Từ lúc vào khách sạn, Lý Phá Tinh vẫn đứng ngồi không yên. Hắn không biết tình hình chỗ Tế Tu thế nào, cũng không dám gọi điện quấy rầy y, chỉ có thể nôn nóng ngó ra ngoài cửa sổ.
Hắn đợi, đợi miết, đợi hoài.
Cuối cùng, Tế Tu cũng xuất hiện trong tầm Lý Phá Tinh. Hắn đóng cửa sổ cái rầm, vui mừng chạy xuống lầu. Ra khỏi thang máy, Lý Phá Tinh vội vàng lao ra ngoài, vô tình đâm vào ngực một người nào đó.
Lý Phá Tinh đang định tránh đi, lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
“Tế Tu.” Lý Phá Tinh ngẩng đầu.
Tế Tu đỡ vai Lý Phá Tinh, dịu dàng nói: “Anh chạy nhanh vậy làm gì, bị ngã thì sao.”
Lý Phá Tinh hai mắt rưng rưng: “Anh đi đón em.”
Tim Tế Tu như tan ra, giọng nói lại càng thêm dịu dàng: “Vậy cũng không thể chạy nhanh được.”
Lý Phá Tinh kéo Tế Tu, lo âu nhìn một lượt: “Tiểu Tu, anh sợ em bị Tiểu Hoa đánh chết, ban nãy ngồi trong phòng chờ em anh hối hận mãi, may mà em không sao, em cắt đuôi được nhỏ à?”
Tế Tu: “…”
Tế Tu: “Trong mắt anh em yếu đuối vậy hả?”
“Đúng vậy.” Lý Phá Tinh vẻ mặt ưu sầu. “Hà Tiểu Hoa là nữ quán quân tán đả cấp khu vực, đánh em đơn giản như bóp chết một con kiến, may mà em chạy nhanh.”
Tế Tu bất đắc dĩ thở dài: “Anh Tinh, em không yếu vậy đâu, vẫn đủ sức đánh thắng Hà Tiểu Hoa.”
Lý Phá Tinh qua loa ừ ừ mấy tiếng, vẻ mặt rõ là “Bận tâm tới lòng tự trọng đáng thương của em, anh đành bất đắc dĩ làm bộ tin em vậy”.
Tế Tu: …
Lý Phá Tinh nằm trên giường, trùm kín chăn chỉ lộ cái đầu: “Ý em là, Tiểu Hoa cho rằng em ngoại tình?”
Tế Tu gật đầu.
Lý Phá Tinh bọc chăn xoay người, ngửa đầu nhìn trần nhà, không hiểu: “Thế tại sao nhỏ không gọi điện cho anh nhỉ, phi lý ghê.”
Tế Tu: “Em cũng không rõ, nhưng hình như lúc ấy em nghe thấy tiếng tin nhắn, có thể là tin khẩn cấp.”
Tiểu Hoa gặp chuyện gì khó giải quyết sao?
Lý Phá Tinh nhíu mày. Nếu đúng là vậy, hắn phải gọi điện hỏi xem sao, tuy hiện tại hắn không thể đánh nhau, thậm chí vì bị ký hiệu tạm thời mà không thể gặp mặt Tiểu Hoa, nhưng chí ít hắn có thể liên lạc với đám Đá tảng, bảo bọn họ giúp đỡ nhỏ.
Cô em gái ngốc của hắn tuy là một Alpha có sức chiến đấu siêu quần, nhưng rốt cuộc cũng là một cô bé nhỏ chưa trưởng thành, không thể để người khác bắt nạt được.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Điêu Điêu rất ngoan, nhưng dù vậy cũng không thể để nó ở nhà một mình ba ngày, vì vậy Tế Tu quay trở về đón nó đến khách sạn.
Về đến trường, trời đã trở tối. Đèn đường trong sân trường đã bật sáng, nhưng không hiểu sao luôn có vẻ mờ mờ ảo ảo.
Tế Tu đỗ tạm xe ở cổng ký túc xá, đang định rút chìa khóa, lại thây một bóng hình cao lớn đứng trước cổng. Người nọ đứng bên bụi cây, bị bóng tối che kín, nếu không phải đèn xe chiếu vào, Tế Tu sẽ không biết ở đó đang có người.
Tế Tu rút chìa khóa, mở cửa xe, bước ra ngoài.
Người kia cũng bước về phía Tế Tu.
Là Trần Lâm An.
Trần Lâm An đứng trước mặt Tế Tu, sắc mặt khó coi: “Tế Tu, chúng ta nói chuyện được không?”
Tế Tu đóng cửa xe: “Cậu nói đi.”
“Hôm nay, tôi đã gặp cậu ở rạp chiếu phim.” Trần Lâm An dừng lại một chút, tiếp tục: “…Thấy cậu đi cùng một Omega.”
Khuôn mặt Tế Tu không có bất cứ cảm xúc gì: “Sau đó thì sao?”
Trần Lâm An nắm chặt tay: “Sau đó? Cậu làm ra chuyện như thế mà vẫn giữ thái độ này sao?”
Tế Tu nhìn Trần Lâm An, y chỉ cao hơn Trần Lâm An một chút, nhưng không hiểu sao, lại có cảm giác như từ trên cao nhìn xuống hắn.
“Trần Lâm An.” Tế Tu lãnh đạm hỏi: “Cậu đứng ở lập trường gì mà chỉ trích tôi?”
Trần Lâm An ngây ngẩn: “Tôi…”
Tế Tu: “Kẻ yêu thầm sao?”
Mặt Trần Lâm An trắng bệch, hắn không ngờ Tế Tu lại biết chuyện này, khiến hắn rối loạn.
Vừa nghĩ tới có một kẻ thầm ôm ý định khác với anh Tinh, còn cuồng dại không thay đổi, giọng nói của Tế Tu liền lạnh xuống: “Tôi không quan tâm trước đây cậu thế nào, nhưng từ hôm nay trở đi, tôi hy vọng cậu hiểu rõ. Lý Phá Tinh là người của tôi, mọi chuyện liên quan đến anh ấy, đều không tới lượt cậu quản.”
Đầu ngón tay Trần Lâm An cắm sâu vào thịt, môi khẽ run, dường như đang định nói gì. Đúng lúc này, đầu cuối của Tế Tu kêu lên, y nhấn nghe.
Nơi đây rất yên tĩnh, giọng nói Lý Phá Tinh vang lên rõ ràng: “Tiểu Tu! Em đã tới ký túc xá chưa?”
“Đến rồi.”
“Em đón Điêu Điêu tiện tay cầm đồ ăn vặt trong tủ cho anh nha!”
Tế Tu: “Mấy thứ đó ăn nhiều nóng trong người, đồ ăn trong khách sạn đủ cho anh ăn rồi.”
“Tiểu Tu, anh chỉ muốn ăn cái kia thôi.”
“Chỉ lấy một nửa.”
“Yêu em chết mất Tiểu Tu à!” Lý Phá Tinh ngừng lại, giọng nói bỗng nhỏ đi.
“Tiểu Tu, em cầm cả băng dán cá nhân tới đó.”
Tế Tu đoán được Lý Phá Tinh định nói gì tiếp.
Y đứng rất gần Trần Lâm An, chỉ cần bước ra sau hai bước, Trần Lâm An sẽ không nghe thấy giọng Lý Phá Tinh. Nhưng y vẫn muốn đứng nguyên tại chỗ.
Y đứng bất động một giây, cuối cùng, trước khi anh Tinh nói mấy lời kia, y đi về sau, tránh Trần Lâm An.
Lý Phá Tinh: “Mua cỡ lớn chút, áo cứ cọ vào vết thương.”
Tế Tu: “Không thể dán băng cá nhân vào chỗ ấy được, để em lấy cho anh thêm mấy chiếc áo không cổ.”
Lý Phá Tinh: “Thôi được rồi, em mau về đó, anh mới gọi một món siêu ngon!”
Giọng nói Tế Tu nhuốm ý cười: “Ừ.”
Tế Tu cúp máy.
Trần Lâm An vẫn đứng tại chỗ, nhưng hắn bỗng suy đoán ra điều gì, sắc mặt tái nhợt.
Tế Tu và Lý Phá Tinh vẫn còn bên nhau, tình cảm của bọn họ có vẻ rất tốt đẹp.
Đây vốn chỉ là một chuyện bình thường mà thôi, nhưng hắn lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, trong đầu chợt nhớ lại Omega ở rạp chiếu phim.
Chiều cao… Vóc dáng…
Sắc mặt Trần Lâm An có thể nói là tái nhợt không một giọt máu. Hắn nhìn Tế Tu: “Lý Phá Tinh…Chính là Omega kia.”
Tế Tu hơi bất ngờ vì Trần Lâm An có thể đoán ra được. Y cầm đầu cuối, không phủ nhận.
Tế Tu nhẹ giọng cười, cằm hơi nhướn lên: “Tôi nói, anh ấy là của tôi.”
Y dừng lại, ý cười trên môi phai nhạt, ánh mắt lạnh lẽo hơn cả ánh trăng.
Y gằn từng chữ: “—Từ trong ra ngoài đều là của tôi.”
Lúc rời đi, lưng Tế Tu thẳng tắp, bước đi vững vàng. Cơ mà khi tra chìa khóa, y thử mấy cái vẫn không tìm được chìa đúng. Mặc dù dựa theo tính cách của Trần Lâm An, hắn sẽ không tiết lộ chuyện này, song nếu anh Tinh biết, y không phủ nhận đúng lúc…
Y chết chắc.
Tế Tu vào phòng, tựa lưng vào cửa, vươn tay trái che mắt.
Cái chuyện tuyên bố quyền sở hữu gì gì đó.
…Ấu trĩ muốn chết.
Khóe môi y cong lên.
…Nhưng mà lại rất vui.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Hà Tiểu Hoa ưu sầu, nhỏ thực sự không giữ nổi bí mật, cơ mà bí mật này không giấu không được, làm nhỏ áp lực quá trời.
Tối qua, anh Tinh gọi điện hỏi có phải nhỏ đang gặp vấn đề gì không. Hà Tiểu Hoa nói chuyện điện thoại với anh Tinh tổng cộng hết một phút hai mươi tám giây, căng thẳng tới nỗi không dám thở mạnh.
Nhỏ sợ lại lỡ miệng.
Cuối cùng, nhỏ vội vàng cúp máy trước.
Kết quả hôm nay, đám Bạch tuộc lại tới muốn trao yêu thương cho nhỏ: “Chị dâu Tinh giàu, anh Tinh cũng giàu lên! Hôm qua anh Tinh bảo hình như em gặp chuyện phiền lòng, phát tiền lì xì cho bọn anh để bọn anh đưa em ra ngoài ăn ngon một bữa.”
Đúng ha, Tế Tu giàu.
Lẽ nào…
Mối quan hệ giữa anh Tinh và Tế Tu là giao dịch tiền tài?
Ví dụ như cậu ấm con nhà giàu và Alpha hợp đồng?
Hay là tổng tài bá đạo si tình và anh chồng nhỏ thế thân?
Hà Tiểu Hoa vừa ăn thịt xiên vừa suy ngẫm.
“Hà Tiểu Hoa, sao hôm nay em chỉ ăn không thế, chẳng nói câu gì cả?” Nhóc mập thấy thịt vừa nướng chín đã bị Hà Tiểu Hoa ăn sạch, đau lòng nói: “Em cũng nói gì đi, khó khăn lắm chúng ta mới tụ họp được một lần, không thể chỉ ăn không được.”
…Tiểu Hoa à chừa cho anh ít thịt cho với.
Nhóc mập hèn mọn cầu xin.
Hà Tiểu Hoa tiếp tục nhét thịt vào miệng, lắc đầu không nói gì. Nhỏ tự mình hiểu mình, biết cái miệng của mình không giấu gì nổi. Nhưng mà, tuyệt đối không thể để ai biết chuyện anh Tinh và Tế Tu cùng ngoại tình được.
Hà Tiểu Hoa nhỏ, là một nữ Alpha mang trên lưng sứ mệnh gian khổ.
Nhóc mập nướng thịt giỏi nhất bọn, cũng là chủ lực diệt thịt nướng mỗi lần tụ tập. Vậy mà bữa này, tất cả xiên nướng hắn chăm chỉ nướng chín đều bị Hà Tiểu Hoa ăn mất, mất hết niềm tin, cũng bớt tích cực nướng thịt hẳn.
Chỉ chốc lát sau, Hà Tiểu Hoa đã hết cái ăn. Nhỏ sờ bụng, may quá – no rồi!
Hà Tiểu Hoa nhấc túi xách bên cạnh, ợ một cái: “Các huynh đệ, em đi đây!”
Bạch tuộc nhìn theo bóng lưng Hà Tiểu Hoa, vẻ mặt như có điều suy nghĩ: “Tụi mày có thấy hôm nay Tiểu Hoa có gì khác thường không?”
Nhóc mập đau thương nướng thịt: “Có, hôm nay nhỏ quá khác thường, ăn mạnh nhất đám.”
Đá tảng: “Hôm nay Tiểu Hoa chẳng nói câu gì.”
Bạch tuộc vỗ bàn: “Nhất định Tiểu Hoa gặp chuyện gì rồi! Chắc anh Tinh cũng nhận ra nên mới bảo chúng ta tới khuyên nhủ nhỏ!”
Bạch tuộc vỗ vai Đá tảng: “Đá tảng, mày kéo Tiểu Hoa về đây.”
Nhóc mập nhìn xiên thịt mới nướng chín: “Khoan, nhỏ ăn khỏe thế thì gặp chuyện gì được.”
Bạch tuộc trừng Nhóc mập, Nhóc mập bĩu môi: “Được rồi, thịt không quan trọng, Tiểu Hoa quan trọng.”
Hà Tiểu Hoa nhanh chóng bị kéo lại, ấn xuống ghế ngồi, cứ như phạm nhân bị tra hỏi.
Bạch tuộc nghiêm túc hỏi: “Nói đi bạn Hà Tiểu Hoa, rốt cuộc bạn gặp chuyện gì? Đừng hòng gạt anh!”
Hà Tiểu Hoa: “Em không sao thật mà.”
“Đừng nói xạo, em tưởng tụi anh mù à?”
Hà Tiểu Hoa nhìn trận thế, đoán nếu mình không nói gì hẳn sẽ không đi được, suy nghĩ một chút, quyết định lấy Trần Lâm An ra đỡ đạn: “Ừm, không có gì, các anh biết dạo này em đang…Theo đuổi Trần Lâm An mà…”
Hà Tiểu Hoa cảm giác, đây là lần đầu tiên trong đời mình cơ trí đến vậy. Nhỏ giải thích đủ kiểu để mọi người thấy quá trình theo đuổi Trần Lâm An khó khăn cỡ nào. Trong thật có giả, không có gián điệp nào thông minh như nhỏ.
Hà Tiểu Hoa vốn là người nói nhiều, càng nói càng thả lỏng, một tay cầm xiên thịt dê, một tay cầm cốc bia: “Em lo lắm, hình như Trần Lâm An không muốn yêu Alpha, dù sao tình yêu giữa hai Alpha không ổn định tí nào.”
Nhóc mập: “Em đừng bi quan thế, anh Tinh và chị dâu Tinh cũng là một đôi Alpha mà, người ta vẫn đang rất tốt đẹp đó thôi.”
Hà Tiểu Hoa cười xùy, uống một ngụm bia: “Thôi đi! Hai người bọn họ đúng là ví dụ phản diện, nếu tình yêu đôi Alpha vững bền thật, Tế Tu đã không tìm bồ nhí Omega!”
Hà Tiểu Hoa nói xong, chợt cảm giác có gì không ổn.
…
Ôi cái đầu của tôi.
Tất cả đều là nước hả!
…
Hà Tiểu Hoa nơm nớp thả xâu thịt xuống, ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt của Đá tảng, Nhóc mập và Bạch tuộc đã hoàn toàn thay đổi.
“Cạch!” Ba người bọn họ trầm mặt đứng dậy.
Nhóc mập cầm mấy chục cây xiên sắt (dùng để xiên thịt nướng) lên, lặng im không tiếng động nhét vào balo.
Đá tảng nhìn quanh một vòng, hỏi mượn chủ nhà cây lau nhà cán gỗ.
Bạch tuộc đi thanh toán hết tiền ăn, tiền cây lau nhà, cộng thêm tiền xiên sắt.
“Các, các anh định làm gì?” Hà Tiểu Hoa nhỏ giọng hỏi.
Bạch tuộc vẻ mặt thờ ơ nói: “Đi đánh Tế Tu.”
Hà Tiểu Hoa: “Đừng! Các anh có biết Tế Tu ở đâu đâu.”
Bạch tuộc thả đầu cuối xuống, cười lạnh: “Nó ở khách sạn Phong Quy Lai.”
“Tài khoản game của Tế Tu không tắt định vị, hiện ở vị trí đường Vân Hồ. Đường Vân hồ chỉ có một khách sạn, chị họ của anh làm nhân viên ở đó, anh gửi ảnh Tế Tu cho chị ấy, chị ấy bảo đúng là có vị khách này.”
“Lúc đầu anh còn tưởng anh Tinh đang chơi bằng đầu cuối của nó, giờ nghĩ lại, không khéo là đứa bồ nhí.”
“Ha ha.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Hai mươi phút sau.
Dưới sự giúp đỡ của chị họ Bạch tuộc, các “Bạn bè tốt của Tế Tu” hung hăng đạp một cánh cửa phòng khép hờ.
“Đệt! Mẹ nó ai đạp cửa phòng ông?! Ông sắp chơi qua cửa rồi mẹ nó lại chết!” Lý Phá Tinh tức giận quay qua nhìn.
…
Hà Tiểu Hoa ngửi thấy tín tức tố Omega tỏa khắp phòng.
Còn những người khác, trước khi Lý Phá Tinh quay sang, đã thấy được gáy hắn.
— Là tuyến thể bị cắn, thuộc về Omega.