Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch đi một vòng trong phòng làm việc của Lạc Kỳ, hắn vừa lật xem mấy ngọc giản trên kệ vừa nói: “Đại ca, phòng làm việc của đại ca không tồi.”
Lạc Kỳ cười cười: “Tạm được thôi.”
Đa Đa cũng lật xem ngọc giản trên kệ, nó chợt kêu lên chít chít.
Giang Thiếu Bạch cầm ngọc giản lên kích mở, hình ảnh mười mấy mỹ nữ lập tức xuất hiện trên vách tường.
Một đợt mỹ nữ lướt qua, lại thêm một đợt khác xuất hiện.
“Đại ca, đây là gì vậy?”
Lạc Kỳ chống cằm nói: “Là video bình chọn trước kia.”
“Tuyển tú sao?” Hắn nhìn anh nói tiếp: “Quá trời mỹ nữ, quả nhiên Hoàn phì Yến sấu gì cũng có.” Tùy tiện chọn một người ở đây đều là ảnh hậu ở Trái Đất đó nha. Giang Thiếu Bạch chợt có chút đồng tình với Ngao Dạ, nếu Diệp Đình Vân bị mỹ nữ vây quanh cả ngày như vậy thì hắn cũng sẽ lao tâm lao lực quá độ.
Dân gian Trung Quốc lưu truyền câu “Hoàn phì, Yến sấu”, ý chỉ Dương quý phi béo, Triệu Phi Yến gầy để chỉ sự đối nghịch về hình thể của đại mỹ nhân.
“Đại ca nhìn các mỹ nữ này, có suy nghĩ gì không?”
Lạc Kỳ cười cười: “Thế giới này có quá nhiều mỹ nữ, nhìn quen rồi nên chẳng còn cảm giác gì.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Đây là đại ca nhìn nhiều đến chán đó sao?
Hắn đảo mắt, chợt thấy Đa Đa đang lén cất ngọc giản vào nhẫn không gian của nó. Giang Thiếu Bạch trợn mắt, con chuột háo sắc này nhìn thấy mỹ nữ cũng mất hồn. Tuy người ta đẹp thật đó nhưng Đa Đa là một con chuột nhỏ, có thể làm được gì chứ?
“Đa Đa, ngươi làm gì vậy hả?”
Chuột ngố vội lách người né trách, Lạc Kỳ cười khẽ: “Được rồi, cứ để Đa Đa lấy đi, đã có bản sao chép rồi.”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không thể nuông chiều nó như vậy được, lỡ mất văn kiện quan trọng thì phải làm sao?”
“Không đâu. À mà đệ không ở cùng Đình Vân sao?”
“Dạo này Đình Vân bận lắm, không phải luyện đan thì là xem ngọc giản mà đại ca đưa cho.”
Anh khẽ gật đầu: “Vậy à. Đệ nên khuyên nhủ Đình Vân, không cần khổ cực như vậy, đồng thời có thể bỏ qua vài đề nghị luyện đan.”
Ngay từ đầu tu sĩ Yêu tộc tìm Diệp Đình Vân luyện đan đều thông qua Lạc Kỳ trước, nhưng anh xét duyệt khá nghiêm ngặt, vài yêu cầu bị từ chối, thế là bọn họ trực tiếp đến thẳng Diệp Đình Vân luôn.
Cậu không lay chuyển được yêu cầu của bọn họ bèn đồng ý vài người, kết quả có lần một sẽ có lần hai, càng ngày càng nhiều người đến nhờ vả.
Giang Thiếu Bạch nhún vai nói tiếp: “Yêu tộc ra giá rất ổn.” Bọn họ thỉnh cầu luyện đan, trả thù lao không tồi, Đình Vân cũng nhìn thù lao mới ra sức như vậy.
“Nguyên thạch là kiếm mãi không hết.”
Hắn xoa cằm nói: “Đại ca nói thì nhẹ bẫng, chính bản thân lại nhìn không ra. Để đệ nói thì đại ca nên giao quyền quản lý thương hội mà tập trung tu luyện, chuẩn bị tiến lên Bách Kiếp.”
“Tiến giai Bách Kiếp nào có dễ dàng như vậy.”
Hắn bất đắc dĩ nói: “Đại ca không tu luyện, đương nhiên sẽ không dễ…”
Lạc Kỳ xấu hổ cười nói: “Ta biết rồi. À đúng rồi, phòng thí nghiệm đã nghiên cứu ra mấy phát điện mới nhất, đệ có thể đến đó xem sao.”
“Hay quá, cầu còn không được.”
Mặc dù anh đã đưa cho hắn bản vẽ máy phát điện từ lâu, nhưng muốn nghiên cứu sâu về thứ này thì phải nhờ vào Long tộc. Dù sao Long Đế là lôi long, Long tộc đã tốn rất nhiều công sức lấy lòng Long Đế.
Trong phòng khách.
Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch: “Ngươi về rồi à?”
Hắn khẽ gật đầu: “Ta đi xem môi trường làm việc của đại ca. Đại ca ở Long tộc làm ăn không tệ.”
Diệp Đình Vân cười cười: “Đại ca thông minh tuyệt đỉnh, ngươi đừng quá lo lắng.”
Giang Thiếu Bạch hơi gật đầu: “Đúng là vậy, ta quan tâm quá sẽ bị loạn. À đúng, ngươi làm sao vậy, ta nghe nói ngươi mở mười mấy lò luyện đan một ngày, cứ tiếp tục như vậy, cơ thể sao chịu nổi chứ?”
Diệp Đình Vân cười cười: “Dạo này có mấy phương pháp luyện đan rất hay, ta quá chuyên tâm vào đó. Nhưng ngươi đừng lo lắng, ta đã hấp thu nhiều hồn ti như vậy, linh hồn lực tăng cao, lại có mật ong hoàng kim, dù tiêu hao nguyên khí cũng kịp thời bù lại.”
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu: “Dù là vậy đi nữa vẫn vừa vừa phải phải thôi, đừng quá sức.”
Cậu khẽ gật đầu: “Yên tâm đi, ta biết lượng sức mà.”
Giang Thiếu Bạch ở lại Long tộc một thời gian, lúc đầu hắn định xem hoàn cảnh tu luyện của Lạc Kỳ xong sẽ rời đi, nhưng điều kiện ở Long tộc không tồi, lại rất an toàn, Diệp Đình Vân rất được hoan nghênh, thế là hai người dứt khoát ở lại luôn.
Trong thời gian ở Long tộc, Diệp Đình Vân cơ bản toàn là luyện đan cho Yêu tộc, nhờ đó thu thập được không ít linh thảo, khiến chủng loại linh thảo trong Tiên Vân Chi Cư Tiên gia tăng lên rất nhiều.
Cuộc sống của Giang Thiếu Bạch ở Long tộc cũng yên ổn, công việc mỗi ngày chính là tu luyện.
Máy phát điện của Long tộc mang đến kinh hỉ không nhỏ cho hắn, cơ hồ mỗi này hắn đều sử dụng sấm sét.
Dựa vào tài nguyên tu luyện phong phú, thực lực của hắn vững bước tăng lên.
Giang Thiếu Bạch khá có hứng thú với công ty điện ảnh của Lạc Kỳ bèn đến công ty làm giám sát.
Công ty điện ảnh có kế hoạch đặc biệt, mấy năm nay đã phát hành vài bộ huyền ảo đặc sắc.
Đa Đa đưa mấy bộ phim máu chó mà nó sưu tầm trước kia cho bộ phận lên kế hoạch của thương hội Thiên Kỳ tham khảo, cung cấp khá nhiều gợi ý. Giang Thiếu Bạch chợt phát hiện đống phế liệu mà chuột ngố mang theo có chút tác dụng.
Giang Thiếu Bạch đi vào văn phòng của Lạc Kỳ, trông thấy một mỹ nữ mặc y phục đỏ cả người.
“Thiếu Bạch, đệ đến rồi à? Để ta giới thiệu với đệ, vị này là Phượng Vũ công chúa của Phượng tộc.” Lạc Kỳ giới thiệu.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Công chúa điện hạ.”
Mấy năm nay hắn sống ở Long tộc, nhờ đó dần dần thân với Ngao Dạ, theo lời y thì có rất nhiều người muốn đào góc tường của y, trong đó Phượng tộc là tích cực nhất.
“Nghe danh không bằng gặp mặt, quả nhiên Giang đạo hữu tuấn tú lịch sự, nhân trung long phượng.” Phượng Vũ không hề keo kiệt ca ngợi.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Công chúa quá khen.”
Phượng Vũ quay qua Lạc Kỳ nói: “Lạc Kỳ, ngươi định cử hành kết đạo đại điển với Ngao Dạ thật sao?”
“Ừm. Đến lúc đó mong Phượng Vũ công chúa đến tham gia đại điển.”
Cô lại nhìn sang Giang Thiếu Bạch, hiếu kỳ nói: “Giang đạo hữu, ngươi cũng đồng ý sao?” Theo cô ta được biết thì Giang Thiếu Bạch và Ngao Dạ không hợp nhau.
Hắn cười cười: “Đương nhiên đồng ý.”
Giang Thiếu Bạch thầm trợn mắt, hắn có đồng ý hay không thì đại ca và Ngao Dạ đã ngủ với nhau rồi, tổ chức kết đạo đại điển rõ ràng có lợi cho đại ca. Vả lại Long tộc phụ trách tổ chức, nhưng lễ vật sẽ thuộc về đại ca.
Một trong những thủ đoạn vơ vét của cải mà các đại tu sĩ ở thế giới này hay dùng chính là tổ chức kết đạo đại điển, có vài đại tu sĩ thiếu tiền bèn cưới một tiểu thiếp.
Nghe đồn có một tu sĩ Ngự Không, cứ cách vài năm lại cưới một tiểu thiếp, khiến các tu sĩ Bách Kiếp oán thán không thôi.
Phượng Vũ cười nói với Lạc Kỳ: “Vậy chúc mừng Lạc đạo hữu.”
Lạc Kỳ mỉm cười: “Đa tạ.”
Phượng Vũ liếc mắt: “Quanh đi quẩn lại vẫn là đến bước này. Biết vậy cần gì phải phiền phức như thế.”
Năm đó Ngao Dạ ngoài ý muốn ký khế ước với Lạc Kỳ, tên kia ấm ức không thôi, kết quả vừa quay đầu đi, Ngao Dạ lại khóc lóc van nài theo đuổi lại người ta.
Kết đạo đại điển của Lạc Kỳ và Ngao Dạ cực kì náo nhiệt, tất cả Yêu tộc đều hào hứng tham dự.
Đa số Yêu tộc dẫn tiểu bối theo, thế là Giang Thiếu Bạch thường trông thấy chim bay thành đàn, hổ báo chạy băng băng cùng đàn, có cả các chủng tộc khó gọi tên, nói chung đa dạng gì cũng có.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Phao Phao cũng đến đại hôn của Ngao Dạ và đại ca.”
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Con rùa đen kia rất ghê gớm.”
Lạc Phao Phao đã là Thánh Tử của Yêu tộc, bây giờ người ta không gọi là Lạc Phao Phao mà đổi tên là Huyền Cực, từ trên xuống dưới Quy tộc đều vô cùng coi trọng cậu ta. Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nếu Quy tộc biết năm xưa hắn suýt nữa chưng cách thủy Thánh Tử của bọn họ, chắc là bọn họ muốn giết hắn luôn.
Diệp Đình Vân nói tiếp: “Ta đã chuẩn bị một phần lễ vật giúp ngươi, đến lúc đó ngươi nhớ đưa cho Phao Phao.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ.” Lạc Kỳ có thể bình an sống sót, không thể bỏ qua công lao của Lạc Phao Phao, hắn phải cảm tạ đàng hoàng mới được.
Giang Thiếu Bạch đi vào phòng khách, trông thấy Ngao Dạ đang nói chuyện với một thiếu niên tầm hơn mười tuổi.
“Ngao Dạ, ngươi có biết suy nghĩ không vậy? Ngươi kết hôn sao không mời ta?”
“Nghe nói ngươi bế quan nên không mời.”
“Lạc Kỳ thành hôn là chuyện lớn, dù ta đang bế quan cũng phải xuất quan. Chuyện này ngươi còn phải cám ơn ta, nếu lúc trước ta không kéo Lạc Kỳ vào trong trận pháp của ngươi thì bây giờ ngươi vẫn còn cô đơn một mình.”
Ngao Dạ nhíu mày: “Quả nhiên năm đó ngươi cố ý.”
“Đương nhiên, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.”
Ngao Dạ phất tay áo, tựa hồ đang kiềm nén.
Lạc Phao Phao thấy dáng vẻ y như vậy bèn nói tiếp: “Lúc đó ta thấy ngươi bị người ta cho leo cây rất đáng thương nên mới đưa Lạc Kỳ cho ngươi. Điều kiện của Lạc Kỳ không thua kém ai.” Khi còn ở Trung Quốc, Lạc Kỳ được coi là đàn ông độc thân hoàng kim đó.
Ngao Dạ cau mày: “Rõ ràng sau này ngươi mới biết ta bị người khác cho leo cây.”
Lạc Phao Phao: “…”
Lúc này cậu ta thoáng nhìn về phía cửa, nhíu nhíu mày nói: “Giang đạo hữu cũng ở đây à?”
“Đã lâu không gặp.” Hắn cười khẽ đáp.
Hắn thầm liếc mắt, đã nhiều năm trôi qua mà Lạc Phao Phao không lớn hơn bao nhiêu.
“Chuyện của đại ca phải cám ơn ngươi.”
Giang Thiếu Bạch đưa một cái hộp cho Lạc Phao Phao, cậu ta nhận hộp ngọc mở ra nhìn, khóe miệng khẽ cong: “Tám viên đan dược địa cấp, không tồi, ra tay rộng rãi. Là Diệp thiếu luyện chế đúng không?”
Hắn gật đầu: “Phải.”
Lạc Phao Phao ước ao nói: “Ngươi ăn bám thoải mái quá nhỉ. Nếu ta có một đạo lữ lợi hại như vậy thì tốt rồi.”
Giang Thiếu Bạch chắp tay sau lưng: “Vậy ngươi cố mà tìm đi, không dễ tìm được một đạo lữ như vậy đâu.”
Ngao Dạ nghiêng đầu nhìn Giang Thiếu Bạch và Lạc Phao Phao, cảm thấy bầu không khí giữa hai người khá vi diệu, dường như cả hai không hợp nhau, quan hệ không tốt như Lạc Kỳ và Lạc Phao Phao.
Lạc Phao Phao nói chuyện với hai người một lúc rồi rời đi.
Ngao Dạ nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Hai ngươi có khúc mắc sao?”
Hắn cười cười: “Hắn được ta vớt lên, năm đó còn suýt bị ta chưng cách thủy.”
Ngao Dạ cười nhạo: “Thì ra là thế.”
“Sao ngươi không mời hắn?” Lạc Phao Phao có thể coi là “ông mai” cho Ngao Dạ và Lạc Kỳ, không mời hắn thì không phù hợp lắm.
Ngao Dạ buồn bực nói: “Không phải Quy tộc luôn để hắn bế quan sao?”
“Không chỉ vậy phải không?”
Y tức giận nói: “Quy tộc cũng muốn đào góc tường của ta.”
Ngao Dạ vừa giải trừ khế ước với Lạc Kỳ là Quy tộc tìm tới cửa, hỏi y rốt cuộc nghĩ thế nào, nếu y vô tình thì bọn họ hy vọng đưa Lạc Kỳ về Quy tộc bồi dưỡng, sau đó gả cho Huyền Cực, còn nói Huyền Cực và Lạc Kỳ vốn quen biết từ trước, coi như có duyên phận.
Giang Thiếu Bạch cau mày: “Quy tộc muốn tác hợp đại ca và Phao Phao?”
Phao Phao mới bao lớn, không biết bao lâu nữa mới thành niên. Nếu Quy tộc muốn tác hợp cho đại ca và Lạc Phao Phao, vậy là coi đại ca hắn là con dâu nuôi từ bé sao?
“Phao Phao mới cao có chút xíu!”
Tựa hồ rốt cuộc đã tìm được tiếng nói chung với Giang Thiếu Bạch, Ngao Dạ lập tức nói: “Đúng vậy, hắn mới cao bao nhiêu đâu, không chừng sẽ không cao được nữa, cả đời là một tên lùn.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Đại hôn của Ngao Dạ và Giang Thiếu Bạch do đích thân Long Đế chủ trì, các nhân vật máu mặt của Yêu tộc đều có mặt tham gia tiệc cưới.
Đây là lần đầu tiên Giang Thiếu Bạch nhìn thấy Long Đế thanh danh hiển hách của Long tộc trong yến hội. Mặc dù ông đã hơn vạn tuổi nhưng thoạt nhìn rất trẻ.
Long tộc vô cùng coi trọng tiệc cưới này, chuẩn bị rất nhiều đồ tốt làm sính lễ. Giang Thiếu Bạch cũng không keo kiệt, hắn lấy sữa ong hoàng cất giữ đã lâu làm của hồi môn.
Rất đông tu sĩ đến tham gia tiệc cưới, các minh tinh dưới trướng của Lạc Kỳ cũng có mặt đủ cả.
Mặc dù Giang Thiếu Bạch đã thấy hình ảnh các nữ minh tinh này, nhưng khi nhìn người thật vẫn có chút khác biệt.
Các mỹ nữ như đang tham gia thi đấu, ai cũng ăn mặc trang điểm vô cùng lộng lẫy.
Thoạt nhìn người nào cũng rất xinh đẹp, nhưng khi nhìn kỹ lại cảm thấy còn kém một chút. Giang Thiếu Bạch chợt hiểu ra đại ca nói nhìn nhiều rồi sẽ không còn cảm giác là có ý gì.
Diệp Đình Vân quay qua nhìn hắn: “Nhìn cái gì đấy? Đẹp không?”
“Không đẹp.”
Lạc Phao Phao nhìn hắn nói: “Nhìn mỹ nữ đến hoa mắt chứ gì. Diệp thiếu, hắn muốn ngoại tình đó.”
Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn Lạc Phao Phao, thật là nghiệp chướng, sao hắn phải ngồi chung với con rùa đen chết tiệt này chứ, bực mình muốn chết!
Đa Đa và Lạc Phao Phao thì ngược lại, cả hai ríu rít trò chuyện, tựa hồ nói chuyện rất vui.
Ngao Dạ đại hôn, Nguyệt tộc cũng nằm trong danh sách khách mời. Mặc dù Vân Vọng Thư hơi xấu hổ nhưng vẫn đến tham dự kết đạo đại điển.
Vân Thường chống cằm nói: “Long tộc rất coi trọng yến tiệc này. Nghe nói Long Đế còn lấy cả chân long tủy ra.”
“Chân long tủy?”
Long tủy của Long tộc phần lớn là Long tộc từ thượng cổ lưu lại, dùng một phần là mất một phần. Ngay cả hoàng tử Long tộc cũng hiếm khi được thấy long tủy, bây giờ lại lấy ra làm sính lễ cho Lạc Kỳ?
Vân Thường gật đầu nói: “Đúng vậy. Nghe nói Long tộc còn giữ ba phần long tủy, mấy năm trước đã dùng một phần, không ngờ lần này Long Đế cam lòng mang ra. Đương nhiên danh sách của hồi môn của Giang Thiếu Bạch cũng vô cùng khủng bố, sáu mươi viên đan dược địa cấp, mười thùng sữa ong chúa, một bình sữa ong hoàng, cũng là bỏ hết vốn liếng rồi.”
Giang Thiếu Bạch chuẩn bị của hồi môn hào phóng như vậy, nếu Long tộc không có thành ý thì không biết phải ăn nói sao.
Vân Vọng Thư nhìn tiệc cưới nói: “Tiệc cưới hôm nay thật náo nhiệt.”
Vân Thường cười cười: “Ừ.”
Năm xưa khi Lạc Kỳ vừa đến Long tộc đã gây ra chấn động rất lớn, mặc dù khi đó có khế ước đồng tâm nhưng không ai ngờ hai người sẽ có ngày hôm nay.
Hết chương