Edit: OnlyU
Mấy ngày sau, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi đến chiến trường tiên yêu thú.
Chiến trường tối tăm không ánh mặt trời, Giang Thiếu Bạch vừa tiến vào lập tức cảm nhận được tử khí dày đặc. Tử khí cuồn cuộn chảy vào người hắn, cảm giác này hoàn toàn khác khi hấp thu nguyên thạch.
Giang Thiếu Bạch đắm chìm trong tử khí đậm đặc, có cảm giác say mê ngất ngây.
“Quả nhiên đến đây rất chính xác.” Hắn lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ tu luyện ở đây có hiệu quả không khác gì hấp thu nguyên thạch, có điều nguyên thạch là tiền, còn tử khí thì miễn phí.
“Ầm ầm!”
Tiếng nổ từ xa truyền đến, hắn phỏng đoán quân chủ chiến đang giao chiến.
Chủng tộc đại chiến không giống tu sĩ bình thường chiến đấu, bọn họ sẽ dùng rất nhiều vũ khí chiến tranh.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhìn nhau, cậu lên tiếng trước: “Chúng ta tìm một nơi an toàn ẩn náu trước đi.”
Hắn gật đầu: “Được.”
Đa số mọi người đến chiến trường là vì công trạng, hắn lại không có hứng thú với công trạng nên không cần xông pha chiến đấu nơi tiền tuyến.
Giang Thiếu Bạch ở lại chiến trường tiên yêu thú ba năm trời.
Các tu sĩ tiến vào chiến trường tiên yêu thú sẽ được phát công đức bài, sau khi giết chết tiên yêu thú thì công đức bài sẽ tự động cảm ứng, tạo điểm công đức. Công đức bài còn xếp hạng, mười hạng đầu được phần thưởng vô cùng hậu hĩnh, một trăm người đứng đầu cũng có phần thưởng không tồi.
Sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tiến vào chiến trường, hắn lập tức tập trung hấp thu tử khí để tu luyện, còn cậu thì bảo hộ cho hắn.
Vì hai người có mục đích khác khi vào chiến trường nên công đức bài luôn xếp chót trên bảng xếp hạng.
Năm đó Giang Thiếu Bạch dẫn theo Mục Đông chạy thoát truy kích, khiến danh tiếng vang xa, mọi người cho rằng hắn có bản lĩnh đặc biệt gì đó. Lần này hắn nhận nhiệm vụ đi đến chiến trường tiên yêu thú, các tu sĩ muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thực lực thật sự của hắn. Nhưng chuyện khiến mọi người cạn lời là từ khi tiến vào chiến trường, hắn không lập được công trạng gì, điểm công đức luôn trì trệ.
Mọi người phỏng đoán không biết có phải Giang Thiếu Bạch đã chết rồi không.
Nhưng thỉnh thoảng chỉ số trên công đức bài của hắn lại nhảy một hai số, như thông báo hắn còn sống.
Mặc dù Giang Thiếu Bạch không muốn đi giết tiên yêu thú nhưng thỉnh thoảng có vài con xâm nhập vào khu vực của hắn, thế là hai người thuận tay xử lý chúng luôn.
Chiến trường khói lửa bay tán loạn, đối với người khác thì đây là nơi có điều kiện tu luyện ác liệt nhất, nhưng đối với Giang Thiếu Bạch lại là thánh địa tu luyện khó có được.
Giang Thiếu Bạch ở lại chiến trường tiên yêu thú ba năm, tu vi từng bước tăng đến hậu kỳ Hư Tiên.
Lúc này Giang Thiếu Bạch từ từ mở mắt ra.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Hắn nhìn Diệp Đình Vân, Ma Huyết Đằng sôi nổi hoạt bát bên cạnh cậu, còn có mấy con tiên yêu thú bị giết, chúng đều bị Yêu Yêu hút khô tinh huyết biến thành thây khô. Ma Huyết Đằng vô cùng thích ứng hoàn cảnh ở chiến trường, biểu hiện rất sinh động. Khoảng thời gian này thực lực của nó tăng lên rất nhanh, phối hợp với Diệp Đình Vân ngày càng ăn ý.
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Có phải chiến trường phát sinh biến cố gì không?”
Cậu khẽ gật đầu: “Có lẽ vậy. Dạo này ngày càng nhiều tiên yêu thú xông đến đây.”
“Tử khí ta hấp thu mấy ngày nay cũng thay đổi, phân tích chủng loại thì tử khí của tu sĩ trở nên nhiều hơn, tử khí của tiên yêu thú ít đi.”
“Ừm, chúng ta nên ra ngoài lập chút công trạng.”
Cậu nhìn thẻ bài trên người mà thở dài, mặc dù họ đến chiến trường tiên yêu thú vì mục đích khác mà không phải vì điểm công đức, nhưng dù sao cũng đã đến rồi, tốt xấu gì nên tích lũy chút điểm công đức, không nói những chuyện khác, ít nhất phải giữ thể diện.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Nói có lý.”
Không hề nghi ngờ, chiến trường là nơi thích hợp nhất hấp thu tử khí, Giang Thiếu Bạch ở lại chiến trường tiên yêu thú mấy năm, hấp thu vô số tử khí, tu vi tăng đến đỉnh trung kỳ Hư Tiên.
“Có người tới.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch cau mày: “Hình như co mấy tu sĩ đang bị tiên yêu thú đuổi giết.”
“Bọn họ chạy tới rồi.” Cậu nhíu mày nói tiếp.
Diệp Đình Vân đoán chừng đối phương cảm nhận được khí tức của cậu và Giang Thiếu Bạch nên mới chạy đến đây.
“Hai vị đạo hữu phía trước, xin ra tay tương trợ.”
Giang Thiếu Bạch nghe thế bèn lấy tinh thần lôi thương ra. Tinh thần lôi thương là pháp khí hắn mua được từ Đan Đỉnh Các với giá vạn tiên nguyên thạch. Nhờ có lệnh bài tiểu trưởng lão đưa cho mà hắn được giảm giá còn vạn tiên nguyên thạch. Đây là số tiền khổng lồ đối với tu sĩ Hư Tiên bình thường.
Nếu không nhờ nhân duyên, không cứu tiểu trưởng lão Đan Đỉnh Các thì Giang Thiếu Bạch không dễ gì vung tiền mua được món vũ khí này.
Tinh thần lôi thương có thuộc tính tinh thần và cả thuộc tính lôi điện, vô cùng phù hợp với hắn.
“Đi!”
Giang Thiếu Bạch truyền lôi lực và tinh thần lực vào tinh thần lôi thương, chi nhiều tiền mua pháp khí, quả nhiên chất lượng pháp khí không tồi, hoàn mỹ vận chuyển nguyên lực công kích của Giang Thiếu Bạch. Chỉ cần một chiêu, mấy con tiên yêu thú lập tức bị sấm sét từ cây thương xé xác.
Từ khi mua tinh thần lôi thương, Giang Thiếu Bạch chưa hề dùng đến nó, hiện tại vừa ra tay, hắn như nghiện không thể dừng tay được. Hắn xuất chiêu liên tục, giết liên tiếp ba con tiên yêu thú.
Mấy tu sĩ đang chạy thoát thân trông thấy Giang Thiếu Bạch giết liên tiếp ba con tiên yêu thú cấp Hư Tiên mà bị dọa sững sờ, lát sau mới kịp phản ứng mà gia nhập trận chiến.
“Đa tạ đạo hữu tương trợ.”
Tu sĩ dẫn đầu vô cùng cảm kích chắp tay nói.
Giang Thiếu Bạch bình thản đáp: “Đừng quá khách sáo.”
Hắn quan sát tu sĩ dẫn đầu, người này có tu vi đỉnh Hư Tiên, hắn thầm nghĩ điều kiện tu luyện ở Tiên giới thật tốt, tu sĩ dễ dàng tu luyện đến cấp bậc cực cao, nhưng sức chiến đấu lại thua kém tu sĩ phi thăng khá nhiều.
“Đạo hữu thật lợi hại. Ngươi là Tiên Vương phải không?” Nữ tu duy nhất trong số bốn người lên tiếng hỏi.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Tiên tử nói đùa, sao ta lại là Tiên Vương được?”
“Ngươi đúng là trung kỳ Hư Tiên, vậy thì quá lợi hại rồi.”
“Tiên tử quá khen. Các vị đạo hữu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoa Hồng cau mày nói: “Có hai con tiên yêu thú cấp bậc Tiên Vương chạy đến khu vực này, theo lý mà nói thì tiên yêu thú cấp Tiên Vương chỉ hoạt động trong khu vực đặc biệt, đột nhiên chúng chạy ra, nhiều đạo hữu nhất thời không thấy được, bị chúng giết chết.”
“Hiện tại nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, Hư Tiên chúng ta không thể đối phó tiên yêu thú cấp Tiên Vương đâu.”
Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Toàn bộ rút lui sao?”
Hoa Hồng gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn thầm nghĩ khó khăn lắm mới kiếm được chút điểm công đức, thế mà lúc này tất cả mọi người lại rút lui, thật là không khéo.
Hoa Lăng mặt mày nghiêm túc nói: “Hiện giờ khắp nơi đều là tiên yêu thú, muốn rút lui không dễ.”
Giang Thiếu Bạch bình tĩnh nói: “Là vậy sao.”
Hoa Lăng nhìn hắn nói: “Đạo hữu có muốn cùng đi với chúng ta không?”
Hắn lắc đầu đáp: “Ta muốn ở lại đây thêm một thời gian.”
Hoa Lăng hơi thất vọng: “Được rồi.”
Hoa Lăng thầm thở dài trong lòng, hiện tại chiến trường vô cùng nguy hiểm, có thêm hai người bạn đồng hành tương đương có thêm mấy phần hy vọng sống, đáng tiếc đối phương không có ý định đồng hành với bọn họ.
Bốn người cảm tạ Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lần nữa rồi vội vã rời đi.
Cậu nhìn hắn hỏi: “Sao ngươi không đồng ý đi cùng với bọn họ?”
Hắn cười cười: “Lực chiến của bọn họ quá yếu. Nếu hai chúng ta gặp nguy hiểm, ta có thể dùng tinh thần lưu quang đưa ngươi đi, nhưng nếu thêm mấy người kia thì không được.”
Diệp Đình Vân gật gù: “Chiến trường đang rất hỗn loạn, chúng ta cũng đi thôi.”
“Ừ.”
Nhóm Hoa Lăng tiếp tục lên đường, rất nhanh đã cách xa Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.
Hắn cảm thấy kỳ quái nói: “Tu sĩ vừa rồi là ai. Mới tu vi Hư Tiên mà đã lợi hại như vậy, hẳn không phải hạng người vô danh mới đúng.”
Hoa Hồng lên tiếng: “Hắn là Giang Thiếu Bạch.”
Hoa Lăng cau mày: “Giang Thiếu Bạch, là Hư Tiên luôn xếp chót bảng công đức đó sao? Ta nghe La Tấn sư huynh nói hắn là tên chết nhát, vừa vào chiến trường đã trốn mất.”
La Tấn hơi xấu hổ nói: “Là huynh lầm.” Vừa rồi đối phương xuất chiêu sấm rền gió cuốn, nhìn thế nào cũng không hợp với hình tượng quỷ chết nhát.
Hoa Hồng cau mày nói: “Giang Thiếu Bạch từng dẫn tiểu trưởng lão Đan Đỉnh Các chạy thoát, hẳn là có vài thủ đoạn.”
“Mười thế thân của tiểu trưởng lão đều chết hết, quả nhiên Giang Thiếu Bạch không đơn giản, lúc trước ta còn nghĩ hắn may mắn mà thôi.”
Hoa Hồng lắc đầu: “Chỉ dựa vào may mắn thì không thể nào giết ba con tiên yêu thú trong chớp mắt như vậy được.”
Hoa Lăng liếc mắt: “Đại ca, tu vi của ca cao hơn hắn nhưng lực chiến lại thua xa người ta.”
Hoa Lăng nói thế khiến Hoa Hồng không khỏi nóng mặt, hắn vừa nhìn đã biết Giang Thiếu Bạch có tu vi trung kỳ Hư Tiên, hắn hơn đối phương hai bậc nhỏ, vậy mà thực lực lại không bằng người ta, thật mất mặt.
Hoa Hồng kiểm ra bảng công đức, phát hiện thứ tự của Giang Thiếu Bạch đang tăng lên rất nhanh.
“Tăng hạng rồi.”
Hoa Lăng không hiểu nổi: “Tăng rồi sao? Ta nghe nói Giang Thiếu Bạch đến chiến trường tiên yêu thú từ ba năm trước, sao hắn không đi lập chiến công từ khi vừa đến? Mấy năm nay hắn làm gì vậy?”
“Có thể hắn dành thời gian quan sát.”
Hoa Lăng trợn mắt: “Quan sát cũng không cần lâu như vậy.”
“Chẳng lẽ hắn chạy đến đây để bế quan tu luyện.”
“Ai lại đến chiến trường bế quan tu luyện? Nơi này có thể bế quan sao?”
“Ta chỉ thuận miệng nói thôi.”
Hoa Hồng lắc đầu: “Được rồi, đừng để ý đến Giang Thiếu Bạch nữa, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tạm biệt nhóm Hoa Hồng xong cũng bắt đầu rút lui khỏi chiến trường.
Hiện tại chiến trường vô cùng hỗn loạn, trong quá trình rút lui, Giang Thiếu Bạch muốn kiếm điểm công đức nên không cố tránh né những con tiên yêu thú gặp trên đường. Hắn đã tiến giai trung kỳ Hư Tiên, thực lực tăng mạnh, tiên yêu thú cấp bậc Hư Tiên bình thường đã không còn là đối thủ của hắn.
Cộng thêm Diệp Đình Vân dùng Ma Huyết Đằng giữ chân tiên yêu thú, Giang Thiếu Bạch đối phó với chúng càng dễ dàng.
Ngắn ngủi không đến ba ngày, Giang Thiếu Bạch giết hơn hai mươi con tiên yêu thú cấp Hư Tiên. Cũng do hắn thiếu cảnh giác, vào ngày thứ tư sơ ý bị đàn tiên yêu thú chú ý, hai người vất vả lắm mới thoát khỏi vòng vây. Vì phá vòng vây mà hắn lại giết hơn mười con tiên yêu thú cấp Hư Tiên, khiến thứ tự của hắn trên bảng công đức tăng vọt.
Có điều Giang Thiếu Bạch không hề hay biết gì về chuyện này.
Hai người vốn không xâm nhập chiến khu nguy hiểm, mặc dù quá trình rút lui gặp phiền phức nhưng không tính là quá gay go. Cả hai mất hơn mười ngày, cuối cùng thành công rút lui khỏi chiến trường tiên yêu thú.
Sau khi ra ngoài, Giang Thiếu Bạch mới biết được chiến trường tiên yêu thú đã trở nên cực kỳ loạn, đa số tu sĩ Hư Tiên đã bỏ mạng bên trong, những người thoát ra được chưa tới ba phần mười.
Giang Thiếu Bạch nghe tin này mà không khỏi giật nảy mình.
Kế đó hắn đổi điểm công đức ra nguyên thạch, hắn giết được khá nhiều tiên yêu thú Hư Tiên, cuối cùng đổi được ba trăm vạn nguyên thạch.
May là Giang Thiếu Bạch đổi điểm công đức sớm, hắn vừa đổi điểm xong thì việc đổi điểm bị tạm dừng vì tình trạng hỗn loạn ở nhiều nơi khác nhau. Nếu muốn đổi điểm cống hiến trong thời gian ngắn thì nhiều nhất chỉ đổi được ba phần.
“Không ngờ điểm công đức có thể đổi được nhiều nguyên thạch như vậy. Nếu biết trước thì ta đã giết nhiều tiên yêu thú hơn.”
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Bây giờ ngươi hối hận đã muộn.”
Trên thực tế, lúc Giang Thiếu Bạch ra khỏi chiến trường thì điểm công đức đã không dễ đổi rồi, nhưng vì hắn có lệnh bài của tiểu trưởng lão Mục Đông, tu sĩ phụ trách đổi điểm mới mở một mắt nhắm một mắt mà đổi nguyên thạch cho hắn.
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
Cậu lắc đầu: “Không biết nữa. Hay là chúng ta quay về tộc Cổ Hùng đi, ta nhớ một thời gian nữa là đến thời điểm các Yêu tộc lớn tổ chức hội giao dịch.”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng được.”
Giang Thiếu Bạch từng đi đến hội giao dịch do các Yêu tộc tổ chức, nhưng lúc đó xấu hổ ví tiền rỗng tuếch, có thứ tốt chỉ đành nhìn mà thôi, hiện giờ thì khác rồi, hắn cứu tiểu trưởng lão được thưởng một số nguyên thạch, vẫn còn không ít chưa tiêu hết. Mấy năm nay Diệp Đình Vân bán đan dược cũng kiếm được kha khá, cộng thêm số nguyên thạch vừa đổi điểm cống hiến nữa.
Hắn còn hơn bảy triệu, nhiều nguyên thạch như vậy hẳn là đủ đi chơi hội giao dịch.
Đa Đa nghe Diệp Đình Vân nói thế, lập tức chít chít bày tỏ đồng ý.
Chuột ngố làm ăn ở tộc Cổ Hùng không tồi, lúc Giang Thiếu Bạch rời khỏi đó, mọi người còn đến đưa tiễn. Nhiều người còn chuẩn bị quà chia tay Đa Đa, đa số là đồ ăn vặt.
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Quay về tộc Cổ Hùng cũng tốt.”
Từ khi Lạc Kỳ đi theo tiền bối Long tộc là không còn tin tức gì nữa, tộc Cổ Hùng là chủng tộc phụ thuộc Long tộc, có lẽ biết được vài chuyện khó nói. Mặc dù tỷ lệ không cao nhưng cứ thử xem sao.
“Đã vậy chúng ta sẽ quay về đó. Chúng ta rời đi mấy năm rồi, năm đó ta trồng không ít linh dược, không biết chúng thế nào rồi?”
Giang Thiếu Bạch cau mày, lúc rời khỏi tộc Cổ Hùng, hắn đã khóa viện tử lại.
Theo lý mà nói, nơi đó là của hắn và Diệp Đình Vân, dù hai người rời đi thì người khác vẫn không thể động vào. Chẳng qua cả hai không có mặt ở đó, không biết nhà cửa có bị trộm không.
Sau đó hắn lại nghĩ khác, hiện tại hắn đã là tu sĩ Hư Tiên giàu có, mấy thứ để lại tộc Cổ Hùng có bị mất thì cứ mất đi, không có ảnh hưởng gì lớn.
Hết chương