Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

chương 392: tiến cảnh kinh người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: OnlyU

Sau khi tiểu trưởng lão ra về, Giang Thiếu Bạch không thanh tĩnh được bao lâu, vì khách khứa nối đuôi nhau đến thăm không dứt.

“Hai vị tiền bối, có Lâu Cẩn tới chơi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Mời vào đi.”

Trong toàn bộ Đan Đỉnh Các, Giang Thiếu Bạch không quen biết nhiều người, hiện giờ bạn cũ tới, vẫn phải nể mặt một chút.

Lâu Cẩn và mấy người bạn cùng đi vào.

“Giang tiền bối, Diệp tiền bối, chúc mừng hai vị!” Nhóm Lâu Cẩn cung kính nói.

Giang Thiếu Bạch nhìn y nói: “A Cẩn, mọi người quá khách sáo rồi, ngồi đi.”

Lâu Cẩn cười cười, hâm mộ nói: “Không ngờ hai vị tiến giai nhanh như vậy.”

Trước đó Lâu Cẩn và mấy người bạn đi thám hiểm, bị kẹt trong một di tích gần mười năm, bỏ lỡ sự kiện bí cảnh Vạn Phương Cốc mở ra. Thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đồng loạt tiến giai Tiên Vương, vậy mà y vẫn còn là Hư Tiên, Lâu Cẩn không nhịn được ao ước.

Y thầm lắc đầu, xét theo góc độ nào đó thì ánh mắt muội muội y rất tinh, trước sau coi trọng hai người đều là nhân vật tài năng xuất chúng, đáng tiếc vận mệnh vô duyên.

Giang Thiếu Bạch nhìn Lâu Cẩn, hơi nghi ngờ hỏi: “A Cẩn, ngươi bị thương sao?”

Lâu Cẩn hơi lúng túng đáp: “Lúc ta đi thăm dò bí cảnh có gặp chút rắc rối, bị thương nhẹ thôi, không phải chuyện gì to tát, tu dưỡng một thời gian là được.”

Lâu Cẩn hít một hơi, lần đó y có mời Giang Thiếu Bạch cùng tham gia nhiệm vụ thăm dò bí cảnh, nhưng lúc ấy Diệp Đình Vân vừa xuất quan, hắn muốn ở lại bên đạo lữ nên đã từ chối lời mời của y.

Khi ấy Lâu Cẩn cho rằng Giang Thiếu Bạch quá mức nhi nữ tình trường, bây giờ nghĩ lại, cơ duyên đúng là thứ không thể đoán trước được. Nếu lúc đó Giang Thiếu Bạch đồng ý đi với y thì không chừng đã bỏ lỡ bí cảnh Vạn Phương Cốc rồi.

Lâu Cẩn nhìn Diệp Đình Vân hỏi: “Nghe nói Diệp tiền bối sắp tổ chức buổi đấu giá phải không?”

Cậu gật đầu đáp: “Đúng vậy. Đến lúc đó A Cẩn nhớ đến cổ vũ.”

Y cười cười: “Hiện tại vé vào buổi đấu giá bị tranh giành kịch liệt, rất khó có được.”

Diệp Đình Vân hơi bất ngờ: “Khoa trương đến vậy sao?”

Lâu Cẩn thấy nét mặt cậu như vậy bèn hỏi: “Diệp tiền bối không biết gì sao?”

Cậu lắc đầu: “Không biết. Những đan dược ta bán ra thì Đan Đỉnh Các cũng có mà.” Dù sao thì đa số đan dược trong tay cậu là từ phương pháp luyện đan mà tiểu trưởng lão đưa cho.

Lúc ở trong Vạn Phương Cốc, ông lão Mộc tộc có cho cậu vài phương pháp luyện đan, nhưng những phương pháp này phải dùng dược liệu không tầm thường, thậm chí ngay cả dược viên của ông lão cũng không có.

Diệp Đình Vân suy nghĩ một chút, hoài nghi phòng đấu giá đang tiến hành hunger marketing.

Hunger marketing: Marketing bỏ đói là một chiến lược marketing đặc biệt tập trung vào cảm xúc của con người. Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua. Bằng cách kích thích tâm lý, chiến lược này đưa mọi người rơi vào bẫy cảm xúc thay vì đưa ra quyết định hợp lý, nhờ vào thúc đẩy sự khan hiếm của sản phẩm. Chiến lược marketing này thúc đẩy sự quan tâm của mọi người, và thông qua truyền miệng giúp doanh nghiệp có nhiều khách hàng tiềm năng hơn.

Lâu Cẩn lúng túng nói: “Sao có thể? Có lẽ nhiều đan sư từng luyện chế các loại đan dược này, nhưng vừa luyện xong là bị tranh mua không còn. Đan dược là thứ luôn hút hàng, dù có nhiều đến đâu vẫn không đủ. Phòng đấu giá vừa đưa danh sách các món sẽ đấu giá, lập tức khiến cả Đan Đỉnh Các nhốn nháo. Theo ta được biết thì đã có gần bảy mươi Tiên Vương cường giả tham dự buổi đấu giá.”

Giang Thiếu Bạch hơi ngờ vực: “Đông vậy sao?”

Lâu Cẩn khẽ gật đầu: “Thế lực khắp nơi nghe tin đã lập tức hành động, còn những tu sĩ ở xa thì vô cùng tiếc nuối, vì thời gian gấp gáp, chỉ sợ không tới kịp.”

Diệp Đình Vân cười cười, chỉ mới nửa tháng trôi qua trong kỳ hạn ba tháng mà đã có rất đông Tiên Vương xác định sẽ có mặt, đến ba tháng sau chắc hẳn còn đông hơn. Đối với cậu thì càng nhiều đại nhân vật có mặt càng tốt.

Diệp Đình Vân chống cằm, kỳ thật cậu chỉ đưa một phần nhỏ cho bên đấu giá, cậu không ngờ một số lượng nhỏ đan dược đã tạo ra phản ứng lớn như vậy.

“Diệp đan sư, đan dược trong buổi đấu giá đều do ngươi luyện chế sao? Diệp đan sư thật lợi hại.”

Cậu cười cười: “Lúc rảnh rỗi trong Vạn Phương Cốc có luyện chế một số đan dược.”

Lâu Cẩn nói tiếp: “Thuật luyện đan của Diệp đan sư có thể xếp trong ba người đứng đầu Đan Đỉnh Các rồi.”

“Nói khoa trương quá rồi, trong số các đan sư ở Đan Đỉnh Các thì ta chỉ là người mới mà thôi.”

Lâu Cẩn cười cười: “Diệp đan sư khiêm tốn rồi.”

Luyện đan ấy mà, người có thiên phú thì sẽ tiến bộ cực nhanh, người không có thiên phú thì dù say mê nghiên cứu mấy ngàn năm cũng chỉ lãng phí linh thảo luyện chế mà thôi.

Tiểu trưởng lão từng nói thiên phú của Diệp Đình Vân không thua gì y, bây giờ nhìn lại, không chừng thiên phú của cậu còn cao hơn cả tiểu trưởng lão.

Diệp Đình Vân suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhận ra đúng là mấy năm nay thuật luyện đan của cậu tiến bộ rất nhanh. Đan Đỉnh Các có nhiều đan sư, nhưng không nhiều người giống cậu, được một dược viên đầy linh dược trong Vạn Phương Cốc làm hậu thuẫn, có thể tự do tùy ý thử luyện chế các loại đan dược.

Có lẽ cậu đã đánh giá thấp trình độ luyện đan của bản thân, trong lúc bất tri bất giác, trình độ luyện đan của cậu đã rất cao, chỉ là cậu không nhận ra mà thôi.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Phòng đấu giá có cho ta mấy thư mời, mọi người có hứng thú thì cứ lấy một lá đi.”

Lâu Cẩn vội nói: “Đa tạ.”

Nhóm Lâu Cẩn ngồi chơi một lúc ở biệt viện của Giang Thiếu Bạch rồi rời đi.

“Giang tiền bối thật tài giỏi, nhanh vậy đã tiến giai Tiên Vương.” Trương Thuận nói.

“Theo ta thấy thì Diệp tiền bối lợi hại hơn. Quả nhiên Diệp đan sư khiêm tốn lâu nay.” Vương Anh tiếp lời.

Vương Anh từng đi làm nhiệm vụ cùng với Giang Thiếu Bạch, hắn ta vô cùng khâm phục lực chiến của đối phương. Lúc trước hắn ta còn cho rằng Diệp Đình Vân không làm việc đàng hoàng, trong lòng thầm trách Giang Thiếu Bạch anh hùng cả đời lại thấy sắc mờ mắt. Hiện tại xem ra đạo lữ của Giang Thiếu Bạch còn xuất sắc hơn hắn.

“Đúng vậy. Rốt cuộc Diệp đan sư đã tu luyện thế nào nhỉ, rõ ràng lúc trước tu vi của Diệp đan sư thấp hơn Giang tiền bối, kết quả bây giờ còn vượt qua Giang tiền bối.”

Tốc độ tu luyện của Giang Thiếu Bạch đã đủ khoa trương rồi, vậy mà Diệp Đình Vân còn ghê gớm hơn. Càng khó hơn chính là đối phương có thể tăng cường thuật luyện đan cùng lúc với tu vi.

Nghe nói thuật luyện đan còn khó tăng hơn cả tu vi, vậy mà đan thuật của Diệp Đình Vân lại tăng vọt trong thời gian ngắn.

“Ta nghe đồn Diệp Đình Vân gặp được cơ duyên nghịch thiên trong Vạn Phương Cốc.”

“Vạn Phương Cốc là nơi lý tưởng hiếm có, mấy người ra khỏi bí cảnh đều thu thập được rất nhiều linh thảo.”

Vì thế mà dạo gần đây số lượng linh thảo lưu thông trên thị trường tăng lên nhiều, giá cả linh thảo bị giảm xuống một chút.

Lâu Cẩn khẽ gật đầu: “Tiến giai Tiên Vương rất khó, không biết là cơ duyên gì giúp Diệp đan sư bay thẳng lên trung kỳ Tiên Vương.”

Lâu Cẩn vẫn cảm thấy việc bản thân trở thành tu sĩ Tiên Vương là chuyện rất xa với, kết quả Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch thuận lợi cùng tiến giai. Nghe nói gần đây tiểu trưởng lão cũng bế quan, không lâu nữa sẽ là cao thủ Tiên Vương. Nhìn tới nhìn lui, xem ra tiến giai Tiên Vương không phải là chuyện gì quá ghê gớm.

Lâu Cẩn ngẫm nghĩ một lúc, lại cảm thấy đối với người khác thì tiến giai Tiên Vương là chuyện đơn giản chứ đối với y thì vẫn muôn vàn khó khăn.

Dạo gần đây có rất nhiều lời đồn đoán về Diệp Đình Vân, nhưng tất cả đều là suy đoán vô căn cứ.

“Lần này trong danh sách các loại đan dược có cả Bích Huyết Ngưng Thần Đan. Đan sư muốn luyện chế đan dược này cần có linh hồn lực xuất chúng. Trong Đan Đỉnh Các, tựa hồ chỉ có đại trưởng lão mới luyện chế được, giờ có thêm Diệp đan sư.”

“Chắc chắn họ đã phát hiện được dược viên quy mô lớn trong Vạn Phương Cốc, nếu không sẽ không luyện chế được nhiều đan dược như vậy.”

“Phát hiện dược viên trong Vạn Phương Cốc hẳn là không khó, cái khó ở đây là tìm được rồi mà không bị người khác phát hiện.”

“Đúng vậy. Ta nghe nói Vạn Phương Cốc không rộng lớn cho lắm, các Tiên Vương tranh giành linh thảo còn hỗn chiến với nhau, vậy mà không hề nghe tin tức gì về hai vị tiền bối Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.”

“Ta nghe người ta kể lại, trong Vạn Phương Cốc đúng là có một dược viên, tám phần mười linh thảo quý hiếm trong bí cảnh đều tập trung trong dược viên này. Có khi nào Diệp tiền bối tìm được chính nó?”

“Nếu tám phần mười linh thảo tập trung ở đó, vậy sao không ai phát hiện ra?”

“Không phải không ai phát hiện, mà những người đó đã bị giết chết.”

“Vậy tại sao Diệp Đình Vân còn sống?”

“Không biết. Nghe nói dược viên có một người bảo vệ, hay là lúc đó người bảo vệ ngủ rồi.”

“Dược viên tập trung tám phần mười linh thảo trong Vạn Phương Cốc, quá khoa trương rồi.”

Nhưng Diệp Đình Vân có thể lấy ra một lúc nhiều linh thảo như vậy, đúng là giống tìm được dược viên cỡ lớn.

Lâu Cẩn lắc đầu nói: “Đừng đoán mò nữa. Chuyện của Tiên Vương cường giả, chúng ta há có thể tùy tiện nghị luận.”

“Lâu huynh có tham gia buổi đấu giá không? Ta nghĩ buổi đấu giá sẽ có không ít đan dược kỳ diệu.”

Lâu Cẩn thở dài nói: “Vé vào buổi đấu giá đã quý hiếm như vậy, có thể tượng tưởng lúc đó đấu giá sẽ cạnh tranh cỡ nào, gay gắt ra sao. Tuy có vé vào rồi nhưng đến lúc đó e rằng ta chỉ là quần chúng vây xem thôi.”

“Lâu huynh đừng quá chán nản, có lẽ Tiên Vương cường giả đều nhắm tới các tiên đan cấp bốn quý hiếm, không tranh giành tiên đan cấp ba đâu.”

Lâu Cẩn cười khổ: “Hy vọng là vậy.”

“Nếu tất cả đan dược đều do Diệp đan sư luyện chế, vậy hắn lấy đâu ra thời gian tu luyện trong khi phải luyện chế nhiều đan dược như vậy?”

Lâu Cẩn lắc đầu đáp: “Ai mà biết. Nhiều người đoán Diệp đan sư đã ăn thiên tài địa bảo gì đó trong Vạn Phương Cốc mới tiến giai.”

“Có thiên tài địa bảo lợi hại như vậy sao?”

Lâu Cẩn gật đầu: “Đương nhiên là có. Nghe nói ở tinh vực cấp bảy có không ít đâu, chẳng qua tinh vực cấp sáu của chúng ta có hoàn cảnh khá ác liệt nên thiên tài địa bảo như vậy ít xuất hiện. Hoàn cảnh trong Vạn Phương Cốc đặc biệt, có thiên tài địa bảo đặc biệt trân quý tồn tại cũng không kỳ quái.”

Mấy tu sĩ nhao nhao thảo luận kỳ ngộ của Diệp Đình Vân, ai cũng vô cùng ước ao.

“Lão đại, xem ai đến nè.” Đa Đa hí ha hí hửng nói.

Giang Thiếu Bạch tò mò nhìn ra cửa, bất ngờ trông thấy Hùng Minh: “Sao ngươi đến đây?”

Hùng Minh gãi gãi đầu nói: “Trưởng lão trong tộc dẫn ta tới.”

Giang Thiếu Bạch xoa cằm nói: “Thì ra là vậy.”

Tộc Cổ Hùng cách tổng bộ Đan Đỉnh Các không gần đâu, muốn đến được đây phải tốn công sức không nhỏ.

Hùng Minh vui vẻ nói: “Lúc đầu ta không có tư cách đến đây đâu, nhờ phúc của ngươi và Diệp đan sư, trưởng lão trong tộc phá lệ dẫn ta theo cùng.”

Giang Thiếu Bạch nhìn y nói: “Tộc Cổ Hùng tới tham dự buổi đấu giá hả?”

Y khẽ gật đầu: “Không sai. Lần này phòng đấu giá có sáu viên Tiên Vương Đan, trưởng lão đang nghĩ xem có thể giành được hay không. Tiên Vương Đan thường xuất hiện từng viên từng viên, vậy mà lần này phòng đấu giá có tất cả sáu viên, có lẽ sẽ không bị cạnh tranh quá gay gắt.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Ra vậy.”

Muốn từ đỉnh Hư Tiên tiến giai Tiên Vương vẫn là chuyện rất khó khăn, muốn giảm bớt độ khó thì không thể thiếu đan dược phụ trợ. Một viên Tiên Vương Đan có thể tăng tỷ lệ tiến giai thành công lên gần một phần, thêm một phần đã rất tốt rồi.

Giang Thiếu Bạch nhìn đối phương nói tiếp: “Cuối cùng ngươi đã tiến giai Hư Tiên.”

Hùng Minh xấu hổ cười cười: “Hơi chậm một chút.” Y gãi gãi đầu, y tốn sức chín trâu hai hổ mới tiến giai Hư Tiên, vậy mà Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã là tu sĩ Tiên Vương rồi.

Y nhìn hắn nói tiếp: “Giang tiền bối, gần đây ta nghe nhiều người nói các ngươi phát hiện đại bảo tàng trong Vạn Phương Cốc.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Cũng gần như vậy.”

Hắn nghĩ tu vi của Diệp Đình Vân tiến bộ nhanh như vậy, muốn nói không phát hiện được gì cũng không ai tin.

Hùng Minh ao ước nói: “Thật may mắn. Tiền bối, hai người đã phát hiện được gì vậy?”

Y vừa hỏi xong lập tức nhận ra bản thân lỡ miệng vượt quá giới hạn, vội nói: “Thật có lỗi, là ta lỗ mãng.”

“Không có gì, chỉ là một dược viên.” Hắn cười đáp.

Hùng Minh gãi đầu: “Là dược viên à. Ta vừa đến đây chưa được mấy ngày đã nghe người ta đồn nhau, rằng trong Vạn Phương Cốc có một dược viên thần bí đầy linh thảo, là phong thuỷ bảo địa chân chính trong Vạn Phương Cốc. Có điều những người tiến vào đều bị giết chết, chưa từng có ngoại lệ.”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Có chuyện này sao?”

Nếu lời đồn là sự thật, vậy là chủ nhân những chiếc nhẫn không gian đã bị lão thụ yêu giết chết sao?

Hắn hít sâu một hơi, nếu thật bọn họ bị lão thụ yêu giết chết cũng không quá kỳ quái. Tựa như Nhân tộc sẽ không để ý đến sống chết của thực vật, Mộc tộc cũng không cần thiết quan tâm đến sống chết của Nhân tộc. Lão thụ yêu một lòng khôi phục vinh quang Mộc tộc, đương nhiên không ưa gì Nhân tộc.

“Ngươi không biết sao?” Hùng Minh hoang mang hỏi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đúng là ta không biết.”

Hắn biết nhiều người đang suy đoán lý do tu vi Diệp Đình Vân tăng nhanh như vậy, nhưng đa phần bàn tán sau lưng hắn chứ không nói trước mặt.

Có lời đồn như vậy truyền đi, chẳng lẽ ngoại trừ hắn và Diệp Đình Vân, còn có người xâm nhập vào dược viên sau đó chạy thoát được?

Hết chương

Truyện Chữ Hay