Thành mà lắm cô hồn dã quỷ thế?!
Trong cơn gió đêm se lạnh, hai người sóng vai đứng cạnh nhau. Sợi tóc mái mềm mại trước trán lay động theo gió che khuất tầm mắt, Liên Hề vươn tay vén đám tóc vướng víu lên, ánh mắt vô tình liếc qua người đàn ông đang đứng một tay đút túi, một tay cầm cuốn Vô Thường Chứng màu đen chăm chú đọc bên cạnh mình.
Giữa ánh kim quang lấp lánh sáng chói, đôi môi khẽ mím lại kết hợp với sống mũi cao vút vẽ lên một đường cong xinh đẹp.
Không rõ vì sao, Liên Hề lại ngây ngẩn ngắm người đàn ông này hồi lâu, cho đến khi điện thoại đột ngột đổ chuông.
“À phải, ở chỗ quảng trường Thời Đại ạ, định vị chính xác rồi, bạn lái xe đến nơi là sẽ thấy mình ngay…”
Liên Hề cầm điện thoại chỉ dẫn địa điểm đón khách cho tài xế Didi.
Cậu cũng không phát hiện ra rằng, sau khi mình dời ánh mắt đi thì người đàn ông bên cạnh cũng thoáng nghiêng đầu, lặng lẽ đánh giá cậu.
Liên Hề cúp điện thoại, Liệt Thần cũng thu hồi ánh mắt.
Chờ khi xe gần đến thì Liên Hề mới nhớ ra: “Đúng rồi, có một chuyện rất kỳ lạ. Lúc trước tôi thấy anh dùng pháp khí Hắc Vô Thường, là cái lần anh mở cuốn sổ màu vàng tím rồi xài chú ngữ á. Hôm nay tôi sử dụng Vô Thường Chứng nhưng chú ngữ không có tác dụng. Chú ngữ dành cho Vô Thường Chứng khác với pháp khí à?”
Liệt Thần nhíu mày: “Chú ngữ gì? Cậu nói cái nào?”
Liên Hề: “Là cái đó đó, Càn khôn hữu đạo, Địa Ngục vô môn.”
Người đàn ông đẹp trai nghe vậy, khóe môi thản nhiên vẽ lên nụ cười nhẹ, hắn thờ ơ “à” một tiếng, đôi mắt sâu thẳm khẽ chớp: “Tôi tùy tiện bịa ra thôi.”
Liên Hề: “…”HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI