Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

chương 16: các dân chơi nửa mùa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Tô

Beta: Mòi, Mian.

đam mỹ hài

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

杀马特 - Smart – Theo Baidu: Là một trào lưu của giới trẻ bắt đầu từ năm , bị ảnh hưởng bởi phong cách Rock n Roll từ Mỹ và Nhật, mặc dù người mặc thì tự xưng là "thông minh, đẳng cấp", nhưng lại bị dân mạng coi là đám "não tàn" đú đởn.Về bên mình thì là style HKT đó =)))) Mình được mấy bạn hỗ trợ nên dùng dân chơi nửa mùa thay thế nhé.

Thành phố D có bốn mùa rõ rệt, nhiệt độ đã tăng dần từ tháng bảy nhưng vẫn hơi lạnh vào sáng sớm và buổi tối.

Hai người chen vào chung một giường, đắp chung một chiếc chăn bông cũng không hề cảm thấy nóng nực.

Không giống như những thành phố bọn họ từng đến, bước vào tháng bảy phải nhờ vào hơi lạnh từ điều hòa và quạt máy mới có thể ngủ được.

Thành phố này quả là rất thích hợp để sinh sống.

Sáu giờ sáng, báo thức trong điện thoại để dưới gối đúng giờ vang lên, mới vừa rung vài cái Liễu Sùng liền tỉnh.

Hai mắt anh nhắm chặt, đưa tay móc điện thoại ra tắt báo thức, nằm trên giường chục giây sau mới mở mắt chuẩn bị đứng dậy.

Liễu Sùng nhẹ nhàng rút cánh tay bị Trình Ương đè ra, nhìn Trình Ương ngủ say trong ngực không khỏi cười một tiếng, anh cúi xuống hôn một cái lên trán cậu rồi xuống giường rửa mặt, tiện thể làm bữa sáng cho cậu và chuẩn bị bữa trưa.

Kể từ khi biết Trình Ương mang thai, mỗi ngày Liễu Sùng đều dậy vào giờ này.

Bởi vì lo lắng cậu ở nhà một mình không biết nấu cơm, ăn bên ngoài sẽ không có dinh dưỡng, cho nên Liễu Sùng mỗi ngày sẽ dậy sớm chuẩn bị hết thảy cho cậu rồi mới đi làm.

Bận bịu một hồi đến h, Liễu Sùng ăn sáng xong thay quần áo, vào phòng nhìn Trình Ương còn đang say giấc một chút.

Gần đây có lẽ bởi vì nghĩ thông suốt nên Trình Ương ăn ngon ngủ ngon, cả người nhìn có sức sống lên không ít.

Liễu Sùng cẩn thận nhìn một hồi, sau đó cúi người đặt tay lên vùng bụng vẫn còn mềm mại nhưng đã hơi nhô cao của đối phương mà xoa xoa một lúc mới miễn cưỡng rời đi.

Trong phòng yên tĩnh, ánh nắng chỉ lọt vào một nửa qua khung cửa sổ, cây cỏ trên bệ bừng bừng sức sống, dưới lầu cũng dần náo nhiệt hẳn lên.

Ánh mặt trời dần chiếu tới trên giường, Trình Ương bị ánh sáng chói lòa làm tỉnh giấc.

Cậu cau mày kéo chăn qua đầu chắn ánh sáng, theo thói quen lăn qua vị trí Liễu Sùng nằm, hít vào mùi hương của đối phương một lúc mới từ từ bò dậy, vừa vuốt tóc vừa ngáp dài đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong liền đi ra ăn sáng.

Trình Ương bây giờ ăn cái gì cũng không nôn nữa, từ khi quyết định muốn đứa con này cậu liền rất có trách nhiệm với đứa bé, ở mặt ăn uống sẽ không cố ý kìm hãm bản thân nữa.

Liễu Sùng làm cái gì cậu liền ăn cái nấy, sau khi ăn xong xuống đi dạo tản bộ quanh tiểu khu, thuận tiện xem có thể tìm chút chuyện làm để giảm bớt gánh nặng cho Liễu Sùng không.

Mặc dù chi phí ở thành phố D không cao, nhưng cuộc sống của hai người chỉ dựa vào chút tiền lương của Liễu Sùng thì thật sự không đủ.

Hơn nữa công việc có thể làm tại nhà không dễ tìm, cũng may Trình Ương cũng không có ý định ép buộc mình, tránh lại khiến cho Liễu Sùng lo lắng.

Mấy ngày nay quán cafe kinh doanh rất chạy, ca ngày lại chỉ có bảy nhân viên khiến Liễu Sùng ngày nào cũng bận rộn không thôi.

Người khác không muốn nhận bill, chạy bill chỉ cần anh rảnh sẽ chủ động nhận lấy, muốn tranh thủ trước khi con ra đời kiếm thêm chút tiền sữa bột.

Mặc dù tiền thưởng không nhiều, tiền lương của anh cũng không vượt quá ba ngàn dù hiệu suất làm việc tốt nhất nhưng anh vẫn làm không biết mệt.

Buổi trưa kinh doanh tương đối kém, chỉ có một, hai bàn khách.

Lúc Liễu Sùng cùng mấy nhân viên tập trung phía sau quầy bar chuẩn bị ăn cơm, bên ngoài đột nhiên có một đám người tới, khoảng mười người.

Bọn chúng ăn mặc cà lơ phất phơ, trên người đeo một đống trang sức loạn xì ngầu, đi lại còn vang lên tiếng chuông leng keng.

Mỗi tên đều có một mái tóc rực rỡ không hề trùng màu.

Trên mũi không xỏ dây xích thì cũng là xỏ khuyên, trông chẳng khác gì mấy con trâu cả.

Tai cũng cắm hàng loạt đinh nhọn, nhìn người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Trong tay chúng cầm côn sắt không ngừng vuốt ve, ngửa mặt lên trời mà đi tới.

Một đám côn đồ này, xem ra là tới gây sự đây.

Bầu không khí trong tiệm nháy mắt căng thẳng, hai nhân viên nữ đang ngồi một bên nghỉ ngơi thấy vậy vội vàng chạy về quầy bar, trốn sau lưng quản lý.

(Đã update chương - trên wp, mọi người lên đó để đọc chương mới sớm nhất nhé, wt Tô sẽ update dần tránh bị mấy trang auto reup >..

Truyện Chữ Hay