Tế Tu ngừng lại, y nhìn Bạch Trừng, ngón trỏ thon dài trắng nõn gõ lên màn hình đầu cuối, mắt híp lại: “Cậu nói gì?”
Không biết tại sao, Bạch Trừng cảm thấy biểu cảm của Tế Tu có hơi nguy hiểm, cứ như một con sư tử đang canh giữ lãnh địa của mình, hắn vô thức lùi về sau, cẩn thận nói: “Tôi, tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi, bọn họ bảo Lý Phá Tinh tỏ tình trong lớp, nam Omega kia hình như là lớp trưởng lớp bọn họ…”
Lớp trưởng là Trần Lâm An.
Chính là Trần Lâm An thầm thích anh Tinh.
Tế Tu cởi áo choàng trắng, cầm áo khoác trên giá. Y nhàn nhạt báo Bạch Trừng một câu: “Tôi đi trước.” Sau đó nhanh chân bước ra ngoài phòng thí nghiệm.
Tế Tu vừa rời khỏi tòa nhà thực nghiệm, tiếng báo tin nhắn liền vang lên, là tin nhắn trả lời của Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh: “Ăn rồi, nhưng không thấy ngon miệng, mua về cho anh hai cái xúc xích ha.”
Tế Tu nghĩ tới chuyện Trần Lâm An, cố ý bảo: “Hết rồi.”
Lý Phá Tinh nhanh chóng đáp lại: “Vậy thì thôi, anh không ăn nữa.”
Tế Tu buông đầu cuối, ngẩng đầu nhìn quán nhỏ sắp khóa cửa cách đó không xa. Y thở dài, bước tới: “Cho tôi hai xúc xích.”
Chủ quán chỉ vào máy nướng xúc xích trống không: “Hết rồi, máy cũng tắt.”
Tế Tu đưa ra hai tờ tiền mệnh giá lớn, hỏi: “Có thể nướng bây giờ không?”
Tế Tu về tới ký túc xá, vừa mở cửa đã thấy Lý Phá Tinh đi chân trần ngồi xổm chơi với Điêu Điêu. Y nhíu mày: “Đi dép vào, sàn nhà lạnh.”
Lý Phá Tinh đi dép, ngạc nhiên cầm xúc xích: “Em bảo hết rồi mà.”
Hắn cắn xúc xích, vẻ mặt thỏa mãn: “Vừa nướng hả? Ngon quá.”
Tế Tu: “Ăn ngon không?”
Lý Phá Tinh chìa xúc xích vừa cắn cho Tế Tu: “Em ăn thử xem?”
Tế Tu hơi do dự, cắn một miếng. Y nuốt miếng xúc xích, nghiêm túc nói: “Anh lên sofa ngồi đi, em có chuyện cần nói với anh.”
Lý Phá Tinh nhanh chóng diệt sạch xúc xích, ném que vào thùng rác gần đó, dửng dưng ngồi xuống ghế, chỉ vào ghế đối diện: “Em ngồi đi, anh cũng có chuyện cần nói với em.”
Tế Tu ngồi xuống ghế, ngẩng đầu đã thấy Lý Phá Tinh ngồi ghế cao hơn mình, tư thế thoải mái thích ý hơn mình.
Tế Tu: Sao lại có cảm giác mình mới là phạm nhân bị tra hỏi?
Lý Phá Tinh ôm Điêu Điêu vào lòng, nhìn Tế Tu, nghiêm túc hỏi: “Tế tiên sinh, cậu có biết tội của mình không?”
Điêu Điêu dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Tế Tu, phấn khởi gâu một tiếng.
Tế Tu: “Gì cơ?”
Lý Phá Tinh nói đâu ra đấy: “Căn cứ theo điều thứ ba mươi lăm bộ luật hôn nhân của đế quốc Lục tinh, nếu đã kết hôn còn kết hôn với người khác, hoặc kết hôn với người đã kết hôn dù biết rõ tình trạng hôn nhân của người đó, sẽ bị tạm giam hoặc giam hai năm trở xuống. Tế tiên sinh, rốt cuộc ngài quyết định tự thú hay là tự thú đây?”
“Lý Phá Tinh anh đang nói gì vậy?”
Lý Phá Tinh không giả bộ được nữa, đưa đầu cuối cho Tế Tu, cười ngã trái ngã phải: “Em không biết hả? Nửa trường đều biết em kết hôn với Lâm Phi rồi ha ha ha ha!”
Tế Tu cầm đầu cuối, trên đó hiện lên giao diện diễn đàn Tam viện.
Topic đứng đầu có tiêu đề “Tin sốc! Cô vợ nhỏ mà học bá đỉnh cao của phòng thí nghiệm Tế Tu giấu kín hóa ra lại là cậu ấy!”
Tế Tu đọc cái tiêu đề khiến người ta tê cả da đầu này, tay suýt nữa ném đầu cuối đi, cơ mà, y vẫn nỗ lực ấn vào xem.
Sau đó, mặt không đổi sắc xem chủ topic nghiêm trang nói bậy.
“Giả.” Tế Tu trả đầu cuối cho Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh vừa thấy topic này là muốn cười: “Anh biết là giả, anh chỉ thấy thần kỳ thôi, trí tưởng tượng của bọn họ thật là phong phú ha ha ha ha!”
Tế Tu đứng lên, đi đến trước mặt Lý Phá Tinh, hai tay ôm ngực, từ trên nhìn xuống hắn, lành lạnh mở miệng: “Nếu anh đã vui vẻ như vậy, em cũng hỏi anh một việc, nghe nói hôm nay anh tỏ tình với Trần Lâm An trong lớp, cực kì khí phách thẳng thắn?”
Lý Phá Tinh tắt tiếng, còn thuận tiện ợ một cái: “Gì, gì cơ?”
Tế Tu: “Hơn nữa nghe nói hai người đã hẹn hò?”
Lý Phá Tinh đứng bật dậy, khiếp sợ phản bác: “Nói bậy!”
Tế Tu cầm đầu cuối lên, kiên nhẫn tìm, rốt cuộc tìm được một topic. Có lẽ chủ topic sợ Lý Phá Tinh tới xử lý, cho nên đặt tiêu đề hết sức rụt rè ẩn ý: “Người nào đó tỏ tình với một nam Alpha mấy bợn có biết không?”
Tế Tu ném đầu cuối cho Lý Phá Tinh: “Tự anh xem đi.”
Lý Phá Tinh vừa mở ra đọc, tức khắc bùng nổ: “Đệt! Ông đây tỏ tình với Trần Lâm An bao giờ!”
Tế Tu: “Chủ topic nói chính tai cậu ta nghe thấy anh hỏi Trần Lâm An có muốn hẹn hò yêu đương không, còn tự chào hàng chính mình.”
Lý Phá Tinh nổi cáu: “Thối hoắc! Ông đây chào hàng Tiểu Hoa!”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Tại quán Malatang.
Trần Lâm An không khỏi căng thẳng.
Hắn quan sát bốn phía, mặt tiền của quán này rất nhỏ, nhưng được cái sạch sẽ. Hắn vuốt lại góc áo hơi nhăn, dù biết Lý Phá Tinh sẽ không để ý những chi tiết nhỏ bên ngoài này, nhưng hôm nay hắn vẫn chạy về phòng thay quần áo.
Dù sao cũng là buổi hẹn đầu tiên, hắn không muốn qua loa.
Trần Lâm An cúi đầu nhìn đồng hồ, hình như Lý Phá Tinh tới hơi muộn.
“Cậu là Trần Lâm An sao?” Một giọng thiếu nữ bỗng vang lên.
Trần Lâm An ngẩng đầu. Đó là một cô bé xa lạ, cô mặc bộ váy trắng không vừa vặn, có vẻ hơi ngắn, xem ra là mượn của người khác, còn ngoại hình… Cô gái này trang điểm hỏng bét, không nhìn ra được ngoại hình thực sự.
Trần Lâm An nghi ngờ hỏi: “Cậu là?”
Cô bé không chút xa lạ ngồi xuống đối diện Trần Lâm An: “Mình là Hà Tiểu Hoa, anh Tinh không nói với cậu à?”
Trần Lâm An sửng sốt.
Cô bé nhìn nhìn Trần Lâm An, tự nhiên che mặt, hai má đỏ bừng: “Lần đầu tiên hẹn hò, mình hơi căng thẳng, nhưng mà cậu đẹp trai hơn mình tưởng đó ôi trời ơi.”
Trần Lâm An nhìn chằm chằm đầu cuối màu đen trên cổ tay Hà Tiểu Hoa, cảm thấy như bị dội thẳng một bát nước đá: “Cậu, cậu là Alpha sao?”
Hà Tiểu Hoa: “Đúng vậy, anh Tinh chưa nói gì với cậu phải không, ảnh thiếu đáng tin cậy ghê.”
Tới giờ Trần Lâm An mới nhận ra, là hắn tự mình đa tình, si tâm vọng tưởng… Lý Phá Tinh chưa từng tỏ tình với hắn, chỉ đơn thuần muốn làm mai cho hắn mà thôi.
Hà Tiểu Hoa chợt nhớ ra, vén tóc ra sau tai: “Mình tự giới thiệu một chút, mình là Hà Tiểu Hoa, thành tích học tập… Ừm, tốt hay không không quan trọng, quan trọng là mình rất hiếu học, không thích đánh nhau, tuy là Alpha nhưng khá yếu ớt…”
Trần Lâm An mặt tái nhợt, đứng dậy: “Mình, mình xin phép đi trước…”
“Biến thái?!” Hà Tiểu Hoa bất ngờ cao giọng quát, dọa Trần Lâm An run lên một cái.
Trần Lâm An vừa ngẩng đầu, Hà Tiểu Hoa đã xông tới đánh nhau với một người đàn ông trung niên.
Không, không phải đánh nhau, là đánh đơn phương.
Chỉ chốc lát sau, người đàn ông trung niên đã tím bầm mặt, liên tục xin tha.
Hà Tiểu Hoa túm tóc người đàn ông, nhấn xuống góc nhà, ném vỡ cái gương nhỏ trong tay gã, cầm mảnh vỡ dí lên mặt gã, hung hăng nói: “Cho mày soi, cho mày cầm gương soi này! Mẹ nó mày soi đùi nữ sinh sướng lắm đúng không?!”
Hà Tiểu Hoa xử lý gã xong, vỗ tay cái đốp, quay đầu nhìn Trần Lâm An: “Hả? Cậu vừa nói gì?”
Trần Lâm An: “Không, không có gì…”
Hà Tiểu Hoa cầm đồ: “Vậy tụi mình đi xem phim đi, bị tên biến thái ảnh hưởng nên mình chẳng thiết ăn gì nữa.”
Tới lúc ra khỏi quán ăn, Trần Lâm An hỏi: “Ban nãy cậu không sao chứ, cậu bị biến thái… Nhìn lén sao?”
Hà Tiểu Hoa hồn nhiên vén váy lên: “Không sao, mình có mặc quần đùi thể thao bên trong hắc hắc.”
Trần Lâm An cuống quýt níu tay Hà Tiểu Hoa: “Ở trên đường đừng làm như vậy.”
Hà Tiểu Hoa bị người ta nắm tay, bỗng an tĩnh hệt như một cô bé bình thường.
Trần Lâm An cũng ý thức được điều gì, mất tự nhiên buông tay ra, cởi áo khoác đưa cho Hà Tiểu Hoa: “Cậu, cậu mặc cái này đi, váy của cậu có vẻ không vừa.”
Hà Tiểu Hoa ngoan ngoãn mặc áo khoác. Mặt nhỏ đỏ lên, bất ngờ nắm tay Trần Lâm An.
Trần Lâm An kinh ngạc, nghĩ tới cảnh tượng người đàn ông trung niên bò ra cửa khi nãy, hắn không dám tránh.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lý Phá Tinh yêu cầu hai chủ topic xóa tin vịt, nhanh chóng lên tiếng đính chính.
Hắn tưởng chuyện này đã kết thúc, không ngờ hôm sau đi học mới nhận ra, trên diễn đàn đã im lặng, nhưng ngoài đời lượng tin đồn vẫn không giảm.
Lý Phá Tinh và Tế Tu vừa ngồi vào chỗ, lớp phó học tập đã đến, vừa thu bài tập vừa hỏi Tế Tu: “Ừm, Tế Tu này, hôm qua Lâm Phi về sớm, chưa nộp bài tập, không có chuyện gì chứ?”
Tế Tu chưa nói gì, Lý Phá Tinh bên cạnh đã ném vở bài tập xuống bàn, mở to mắt nhìn lớp phó học tập, lạnh lùng nói: “Cậu có vấn đề à? Lâm Phi không nộp bài tập liên quan gì đến Tế Tu!”
Đã gần vào giờ học, cho nên cả lớp khá yên lặng. Lý Phá Tinh vừa mở miệng, gần như cả lớp đều đặt bút xuống, quay đầu nhìn hắn.
Lớp phó học tập lúc học thì đầu óc nhanh nhạy, song bình thường lại không nhanh được như thế, thấy Lý Phá Tinh nóng nảy, hắn có hơi sợ, nhưng vẫn lúng túng đáp: “Không, không phải bọn họ đã kết hôn rồi sao?”
Lý Phá Tinh đứng dậy, hắn cao hơn lớp phó học tập nửa cái đầu, cúi xuống nhìn lớp phó gây áp lực rất lớn. Tuy Lý Phá Tinh chưa từng vô duyên vô cớ động tay động chân với học sinh bình thường, nhưng lớp phó vẫn sợ hãi rụt về sau.
Lý Phá Tinh từ trên cao nhìn xuống lớp phó, sau đó tản mạn quét mắt quanh lớp. Hắn nói không to không nhỏ, đủ để cả lớp đều nghe rõ: “Bây giờ tôi nói hai chuyện.”
“Chuyện thứ nhất, Tế Tu không kết hôn với Lâm Phi. Chuyện thứ hai, tôi không tỏ tình với ai hết.”
“Nếu tôi còn nghe thấy có người bịa đặt, tôi sẽ đích thân đưa người đó đi rửa mồm, nghe chưa?”
Cả phòng lặng ngắt.
Trần Lâm An bỗng đứng dậy. Hắn mấp máy môi, tay trái nắm chặt, móng bấm vào thịt: “Mình xác nhận, Lý Phá Tinh không tỏ tình với mình.”
Bạn cùng bàn Trần Lâm An kinh ngạc nhìn hắn.
Trần Lâm An không nói gì nữa, hắn gục đầu, ngồi xuống.
“Nghe thấy lời tôi vừa nói không?” Lý Phá Tinh lạnh lùng hỏi.
Có người nhỏ giọng đáp: “Nghe, nghe thấy.”
Chuông báo giờ học vang lên, giáo viên chủ nhiệm Tào Chí Viễn ôm sách bước lên bục giảng.
Tào Chí Viễn là người hiền lành, tuy học sinh lớp họ không ai làm ông đỡ lo, nhưng ông vẫn thích trò chuyện với tụi nhỏ.
Ông đặt sách xuống bàn, cầm ly thủy tinh chuyên dụng của mấy người lớn tuổi, nhấp một ngụm trà, cười ha hả nói: “Thầy không ngờ lớp ta lại có hai đôi, ôi chao, sau này Trần Lâm An phải khuyên nhủ Lý Phá Tinh nhiều vào, đừng để em ấy suốt ngày gây chuyện thị phi.”
“Còn nữa, mấy học sinh các em, chuyện lớn như thế cũng không bảo thầy một câu, nếu không phải hôm nay nghe thầy Bùi nói, thầy không biết Tế Tu và Lâm Phi lớp mình kết hôn rồi đâu, các em xem các em đi, nếu mời thầy ăn kẹo cưới, thầy đã cho các em nghỉ nửa tháng rồi, nhân dịp ở đây thầy chúc hai em hạnh phúc nhé.”
Lý Phá Tinh chỉ nghe đến đó đã tức nổ phổi. Lúc mới biết chuyện, hắn cho rằng đây chỉ là mấy lời đồn chẳng mấy chốc sẽ tiêu tan, vì vậy không mấy để ý, thậm chí còn thấy khôi hài vì sự thái quá của lời đồn.
Thật không ngờ, hắn đính chính hết lần này tới lần khác vẫn vô tác dụng, thậm chí ngay cả các giáo viên cũng tưởng Tế Tu kết hôn với Lâm Phi.
Rõ ràng người kết hôn với Tế Tu là hắn, dựa vào cái gì ai cũng chúc mừng Tế Tu và Lâm Phi?!
Rõ ràng Lý Phá Tinh hắn mới là chồng hợp pháp của Tế Tu, dựa vào cái gì Tế Tu lại bị buộc chung với một người xa lạ như Lâm Phi?!
Phẫn nộ bất thình lình ùa tới, chiếm hết đầu óc Lý Phá Tinh, hắn đứng bật dậy, khiến ghế cào mạnh xuống sàn nhà, ngay đến bàn học cũng rung lên.
Hắn nhìn Tào Chí Viễn trên bục giảng, gần như nghiến răng nghiến lợi nhấn từng từ: “Thưa thầy, thầy nói sai rồi.”
“Người kết hôn với Tế Tu, không phải là Lâm Phi.”
“Mà là em, Lý Phá Tinh.”