Lý Phá Tinh ló đầu sau lưng Tế Tu: “Nếu không, nếu không…Thì là sao? Mẹ, mẹ nghĩ Tế Tu mang thai hả? Cậu ấy là Alpha mà.”
Bạch Man Man bị chấn động mạnh, nói năng lộn xộn: “Tế Tu là Alpha, vậy con con con, con không phải Alpha sao…”
Lý Phá Tinh sợ ngây người, mẹ hắn chưa biết giới tính thứ hai của hắn sao: “Mẹ, ba tháng trước con đã gửi kết quả kiểm nghiệm qua Khôi Tin cho mẹ rồi mà!”
Bạch Man Man cuống quýt mở Khôi Tin, mới nhớ ra mình đã ẩn Lý Phá Tinh. Nguyên nhân là do mùa hè bốn tháng trước, Lý Phá Tinh đi chơi xa. Bạch Man Man đang chơi mạt chược với các tỷ muội, Lý Phá Tinh gửi từng tấm từng tấm ảnh cho bà, không quên chia sẻ những tâm đắc khi đi chơi, tiếng thông báo cứ kêu ting ting không ngừng. Bạch Man Man đang chơi vui thì bị Khôi Tin quấy rầy, bà ngại phiền nên tạm thời ẩn Lý Phá Tinh, cuối cùng quên mất luôn.
Bạch Man Man hủy ẩn Lý Phá Tinh, mở tin bị chặn, lập tức thấy được kết quả kiểm nghiệm Omega.
Trước mắt bà như biến thành màu đen. Bà không ngờ được con mình lại là Omega, thậm chí còn mang thai.
Tuy người mang thai đều là nam Omega, nhưng con mình làm người ta mang thai, so với người ta làm con mình mang thai là hai chuyện khác nhau.
Ánh mắt Bạch Man Man nhìn Tế Tu hoàn toàn thay đổi.
Lúc trước, lòng bà dành đầy yêu thương đau lòng cho Tế Tu, nhưng giờ bà chỉ hận không đuổi y ra khỏi nhà.
Bạch Man Man ngồi trên ghế salon, mặt âm trầm nhìn Tế Tu: “Tế Tu, cháu ngồi xuống.”
Tế Tu thấy biểu cảm của Bạch Man Man, thấp thỏm không yên ngồi phía đối diện.
Bạch Man Man không chút tươi cười, hệt như đang tra hỏi phạm nhân: “Tế Tu, chuyện Lý Phá Tinh mang thai cháu thấy thế nào.”
Tế Tu gục đầu xuống, bất an trả lời: “Xin lỗi, chuyện này là lỗi của cháu.”
Bạch Man Man cười lạnh: “Cháu cũng tự mình biết mình đấy nhỉ.”
Lý Phá Tinh chen miệng: “Mẹ, đừng trách Tế Tu, ban đầu là do con ép buộc cậu ấy —“
Bạch Man Man âm trầm: “Con câm miệng đi! Con còn mặt mũi nói hả!”
Lý Phá Tinh ngượng ngùng ngậm miệng.
Bạch Man Man hỏi Tế Tu: “Cháu cũng muốn bỏ đứa bé này à?”
Tế Tu liếc Lý Phá Tinh, Lý Phá Tinh len lén hé miệng, làm khẩu âm “Vâng”.
Bạch Man Man quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Lý Phá Tinh đang ra hiệu cho Tế Tu, bà cau mày, lạnh giọng nói với Lý Phá Tinh: “Con vào phòng ngồi đi, mẹ không gọi con con không được ra ngoài.”
Lý Phá Tinh bĩu môi, không tình nguyện đi về phòng mình.
Bạch Man Man hỏi Tế Tu: “Hai đứa hẹn hò bao lâu rồi?”
Tế Tu không biết trả lời thế nào, y và Lý Phá Tinh căn bản không phải loại quan hệ đó.
Bạch Man Man thấy Tế Tu do dự, lập tức phát hiện ra vấn đề, bà nhíu mày: “Có phải hai đứa không hẹn hò không? Là do thời kỳ phát tình không cẩn thận nên mới có bầu?”
Tế Tu không ngờ Bạch Man Man lập tức đoán ra được. Y do dự một chút, gật đầu.
Bạch Man Man tức muốn chết, bà hít sâu mấy hơi để ổn định tâm trạng, hỏi lại Tế Tu: “Cháu cũng muốn bỏ đứa bé này sao?”
Tế Tu trầm mặc thật lâu, ngẩng đầu: “Không, cháu sẵn lòng nuôi đứa bé một mình.”
Y hơi ngừng lại, bổ sung: “Nếu anh Tinh đồng ý, cháu cũng có thể cùng nuôi đứa bé với anh ấy.”
“Cháu có biết cùng nuôi đứa bé này có ý gì không?”
Không đợi Tế Tu trả lời, Bạch Man Man đã chậm rãi nói: “Nghĩa là hai đứa phải kết hôn. Hai đứa phải kết hôn mới có thể cùng nuôi dạy đứa bé này một cách hợp pháp.”
Kết hôn…Với anh Tinh sao?
Tế Tu ngây ngẩn cả người.
Giọng nói Bạch Man Man dịu xuống: “Cháu à, cô không ép hai đứa, dù sao kết hôn cũng là chuyện cả đời, cô không muốn sau này Tinh Tinh không hạnh phúc. Cô chỉ hỏi cháu một chuyện, cháu hãy thật lòng trả lời cô.”
“Cháu có bằng lòng, trở thành Alpha duy nhất trong cuộc đời này của Tinh Tinh không?”