9
Qua khóe mắt tôi nhìn thấy Đoàn Văn Dã đang đi về phía tôi.
Tôi vội vàng cầm lấy điện thoại, tìm chuyện gì đó để làm tránh việc anh lại nhắc đến vấn đề lúc nãy.
“Em làm gì thế?”
Tôi mím môi “Mua thuốc.”
Đoàn Văn Dã nâng mắt, “Thuốc gì?”
Tôi do dự hai giây, cũng không có ý che giấu.
“Thuốc tránh thai……”
Ngay sau đó trên đầu liền truyền đến một tiếng cười khẽ.
Vẻ mặt lười nhác của anh tràn ngập thỏa mãn, nhưng lời thốt ra lại hết sức cặn bã.
“Tại sao phải uống?”
Tôi âm thầm siết chặt tấm chăn, có chút tức giận.
“Tại anh……”
“Anh thì làm sao?”
Vẻ mặt Đoàn Văn Dã không biểu lộ chút cảm xúc khác thường nào lại khiến lòng tôi mơ hồ dâng lên cảm giác tủi thân.
Không muốn nhiều lời với anh, tôi im lặng rũ mắt tiếp tục tìm kiếm.
Giây tiếp theo, điện thoại trong tay đã bị ai đó cướp đi ném sang một bên.
Người đàn ông khẽ xoa khóe mắt hơi đỏ của tôi, giọng nói hiếm khi trầm và nhẹ nhàng như lúc này.
“Đừng tìm nữa.”
“Anh có đeo.”
Tôi sửng sốt, cố hết sức nhớ lại xem có khúc này không.
Đoạn Văn Dã cho rằng tôi không tin, lại kiên nhẫn bổ sung.
“Mỗi lần đều mang.”
Nói xong còn giơ tay chỉ chỉ vào thùng rác, cười hỏi:
“Nếu không em đếm thử một chút?”
Tôi cũng không thật sự đi đếm, nhưng rốt cuộc cũng nhớ lại một vài ký ức vụn vặt.
Dưới tác dụng từ hương liệu đặc biệt của bà nội Lương, làm cho tôi giống như cả đời chưa từng thấy qua đàn ông.
Đoàn Văn Dã tránh nụ hôn của tôi, nhẹ giọng dỗ dành.
“Đợi một chút.”
Nhưng tôi lại tiếp túc dán lên người anh, lẩm bẩm nói:
“Không đợi nổi.”
Đoàn Văn Dã: “……”
Anh nặng nề hít một hơi thật sâu.
Bàn tay hướng về phía tủ đầu giường giống như muốn tìm cái gì đó.
Tôi lại ghé sát vào lỗ tai anh, mất mát hỏi:
“Không cho hôn thật à?”
Lý trí trong mắt Đoàn Văn Dã hoàn toàn sụp đổ.
“Không thể để em ngửi thấy mùi hương này nữa.”
Tôi khó hiểu.
Một lát sau, trước khi hôn tôi lần nữa, anh rốt cuộc cũng nói thêm một câu giải đáp thắc mắc của tôi.
“Anh chịu không nổi.”
……
10.
Một loạt chuyện xấu hổ liên tiếp đã khiến tôi hoàn toàn lặng.
Cho nên, khi Đoàn Văn Dã đề nghị ôm tôi vào phòng tắm, tôi cũng chỉ rối rắm một chút.
Ngay sau đó liền dang hai tay về phía anh.
“Vậy thì phiền anh rồi.”
Giữa hơi thở của Đoàn Văn Dã thoáng xuất hiện một tiếng cười khẽ.
Tùy ý để tôi vùi mặt vào cổ anh, đi về phía phòng tắm.
“Ừm, không cần khách sáo.”
……
Ngày đó Đoàn Văn Dã vẫn hỏi tôi một lần nữa, rằng tôi có muốn chịu trách nhiệm với anh không.
Sự do dự của tôi đều bị anh thu vào trong mắt.
Nhưng anh cũng không ép tôi phải lựa chọn.
Mà chỉ nói.
“Công ty của bố em hiện tại đang gặp vấn đề về tài chính, lúc này Lương Tầm lại hủy bỏ hôn ước. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ông ấy sẽ tìm cho em một đối tượng liên hôn mới.”
11
Sáng sớm hôm sau.
Trên đường trở về nhà, tôi vẫn luôn suy nghĩ đến lời nói của Đoàn Văn Dã.
Nhưng khi gặp Lương Tầm ở dưới nhà, chuyện này đã bị tôi tạm thời ném ra sau đầu.
Đáy mắt chàng trai mang theo vẻ mệt mỏi vì thức trắng đêm nhưng giọng nói so với sương mù sáng sớm còn lạnh hơn vài phần.
“Giải thích một chút, cả đêm hôm qua gọi điện không bắt máy, hơn nữa còn không về nhà, rốt cuộc là đi đâu?”
Tôi dời ánh mắt sang chỗ khác.
“Không liên quan đến anh.”
Chiều hôm qua sau khi rời khỏi khách sạn, bởi vì không được nghỉ ngơi làm cả người mệt đến mức không còn chút tinh lực nào để ứng phó với bố, nên tôi liền đi đến căn hộ gần đó của mình.
Nhưng chuyện này, không cần thiết phải giải thích với hắn.
Lương Tầm bước tới gần, cái lạnh nơi vạt áo của hắn truyền đến càng nặng hơn.
“Không liên quan tới tôi?”
Hắn khẽ cười.
“Du Hạ, chuyện chúng ta hủy bỏ hôn ước còn chưa công bố ra bên ngoài. Trên danh nghĩa tôi vẫn là vị hôn phu của cô, cô cả đêm không về lại không liên quan đến tôi?”
Khi Lương Tầm nói những lời này đã gợi lại cho tôi cảm giác quen thuộc từ kiếp trước.
Kiếp trước cũng có một lần.
Trong thời gian thực tập tôi phải đi công tác đột xuất với cấp trên hơn một ngày, không hề thông báo cho bất kì người nào biết.
Đến ngày thứ ba, tôi nhìn thấy bóng dáng của Lương Tầm dưới lầu chung cư.
Lúc đó, trên cổ hắn còn có vết son vẫn chưa lau sạch.
Nhưng hắn vẫn tức giận chất vấn tôi cả đêm đã đi đâu.
Chàng trai trước mắt cùng với hình ảnh trong kí ức của tôi chồng chéo lên nhau.
Tôi bày ra vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn.
“Là anh ở trước mặt mọi người dẫn Tống An Nhiên đi, cũng chính anh nói muốn hủy bỏ hôn ước, không phải sao?”
Lương Tầm nhìn tôi chăm chú hồi lâu, trong mắt không giấu nổi sự khó chịu.
Hắn lạnh lùng cong khóe môi.
“Cô có biết điều khiến tôi chán ghét nhất ở cô là gì không?”
Ánh mắt hắn nhìn tôi như là đang dò xét lại giống như đang chỉ trích.
“Chính là lúc nào cô cũng tính toán chi li, không hề che đậy bản tính ghen tuông, nhỏ nhen của mình.”
“Cô không cảm thấy bản thân mình th ô tục đến mức khiến người khác không chịu nổi sao, Du Hạ?”
Tôi ngẩn người chớp mắt một cái.
Tôi chỉ kể lại sự thật phản bác lại hắn, không nghĩ tới ở trong mắt hắn là tôi đang đố kỵ ghen ghét.
Lương Tầm khẽ lắc đầu, lui về phía sau kéo ra một khoảng cách an toàn với tôi.
“Tôi vỗn dĩ cho rằng bản thân đang hiểu lầm cô.”
“Hiện tại xem ra, mặc dù cô không có làm chuyện kia thì vẫn không khác gì lúc trước lúc nào cũng chỉ biết tranh giành tình cảm.”
“So ra cô thật sự thua kém An Nhiên.”
Hắn ném xuống câu cuối cùng này, lại thất vọng liếc nhìn tôi một cái.
“Lương Tầm.” Thấy hắn quay đầu chuẩn bị rời đi tôi lên tiếng gọi lại.
“Cho dù tôi có tranh giành tình cảm, cũng không phải vì anh, anh đúng thật là, tự phụ.”
“Về sau đừng có lảng vảng ở trước mặt tôi, anh tới tìm tôi lần nào tôi báo cảnh sát lần đó.”
Nói xong tôi bước về phía nhà mình mà chẳng thèm quay đầu lại.
Đố kỵ, thất lễ.
Lời này ở kiếp trước tôi đã nghe qua vô số lần.
Lương Tầm đối với tôi, lúc mới bắt đầu chỉ là chỉ trích gay gắt về sau lại nhẹ nhàng mỉa mai.
Hiện tại sau khi lột bỏ mọi cảm xúc với Lương Tầm, đứng nhìn ở góc độ của người ngoài cuộc.
Nhớ lại quá khứ, tôi mới nhận ra trước đây cứ mãi dây dưa không rõ với hắn mà đã lãng phí quá nhiều thời gian không cần thiết.
12
Ngày đó sau khi chia tay, Lương Tầm đơn phương tuyên bố hủy bỏ hôn ước.
Đoàn Văn Dã nói không sai.
Ngay hôm sau, bố tôi đã gấp không chờ nổi giới thiệu cho tôi đối tượng liên hôn mới.
Ý nghĩ ban đầu của tôi là gặp mặt một lần qua quýt cho xong chuyện.
Nhưng ngay từ đầu chuyện ngoại ý muốn đã xuất hiện.
“Thẳng thắn mà nói, tôi còn khá thích khoản này ở cô.”
Trong nhà hàng, đối tượng xem mắt ngồi ở trước mặt tôi là thiếu gia nhà họ Đổng, hắn tự mình mở đầu cho một “cuộc nói chuyện trung thực”.
Nhưng tôi không thể tham gia.
Bởi vì hiện tại tôi cũng thẳng thắn rằng dù hắn có mang đôi giày trị giá 3 vạn tệ cũng không che nổi mùi hôi chân của mình khiến tôi không ăn nổi bất cứ thứ gì, khả năng cao sau khi nghe xong hắn sẽ đứng dậy bỏ đi.
Sau đó tôi sẽ bị bố mắng cho một trận.
Ngay lúc đang cảm thấy phiền muộn, một giọng nói quen thuộc đã tiếp lời của hắn.
“Cậu thích ai?”
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên ngay lập tức.
Áo khoác tây trang vắt trên cánh tay Đoàn Văn Dã, nút trên cùng của chiếc sơ mi tùy ý mở ra, không thắt cà vạt, nhìn qua có chút lộn xộn.
Cả người toát lên loại hơi thở phong lưu được bồi dưỡng từ chốn yến tiệc danh vọng phù phiếm.(*)
(*) Nguyên văn 名利場: từ này là tên tiếng Trung của tiểu thuyết nổi tiếng Vanity Fair hay tiếng Việt là "Hội chợ phù hoa" với nội dung đại khái kể về xã hội quý tộc tư sản và số phận của con người với nhiều thành phần trong xã hội đó, sau này người ta dùng nó để chỉ một nơi mà bạn có thể có được danh tiếng và tiền bạc, đặc biệt là chỉ ngành giải trí.
Ý cười của Đoàn Văn Dã không mang theo chút thiện ý nào, nhìn chăm chú vào Đổng thiếu gia.
“Anh Văn Dã!”
Đổng thiếu gia đứng phắt dậy: “Thật trùng hợp, tôi đang xem mắt!”
Gần như ngay lập tức, một ánh mắt nóng rực dừng trên đỉnh đầu tôi.
Nếu ánh mắt của Đoạn Văn Dã thực sự có thể chuyển thành nhiệt độ.
Tôi cảm thấy có lẽ đầu mình đã bị cháy rụi rồi.
“À, anh Văn Dã, anh có muốn dùng bữa cùng hai chúng tôi không?”
Đổng thiếu gia thấy Đoàn Văn Dã đứng đó không chịu đi, liền khách sáo hỏi một câu.
Nhưng không nghĩ tới chính là, anh thật sự không kiêng nể gì mà ngồi xuống.
“Hai người tiếp tục xem mắt của hai người, cứ coi như tôi không tồn tại là được.”
Đổng thiếu gia: “……”
Hắn liếc mắt nhìn thoáng qua Đoàn Văn Dã một cái, sau đó lại nhìn tôi mở miệng một cách khó khăn.
“Nhìn chung tôi đối với cô tương đối vừa lòng.”
“Nhưng có một chuyện tôi đặc biệt để ý, muốn hỏi cô một chút.”
Đoàn Văn Dã chọn một cái nĩa, nhàn rỗi chơi đùa với bông cải xanh trên đ ĩa.
Tôi thu hồi ánh mắt, nhìn Đổng thiếu gia gật đầu một cái.
“Chính là…… cái đó cô vẫn còn chứ?”
Tôi hả một tiếng “Cái gì?”
Hắn chép chép miệng, có chút ngại ngùng.
“Chính là lần đầu tiên……”
“Bởi vì tôi tương đối coi trọng cái này.”
Động tác của Đoàn Văn Dã dừng lại.
Bàn tay để ở dưới bàn của tôi không khỏi siết chặt.
Cảm giác khó chịu khi bị phanh phui quá mức dường như muốn lấn át hơi thở của tôi.
Tôi vừa định mở miệng, qua khóe mắt đã nhìn thấy Đoàn Văn Dã nhẹ nhàng ném cái nĩa lên bàn ăn.
“Sao, sao thế anh Văn Dã?”
“Có phải thức ăn không hợp khẩu vị không? Để tôi gọi cho anh một vài món khác.”
Đoàn Văn Dã cười một tiếng.
“Không phải, chỉ là tôi cảm thấy cậu rất thú vị.”
Anh nhìn Đổng thiếu gia với vẻ hứng thú khó hiểu.
“Một kẻ mỗi đêm lại ôm một người phụ nữ khác nhau, không biết lấy đâu ra mặt mũi yêu cầu một cô gái mới gặp mặt ngày đầu vì mình mà thủ thân suốt 20 năm, hửm?”
Đổng thiếu gia bị nói đến mức mặt đỏ lên, nhưng vẫn như cũ cho rằng bản thân như vậy không hề có vấn đề gì.
“Anh Văn Dã, anh không biết…… hiện tại nhà họ Du không khác gì đang bán con gái.”
“Tôi cũng chỉ là thấy cô ấy xinh đẹp nên mới hạ thấp tiêu chuẩn. Nói thật, cho dù tôi có yêu cầu cô ấy sau khi kết hôn phải tuân theo tam tòng tứ đức, giúp chồng dạy con, cô Du Hạ cũng chỉ có thể làm theo.”
Tôi im lặng lắng nghe.
Bàn tay đã đưa tới món canh trước mặt.
Tôi muốn giây tiếp theo, bát canh này sẽ tưới lên trên đầu của hắn
Tôi nhịn cả buổi tối, thật sự là nhịn không được nữa, loại ngu ngốc này phải lăn càng xa càng tốt.
Đoàn Văn Dã dường như nhận ra ý đồ của tôi.
Bát canh trước mặt bị anh lấy đi.
Anh đem bát canh đặt trước mặt Đổng thiếu gia, mỉm cười đưa tay chỉ chỉ vào đó.
“Soi một chút, để xem có thể nhìn rõ bản thân là cái thứ gì hay không?”
Giây tiếp theo, anh bất ngờ ấn cổ Đổng thiếu gia xuống, đem mặt hắn úp vào bát canh.
Trong mắt Đoàn Văn Dã tràn ra một tia ngông cuồng bất cần không ai bì nổi.
“Ngay cả tôi mà cô ấy còn không thèm để ý tới, cậu nghĩ cậu là ai?”
“Chẳng qua mẹ nó cũng chỉ là dựa vào cơ nghiệp của ông già nhà mình mới giữ được một chút thể diện cho một kẻ vô tích sự như cậu thôi."
“Họ Đoàn kia!! Khụ khụ!”
Thấy Đổng thiếu gia bị sặc hai ngụm canh Đoàn Văn Dã cuối cùng cũng buông hắn ra.
Anh trở về ghế ngồi, thong thả ung dung lau mu bàn tay bị nước canh bắn lên.
Đầu cũng không thèm ngẩng mà ra lệnh.
“Cút.”
“Ngày mai bảo ông già nhà cậu tự mình tới giải thích với tôi.”
Mãi đến khi vị kia đi rồi, Đoàn Văn Dã mới giương mắt lên nhìn tôi
Lúc đó, tôi đang chống cằm dùng ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn anh.
Lão già khó tính cười lạnh một tiếng.
“Em cười cái gì?”
“Bên này em vừa ngủ với anh xong bên kia đã đi xem mắt, anh còn chưa tính sổ với em.”
……
Nghe anh nhắc tới chuyện này, tôi thực sự cảm thấy chột dạ.
13
Không có Đổng thiếu gia hôi chân kia hun đúc, tôi đã lấy lại cảm giác thèm ăn.
Vừa ăn còn vừa uống rất nhiều rượu.
Đợi đến khi thanh toán, tôi đã say rồi.
“Không sao, không sao Đoàn tiên sinh, em sẽ thanh toán, để em để em!”
Tôi phát huy cái truyền thống mỹ đức “tranh trả tiền” này đến cùng.
Đoạn Văn Dã: “……”
Nhân viên phục vụ vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp lịch sự mỉm cười.
“Không cần đâu Du tiểu thư, Đoàn tiên sinh mỗi lần đều ghi sổ.”
Động tác tạo mã thanh toán của tôi dừng lại, chớp chớp đôi mắt.
Đoàn Văn Dã không cho tôi thời gian phản ứng, lập tức đi đến chỗ tôi.
“Em tự mình đi được không?”
Tôi tự hỏi một chút, sau đó tùy ý để cái da mặt không xấu hổ của mình ngày càng dày lên.
“Vậy anh ôm em đi, em cũng có thể miễn cưỡng đồng ý.”
Đoàn Văn Dã khẽ cười, ở trước mặt mọi người cúi xuống bế tôi lên, thản nhiên rời đi.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc đã lâu không gặp ở trên người đàn ông xâm nhập vào khoang mũi.
Chỉ trong chốc lát đã dọn sạch cảm giác chán nản khi bị Đổng thiếu gia hun gần một giờ của tôi.
Chóp mũi tôi gần như chạm vào xương quai xanh của anh.
Nhịn không được lại xáp tới ngửi ngửi.
Đoạn Văn Dã rủ mắt nhìn xuống, giọng điệu thờ ơ.
“Tôi đã tha thứ cho em chưa mà em làm nũng với tôi?”
Anh ngoài miệng thì nói thế, nhưng lại ôm tôi chặt hơn một chút.
Khi tôi mơ màng sắp ngủ ở trong lòng anh.
Một giọng nói quen thuộc lại truyền đến.
“Chú út?”
“Sao chú lại ở cùng Du Hạ?”
Tôi nhập nhèm mở mắt ra từ cổ Đoàn Văn Dã.
Lương Tầm đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi chăm chú, đi theo bên cạnh là Tống An Nhiên.
Đoàn văn dã liếc mắt nhìn hắn.
“Chú ở cùng với ai, còn cần phải thông báo với cháu?”
Lương Tầm mím môi thật chặt, ánh mắt dừng trên cánh tay Đoàn Văn Dã đang ôm tôi.
“Du Hạ uống say rồi phải không?”
“Cô ấy luôn như vậy, chỉ uống một chút rượu đã say. Chú út, cháu hiểu rõ Du Hạ, cứ giao cô ấy cho cháu, tránh lát nữa cô ấy nổi điên làm phiền đến chú.”
Tôi nghe những lời đó thì giật mình một cái, trợn to hai mắt, thấy Đoàn Văn Dã không có ý buông tay lại nhìn về phía Lương Tầm.
Lúc bốn mắt chạm nhau, tôi theo bản năng phun ra hai chữ.
“Tiện nhân.”
Lương Tầm: “……”
Sắc mặt hắn chợt trầm xuống.
Tư thế cáo mượn oai hùm trong nháy mắt sụp đổ, tôi hốt hoảng ôm thật chặt cổ Đoạn Văn Dã.
Nhỏ giọng cầu xin.
“Không thể để cho hắn ôm em.”
Đoạn Văn Dã cười đến mức lồ ng ngực run lên, ném xuống hai chữ “Đi thôi”, sau đó cất bước rời đi.
14
Lần nữa liên kết lại chuỗi ký ức đã là sáng hôm sau.
Tôi xoa cái đầu còn đang mơ màng, vừa đi xuống cầu thang vừa xây dựng tâm lý cho mình.
Vốn đã chuẩn bị tinh thần nghe bố mắng một trận.
Nhưng khi thấy gương mặt ôn hòa bất thường của ông, so với nhìn thấy quỷ còn đáng sợ hơn.
“Hạ Hạ, tối qua con ngủ ngon không?”
Tôi: “……”
Không dám nói câu nào, thật sự không dám nói câu nào.
“Con gái của bố đúng là không chịu thua kém, có gả cũng phải gả cho nhân vật đứng đầu trong cái vòng này.”
Tôi suy nghĩ vài giây sau đó thử hỏi.
“Bố định sắp xếp gả con cho vị Vương tổng 57 tuổi kia sao?”
Nụ cười của bố cứng lại một chút.
“Ở bên Văn Dã đúng là có khác, bố thấy con từ ngốc nghếch trở nên đáng yêu rồi đấy.”
Tôi ngớ ra.
Trong chốc lát vài mảnh ký ức bị lãng quên ùa vào đầu tôi.
Tối hôm qua Đoạn Văn Dã đưa tôi về đến tận cửa nhà.
Tôi đọ sức với dây an toàn.
Khi Đoạn Văn Dã cúi người lại gần giúp tôi cởi ra, tôi bỗng nhiên ngẩng đầu lên
Khóe miệng lướt qua môi anh.
Đoạn Văn Dã không nhúc nhích, tầm mắt chậm rãi di chuyển từ mắt tôi xuống phía dưới chóp mũi.
Trong không gian nhỏ hẹp, tiếng th ở dốc nhẹ nhàng lại có chút nặng nề càng làm tăng thêm sự mập mờ.
Ngay lúc tôi cho rằng Đoạn Văn Dã sẽ làm cái gì đó, anh bỗng dưng ấn vào cằm tôi sau đó lui về phía sau tạo ra khoảng cách.
Trên môi gợi lên nụ cười mỉa mai.
“Tôi sẽ không để em có cơ hội thứ hai, không danh không phận mà cứ hôn chùa như thế.”
Cồn đã k1ch thích bản chất háo sắc của tôi.
Tôi tha thiết trông mong nhìn môi của Đoạn Văn Dã, sau đó mất hứng bĩu môi.
Tôi vẫn nhớ rõ, lão già này hôn rất giỏi……
Đoạn Văn Dã giống như đang đề phòng tôi sẽ nhào tới hôn anh, suốt đoạn đường đi đến cửa nhà anh vô cùng cẩn thận dìu tôi đi.
Nhìn thấy Đoàn Văn Dã bố tôi rất ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó trên mặt lại tràn ngập ý cưới.
Tôi không nhớ rõ hai người họ đã nói cái gì.
Điều duy nhất tôi nhớ chính là, Đoạn Văn Dã cúi người ghé vào tai tôi, hạ thấp giọng chỉ hai chúng tôi có thể nghe thấy.
“Đồng ý kết hôn với tôi, tôi sẽ cho em hôn.”
Dường như sợ tôi không đồng ý, anh lại bổ sung thêm phỉnh.
“Cho em hôn thoải mái.”
Anh dỗ tôi như một kẻ ngốc?:)
Hai từ kết hôn này chấn động đến mức khiến tôi tỉnh táo trong phút chốc.
Tối nay Đoàn Văn Dã giúp tôi đuổi Đổng thiếu gia đi, trong chớp mắt đã khiến tôi rung động.
Huống hồ, việc bố bắt tôi liên hôn để giúp ông đạt được lợi ích là điều chắc chắn không thể tránh khỏi.
Cuối cùng ở trước mặt mọi người tôi đã đồng ý liên hôn với Đoàn Văn Dã trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Phải, là liên hôn.
Ở thời điểm đó tôi đã nghĩ, mặc dù có thêm chút yếu tố cảm tình, nhưng tôi vẫn như cũ xem nó là một cuộc hôn nhân thỏa hiệp.
Là quyết định sau khi đã cân nhắc lợi hại.
Cho đến thật lâu về sau, khi tôi hiểu được mỗi một chuyện Đoàn Văn Dã làm tất cả đều vì thực sự yêu mình, tôi mới chậm chạp nhận ra ——
Có lẽ là muộn một chút, hoặc có lẽ tôi sớm đã có quyền lựa chọn.
Nhưng kết quả vẫn sẽ không thay đổi.
Nói đơn giản, trước đây dưới tình huống đó bất kể điều kiện tiên quyết là gì, cuối cùng tôi vẫn phải lòng Đoạn Văn Dã, gả cho anh cũng là cái kết không thể thay đổi.
15
Có lẽ bà nội Lương cảm thấy chột dạ.
Sau cái ngày nhầm lẫn thẻ phòng đó, bà cũng không liên lạc với tôi thêm lần nào nữa.
Lần này, sau khi tôi và Đoàn Văn Dã xác định thời gian đính hôn bà mới gọi điện cho tôi sau một thời gian dài không liên lạc.
Bảo tôi buổi trưa đến nhà dùng cơm.
Lúc đến mới phát hiện Lương Tầm cũng ở đó, mà Đoạn Văn Dã vẫn đang trên đường trở về.
Tay chân bà nội Lương có chút luống cuống bước tới đón tôi.
“Ha ha, Hạ Hạ cháu tới rồi sao, ha ha…… ha……”
Tôi nhìn dáng vẻ gượng cười của bà, đúng là một lời khó nói hết.
Lúc trong phòng khách chỉ còn tôi và Lương Tầm, hắn mới nhíu mày mở miệng.
“Hôm nay cô tới là để bàn chuyện đính hôn?”
Tôi khẽ gật đầu, không muốn nhiều lời với hắn.
“Du Hạ, cô cảm thấy bản thân như vậy có ý nghĩa không?”
Giọng nói của chàng trai lộ ra vẻ cáu kỉnh.
Tôi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.
“Tôi thừa nhận, hiện tại tôi có chút thích cô.”
“Nhưng cô hợp tác với trưởng bối ép hôn, trái lại sẽ phản tác dụng, hiểu không?”
Tôi kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.
Lương Tầm đứng lên, phủi phủi chiếc áo hoodie.
Sau đó nhìn xuống tôi, vẫn dùng cái thái độ cao không thể với tới kia.
“Bức hôn cũng vô dụng, tôi không đến tiệc đính hôn, người xấu hổ sẽ là cô.”
Tôi trầm mặc, muốn mở miệng nhưng cuối cùng lại thôi.
Đây là nhà họ Lương.
Nếu bây giờ tôi mắng hắn hình như không tốt lắm……