Chương 4 : Áp suất tâm bão... 912 mbar!!!
"Cậu vừa nói gì?"
Michiru nhìn tôi chằm chằm suốt cả buổi sáng.
"Lại thêm tình địch."
"Ai?"
Keiko, gần quá, gần quá đó.
"Hara Masako. Cậu nghe về cô ấy bao giờ chưa?, cổ nhìn sao"
"Hara Masako? Là người hay lên TV á?" Sukenashi hỏi lại.
"Cậu cũng biết cô ấy sao?"
"Ừ ... Một nhà ngoại cảm cực nổi tiếng ở các chương trình tâm linh ... cô ấy bằng tuổi tụi mình thôi, nhưng xinh lắm ..."
"Phải... Cô ấy nhìn chẳng khác nào búp bê Nhật."
"Vậy cô ta đang ve vãn Shibuya-san?"
"Không.., có vẻ Naru-chan mới là người ..."
"Saooo!"
Keiko bám chặt lấy tôi.
"Thiệt mà, Naru-chan xấu tính không đá đểu cô ta câu nào. Mình chắc, Naru-chan cũng là loại trọng sắc thôi."
“Vậy à..." Keiko lầm bầm, giọng chán nản, thất vọng.
"Thôi nào, mình nói rùi mà ... kệ tên Naru-chan đi. Không như cái vẻ ngoài, hắn là tên kiêu ngạo, dối trá và độc mồm."
"Nhưng ảnh đẹp...."
... Đẹp đâu có nghĩa là hoàn hảo, đúng chứ?
Tôi mệt với chuyện này quá.
Bất giác, tôi thấy Kuroda-san, nhìn về phía mình.
Một kẻ dở người khác. Do ảnh hưởng bởi cái năng lực tâm linh, hay cổ vốn thế rồi?
Kuroda-san có vẻ muốn nói gì đó.
Tôi còn tưởng cổ sẽ tới bắt chuyện với mình, nhưng không, cổ chỉ nhìn rồi lặng lẽ quay người rời khỏi phòng học.
... Umm-
Sau giờ học, Keiko và mấy nàng còn lại cứ lảm nhảm mãi về mấy thứ hồi sáng. Sẽ phiền lắm nếu để họ theo tôi tới khu nhà học cũ, nên tôi biến ngay khi họ bắt đầu cãi nhau.
Thời tiết hôm nay cũng không tệ.
Trời hôm nay cũng khá tuyệt.
Nay tôi còn phải làm cả ca tối nữa. Tời mà mưa, thì ghê lắm.
Mà hình như tôi cũng chả ngại với sợ mấy vụ ma với quỷ nữa rồi.
Thế là tốt hay xấu nhỉ?
Tôi cứ thế đẩy cửa vào, nhưng Naru không có đây. Thay vào đó, là một kẻ nguy hiểm khác đứng trước mớ thiết bị.
Ồ... Kuroda-san.
"...Câu làm gì ở đây?" Tôi hỏi.
"Không gì hết. Tôi qua xem thử thôi. Shibuya-san không có đây nhỉ."
Kuroda-san chạm vào thiết bị bên cạnh.
"Đừng động chạm linh tinh đấy. Naru-chan sẽ nổi giận mất."
"Vậy sao?" Kuroda-san đáp, tay vẫn chạm vào màn hình, "mà, hôm qua có gì xảy ra không?"
"Cũng... chẳng có mấy. Naru-chan bảo mọi thứ đều ổn."
"Những người khác thì sao?"
"Miko-san bị nhốt trong một phòng học. Nhưng mọi người không nghĩ đó là do ma làm."
"Sao lại thế?" Kuroda-san, bất ngờ nhìn thẳng vào tôi.
"... Một nhà ngoại cảm đã khẳng định nơi này không có gì. Nhưng Miko-san lại khăng khăng nơi đây bị địa tinh linh ám."
"Ồ... nhà ngoại cảm cậu nói tới, là Hara Masako?"
"Ừ."
"Đồ dối trá."
"Gì-?!"
Dối trá là sao ...
"Cô ta lên TV nhờ ngoại hình thôi. Ả không có bất kỳ năng lực ngoại cảm nào cả."
"Hể..."
Thật ra thì Kuroda nghĩ gì vậy?
"Có một hồn ma ở đây, và còn rất mạnh nữa."
Có lẽ nào, Kuroda-san là người duy nhất cảm nhận được nó?
Kuroda-san nhìn thẳng vào mắt tôi. "Tôi ... vừa bị tấn công."
Hở?!
"Khi đang đi dọc hành lang, bất ngờ có thứ gì đó kéo giật tóc tôi. Tôi vùng chạy, nhưng rồi thứ đó siết cổ tôi ..."
"Chuyện đó ... không thể nào."
"Thật đấy," Kuroda-san quả quyết, với nụ cười u ám, "Tôi thậm chí còn nghe được nó nói, 'Chớ cản đường ta, đồ ngoại cảm rắc rối.'
Xung quanh tôi như chết lặng.
Kuroda-san có vẻ định nói thêm.
Còn tôi, tôi chẳng biết nói gì. Mấy thứ này quá tầm của tôi. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một hồn ma, và cũng chưa bao giờ có thể cảm thấy sự hiện diện của nó. Sao tôi biết được cô ấy có nói dối hay không chứ. "
Chắc là giả thôi. Masako đã bảo ở đây không có ma mà. Và Naru-chan thì bảo, có lẽ là do cái gì khác gây chuyện nữa.
Từ mấy cái tin đồn ghê rợn. Rồi tới vụ toàn nhà cũ sập một nửa nữa .
Naru-chan quay về, đúng cái khoảnh khắc lặng im đó.
"Có chuyện gì vậy?"
Sau khi nghe Kuroda-san kể lại mọi thứ, Naru-chan trầm ngâm một lúc. "Chuyện đó sảy ra khi nào?"
"Mới nãy. Ban đầu, tôi rất sợ và muốn quay đầu chạy, nhưng rồi tôi thấy chỗ thiết bị này, và nghĩ về nó. Tôi mới đến đây, Shibuya-san cũng phải ..."
Naru-chan đặt những ngón tay nhợt nhạt của mình lên bàn phím máy tính xách tay. "Cùng xem lại băng ghi hình đi. Cô gặp ma ở đâu?"
"Trên hành lang tầng hai."
Naru-chan mở lại băng ghi hình.
Toàn bộ hình ảnh hành lang tầng hai xuất hiện trên cả mười màn hình, với những con số bên cạnh đó.
Các con số thay đổi liên tục.
Những con số đó ghi lại thời gian. Tới "13:12:26", tiếng bước nhẹ, nhưng vẫn đủ để nghe thấy vang lên.
Kuroda-san xuất hiện trước hành lang. Chậm rãi và thận trọng, cô cẩn thận nhìn xung quanh, rồi đi lên cầu thang. Sau khi qua bậc cuối cầu thang, cô khẽ đảo mắt sang hai bên.
Ngay lúc đó.
Một vạch trắng bất ngờ xuất hiện trên màn hình. Hai, rồi ba vạch. Sau đó, mọi thứ im hẳn, cả màn hình chuyển thành màu trắng rồi tắt, và giờ thì nó tối thui.
"Chuyện gì thế- nó hỏng rồi-"
Naru-chan nhìn vào các màn hình khác. Tất cả đều ổn, chỉ có băng hình chỗ cầu thang bị vậy.
"... Nó không hỏng," Naru-chan vỗ vỗ nó vài cái.
Màn hình vẫn không đổi.
"Thật là lạ," Naru-chan lầm bầm.
"...Hử?"
"Máy quay bị nhiễu ngay lúc này," anh vừa nói vừa nhìn màn hình, "là ..hồn ma đó, can thiệp vào sóng điện ... hay ..."
Anh trầm ngâm một chút, rồi nhanh chóng quay về phía Kuroda-san. "Kuroda-san, cô nói đã nghe thấy gì đó, vậy nó thế nào?"
"Tôi không rõ, nhưng nó nghe giống như giọng nói của một cô bé."
"Vậy à..."
"Này, Naru-chan? Masako đã nói ở đây không có ma mà? Sao có chuyện kia được?"
"Vụ đó thì ... tôi nghĩ cô ấy đáng tin..."
...Thiệt à? Không phải vì Masako-san đẹp nên anh mới tin cô ta chứ?
Kuroda-san hơi nghiêng đầu. "Hara-san có thực sự có năng lực tâm linh không?"
".. Linh cảm của mỗi phụ nữ là khác nhau. Có khi linh cảm của cô bắt sóng được vớ con ma đó cũng nên."
"Hể?"
"Nếu khu nhà học cũ có ma, thì hẳn là nó hoặc cô đã bắt sóng với nhau."
Kuroda-san nhoẻn miệng cười, "Có lẽ."
Cùng lúc ấy, vô số tiếng bước chân tới phía sảnh vào.
Miko-san, Bou-san, John và Masako, hiệu trưởng, thầy quản sinh cùng một giáo viên già.
Dẫn đầu là Miko-san, trong bộ đồ nữ tu sĩ.
Buổi trừ tà của Miko-san bắt đầu.
***
"Này, nhìn cho kỹ vào," Miko-san nói, rồi liếc nhìn về phía Naru-chan.
Cô hắng giọng yêu cầu cho các giáo viên và John dựng một bàn thờ gỗ màu trắng trong sảnh vào.
Awww, John đáng thương.
Bou-san chỉ đứng một bên, xem mọi người chuẩn bị. "Cậu nghĩ có thành công không?"
"Ai biết," Naru-chan đáp, ánh mắt hờ hững.
"Này chàng trai, cậu cần cởi mở hơn đấy. Còn cậu nhóc, thấy sao?"
"Tui chưa bao giờ thấy một lễ trừ tà Shinto trước đây nên tui muốn coi thử," John trả lời.
Miko-san đứng trước bàn thờ trắng. Đứng sau cô là ba vị giáo viên.
Trời ạ, sao phải ra đây. Cứ nhìn từ cửa sổ từ phòng thí nghiệm cũng được mà.
Miko-san vỗ tay, rồi vẫy một cây gậy với những dài giấy trắng gắn vào. Ra đây là lễ trừ tà?
“Chúng con kinh xin người hạ thế, mang những linh hồn này về với ánh sáng....”
Wa..cô ấy đang nói gì vậy?
"Chúng con kinh xin người, xin người thanh tẩy thế gian này..."
Tôi khẽ nói với Naru-chan, "Umm ... cô ấy đang nói gì thế?"
Naru-chan gắt gỏng như thể tôi là thứ phiền phức, "Yên đi. Là người Nhật, mà cô không biết Norito là gì à?"
"Norito?"
"Kinh Shinto đấy."
Tôi mới nghe lần đầu đó.
Buổi lễ cứ thế tiếp tục.
Nó sẽ hiệu quả chứ?
"Chúng con kinh xin người giáng hạ và hiển linh nơi miếu thờ."
Norito nghe có vẻ đơn điệu ...
Nói thế nào nhỉ ... tóm lại là nó nghe khá dễ hiểu.
"Chúng con khẩn xin người hạ thế và bảo vệ nơi đây."
Ah ... không hiểu sao ...
Tôi bất chợt thiếp đi giữa buổi lễ.
Mà, Bou-san cũng ngủ luôn rồi, nên mình có ngủ chắc cũng không sao đâu. Ừm.
***
"Vậy là từ nay mọi người không cần lo nghĩ gì nữa rồi. Mọi việc đến đây là kết thúc," Miko-san cười và nói với hiệu trưởng sau buổi lễ.
... Nào,nào.
Mà hiệu trưởng hẳn là vui lắm, cứ nhìn vẻ vui sướng và những lời khen hết lòng của ổng cho Miko-san là rõ.
Còn Masako và Bou-san thì ném cho cổ cái nhìn khinh bỉ.
"Chúng ta mở tiệc ăn mừng nhé?" Hiệu trưởng mời cô.
"Tôi còn cần ở lại để kiểm tra mọi thứ sau lẽ trừ tà," Miko-san đáp lời.
"Hiểu rồi, đúng là phong cách làm việc chuyên nghiệp," hiệu trưởng gật đầu, "nào, mọi người đã ăn trưa chưa? Sao tất cả không cùng đi ăn nhỉ?"
Ngay khi ông ấy dứt lời ...
... RẮC. Một âm thanh lớn, bất ngờ vang lên từ trần nhà.
Các giáo viên và Miko-san đứng phắt dậy.
RẮC. Tiếng rạn nứt từ đâu đó.
Bóng đèn trước cửa và cửa kính vỡ toang
CHOANG. Bụi trắng tỏa ra. Tiếp đó, những mảnh kính văng về phía hiệu trưởng.
"Không cần lo gì nữa của cô đấy à?" Kuroda-san chế nhạo Miko-san, "nói sao nhỉ ... cô không đủ trình để thanh tẩy hồn ma đó đâu."
Kuroda khúc khích.
Miko-san im lặng, lườm về phía Kuroda-san. Cô bước tới chỗ mấy mảnh kính. Ngài hiệu trường bị cắt một vết trên trán, nhưng có vẻ vẫn ổn. Với tình cảnh hiện tại, cô ấy không độp lại nhưng lời kia cũng đúng thôi.
"Chỉ là một tai nạn thôi," Masako nhẹ nhàng nói.
Miko-san gật đầu đồng ý. "Đúng vậy. Lễ trừ tà của tôi ..."
"... lễ trừ tà đó vô dụng. Bởi, vốn chẳng có gì ở đây cả ," Masako ngắt lời.
Giờ lại thành ba phe rồi
Masako khẳng định đây không có ma, Miko-san tin rằng lễ trừ tà thành công, và Kuroda-san thì quả quyết nơi đây có ma và Miko-san không thể thanh trừ nó.
Ba người họ nhìn thẳng vào nhau. Trong khi mấy chàng trai lại có vẻ trầm tư.
John quay lại hỏi: "Có khi là trùng hợp thôi?"
"Biết đâu có gì thật thì sao? Có thể thứ đó mạnh hơn cả nữ tu của chúng ta đó?" Bou-san đáp.
Naru-chan cúi đầu suy tư. "... Nếu thế thật, các thiết bị đã phản ứng rồi."
Tôi cũng hoang mang theo cả nhóm.
Giá mà mình cũng là một nhà ngoại cảm. Khi đó, mình sẽ kiếm cho ra hồn ma ấy rồi thanh trừ nó.
Tôi vô thức nhìn về phía màn hình.
Và nhận ra có thứ gì đó là lạ ở tầng hai khu hành lang phía tây.
Chỗ tôi đạt các thiết bị hôm qua.
Tôi nhớ là có cả đống bàn với ghế bị xếp bừa bãi trước cái bảng đen mỗi phòng học.
...Nhưng...
"Naru-chan," tôi cắt ngang cuộc trò chuyện của Naru-chan và Bou-san.
"Sao?"
Tôi chỉ vào màn hình. "Có một cái ghế ở giữa phòng. Nó không ở đó ngày hôm qua. Không có cái ghế nào ở đó."
Naru-chan khẽ nhíu mày, rồi hỏi nhóm ngoại cảm sau lưng, "Có ai đi đến lớp học ở phía tây không?"
Tất cả họ nhìn nhau trước khi trả lời, "Không, chúng tôi không ...?"
***
Mọi người tập chung lại, cùng Naru-chan xem lại băng ghi hình.
Đoạn phim thời điểm kính cửa sổ vỡ.
Không có máy quay nào đặt trong sảnh, vì tất cả đều có đó khi nghi lễ diễn ra. Thế nên, chẳng thu được gì từ đoạn phim ngoài âm thanh.
Máy quay đặt ở căn phòng kia vẫn hoạt động khi đó. Vào lúc ấy, khi mọi thứ đang diễn ra, cái ghế khi cũng tự di chuyển, dù chẳng ai động tay vào.
Ngay chiếc tấm bảng đen, là cái ghế bám đầy bụi đang nhích từng tí một, cho tới khi nó dừng lại ở giữa phòng.
Nó di chuyển gần năm mươi centimet.
"Sao lại như vậy?" Tôi ngẩng đầu lên, hỏi Naru-chan.
"...Tôi không rõ."
Nghe câu trả lời của Naru-chan, Kuroda-san lên tiếng, "Chẳng phải nó là poltergeist sao?"
"Poltergeist?" Tôi hỏi lại.
"Nó nghĩa là 'những hồn ma ồn ào.' Chúng di chuyển mọi thứ xung quanh, tạo lên những tiếng ồn. –Đúng chứ, Shibuya-san?"
"Phải. Cô có vẻ am hiểu đấy."
"Cũng thường thôi."
... Xin lỗi nhưng tôi chẳng hiểu gì cả.
"Tôi thì không nghĩ đây là poltergeist ", Naru-chan dõng rạc.
"Tại sao?"
"Những thứ poltergeist chạm vào thường để lại nhiệt"
"Thì sao...?"
"Nhưng trên nhiệt kế, nhiệt độ của chiếc ghế đó không tăng lên. Nên đó không thể là poltergeist."
Kuroda-san nín thinh.
Không nhầm thì ở đây có cả nhiệt kế để ghi lại nhiệt độ.
Đúng rồi.
John quay về phía Naru-chan. "Không phải nó phụ hợp với mọi đánh giá về poltergeist sao? Tôi nghĩ nó thật sự là poltergeist."
Naru-chan khẽ mỉm cười. "Tizzana."
"Là gì thế?" Miko-san hỏi.
Masako nhìn cô đầy khinh bỉ. "Cô thật sự là ngoại cảm à?"
Phiền quá, Naru-chan giải thích đi,
"Tất nhiên, là Hara-san biết. E-Tizzana, một sĩ quan Pháp, người phân loại cho các poltergeist.”
"Hể?" Tôi thở dài.
Mà có vẻ là Bou-san và Kuroda-san cũng chẳng biết về nó.
"Tổng cộng có chín loại. Sự dao động của vật thể, tiếng mở và đóng cửa, những tiếng ồn, tiếng gõ cửa ... Trong số chín loại, có ba trường hợp xảy ra ở đây: cửa bị đóng, đồ vật tự chuyển động và cửa kính bị vỡ. Tuy nhiên chúng không đủ để khẳng định đó là Poltergeist. "
Không thể nhịn lâu hơn, tôi lên tiếng, "Vậy thứ tấn công Kuroda-san là ..?"
Bou-san giật mình, "Em nói sao?"
... À - Chúng tôi chưa kể cho họ về sự cố của Kuroda.
Vì tôi vô tình phun ra, Kuroda-san đành phải kể lại tất cả. Còn Naru-chan thì kệ họ và qua theo dõi màn hình.
Naru-chan còn lườm tôi một lúc, trong khi Kuroda-san hào hứng chia sẻ câu chuyện của mình.
***
"Masako-san, cô thấy sao?"
Bou-san cất lời xua đi không khi im ắng.
"Nhầm lẫn thôi, do cô ta nghĩ nhiều quá rồi", Masako lặng lẽ trả lời.
Kuroda-san lườm cô. "Tôi không nhầm. Sao cô không chịu thừa nhận chứ. Có một hồn ma cực nguy hiểm ở đây."
Masako bình tĩnh đứng dậy.
"... Cô trốn đấy à?"
"... Trốn? Sao tôi phải trốn?" Cô nhìn thẳng vào Kuroda-san, "Tôi sẽ xem xét nơi này thêm lần nữa."
"Nghe buồn cười thế nhỉ," Miko-san khúc khích, "mới vừa rồi cô còn quả quyết cô bé kia đã sai."
"... Nơi này không có ma," Masako từ tốn lặp lại trước khi bước ra khỏi lớp.
John nhìn theo Masako khi cô rời đi. "Có vẻ cô ấy không muốn chấp nhận chuyện đó."
"Tất nhiên," Naru-chan đáp lời, "nhà ngoại cảm có thể thấy những thứ mà mắt thường không thấy. Mà, nếu đã không thấy được thì chỉ là người thường thôi."
Ồ-Anh đang bảo vệ cô ta à?
...Đúng là tên háo sắc mà.
"Shibuya-san hẳn là thích cô ta nhỉ."
Tôi ... vô thức nói ra suy nghĩ của à.
Nhưng đấy là lời của một người khác: Kuroda-san.
"Ý cô là sao?" Naru-chan lạnh lùng nhìn cô ấy.
"Không phải anh đang cố bảo vệ cô ta à?" Cô ấy vặn lại.
"Tôi hiểu rõ công việc của cô ấy, nên tôi tôn trọng và ngưỡng mộ tài năng đó."
...Huh?
"Thế cơ à?"
Trời ạ, cô ấy và mình cùng chung ý nghĩ luôn.
Thế nghĩa là hai đứa có thể hợp nhau lắm nhỉ?
Miko-san khúc khích, "Chà, nếu thế cậu cũng nên tôn trọng chúng tôi luôn chứ."
"Matsuzaki-san thì tôi chẳng biết khen làm sao đây," Naru-chan lạnh lùng trả lời.
... Đồ tồi tệ, anh phân biệt đối xử quá đấy.
Bou-san cười, "Chà, cãi sao được. Cô không trừ tà được, lại còn la hét vì bị nhốt nữa."
"Tôi hét khi nào?"
"Thì bữa trước đó, lúc cô bị kẹt trong phòng học. Không phải cô la lên cầu cứu à?"
"Không nhé, không có chuyện đó"
"Ồ, thế ra, cô hú nhỉ? Như chó ấy?"
... Lại thế rồi.
Nếu Miko-san là chó, thì Bou-san sẽ là khỉ. Một con chó và một con khỉ .. Aaa...phiền quá.
Khi mà Miko-san còn đang bận độp lại mấy lời châm chọc.
RẮC.
Tiếng gỗ nứt.
... Miko-san, đừng giận quá mà phá nhà nha.
RUỲNH.
Cả nhóm nín thinh.
Khu nhà học cũ rung lắc. Có khi nào, nó sắp sậ-
Những tiếng lộc cộc vang lên khắp sàn nhà.
Bou-san nhìn xung quanh, "Là tiếng gõ?"
Tiếng gõ? ... đừng bảo con ma sắp hiện ra nhé ...
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
RẮC ... RUỲNH ...
Tiếng đó tới từ trần nhà phía tây.
RẮC.
Đi kèm với tiếng gãy nứt, là một âm thanh lớn, vọng ra từ dãy phòng phía tây.
Rồi tiếng ai đó la hét.
Căn phòng hoàn toàn im lặng trở lại.
"Hara-san!" John bất ngờ la lên.
Ể?
John lao khỏi chỗ đó, về thẳng phía màn hình của Naru-chan.
"Hara-san ngã từ tầng hai rồi!"