Kỳ thực, ngay đến Tế Tu cũng không nghĩ mình sẽ nói vậy, những lời này nghe có vẻ cố tình gây sự, nhưng khi thốt ra rồi, y lại cảm thấy thoải mái.
Y không muốn các cô gái vây quanh anh Tinh.
Y không muốn anh Tinh dành sự chú ý cho người khác.
Y không muốn khi người khác hỏi những câu ngu ngốc như: “Em và Tế Tu rơi xuống nước, anh cứu ai trước”, mình sẽ trở thành kẻ bị bỏ lại.
Nói đùa cũng không được.
Y chính là người tham lam như vậy đấy.
Y vốn chỉ muốn bản thân được chiếu sáng.
Nhưng giờ, y muốn ôm ánh sáng vào lòng.
— Để ánh sáng chỉ chiếu rọi một mình y.
Thấy Lý Phá Tinh ngơ ngác không nói gì, khuôn mặt Tế Tu thoáng ảm đạm.
Là y vọng tưởng rồi sao?
Giống như nhiều năm về trước y cãi cọ với bố mẹ mình, chỉ vì muốn biết tại sao họ không thể đối xử với y như đối xử với Tiểu Tuyển.
Thì ra, nhiều năm sau, y vẫn mong mỏi được người khác quý trọng sao?
Tế Tu mấp máy môi, an tĩnh chuyển mắt, khẽ nói: “…Quên đi.”
Lý Phá Tinh níu cánh tay y, như thể giờ mới kịp phản ứng, giọng nói thoáng bối rối: “Rồi rồi rồi, chú quan trọng hơn mấy cổ! Về sau ông đây không hẹn hò nữa được chưa?”
Tế Tu nhìn Lý Phá Tinh, nở nụ cười: “Được, anh nói rồi đấy, không hẹn hò nữa.”
Tế Tu cong cong khóe mắt, đôi ngươi trong vắt như ngọc lưu ly sáng lấp lánh, rực rỡ như thiếu niên trong tranh bước đến nhân gian, khiến Lý Phá Tinh phải hốt hoảng rời mắt, trong lòng vụt qua một suy nghĩ cực độ sai lầm.
Hôn quân thời cổ vì muốn có được nụ cười của mỹ nhân mà phóng hỏa hí chư hầu, có lẽ bởi vì nụ cười của mỹ nhân khi ấy cũng giống Tế Tu lúc này!
“Nam sinh đang ngủ gật ở hàng ghế cuối kia! Đứng dậy! Nói cho tôi biết đáp án câu hai là bao nhiêu?” Bùi Nhất Băng cau mày hô.
Lý Phá Tinh gục xuống bàn, ngoảnh mặt làm ngơ, hô hấp đều đều, ngủ tới là ngon.
Bùi Nhất Băng cầm viên phấn ném thẳng về phía Lý Phá Tinh.
“Bộp!” Viên phấn phi nửa đường bị một quyển sách số học chặn lại.
Tế Tu đặt sách xuống, đứng dậy, bình tĩnh nói: “Em xin lỗi, vừa nãy em hơi buồn ngủ.”
Bùi Nhất Băng trơ mắt nhìn Tế Tu nói bừa: “Không, cô gọi bạn bên cạnh —“
“Thưa cô, đáp án là n.” Tế Tu cắt lời.
“…Ngồi xuống đi.” Bùi Nhất Băng đành nói.
Đến tiết ba Lý Phá Tinh mới tỉnh ngủ, Tế Tu nhíu mày hỏi: “Mấy hôm nay sao anh hay buồn ngủ vậy? Buổi tối không nghỉ ngơi tốt sao?”
Nhóc mập bên cạnh chen lời: “Không thể nào, dạo này anh Tinh ngủ sớm lắm, chưa tới mười giờ đã lên giường rồi.”
Lý Phá Tinh dụi mắt, duỗi người: “Không biết sao nữa, dạo này cứ buồn ngủ hoài. Ngủ nhiều vẫn không đủ.”
Cá giơ đầu cuối ra: “Anh mau xem cái này! Tình trạng này có giống của anh không?!”
Tế Tu thoáng nhìn, là tin tức đầu bảng, tiêu đề ghi “Ngủ mười mấy tiếng một ngày vẫn không hết buồn ngủ?! Cẩn thận!!! Đó có thể là dấu hiệu đột tử!!”
Lý Phá Tinh sợ tới mức loáng cái đã tỉnh táo. Y đếm đếm đầu ngón tay, từ giờ tối đến giờ sáng…
Chín tiếng.
Phù… May mắn may mắn.
“Nhưng mà anh Tinh này,” Cá nhắc nhở: “Ngày nào anh cũng ngủ nửa số tiết học.”
Nhóc mập: “Anh Tinh, em đếm rồi, mấy ngày gần đây ngày nào anh cũng ngủ ít nhất tiếng.”
Lý Phá Tinh: “…”
Tế Tu đè đầu cuối của Cá xuống, nói với Lý Phá Tinh: “Đừng suy nghĩ lung tung, anh có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.” Lý Phá Tinh lắc đầu: “Đầu không đau, lưng không mỏi, ăn còn ngon miệng. Đúng rồi!” Lý Phá Tinh bỗng nhớ ra điều gì, Tế Tu và Cá đều vội vàng nhìn hắn, cho là hắn muốn nói chuyện gì quan trọng.
Lý Phá Tinh nuốt nước miếng, vẻ mặt thành thật: “Anh thèm mì cá của Tam Long Uẩn quá.”
Nhóc mập: “…”
Tế Tu: “…”
Cá: “…Anh Tinh, anh điên rồi sao? Tam Long Uyển cách trường mình tận km!”
Lý Phá Tinh: “Mì cá của Tam Long Uyển quá ngon, ban nãy ngủ anh còn nằm mơ thấy.”
Nhóc mập: “Vậy anh ăn trong mơ đi, tiết sau phút, anh có thể ngủ tiếp.”
Tế Tu cúi đầu tìm kiếm: “Tam Long Uyển mới mở thêm chi nhánh gần trường chúng ta, có thể đặt tới đây.”
Tế Tu đặt món, chỉ mười lăm phút sau nhà hàng đã mang đến, vừa khéo đến giờ tan học.
Lý Phá Tinh vừa mở nắp, mùi mì cá thơm nức đã tràn ngập, ấy thế mà hắn lại che mũi, chạy ra WC ói.
Tới lúc về, ai ai cũng nhìn hắn với vẻ lo lắng.
Tế Tu: “Sao anh lại nôn?”
Nhóc mập: “Đúng vậy, hôm qua anh đã nôn rồi, hôm nay lại nôn tiếp.”
Lý Phá Tinh: “Hai cái đâu giống nhau đâu? Hôm qua chúng ta chơi thuyền hải tặc, tròng trành xóc nảy muốn chết.”
Cá: “Trò thuyền hải tặc đơn giản như vậy anh còn nôn, trước đây anh còn mê chơi tàu lượn siêu tốc cơ mà.”
Đá tảng bỗng nhớ ra: “Còn nữa, lần trước anh cũng nôn ở rừng cây, hay anh bị bệnh gì thật rồi?!”
Lý Phá Tinh: “Bệnh cái gì? Đừng nói nhảm.”
Tế Tu: “Đợi lát nữa xin nghỉ, em cùng anh tới bệnh viện kiểm tra.”
“Được rồi.” Lý Phá Tinh bĩu môi, thực ra hắn vẫn không cho rằng mình bị bệnh.
Lý Phá Tinh nhìn bát mì cá còn bốc khói trên bàn, ngượng ngùng nói: “Anh không muốn ăn cái này.”
Ban đầu là hắn đòi ăn, giờ Tế Tu người ta gọi món về, hắn lại không muốn ăn nữa.
Tế Tu đậy nắp bát mì cá lại, dọn dẹp: “Không muốn ăn thì thôi.”
Lý Phá Tinh gục trên bàn, ủ rũ nói: “Nhưng anh vẫn thấy nhạt miệng quá.”
Đột nhiên, hắn phát hiện một bạn gái ngồi chếch phía trên đang ăn gì đó, đụng đụng cánh tay Tế Tu: “Tế Tu, chú xem bạn kia đang ăn gì? Trông ngon thế.”
Tế Tu liếc nhìn: “Hình như là ô mai.”
Lý Phá Tinh: “Anh muốn ăn, nhưng quanh trường mình không bán, chú có thể xin cô ấy một viên giúp anh không?”
“Anh vừa nôn mà?”
“Thế nên mới cần ăn ô mai cho đỡ buồn nôn chứ.”
Tế Tu: “…Tự anh xin đi.”
“Không muốn đi, mất mặt lắm, anh đường đường là anh Tinh Tam viện, chạy đi xin đồ ăn của con gái thì có vẻ ham ăn lắm.”
Tế Tu: Lẽ nào anh không phải?
Đây là lần đầu tiên trong đời Tế Tu xin đồ ăn của người khác. Y đứng trước mặt nữ sinh, không biết mở miệng thế nào.
Cô bé đang ăn vui vẻ, bỗng cảm giác một bóng người xuất hiện. Cô ngẩng đầu, thấy Tế Tu ngoại hình tuấn tú nhưng rất đỗi lạnh lùng.
“Sao… Sao vậy?”
Tế Tu khó nói, y quay đầu nhìn Lý Phá Tinh đang dõi theo y đầy mong đợi, đành thở dài, nói với nữ sinh: “Ô mai này của cậu trông có vẻ rất ngon.”
Cô bé ngơ ngác: “Cảm, cảm ơn, là, là do nhà mình tự làm.”
Thấy Tế Tu không đi, cô bé như kịp phản ứng, đưa cho y một túi nhỏ: “Cậu có muốn nếm thử không? Nhà mình còn nhiều lắm.”
Tế Tu nhận ô mai: “Cảm ơn cậu.”
Tế Tu đi rồi, cô bé cùng bàn liền nhích lại gần, nhỏ giọng nói với cô bé kia: “Mình tưởng Tế Tu khó gần lắm chứ, không ngờ cũng chỉ là một người ham ăn thôi.”
Cô bé kia ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt như nhìn thấu hết sự đời bể dâu: “Bản chất của con người vốn ham ăn mà.”
…
Tế Tu đen mặt ném túi ô mai cho Lý Phá Tinh, Lý Phá Tinh cười hì hì nói: “Cảm ơn Tế Tu ha.”
“Ừm, Tế Tu này chú biết vẽ đúng không?”
Tế Tu: “Sao vậy?”
“Anh hẹn một đấu một, lúc đó chắc sẽ phải cởi áo. Đợt này chân phải bó thạch cao nên anh không tập tành gì, mất tiêu cơ bụng.”
Lý Phá Tinh vén áo: “Anh thấy người ta vẽ cơ bụng siêu lắm, chú vẽ giúp anh được không?”
Tế Tu nhìn bụng Lý Phá Tinh, chỗ đó không phơi nắng, nom đến là trắng.
Lý Phá Tinh từng có mấy múi cơ bụng, phần eo rắn chắc gầy gầy, đường nét gọn gàng, bắp thịt săn chắc mà không quá đà. Mà giờ, bụng hắn lại trắng trắng mềm mềm, thậm chí còn hơi tròn tròn.
Tế Tu vô thức nhéo bụng Lý Phá Tinh, mềm mềm, thích cực kì: “Có phải anh béo lên không?”
Lý Phá Tinh giận dữ thả áo xuống: “Là do dạo trước anh không rèn luyện nên mất cơ bụng, chờ xem, một tuần là anh luyện về được!”
Tế Tu: “Chủ yếu anh nên ăn ít đi một chút.”
“Không biết tại sao dạo này cứ muốn ăn linh tinh, sinh hoạt phí của anh sắp cạn sạch rồi.” Lý Phá Tinh cắn ô mai, vẻ mặt thỏa mãn: “Món này ngon.”
Tế Tu nhìn ô mai trong tay Lý Phá Tinh, đầu bỗng lóe lên điều gì, y nhanh chóng lật sang trang thứ hai của sách sinh lý giới tính thứ hai.
Thích ngủ, thích ăn chua, ham ăn, nôn ói nhiều lần.
Trúng sạch.
Tế Tu ngơ ngác nhìn Lý Phá Tinh: “Anh, có lẽ nào anh… Mang thai…”
Lý Phá Tinh đang nhai ô mai, ô mai giòn giòn nhai phát ra tiếng rôm rốp, vậy nên hắn không nghe rõ Tế Tu nói: “Hả? Mang? Mang gì cơ?”
Khoan đã.
Mang, là có ý gì?
Lý Phá Tinh nuốt vội miếng ô mai trong miệng, vô thức nâng giọng: “Thối lắm! Không ký hiệu chỉ ịch ịch sẽ không mang thai!”
Trần Lâm An đang phát bài tập, đúng lúc đi đến chỗ họ, nghe Lý Phá Tinh nói thì tưởng hắn đang thảo luận bài tập sinh lý, bèn sửa lại: “Đây chỉ là lời đồn nhảm, tiết đầu tiên môn sinh lý học thầy đã nhắc đến rồi, hai người không biết sao?”
Nói xong, Trần Lâm An đi mất.
Không ký hiệu sẽ không mang thai là lời đồn nhảm.
Không ký hiệu cũng sẽ mang thai.
—- Hắn có khả năng mang thai.
Phản ứng xong, đầu óc Lý Phá Tinh nổ cái bùm.
Hắn đạp Tế Tu một cái, nói không mạch lạc: “Chú đi học nghiêm túc lắm mà? Sao ngay đến điều này chú cũng không biết? Sao, sao chú không nghe giảng?!”
Tế Tu yên lặng nắm chặt mắt cá chân Lý Phá Tinh, nghĩ đến việc Lý Phá Tinh có thể đang mang thai, động tác của y vô cùng cẩn thận.
“Anh quên rồi à? Tiết đó anh đưa em đi đánh lộn.”
Lý Phá Tinh: …Thật quá khổ sở quá bi thương, nếu có kiếp sau, nhất định tôi sẽ không trốn tiết nữa.
Tế Tu: “Đừng quá lo lắng, hiện tại mọi thứ chỉ là suy đoán, chưa có gì chắc chắn. Để em đưa anh đến bệnh viện.”
Tới cổng bệnh viện phụ sản, Lý Phá Tinh bỗng muốn rút lui, hắn túm chặt dây an toàn không xuống xe.
Tế Tu: “Anh Tinh, làm sao vậy?”
Lý Phá Tinh nhìn từng đôi từng đôi vợ chồng, người yêu và thai phụ đi qua, rầu rĩ đáp: “Anh không muốn vào bệnh viện.”
Tế Tu không ép buộc: “Không vào thì thôi, anh ngồi ở đây, em đi mua que thử thai.”
…
Lý Phá Tinh nắm chặt que thử thai, bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng.
Tế Tu lại gần, hỏi: “Kết quả thế nào?”
Lý Phá Tinh ngơ ngác đưa que thử thai cho Tế Tu.
Tế Tu nhìn que thử thai, trầm mặc.
Hai vạch.
Mang thai rồi.
Tế Tu thấy Lý Phá Tinh không nói gì, cũng không dám nói lời nào.
Y cảm thấy, chủ yếu vẫn là do lỗi của mình.
Nếu lúc đó y tỉnh táo không thành kết, nếu như nhịn xuống… Không bắn vào khoang sinh sản, anh Tinh sẽ không mang thai.
Y cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nhìn anh Tinh.
Phá thai sẽ gây thương tổn vĩnh viễn cho cơ thể của Omega. Anh Tinh mới tuổi, không thể như vậy được.
Vậy nếu sinh đứa bé ra thì sao?
Người như anh Tinh…Thích đánh lộn, thích game, thích vui chơi, thích náo nhiệt.
Ngay đến chuyện là Omega anh cũng muốn che giấu cẩn thận, nếu sinh một đứa bé… Có lẽ anh sẽ cảm thấy đời mình chấm hết.
Tế Tu siết bánh lái, tim đắng chát.
Y không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc anh Tinh đang thừa nhận thống khổ cỡ nào.
Anh Tinh liệu có hận y không?!
Chỉ cần nghĩ anh Tinh sẽ hận mình, cho rằng mình hủy hoại cuộc đời anh, là y đã đau đớn như bị xé toạc cơ thể.
Đã năm phút trôi qua, anh Tinh vẫn chưa nói một lời.
Tế Tu ngỡ như giây từng phút đều là giày vò.
Đã qua mười phút.
Lý Phá Tinh vẫn không để ý đến y, quay đầu sang phía bên kia.
Anh không muốn nhìn y.
Dù sao y là người đã hủy hoại cuộc đời anh.
…
Tới trường học.
Lý Phá Tinh vẫn không nhúc nhích.
Bình thường anh Tinh là một người hoạt bát lắm miệng biết chừng nào, rốt cuộc bây giờ anh khổ sở, buồn bã cỡ nào mới vậy chứ.
Tế Tu khàn khàn giọng, từng câu từng chữ đều nén run rẩy: “Tới trường rồi.”
Anh Tinh không nói chuyện, vẫn không muốn để ý đến y.
Đầu ngón tay Tế Tu dùng sức tới trắng bệch.
Lại thêm ba phút, anh Tinh vẫn không di chuyển.
Tới giờ, Tế Tu mới dám quay đầu nhìn y.
Lý Phá Tinh tựa lưng vào ghế, khóe miệng hơi nhếch, dường như có dịch thể trong suốt đọng bên mép, như chảy như không.
Tế Tu: …
Tế Tu đẩy Lý Phá Tinh: “…Anh, tới trường rồi.”
Lý Phá Tinh tỉnh mộng, mơ màng nhìn ra ngoài cửa xe, tiện tay lau nước miếng: “Ủa? Nhanh vậy hả?”
Hắn dụi mắt, mặt thèm thuồng: “Anh muốn ăn thịt kho tàu. Anh vừa mơ thấy, ngon lắm…”
Tế Tu:…
…
Nhìn Lý Phá Tinh ăn hết hai đĩa thịt kho tàu, Tế Tu thực lòng lo bụng hắn không chịu nổi.
Toàn bộ quá trình Lý Phá Tinh đều không nhắc tới chuyện mang thai, hắn kẹp một miếng thịt kho tàu vào bánh lá sen, đưa cho Tế Tu: “Sao chú không ăn đi, ngon lắm.”
Tế Tu nhận, nhưng không ăn. Y nào có tâm trạng ăn.
“Được rồi, Tế Tu…” Lý Phá Tinh nhấp một ngụm nước ô mai: “Ngày mai đi viện chú cho anh vay ít tiền nhá, tháng sau anh trả lại chú. Tháng này anh ăn hơi nhiều, nghèo quá.”
Tế Tu sửng sốt, ngẩng đầu hỏi Lý Phá Tinh: “Anh tới bệnh viện làm gì?”
Lý Phá Tinh cắn thịt kho tàu: “Phá thai.”
Giọng nói Tế Tu có chút gian nan: “Thực sự phá thai sao?”
Lý Phá Tinh cười cười: “Không thì làm cách nào, sao anh sinh đứa bé ra được.”
Tế Tu cúi đầu, không nói được gì.
Thấy Tế Tu tự trách, Lý Phá Tinh vỗ vai y: “Không sao đâu Tế Tu. Chuyện này không liên quan gì tới chú, đều là lỗi của anh.”
Tế Tu: “Anh, có cần suy nghĩ lại không?”
Lý Phá Tinh: “Không cần, quyết định này của anh rất sáng suốt, không sai đâu.”
Tế Tu: “Nhưng phá thai sẽ gây tổn thương rất lớn đến Omega, nếu phá thai, có thể sau này anh sẽ không mang thai được nữa…”
Lý Phá Tinh chẳng hề bận tâm: “Vậy thì sao? Anh cũng đâu muốn mang thai, huống hồ anh rất khỏe mạnh, đánh nhau nhiều trận thế đâu phải vô ích.”
Tế Tu khàn giọng: “Anh…”
Lý Phá Tinh lại vỗ vai y: “Xin lỗi, phá bỏ đứa con đầu tiên của chú. Về sau nhất định chú sẽ có một đứa con càng đáng yêu hơn!”
Khi Lý Phá Tinh và Tế Tu đến bệnh viện, dọc đường đi Tế Tu không nói một lời.
Lý Phá Tinh thấy y tâm trạng không tốt, liên tục an ủi y: “Đừng khổ sở, về sau còn có con, đứa bé này đến sai thời điểm, ra đời cũng sẽ không hạnh phúc.”
“Chuyện này sẽ không nhập vào hồ sơ của chú, không ảnh hưởng tới sau này, chú cứ coi như anh chưa từng mang thai.”
“Anh không sao đâu, thật đó, giờ kỹ thuật phát triển như thế, hơn nữa hai ta còn không ký hiệu, phá thai chỉ là chuyện chớp mắt thôi!”
Lý Phá Tinh an ủi cả đường đi, ai không biết còn tưởng người chuẩn bị phá thai là Tế Tu.
Trong thang máy, Tế Tu nhìn tranh tuyên truyền về trẻ em, nhỏ giọng nói: “Không thì… Cứ sinh con đi anh, em có thể nuôi con một mình.”
Lý Phá Tinh cuối cùng cũng nổi cáu: “Sinh cái lông mà sinh! Đừng rề rà nữa, phải bỏ đứa bé này!”
Mười mấy người trong thang máy đồng loạt nhìn hắn, vẻ mặt khinh thường.
“Cặn bã!”
“Làm người ta mang thai còn ép người ta bỏ thai!”
“Bắt người yêu bỏ thai còn gắt gỏng như thế!”
Lý Phá Tinh:…