Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

chương 499: pháp tắc sinh linh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: OnlyU

Sau khi chọn lựa kỹ càng, Giang Thiếu Bạch mua một trạch viện ở một góc vắng vẻ trong thành, bắt đầu cư ngụ tại Thập Phương Thành.

Lần trước bọn họ ở lại đây không lâu, còn lần này quyết định cư trú lâu dài.

“Sau này chúng ta sẽ ở đây sao?” Ngao Dạ dạo một vòng trong trạch viện rồi hỏi.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Y thở dài: “Ta thích nhà ở Tửu Thành hơn.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Căn nhà giống như cái bình rượu đó hả?

Ngao Dạ lắc lắc đầu, soi mói nói: “Nhà ở Thập Phương Thành không được, chẳng có gì đặc sắc, không biết ai xây dựng căn nhà này. Nếu ta gặp được hắn, chắc chắn phải chỉ điểm hắn mới được.”

Lạc Kỳ đành phải lên tiếng: “Thập Phương Thành thường có cơn lốc linh khí, nhà cửa phải chú ý kiên cố, không giống Tửu Thành. Mau tranh thủ thời gian thu xếp nhà cửa đi.”

Ngao Dạ bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”

Giang Thiếu Bạch dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, hắn thấy hơi buồn ngủ bèn nằm lên giường ngủ một lúc. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn lại nhìn thấy vực thẳm đầy cột đá kia, cảnh tượng trong mộng đầy vẻ quỷ dị tiêu điều.

Giang Thiếu Bạch mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là Diệp Đình Vân đang ngồi cạnh giường nhìn hắn chằm chằm.

“Ngươi không sao chứ? Lúc nãy ngươi ngủ, nhưng nét mặt không tốt lắm.”

Hắn lắc đầu nói: “Không có việc gì, chỉ là một giấc mộng thôi, trong mơ có rất nhiều người nhao nhao cực kỳ ồn ào.”

“Ta vừa ra ngoài hỏi thăm, ngày ngũ long kéo quan tài xuất hiện, rất nhiều tu sĩ đuổi theo cốt long tiến vào Thập Phương Thiên Vực, kết quả không ai trở ra, phỏng chừng không về được.”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Bảo vật động nhân tâm.”

Cậu gật đầu: “Ừ, nhưng cũng có khả năng là họ bị mê hoặc.”

“Mê hoặc?”

Diệp Đình Vân đáp: “Ta luôn cảm thấy thứ trong quan tài có thể mê hoặc nhân tâm, nếu không động tâm thì tốt, còn nếu động tâm rất dễ bị đối phương nhân cơ hội tấn công.”

Cậu hít sâu một hơi, lúc ở Ma tộc, Già Lâu La phản ứng không bình thường, giống như bị mộng ma vậy.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ngươi nói có khả năng.”

Tuy nói ai cũng muốn có được bảo vật, nhưng định lực của Tiên Hoàng không tệ như vậy. Mỗi một tu sĩ đều phải tu luyện khó khăn, lên đến được cảnh giới Tiên Hoàng không dễ, đa số rất quý trọng sinh mạng, dưới tình huống bình thường, không ai lại kích động đến thế.

Giang Thiếu Bạch ở trong thành chưa được mấy ngày thì một hôm, lúc hắn đang nghỉ trưa chợt nghe tiếng kinh hô liên tiếp bên ngoài truyền đến. Hắn phóng linh hồn lực hướng lên trời, nhìn thấy mấy bộ cốt long đang bay vòng vòng trên Thập Phương Thành.

“Chuyện này là sao?” Diệp Đình Vân kinh ngạc không thôi

“Chúng nhắm vào ta.” Giang Thiếu Bạch đáp.

Ngũ long kéo quan tài xuất hiện ngay sau khi hắn dẫn phát thủy triều ma khí tại Ma tộc, hiện tại hắn vừa đến Thập Phương Thành, chúng lại xuất hiện lần nữa, nếu nói chỉ là trùng hợp thì cũng quá khéo rồi.

“Bây giờ phải làm sao?”

Giang Thiếu Bạch: “Cứ đợi thôi.” Hắn vừa đến đối phương đã chào đón bằng trận đại chiến, đúng là rất nể mặt hắn.

Trong phòng.

Ngao Dạ đang đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn cốt long vần vũ trên bầu trời: “A Kỳ, ngươi đoán xem chúng đang làm gì?”

“Nhắm đến Thiếu Bạch.”

Ngao Dạ khẽ gật đầu: “Ta cũng cho rằng chúng nhắm đến đệ đệ ngươi, nhưng không phải Thiếu Bạch chưa lên đỉnh Tiên Hoàng sao?”

Y vốn cho rằng Giang Thiếu Bạch tu luyện lên đến đỉnh Tiên Hoàng mới xuất hiện dị tượng, không ngờ bây giờ đã có chuyện quỷ dị phát sinh.

Lạc Kỳ thầm nghĩ tuy Thiếu Bạch chưa lên đỉnh Tiên Hoàng nhưng lực chiến lại ngang ngửa tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng rồi.

“Chúng ta làm gì bây giờ?” Ngao Dạ lo lắng nói.

“Trước mắt cứ mặc kệ, có lẽ cốt long đi dạo một hồi rồi sẽ tự rời đi.”

Ngao Dạ: “…” Tự rời đi, nghe hơi khó tin.

Năm cốt long bay quanh trên bầu trời, thu hút sự chú ý của các tu sĩ, các Tiên Hoàng đi ra ngoài quan sát cốt long không rời mắt. Có lẽ vì lần trước những người đuổi theo chúng vào Thập Phương Thiên Vực không ai trở ra, cho nên dù rất thèm muốn đồ vật chúng mang theo, bọn họ lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Quả nhiên đệ đệ ngươi không hề hành động, có vẻ cao lãnh đó.” Mấy bộ cốt long bay vòng quanh ngay trên gian phòng Giang Thiếu Bạch, thế mà hắn không hề lộ diện, đây đúng là không nể mặt đối phương.

Lạc Kỳ thở dài: “Không dễ lấy được thứ trong quan tài, Thiếu Bạch không lộ diện là đúng.”

Mấy bộ cốt long bay một hồi ngay trên phòng Giang Thiếu Bạch, thấy hắn không lộ diện bèn bay đi.

Cốt long xuất hiện rồi lại bay đi, các Tiên Hoàng trong thành bắt đầu bàn tán xôn xao.

Trong phòng, Giang Thiếu Bạch không bình tĩnh như mọi người lầm tưởng, lúc cốt long bay vòng quanh trên không, hắn cảm thấy huyết dịch cả người sôi trào. Hắn từng hấp thu Lôi Nguyên Thạch và Mộc Nguyên Thạch, dường như nguyên khí trong người sinh ra cộng minh với căn nguyên thạch trong quan tài. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Giang Thiếu Bạch có xúc động muốn liều lĩnh lao ra, may nhờ hắn kịp thời vận chuyển linh hồn lực mới tỉnh táo lại.

Diệp Đình Vân lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không có việc gì.”

Hắn từ từ nhắm hai mắt, lờ mờ cảm nhận được có một sức mạnh đang chỉ dẫn hắn tiến về Thập Phương Thiên Vực, xem ra đối phương còn sốt ruột hơn hắn tưởng tượng. Hắn vừa đến Thập Phương Thành chưa lâu đã bày một màn chào đón long trọng như vậy.

Diệp Đình Vân hỏi tiếp: “Gần đây ngươi có mơ thấy gì không?”

“Không có.” Thực tế hắn nhìn thấy càng nhiều cột đá, nhớ lại lời nói của Ngao Hùng trưởng lão, Giang Thiếu Bạch không nói thật ra.

Diệp Đình Vân cau chặt lông mày, nét mặt không được tốt lắm.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Ngươi đừng quá lo lắng, ta tự tính cho mình một quẻ rồi, ta không có mệnh tráng niên mất sớm, vậy nên không có chuyện gì đâu.”

Diệp Đình Vân: “…” Tu sĩ có tu vi càng cao càng khó đoán mệnh, vận mệnh của tu sĩ cao cấp rất khó nắm bắt.

Biết Giang Thiếu Bạch sợ mình lo lắng nên nói đùa hòa hoãn bầu không khí, Diệp Đình Vân chỉ cười nhẹ không nói gì.

Hắn phóng tầm mắt nhìn về phía Thập Phương Thiên Vực xa xa, thầm lắc đầu thở dài.

Giang Thiếu Bạch đang đứng trên một Thông Thiên Tháp tại Thập Phương Thành, tòa tháp có . tầng, đứng trên nóc có thể nhìn xuống cảnh sắc Thập Phương Thành. Giang Thiếu Bạch rảnh đến phát chán bèn leo lên Thông Thiên Tháp trải nghiệm một phen.

Hiện tại hắn đứng trên đỉnh tháp, nhìn về hướng Thập Phương Thiên Vực, như đang ngẫm nghĩ gì đó.

Diệp Đình Vân thấy nét mặt hắn nghiêm trọng bèn hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Trong Thập Phương Thiên Vực có mùi máu rất nồng.”

Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Thập Phương Thiên Vực đã tồn tại từ rất lâu rồi, không ít tu sĩ bỏ mạng khi đi vào khám phá, có mùi máu cũng không kỳ quái.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Vẫn rất kỳ quái, mùi máu này hơi giống máu trong cơ thể ta.”

Diệp Đình Vân nhíu mày: “Máu dung hợp từ trăm tộc sao?”

Hắn khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Hay là do có quá nhiều người chết trong Thập Phương Thiên Vực nên máu các tu sĩ dung hợp lại với nhau?”

“Có khả năng này.” Đối với các tu sĩ thì Thập Phương Thiên Vực vô cùng bí ẩn chưa có lời đáp.

Hắn nói tiếp: “Nhưng có điểm không thích hợp?”

Diệp Đình Vân hỏi: “Điểm nào?”

“Huyết khí dao động trong Thập Phương Thiên Vực như được tính toán tỉ mỉ chứ không phải dung hợp tự nhiên, có phần giống huyết dịch tộc Thiên Cơ từng tỉ mỉ dung hợp.”

Diệp Đình Vân: “Không đến mức vậy chứ, có người tiến hành thí nghiệm trong vực tương tự tộc Thiên Cơ sao?”

Giang Thiếu Bạch nghĩ bụng không thể loại trừ khả năng này.

Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt mà Giang Thiếu Bạch đã sống tại Thập Phương Thành hơn mười năm. Trong khoảng thời gian này, thực lực hắn từng bước tăng lên, đã đến ngay sát cảnh giới đỉnh Tiên Hoàng.

Trong phòng, Ngao Hùng đang uống rượu với Ngao Dạ.

“Giang Thiếu Bạch sắp tiến cấp đỉnh Tiên Hoàng rồi phải không?” Ngao Hùng lên tiếng hỏi.

Ngao Dạ khẽ gật đầu: “Vâng.”

Từ khi bốn người định cư tại Thập Phương Thành, Ngao Hùng thường xuyên đến uống rượu ké.

Ông lắc đầu nói tiếp: “Thằng nhóc này, tốc độ tu luyện quá nhanh, không thể tưởng tượng nổi.”

Ngao Dạ thở dài đáp: “Tu luyện quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt.”

Mấy năm qua Giang Thiếu Bạch sống buông thả, căn bản không thèm tu luyện, nhưng chuyện trên đời là vậy, thích làm trái ngược ý người, y cực khổ tu luyện mà tu vi tăng lên chẳng bao nhiêu, ngược lại cậu em vợ rõ ràng không muốn tiến giai đỉnh Tiên Hoàng, ấy vậy mà tu vi lại lên như diều gặp gió.

Ngao Hùng nhìn y hỏi: “Ngươi đang lo lắng chuyện gì vậy?”

Ngao Dạ gãi gãi đầu: “Không có gì.”

“Rượu này coi như không tồi.” Ông nhận xét nói.

Ngao Dạ nổi cáu nói: “Trưởng lão đã nói câu này rất nhiều lần rồi đó.”

Mấy năm y sống tại Thập Phương Thành, Ngao Hùng thường xuyên đến cọ rượu, Ngao Dạ hao tốn không ít linh tửu vì ông. Y từng đuổi ông mấy lần, nhưng chỉ được vài ngày là đối phương lại mặt dạn mày dày mò tới, nhiều lần như vậy, Ngao Dạ cũng lười đuổi ông.

“Rượu này thật sự không tồi mà.”

“Một trong thập đại danh tửu của Tửu Thành mà, đương nhiên không tệ rồi.” Ngao Dạ đắc ý nói.

“Các ngươi từng sống tại Tửu Thành đến một trăm năm, thật khiến người ta ước ao.” Ngao Hùng chua lè nói.

“Chuyện này có gì đâu mà ước ao, nếu trưởng lão thích thì cứ đến đó sống thôi.”

Ông nghe vậy cười gượng, thầm nghĩ Ngao Dạ nói nghe thật dễ dàng, Tửu Thành nổi tiếng là nơi nuốt nguyên thạch không chừa mảnh vụn, nếu ông sống ở đó, e là chưa đến mười năm đã táng gia bại sản.

Hai người đang trò chuyện với nhau, bỗng nhiên Ngao Dạ biến sắc.

Ngao Hùng lên tiếng: “Nguyên khí này… Giang Thiếu Bạch tiến giai đỉnh Tiên Hoàng?”

“Rốt cuộc vẫn không áp chế được.” Ngao Dạ lắc lắc đầu cảm thán.

Lạc Kỳ đứng ngoài cửa, chợt phát hiện nguyên khí quanh Thập Phương Thành điên cuồng tuôn về phía phòng của em trai. Anh nặng nề nhìn theo, bàn tay không tự giác siết chặt thành nắm đấm.

Ngao Dạ vừa đi ra liền thấy gương mặt cực kỳ nghiêm trọng của Lạc Kỳ bèn nói: “Đừng căng thẳng quá, chưa chắc tiến giai đỉnh Tiên Hoàng là sẽ phát điên.” Dù có nổi điên thì trước khi bộc phát hẳn có thể giữ bình tĩnh một thời gian dài, có lẽ tình hình không bết bát như bọn họ nghĩ.

Lạc Kỳ nhắm mắt lại, không lên tiếng.

Ngao Dạ gãi gãi đầu nhìn anh, nhìn như y lại lỡ miệng rồi.

Tiên giới đã rất lâu rồi không xuất hiện tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng, động tĩnh bên Giang Thiếu Bạch lại rất lớn, thu hút sự chú ý của các tu sĩ.

Nguyên khí tiếp tục dao động, kéo dài rất lâu mới dừng. Ngao Dạ thầm đoán Giang Thiếu Bạch đã tiến giai đỉnh Tiên Hoàng xong rồi. Thình lình một tia sét từ trên trời giáng xuống, bổ căn phòng của Giang Thiếu Bạch làm hai.

Căn phòng bị đánh nát, lại không thấy bóng dáng người bên trong đâu cả.

Lạc Kỳ vội vàng chạy đến kiểm tra, anh mở to hai mắt: “Sao lại như vậy? Người đâu rồi?”

“A Kỳ, bình tĩnh một chút, thể chất Thiếu Bạch rất tốt, một tia sét không đánh hắn chết được đâu.”

Vừa nãy khi sấm sét giáng xuống, không gian đồng thời dao động rất mạnh, nếu y đoán không sai, Giang Thiếu Bạch đã bị tia sét kia truyền tống đến nơi khác.

Lạc Kỳ mấp máy môi: “Đình Vân cũng không thấy.”

Ngao Dạ nhíu mày: “Chắc là bị truyền tống cùng Thiếu Bạch rồi.”

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đang ở trong phòng tại Thập Phương Thành, chớp mắt đã bị truyền tống vào sâu trong Thập Phương Thiên Vực.

Hắn quét mắt nhìn quanh bốn phía, cảnh sắc trước mắt tương tự cảnh tượng trong mơ. Vì đã chuẩn bị từ trước, đồng thời phán đoán được phần nào, nên giờ phút này hắn không quá ngạc nhiên.

“Đình Vân, tội gì phải làm vậy chứ? Chúng ta còn không biết phải đối mặt với thứ gì ở đây?” Giang Thiếu Bạch lo lắng nói, Diệp Đình Vân vốn không bị truyền tống, nhưng ngay khoảnh khắc bắt đầu truyền tống, cậu lại nhào tới ôm lấy hắn.

Diệp Đình Vân bình tĩnh đáp: “Tuổi thọ người thường không hơn trăm năm, ta đã sống nhiều năm, không lỗ vốn rồi.”

Giang Thiếu Bạch cười khổ, tu sĩ Tiên Hoàng có tuổi thọ dài đằng đẵng, cậu vẫn còn rất nhiều thời gian sống trên đời này.

“Đã tiến vào rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nên nghĩ cách đối phó tình cảnh trước mắt.” Diệp Đình Vân nói tiếp.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừm.”

Dưới màn sương bao phủ, hắn trông thấy các cột đá, hoa văn trên cột đá giống như xiềng xích sẽ động đậy. Hắn từng thấy những cột đá này trong mơ, lúc đó Giang Thiếu Bạch đã cảm thấy cột đá tỏa ra khí tức tà dị, hiện tại tiếp xúc gần, hắn càng cảm nhận được rõ ràng chúng cực kỳ quỷ dị.

“Cẩn thận!”

Một sợi xích màu đen vung lên bay về phía Giang Thiếu Bạch. Hắn tóm chặt lấy sợi xích kéo mạnh, xiềng xích đen nhánh hóa thành hồn lực, bị thôn phệ võ hồn xoắn một cái lập tức vỡ vụn thành từng mảng.

“A!”

Một tiếng hô đầy kinh ngạc vang lên, Giang Thiếu Bạch giật mình, chú ý kỹ lại như không hề có tiếng hô vừa nãy. Hắn phóng linh hồn lực ra thăm dò bốn phía, không phát hiện có khí tức sinh linh, toàn bộ Thập Phương Thiên Vực giống như một vùng đất chết cực kỳ rộng lớn.

Nơi này quá yên tĩnh, yên ắng đến nỗi khiến người ta hốt hoảng trong lòng. Giang Thiếu Bạch bắt đầu dò xét một cây Linh Văn Trụ, linh hồn lực của hắn vừa đến gần, phù ấn trên Linh Văn Trụ như sống dậy, hướng về phía hắn muốn quấn lấy.

Giang Thiếu Bạch vội vận chuyển thôn phệ võ hồn, đánh tan phù ấn tập kích. Phù ấn trên Linh Văn Trụ vỡ vụn, trụ đá lập tức không chịu nổi một kích, rốt cuộc hắn biết bên trong Linh Văn Trụ có thứ gì rồi.

Bên trong trụ đá phong ấn một tu sĩ, thảo nào trước đó hắn nghe tiếng gì đó như tiếng khóc nỉ non văng vẳng truyền ra, hắn không nghe lầm, là tiếng những tu sĩ này cầu cứu.

Từ xưa đến nay đã có rất nhiều tu sĩ đi vào Thập Phương Thiên Vực, vào rồi là biến mất không còn tung tích, xem ra không ít người đã bị phong ấn bên trong trụ đá.

Giang Thiếu Bạch chợt nhớ lại Ngao Hùng trưởng lão từng nói, những trụ đá trong Thập Phương Thiên Vực còn được gọi là Lấy Mạng Trụ, tên này rất chính xác.

Lúc này các sợi xích liên tục bay về phía Giang Thiếu Bạch từ bốn phương tám hướng, hắn ngưng tụ linh hồn lực thành phi kiếm, đánh nát từng sợi xích. Một sợi xích trong số đó vừa bị đánh tan, Linh Văn Trụ bỗng nhiên chấn động kịch liệt, một tu sĩ tóc tím bay ra từ bên trong.

Mấy chục năm trước khi ngũ long kéo quan tài xuất hiện, một số tu sĩ đã đuổi theo vào Thập Phương Thiên Vực, trong số đó có một tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng cực kỳ nổi danh tên là Tử Chương, xem ra chính là người này.

Có điều tu sĩ tóc tím trước mặt chỉ có tu vi trung kỳ Tiên Hoàng, không chỉ tu vi mà khí huyết cả người đang rất suy yếu.

Giang Thiếu Bạch cho rằng tu vi và tinh huyết của đối phương đã bị thứ gì đó hút lấy.

Hắn nhìn Tử Chương Tiên Hoàng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Mấy sợi xích lại bay về phía Giang Thiếu Bạch, hắn bực bội đánh nát chúng, nghĩ bụng tuy mấy sợi xích thần thức này không khó đối phó nhưng lại kéo dài không dứt, thật sự đáng ghét.

Giang Thiếu Bạch điều khiển thần thức đao, hình thành một tấm chắn bảo hộ quanh người. Xiềng xích bị ngăn cản bên ngoài tấm chắn, không cách nào tiếp cận hắn.

Lúc này Tử Chương Tiên Hoàng vừa phá vỡ trụ đá bay ra thình lình bị câu đi, Giang Thiếu Bạch ngạc nhiên phát hiện đối phương bị sợi xích quấn lấy kéo đi mà lại không hề phản kháng. Không bình thường! Dù sao y vẫn là Tiên Hoàng, tuy xiềng xích thần thức lợi hại nhưng uy lực không quá cao, vậy mà vừa đụng phải xiềng xích, Tử Chương như bị trúng nhuyễn cốt tán, không thể cử động

Diệp Đình Vân rút một thành thần thức đao ra đánh tan xiềng xích tập kích Tử Chương Tiên Hoàng, vừa rời khỏi sợi xích, y như lập tức sống lại.

Giang Thiếu Bạch khó hiểu hỏi: “Đạo hữu không sao chứ?”

Tử Chương Tiên Hoàng nhìn các trụ đá xung quanh, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi.

Giang Thiếu Bạch thở dài, vị Tiên Hoàng đại nhân này vô dụng quá, Đình Vân có tu vi tương tự y mà biểu hiện tốt hơn rất nhiều.

Mấy sợi xích cũng tấn công Diệp Đình Vân, có điều cậu biến linh hồn lực thành một cái roi, sợi xích nào tới gần đều bị cậu đánh gẫy. Diệp Đình Vân có năng lực tự vệ, hắn không cần tốn nhiều tâm trí bảo vệ cậu.

Tử Chương Tiên Hoàng run rẩy nói: “Pháp tắc… lực pháp tắc.”

Giang Thiếu Bạch không hiểu: “Pháp tắc, cái gì pháp tắc?”

Tử Chương hơi thở yếu ớt, nói chuyện đứt quãng, lúc này càng nhiều xiềng xích bay tới, Giang Thiếu Bạch lười để ý đến y, dứt khoát chém đứt xiềng xích tới gần. Chuyện khiến hắn bực bội chính lại đám xiềng xích bị chặt đứt lại nhanh chóng tụ lại, liên miên bất tận.

Giang Thiếu Bạch vừa đối phó xiềng xích, vừa quan sát tình cảnh xung quanh, hắn luôn cảm thấy có người điều khiến đám xiềng xích này. Hắn nhanh chóng nhận ra một điều, mỗi lần đánh nát xiềng xích thần thức là có thể dùng thôn phệ võ hồn hấp thu, trong quá trình hấp thu năng lượng thần thức từ chúng, Giang Thiếu Bạch tình cờ lĩnh hội được pháp tắc mà Tử Chương Tiên Hoàng nói là cái gì. Trong xiềng xích có chứa lực pháp tác.

Vừa nãy Giang Thiếu Bạch tình cờ cứu được Tử Chương Tiên Hoàng, có điều y quá yếu, chỉ kịp nói hai ba câu lại bị câu đi, hắn nghĩ có cứu ra thì đối phương cũng không chịu đựng được bao lâu bèn dứt khoát không tốn công nữa.

Hắn hấp thu lực pháp tắc càng lúc càng nhiều, dần dần như thấy được cảnh tượng Tiên giới thuở sơ khai.

Thuở sơ khai, toàn bộ Tiên giới là một đại lục nối liền, lúc đó không phân chia tinh vực cấp cao và cấp thấp. Thời gian dần trôi, Tiên giới vỡ vụn ra, phân chia thành các tinh vực khác nhau.

Ban đầu, vùng trung tâm đại lục Tiên giới là nơi có hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, khu vực biên giới thì kém hơn.

Khi Tiên giới phân ra, khu vực trung tâm chia thành bốn đại lục, chính là bốn tinh vực cấp chín hiện tại, tinh vực Viêm Hoàng, Thiên Ma, Cổ Yêu và Thiên Huyền.

Lại mấy trăm vạn năm trôi qua, các sinh linh bắt đầu xuất hiện trên các tinh vực, sinh linh không ngừng tu luyện, hấp thu tài nguyên, khiến hoàn cảnh ở các tinh vực dần dần xấu đi, cuối cùng tất cả sụp đổ, biến thành tử địa, sinh linh trên đó toàn diệt.

Một luồng mộc linh khí thình lình truyền vào cơ thể Giang Thiếu Bạch, hắn mở choàng mắt ra.

Diệp Đình Vân lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không có việc gì.”

Hắn hít sâu một hơi, vừa rồi hắn như bị ác mộng, cảnh tượng hắn thấy được chắc chắn có vấn đề. Dù hoàn cảnh tu luyện ở Tiên giới tệ hơn ngàn vạn năm trước rất nhiều, nhưng chưa đến mức bị hủy diệt, hắn nhìn thấy chỉ là một đoạn ảo ảnh. Phần trước có thể là thật, nhưng phần sau chỉ là dự đoán tương lai.

“Tử Chương Tiên Hoàng đâu?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

“Lại bị kéo vào trụ đá, thật kỳ quái, vừa tiếp xúc gần xiềng xích thần thức là Tử Chương Tiên Hoàng như bị trúng độc, hoàn toàn không thể cử động.” Diệp Đình Vân đáp.

Hắn nhíu mày: “Có thể vì hắn sinh ra ở Tiên giới.”

Mấy sợi xích thần thức chứa lực pháp tắc từ khi Tiên giới sơ khai. Tu sĩ sinh ra tại Tiên giới, vừa ra đời đã bị đóng dấu ấn Tiên giới, bị quy tắc hạn chế, dù tu vi có mạnh cỡ nào cũng không thoát ra được. Hắn và Đình Vân đều từ Trái Đất đi đến Tu Chân giới, Trái Đất nằm bên ngoài, không thuộc phạm vi Tiên giới nên hai người không bị pháp tắc hạn chế.

Diệp Đình Vân không hiểu hỏi: “Sinh tại Tiên giới?”

Giang Thiếu Bạch cau chặt lông mày: “Trở về sẽ giải thích rõ với ngươi.”

Trên bầu trời, xiềng xích dày đặc tầng tầng lớp lớp, hắn cảm giác bản thân đang bị thứ gì đó nhìn chòng chọc. Hắn vốn cho rằng đó là một tu sĩ có võ hồn đặc thù nào đó, hiện tại xem ra thứ đang nhìn chằm chằm hắn có thể là quy tắc thiên địa.

Hết chương

Truyện Chữ Hay