Edit: OnlyU
Không đến mấy ngày sau, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã đuổi kịp đội ngũ, hai người quay về không gây ảnh hưởng gì lớn.
Trong đội ngũ có rất nhiều tu sĩ Hư Tiên, mỗi ngày đều có người biến mất hay tụt lại phía sau, rồi lại lần nữa quay lại đội ngũ.
Linh Lung tiên tử nhìn thấy Diệp Đình Vân, hơi bất ngờ hỏi: “Hai ngươi đã đi đâu vậy? Sao lại biến mất nhiều ngày thế, ta còn tưởng…”
Diệp Đình Vân cười cười: “Tiên tử cho là chúng ta chết rồi?”
Linh Lung tiên tử chỉ cười mà không trả lời.
Linh Lung tiên tử quan sát hai người từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng trên người Giang Thiếu Bạch: “Thực của của Giang đạo hữu dường như tinh tiến không ít.”
“Gặp vài kỳ ngộ.”
Hắn vừa hấp thu lượng lớn nguyên khí, tu vi hơi phập phồng, nhìn kỹ là nhận ra ngay.
Linh Lung tiên tử ước ao nói: “Vận may của Giang đạo hữu đúng là không tồi. Đúng rồi, các ngươi đi từ hướng kia, có gặp U Ảnh Tựu không?”
Giang Thiếu Bạch ngờ vực: “U Ảnh Tựu? Đó là gì?”
Nét mặt Linh Lung tiên tử hơi khó coi: “U Ảnh Tựu là một loại yêu thú xảo trá, tốc độ bay cực kỳ nhanh, thích đánh lén, thích ăn tủy não người, khó lòng phòng bị, thích tấn công tu sĩ bị lạc nhóm. Trong đội ngũ đã có nhiều tu sĩ tử vong vì chúng.”
Lúc biến cố thình lình xảy ra, các Tiên Vương muốn cứu viện nhưng yêu thú quá xảo trá, một kích thành công, phát giác được khí tức tu sĩ Tiên Vương là lập tức bỏ chạy.
Diệp Đình Vân lấy một cái lông vũ ra: “Tiên tử nói đến yêu thú mọc lông vũ này phải không?”
Linh Lung tiên tử vô cùng ngạc nhiên nhìn lông vũ trong tay Diệp Đình Vân, cô trợn to mắt: “Đây là… Đây là lông vũ bản mệnh của U Ảnh Tựu! Các ngươi làm thế nào có được? Chẳng lẽ hai ngươi đã giết một con U Ảnh Tựu?”
Diệp Đình Vân: “…” Không phải một con, là rất nhiều con.
Cậu cười nói: “Trên đường gặp một con bị thương, may mắn giết được nó.”
Linh Lung tiên tử vô cùng tán thưởng: “Quả nhiên vận may của hai ngươi không gì sánh kịp! U Ảnh Tựu bay cực nhanh, muốn giết được chúng, quan trọng nhất chính là linh hồn lực. Có linh hồn lực cấp bậc Tiên Vương mới có thể giết được U Ảnh Tựu.”
Linh hồn lực không dễ tăng lên, trên đời này tu sĩ Hư Tiên có được linh hồn lực cấp bậc Tiên Vương có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Giang Thiếu Bạch hấp thu tử khí tiến cấp, mà tử khí có tác dụng rất lớn bồi bổ linh hồn lực, do đó linh hồn lực của hắn vượt xa tu sĩ Hư Tiên bình thường, so với Tiên Vương không chút thua kém.
“May mắn hai ngươi gặp U Ảnh Tựu bị thương, nếu không phiền phức to.”
Diệp Đình Vân: “Đúng vậy.”
“Lông vũ của U Ảnh Tựu có thể đổi được chút nguyên thạch, Diệp đan sư nhớ cất kỹ.”
Diệp Đình Vân cười cười: “Đa tạ tiên tử nhắc nhở.”
“Linh Lung tiên tử, mấy ngày nay đội ngũ có phát hiện được gì không?”
Cô thở dài nói: “Đúng là có phát hiện vài thứ tốt, đáng tiếc sư nhiều cháo ít, căn bản không đủ chia.”
Linh Lung tiên tử lắc đầu, sư phụ có lòng chiếu cố cô, nhưng các Tiên Vương đều dẫn theo không ít thân tín, sư phụ không thể thiên vị quá mức.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy à.”
Hắn thầm lắc đầu, ở đây có bốn tu sĩ Tiên Vương, gặp được thứ tốt đương nhiên chia cho Tiên Vương trước, sau đó là người dò đường và những người liên quan, những người còn lại chỉ đành phải nhìn.
Linh Lung tiên tử nói tiếp: “Bản thân ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, mặc dù mức độ nguy hiểm khá cao nhưng thu hoạch rất phong phú.”
Cô nói đầy hàm ý rồi nhìn thoáng về phía Giang Thiếu Bạch. Hắn cong khóe miệng cười khẽ mà không nói gì thêm.
Mấy ngày nay đội ngũ đã mất hơn một phần tư thành viên, nếu không phải vì cơ duyên ở đây phong phú thì với tỷ lệ thương vong cao thế này, e là tất cả đã bỏ cuộc nửa đường.
Thiên Quật có không ít thứ tốt, trên đường đi, mọi người tìm được rất nhiều linh thảo. Tất cả đều là linh thảo quý hiếm mà bên ngoài hiếm khi gặp được. Nhưng khá đáng tiếc là phần lớn linh thảo đều thuộc về bốn Tiên Vương, những người còn lại chỉ được chia chút đồ thừa.
Các tu sĩ đến đây ít nhiều gì đều được chia chút thảo dược, Giang Thiếu Bạch phát giác bọn họ rất cao hứng. Hắn thầm nghĩ quả nhiên hắn bị món tạ lễ một ngàn vạn nguyên thạch của tiểu trưởng lão làm trở nên khó chiều, hắn đã không thèm chút cơ duyên nhỏ này.
Nhìn thấy các Tiên Vương lấy số lượng lớn linh thảo, Giang Thiếu Bạch hơi nóng mắt, thừa dịp mọi người tản ra nghỉ ngơi, hắn lặng lẽ thả bầy ong hoàng kim ra.
Năng lực tìm kiếm linh thảo của ong hoàng kim rất cao, chúng được thả ra tương đương hắn có thêm mấy trăm con mắt. Quả nhiên bầy ong không làm hắn thất vọng, bọn chúng lần lượt phát hiện linh thảo sinh trưởng ở mấy nơi kín đáo dọc đường.
Giang Thiếu Bạch còn thả Đa Đa ra, để chuột ngố âm thầm thu hoạch linh thảo.
Càng đi sâu vào Thiên Quật thì càng nguy hiểm, hắn không vội thu bầy ong hoàng kim lại, nhưng cũng không dám thả Đa Đa chạy loạn.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tiếp tục lẫn trong đám đông cùng tiến lên.
Dọc đường đi, số người chết ngày càng nhiều, tuy hắn không được chia tài nguyên hữu dụng nhưng lại hấp thu được khá nhiều tử khí.
Giang Thiếu Bạch đi theo đội ngũ hơn mười ngày, thực lực lại tăng thêm một chút.
Ròng rã đi một tháng trời, mặc dù trên đường gặp không ít khó khăn nhưng tổn thất không phải quá lớn.
“Mọi người đang xôn xao, phát hiện được gì sao?” Diệp Đình Vân hỏi.
“Hình như phát hiện một trận pháp phong ấn cỡ lớn, không biết phong ấn cái gì, các Tiên Vương đang bàn xem có nên mở phong ấn hay không?”
“Là phong ấn gì?” Diệp Đình Vân hỏi.
Giang Thiếu Bạch: “Tựa hồ là phong ấn thượng cổ.”
“Phong ấn bảo vật gì?” Diệp Đình Vân khá hăng hái hỏi. Dù có tìm được bảo vật cũng không chia đến lượt hai người, nhưng có thể mở mang kiến thức một chút cũng tốt.
“Chưa chắc là bảo vật, có khi là yêu vật gì đó.”
Vì thứ được phong ấn có thể là quái vật đáng sợ nên bốn Tiên Vương mới do dự không biết có nên mở phong ấn hay không.
Mọi người xôn xao rộn rộn ràng ràng, Giang Thiếu Bạch chú ý thấy nét mặt ai cũng phấn chấn, tựa hồ đang thảo luận sau khi mở phong ấn sẽ gặp được cơ duyên gì.
Tuy các Tiên Vương còn đan bàn bạc với nhau nhưng Giang Thiếu Bạch đoán chừng cuối cùng họ sẽ mở phong ấn mà thôi. Dù sao thì đã đi đến tận đây, biết nơi này có khả năng tồn tại chí bảo, sao có thể không động lòng.
Cuối cùng mọi người đóng quân ngay tại chỗ, bốn Tiên Vương bàn bạc một lúc lâu, sau đó bắt đầu giải trừ phong ấn.
Dưới sự tấn công của bốn người, phong ấn bắt đầu xuất hiện khe hở.
Phong ấn vừa nứt ra một khe nhỏ, yêu khí nồng nặc đã tỏa ra, Giang Thiếu Bạch lập tức có linh cảm không lành.
“Không ổn, dưới phong ấn có ác thú, mau đóng phong ấn lại.” Giọng nói đầy hoảng loạn của Linh Vi Tiên Vương vang lên.
Ba Tiên Vương còn lại cũng nhận ra tình hình không ổn, vội vàng vận chuyển nguyên lực muốn đóng phong ấn lại lần nữa, thế nhưng đã muộn rồi.
Phong ấn nứt ra từng tấc từng tấc, rõ ràng yêu thú bên trong đang đánh vào phong ấn.
Giang Thiếu Bạch thăm dò sơ qua trận pháp, phát hiện đây là nội tỏa trận pháp. Với trận pháp này, muốn công phá từ bên trong khó hơn bên ngoài rất nhiều, có thể thấy được tu sĩ bố trí trận pháp này đã bỏ ra rất nhiều tâm tư sức lực, đáng tiếc…
mLúc này Một con rết cực to chạy ra, nó vừa ra ngoài, hai tu sĩ Hư Tiên đứng gần nó lập tức bị nó nuốt chửng.
Khí tức của con rết là hậu kỳ Tiên Vương, Giang Thiếu Bạch phỏng đoán nó bị phong ấn thời gian dài nên tu vi mới rớt xuống hậu kỳ Tiên Vương.
Hắn còn kinh hoàng phát hiện, yêu thú rết vừa nuốt vài tu sĩ, ăn được huyết thực, thực lực lập tức tăng nhanh, có lẽ không phải tăng hai ba phần công lực mà là khôi phục trình độ ban đầu.
Nó bị phong ấn nhiều năm, tu vi giảm xuống hậu kỳ Tiên Vương, không biết rốt cuộc tu vi ban đầu của nó cao đến cỡ nào, rất khó đánh giá chính xác được.
Bốn Tiên Vương đồng loạt phát động tấn công con rết, lực phòng ngự của nó rất đáng sợ, bốn người cùng tấn công mà không làm gì được nó.
Từ trong trận pháp phong ấn lại truyền đến một cơn chấn động, thêm một con rết tu vi Tiên Vương chạy ra, phía sau nó còn có một đống rết con.
“Đi mau!” Giang Thiếu Bạch thấy tình hình không ổn vội nắm lấy Diệp Đình Vân, dùng tinh thần lưu quang chi thuật nhanh chóng chạy trốn.
Hắn trợn mắt, không biết năm xưa tiền bối phong ấn con rết nghĩ thế nào mà lại phong ấn một cặp vợ chồng rết chung với nhau, sao không tách ra phong ấn? Xem ra tiền bối rất tốt bụng, còn quan tâm đến sinh hoạt vợ chồng của chúng.
“Có mấy con rết đuổi tới.”
Giang Thiếu Bạch cau mày: “Phiền phức quá!”
Dường như đám rết đói bụng đã lâu, hiện giờ xuất hiện huyết thực dồi dào huyết khí ngay trước mắt, chúng không vui mừng mới là lạ. Mà hắn có huyết khí khá dồi dào, có sức hấp dẫn nhất định.
Giang Thiếu Bạch lấy Tinh Thần Lôi Thương ra, đâm về phía mấy con rết trăm chân đang đuổi tới.
Thực lực mấy con nhỏ này không quá mạnh, một mình hắn giết được tám con.
Diệp Đình Vân cau mày nói: “Nhanh lên, chúng đang liên lạc với hai con rết Tiên Vương.”
Giang Thiếu Bạch cau mày, liên tục phát động tấn công, không để con nào sống sót.
Một luồng tử khí dày đặc từ đằng xa bay tới, tiến vào người Giang Thiếu Bạch, hắn lập tức trợn to hai mắt.
Diệp Đình Vân hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hắn lắc đầu: “Không có gì, hình như một Tiên Vương vừa tử vong.”
Tử khí đậm đặc như vậy không phải là tu sĩ Hư Tiên, nhất định là tu sĩ Tiên Vương. Nhanh vậy đã có một Tiên Vương cường giả ngã xuống, quả nhiên hai con rết kia rất lợi hại.
Diệp Đình Vân hít một hơi lạnh, ngay cả Tiên Vương cường giả cũng tử vong, không biết tình hình chiến đấu đã kịch liệt đến cỡ nào.
“Đây là…”
Linh Lung tiên tử chạy tới, thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, cô ngạc nhiên và ngờ vực hỏi: “Đây là hai người làm sao?”
Lúc biến cố vừa xảy ra, Giang Thiếu Bạch nhìn ra tình hình nhanh nhất, coi như là người chạy trốn sớm nhất, nhưng nãy giờ hắn mất thời gian giết mấy con rết đuổi theo, lãng phí thời gian, thế nên Linh Lung tiên tử chạy theo kịp gặp được hắn.
Giang Thiếu Bạch không trả lời mà hỏi: “Linh Lung tiên tử, lệnh sư thế nào rồi?”
Cô thở dài nói: “Vừa rồi Huyền Minh Tiên Vương tự bạo, khiến hai con rết Tiên Vương bị trọng thương, sư phụ và hai vị Tiên Vương còn lại đang kịch chiến với chúng. Nhưng e là không cầm cự được lâu.”
Giang Thiếu Bạch cau mày, một Tiên Vương bị ép đến nỗi tự bạo sao? Nhưng nếu vì vậy mà hai con rết Tiên Vương bị trọng thương thì coi như kết quả không tồi, ít nhất là đối với bọn hắn.
“Đi nhanh lên!” Giang Thiếu Bạch nắm lấy Diệp Đình Vân nhanh chóng rời đi.
Linh Lung tiên tử thấy thế vội vàng đi theo.
Giang Thiếu Bạch thấy cô ta chạy theo nhưng không giảm tốc độ.
Hắn chạy phía trước, Linh Lung tiên tử đuổi theo phía sau, cô ta cố hết sức chạy theo, ngại ngùng không mở miệng muốn đối phương chờ cô, chỉ thầm mắng trong lòng hai người này không có đạo nghĩa gì cả, chỉ lo chạy trốn một mình.
Một tiếng kêu quỷ dị truyền đến, một bóng đen che rợp bầu trời thình lình xuất hiện.
Trái tim Linh Lung tiên tử thắt lại, nét mặt kinh hoàng.
Giang Thiếu Bạch lấy Tinh Thần Lôi Thương ra, lôi quang phóng lên, mấy con U Ảnh Tựu ào ào rơi xuống đất. Mấy con U Ảnh Tựu còn lại thấy thế lập tức quay đầu vội vàng bay mất.
Linh Lung tiên tử chứng kiến một màn này mà ngạc nhiên sững sờ, sau đó cô ta lại cảm thấy phẫn nộ, thầm mắng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không một câu nói thật, dám nói cái gì mà gặp được U Ảnh Tựu bị thương mới may mắn đắc thủ, căn bản là gạt người.
“Đi mau!” Giang Thiếu Bạch hô lên.
Linh Lung tiên tử chợt cảm nhận được luồng uy áp mạnh đến không tả nổi, cô ta thử phóng linh hồn lực, phát hiện một con rết trăm chân cấp Tiên Vương đang đuổi theo.
Rết trăm chân đuổi tới, ánh mắt nó nhìn Giang Thiếu Bạch đầy phẫn nộ và sát ý.
Hắn hiểu ra đại khái, mấy con rết chết trong tay hắn đã kịp gửi tin tức về cho con rết này trước khi chết.
Hắn quay lại nhìn con rết đuổi tới, thầm cảm thấy may mắn đây là con yếu hơn trong hai con, nó chỉ có tu vi sơ kỳ Tiên Vương, mà xem ra nó còn đang bị thương. Nếu là con rết kia thì khó giải quyết hơn rất nhiều.
Giang Thiếu Bạch lấy Tinh Thần Lôi Thương đánh về phía con rết khổng lồ. Tinh thần lực và lôi lực ầm ầm giáng xuống, rõ ràng con rết không ngờ hắn dám phản kháng, nó giận dữ lao về phía hắn.
Giang Thiếu Bạch thả Tinh Không Diễm, Diệp Đình Vân cũng thả Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm ra, hai hỏa diễm đụng vào nhau, tỏa ra sóng lửa ngập trời.
Mấy năm nay Tinh Không Diễm phát triển mạnh mẽ, uy lực không tầm thường. Còn Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm, mặc dù uy lực kém Tinh Không Diễm một chút nhưng cũng không phải phàm phẩm.
Hai hỏa diễm quấn vào nhau thành một, sau đó xông tới đụng vào con rết, nó bị hỏa diễm tấn công rít lên một tiếng thảm thiết.
Linh Lung tiên tử thấy hai người thả hỏa diễm ra mà trong lòng hơi ước ao, không cần nói cũng biết hỏa diễm quan trọng đối với đan sư thế nào, hỏa diễm của Linh Lung tiên tử chỉ là Lam Băng Diễm, so với hỏa diễm của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thì kém hơn rất nhiều.
Linh Lung tiên tử không ngạc nhiên Diệp Đình Vân có hỏa diễm thượng thừa, vì cậu là luyện đan sư, các luyện đan sư đều nghĩ mọi cách tìm được hỏa diễm phù hợp với bản thân. Thế nhưng Giang Thiếu Bạch có Tinh Không Diễm thì đúng là ngoài dự đoán của Linh Lung tiên tử, cô đánh giá sơ qua, nhận ra Tinh Không Diễm có phẩm chất còn cao hơn hỏa diễm của sư phụ cô.
Hết chương