Ghost Hunt

chương 07: cảnh báo lụt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi về nhà một lát, rồi trở lại để đặt lại chỗ micro và máy ghi âm với John.

Ban đầu, tôi cũng tính thiết lập cả máy quay, nhưng tôi mù tịt mấy thứ đó, nên đành thôi.

Chúng tôi đặt máy thu tầm 24 tiếng, tại phía tây khu nhà, nơi Kuroda bị tấn công và cả ở phòng thí nghiệm.

Bou-san và Miko-san đi xem xung quanh khu nhà.

... Tối nay Naru có quay lại không?

Tôi ngồi lên bậc cầu thang, và nghĩ về việc đó.

Chợt có bóng ai đó tiến tới cửa chính.

"Naru?"

Cái bóng tới gần hơn, là nữ, chính xác thì đó là Kuroda.

"Kuroda-san ..." Tôi gọi to.

"Tình hình thế nào?" Cô ấy nhìn quanh.

"Bou-san và Miko-san làm lễ trừ tà ngay khi cậu về, giờ họ đi coi thử quanh đây rồi."

"... Ồ. Thế còn Naru?"

"Anh ấy bỏ đi đâu mất, chưa thấy về."

"...Vậy à."

"À," tôi đứng dậy. "Cậu từng bảo ở đây có ma. Vậy nó thế nào?"

"Rất nhiều hồn ma với thương tật." Kuroda nghiêng đầu.

"... Thiệt chứ? Vậy bằng chứng đâu?"

Tôi muốn thấy ...

Giờ nghĩ lại.

Có vô số tin đồn đáng sợ xung quanh khu nhà cũ.

Nhưng, tin đồn cũng chỉ là tin đồn.

Tôi đâu có biết là ai đã chết ở đây, tôi cũng chả phải nhà ngoại cảm, sao mà tôi biết có ma hay không được.

"Sao?" Kuroda nhìn tôi.

"Mình thì nghĩ nơi đây không có ma."

"Tôi bảo rồi, tôi đã thấy chúng."

"...Vậy à..."

Hừm, nghe thật khó tin.

Miko-san từ cầu thang đi xuống.

"Này này," Miko-san cau mày khi vừa thấy Kuroda. "Đây không phải chỗ chơi đâu."

"... Thế lễ trừ tà của cô thành công chưa?" Kuroda vặn lại.

"Việc của cô à?" Bà cô già lạnh lùng đáp.

"Naru đã bảo ... tôi có thể bắt được song tâm linh của hồn ma."

"Thế cơ à? Naru nói thế à? Đáng tin quá nhỉ?"

... Thô lỗ quá đấy.

Miko-san nhìn thẳng vào chúng tôi. "Lễ trừ tà xong rồi. Tôi ở đây để kiểm tra lại thôi, còn hai nhóc nên về nhà ngủ đi."

"Lần trước chị cũng nói câu này nhỉ, mà có làm được gì đâu", tôi vặn lại.

"Lần này khác. Chẳng còn gì ở đây nữa đâu." Miko-san bực bội.

"Ồ?"

... Nghe chả thuyết phục gì hết, đồ ngốc.

"Lễ trừ tà không thành công đâu," Kuroda nhấn mạnh.

"Hể? Sao nhóc biết?" Miko-san cau mày.

"Tôi vẫn cảm thấy nó, những hồn ma ấy..."

"Nhóc muốn đọ tài với chị đây à?” Miko-san khúc khích.

“Không như nhóc, chị đây là dân chuyên nghiệp, chứ đâu phải là cái đứa khoe mẽ chỉ với chút năng lực tâm linh.".

"Chuyên nghiệp hử? Cô nói thế những chắc gì năng lực của cô là thiệt" Kuroda bật lại.

Họ lườm nhau.

Lúc này John và Bou-san cũng từ cầu thang bước xuống. Cả hai cũng chỉ tròn mắt nhìn nhau giữa màn đấu khẩu của các cô gái.

***

Kuroda vẫn tiếp tục nói việc trừ tà là vô ích.

Bou-san bật cười.

"Quên vụ Ayako đi, anh đã ra tay thì mọi chuyện đều xong hết, giờ chả còn gì đâu."

"Ý anh là sao khi nói ‘quên Ayako đi’?" Miko-san nói.

"Lời sao ý vậy."

"Đừng hòng gạt tôi đi."

"Cần chắc."

... Lại nữa. Hai người họ chắc chỉ hợp nhau khi nói xấu Naru nhỉ?

Mặc kệ hai người đó. Tôi quay đi, rồi chợt thấy John đang nhìn lên trần nhà.

Thế là tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.

Hử? Gì vậy? Tiếng bước chân?

Ai ở trên tầng hai à...

Để ý thấy tôi và John, Miko-san và Bou-san cũng nhìn lên trần nhà.

Bịch bịch bịch ...

Ai đó đang chạy trên tầng hai…

Bou-san bật dậy. "Tiếng gì vậy...?"

"Nghe như ai đó đang chạy ..." Miko-san nhìn cả nhóm.

Mọi người đều ở đây cả, Naru thì chưa về…vậy, ai đang tạo ra âm thanh đó ...?

Chúng tôi đứng cả dậy, tiếng bước chân vang mỗi lúc một rõ.

Cầu thanh khu nhà cũ mang cấu tạo kiểu chữ L. Đứng từ tầng một chúng tôi chỉ có thể thấy được thành lan can.

Bịch.Bịch.Bịch.

Tiếng bước chân hướng xuống từ cầu thang. Người đó đang xuống đây.

Bịch. Bịch.Bịch.

Dù là ai thì cũng sẽ chậm lại ở phần ‘chiếu nghỉ’ cầu thang, tôi nhìn về đó và...

Những người khác cũng nhìn lên, nhưng tiếng bước chân dừng lại ngay đó.

Căn phòng tràn ngập sự im lặng.

Bou-san lao thẳng tới phần ‘chiếu nghỉ’, rồi quay lại.

"Có ai ở đó không?"

"...Không."

"Vậy, những còn tiếng bước chân chúng ta nghe thấy?"

"Chắc nhầm thôi."

"Nhầm? Nhầm là nhầm thế nào? Ai cũng nghe thấy."

"......"

"Chị bảo là lễ trừ tà đã thành công mà? Không phải chị rất giỏi sao? Hay chị cũng chẳng hơn gì mấy 'cô nhóc'? Giờ sao, âm thanh đó là sao?" Tôi hỏi Miko-san.

Miko-san nhìn chằm chằm vào tôi.

"Do gió."

Tồi tệ. Naru không bao giờ lấy cái cớ ngớ ngẩn như thế! Anh còn chẳng nói lại nửa lời khi bị mấy người ép phải rời đi!

Tôi lườm Bou-san và Miko-san đầy tức giận.

Cả hai quay đi.

Ngay lúc đó, Tiếng đóng mở cửa lại phát ra từ tầng hai.

Rầm! Rầm!

Khu nhà rung lên.

Tiếp sau đó, những âm thanh ma quái…tiếng bước chân dồn dập của cả một đoàn người ... tiếng những cánh của đóng mở liên hồi.

Sàn nhà rung lắc dữ dội.

Cây đèn nhỏ treo trên trần vỡ tan, những mảnh thủy tinh rơi xuống.

Cả nhóm chạy nhanh về phía hành lang tiền sảnh.

Tôi tới sảnh đầu tiên, rồi quay lại nhìn và thấy tủ giày lắc lư, kèm theo tiếng nứt gãy.

Không rõ tại sao, nhưng linh tính mách bảo rằng nó sẽ đổ.

Tôi đẩy mạnh, cố để cái tủ không đổ sập.

Nhưng, có gì đó hơi lạ, cái tủ dường như nóng ran.

... Naru có nói gì đó thì phải?

Những thứ Poltergeists tác động thường sẽ nóng hơn...

Tủ giày lắc dữ dội, rồi đổ ập xuống.

Nó quá nặng, tôi không làm gì hơn được, cái tủ chắc chắn sẽ đè lên tôi.

Tôi hét lên.

... Sau đó, tôi không biết gì nữa...

***

Thích ghê … cái cảm giác làn gió nhẹ thoảng qua má.

Tôi tỉnh dậy, và tận hưởng cái cảm giác ấy.

Đau đầu quá.

Mắt tôi mở to.

Tôi đang nằm ở một nơi khá nhỏ và tối.

Mắt tôi dẫn quen với bóng tối ấy, rồi tôi nhận ra mình đang trong xe của Naru.

Chiếc xe ... đang di chuyển à?

Tôi muốn ngồi dậy, nhưng không đủ sức.

... Ưmmm.

Xem nào. Hình như mình bị tủ giày đè lên. Ừm, ra là thế.

Tch, có khi vận xui của tay trợ lý kia ám cả lên mình rồi.

Tôi nhìn quanh, nhưng không ai ở đây, cả chỗ ngồi tài xế cũng trống không.

Không phải là xe đang chạy à?

Không ... không phải là cái xe. Mà chính tôi đang quay cuồng.

Lạ quá. Chỉ vừa ngủ dậy, mà mình đã lại thấy chóng mặt rồi.

Mọi thứ trong xe loạn cả lên. Đau đầu quá.

... Dù ai là người đưa tôi tới đây? Tôi cũng mong là họ không để tôi lại một mình.

Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng cái cảm giác quay cuồng, nôn nao lại ập tới, ép tôi nằm yên.

Lạ quá ... Mình bị thương ở đâu?

Những tiếng bước chân, âm thanh ma quái, rồi tủ giày nóng ran.

Chuyện gì xảy ra sau đó? Tôi ngủ bao lâu rồi, những người khác đâu ...?

A, không được rồi, mình mệt quá.

Mi mắt tôi sụp xuống...

Thứ gì đó ươn ướt chạm vào mặt ngay khi tôi vừa nhắm mắt, khiến tôi giật mình tỉnh lại

Chết tiệt. Mình đuối quá. Chắc chắn là bị thương rồi...

Đầu tôi quay mòng mòng, người không chút sức lực.

Im ắng quá, mọi người đâu rồi.

Phải tìm người giúp, nhưng mình không dậy được...

Liệu còn ai khác bị thương không?

Tôi cố gượng dậy lần nữa, ngay lúc đó, một bàn tay mềm mại khẽ đặt lên chán tôi.

"Ai vậy ..." Giọng tôi yếu ớt.

Tôi ngước lên nhìn, trong bóng tối, tôi vẫn nhận ra gương mặt ấy

"... Naru?"

… Anh quay lại rồi à? Tốt quá.

Naru khẽ trấn an tôi. "Đừng cử động."

Anh nói với nụ cười ấm áp, khiến tôi hơi ngạc nhiên, ai mà nghĩ anh ta có thể cười như thế chứ.

Một nụ cười ấm áp.

"Sẽ thật tuyệt nếu anh lúc nào cũng thế này."

Ah, chết, tôi lỡ nói ra thành lời rồi. Nhưng Naru vẫn tiếp tục mỉm cười với tôi.

"Còn ai khác ở đây không?" Tôi hỏi.

"Không."

Anh nhẹ nhàng đáp.

"... Nó có thật," tôi cố nói tiếp.

...Mình mệt quá...

"Tình hình tệ rồi. Thực sự có Poltergeist ở đây ... Tình hình tệ lắ..." Giọng tôi yếu dần.

Naru lắc đầu. "Em nên nghỉ thêm chút nữa đi."

"Vâng..."

... Chuyện gì vậy?. Sao naru lại dịu dàng thế ...

"...Cảm ơn anh."

Naru lắc đầu, mỉm cười.

... Tôi tỉnh dậy.

Nhìn xung quanh, tôi nhận ra mình đang ở trong xe. Ánh trăng mờ nhạt chiếu qua, sọi rọi chỗ thiết bị xếp thành đống.

Đau đầu quá.

Ngủ trên chiếc "giường" cứng này khiến tôi đau lưng.

... Naru?

Naru đâu rồi?

Naru không có đây. Anh đâu rồi?

... Có khi nào ... là mơ không?.

Phải, là mơ thôi.

Tôi vẫn mặc đồ như ban chiều. Nhìn xung quanh, tôi nhận ra chỗ thiết bị chiếm gần hết ghế sau của xe. Chả bao giờ tôi nghĩ mình lại nằm vừa cái chỗ chật hẹp này.

Hở???

Mải nghĩ vu vơ, tôi va đầu vào trần xe. Bou-san nhìn qua cửa sổ, rồi gọi to, "Này! Em ổn chứ?!"

***

Tôi là người duy nhất bị thương.

Không biết là nên vui hay buồn nữa.

Sau khi tôi ngất, mọi người tới và lôi tôi ra khỏi cái tủ. Họ cố lay, gọi tôi dậy nhưng không được. Miko-san con tưởng tôi ‘thăng’ luôn rồi cơ.

Trời ạ, tui đâu dễ chết thế cơ chứ.

Mà thôi, dù sao thì Miko-san cũng đã khóc hết nước mắt khi thấy tui không còn thở nữa nên tha cho cổ vậy.

Mọi người tụ lại bên chiếc xe thùng, giữa trời khuya lành lạnh.

"Giờ là mấy giờ rồi?" Tôi hỏi.

"Cũng bốn giờ sáng rồi. Chẳng mấy chốc mà trời sáng thôi."

... Vậy là, mình bất tỉnh khá lâu.

"Còn Naru? Anh ấy quay lại chưa?"

"Chưa."

À, ra là mơ thật.

….Mà cái giấc mơ ấy là sao?

... ?

"Tạ ơn chúa, Mai-san không có bất kỳ thương tích nghiêm trọng nào," John nói, giọng đầy nhẹ nhõm.

"Xin lỗi, để mọi người phải lo rồi."

"Lần đầu tiên tôi vướng phải vụ nguy hiểm cỡ này, poltergeist này quá mạnh."

"Chuyện gì đã xảy ra sau đó?" Tôi hỏi.

"Không có gì đặc biệt. Lễ trừ tà lần này thất bại rồi." Bou-san khoanh tay.

"Ồ ... Vậy còn Kuroda?"

"Cô ta về lâu rồi."

"Vậy à."

"Vụ này khó rồi, lễ trừ tà cũng vô dụng ..." Miko-san lầm bầm.

"Hể, vậy là chị thừa nhận mình trừ tà thất bại?".

Nghe vậy, cô giận dữ quay đi.

Hee hee hee.

"Naru thì sao, cậu ta trốn đâu rồi?. Còn vứt lại nhóc trợ lý vô hại này, lễ trừ tà thì vô dụng, cả Bou-san cũng chẳng được việc gì ..."

"Thế còn cô?" Bou-san vặn lại.

"... Tôi..tôi không đụ mạnh lo vụ này," Miko-san ngập ngừng. "Chuyện này quá nguy hiểm. Giờ có lẽ chúng ta nên lo về an toàn bản thân thì hơn?"

"Phải."

"Ồ, chị tính đánh bài chuồn à?" Tôi hỏi cô ấy.

"... Thì sao nào?" Miko-san gắt lên như không muốn nhận thất bại, "Chẳng phải là sếp của nhóc bỏ chạy đầu tiên sao? Có khi cậu ta đang trốn trong nhà, run rẩy vì khiếp sợ cũng nên."

... Hừ.

"... Thế cơ à?" Bou - san chen vào. "Tưởng cô cũng như cậu ta chứ?"

"Tôi khác nhóc đó? Đừng đánh đồng tôi với Naru. Cứ tưởng tượng xem, cách cậu ta bỏ chạy, rồi trốn một góc và khóc như đứa trẻ đi", Miko-san đáp lại.

Nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi.

"Phải, phải. Với những gì chúng ta nói hôm qua, cậu ta khóc lóc bỏ về cũng phải thôi." Bou-san bật cười.

Thôi đi!

"Thế còn tệ hơn nữa.”

Bou-san im bặt khi nhìn sang tôi.

"...Ừm..."

"Shibuya-san có lẽ ..." John gia nhập luôn vào hội nhảm nhí. "…đang giận tới mức đi làm búp bê nguyền rủa cũng nên."

Miko-san khẽ gật đầu, rồi cả đám phá lên cười.

Trời sáng dần, từ đằng đông nắng đang phủ lên khu nhà học cũ kĩ.

Truyện Chữ Hay