Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi: “Cửu U Phệ Hồn Thú? Sao đại ca biết được vậy?”
“Đọc trong sách, trong Tàng Thư Các của Long tộc có rất nhiều loại sách phong phú.”
Nhân tộc cực kỳ coi trọng truyền thừa, quản lý Tàng Thư Các rất nghiêm ngặt, muốn tiến vào Tàng Thư Các phải có điểm cống hiến, còn có thu phí đúng hạn. Long tộc thì khác, bọn họ được truyền thừa huyết mạch cao quý, thế nên không coi trọng các loại sách.
Long tộc có Tàng Thư Các, bên trong là các loại ngọc giản mà tu sĩ Long tộc không dùng đến, tốt xấu lẫn lộn chất thành đống, giống như vựa ve chai vậy. Những ngọc giản này là chiến lợi phẩm các tu sĩ Long tộc đạt được trong lúc đi rèn luyện.
Lạc Kỳ vào Tàng Thư Các, còn giúp xử lý một mớ, đổi được chút tài nguyên.
Sau khi trở thành tu sĩ, trí nhớ của anh tăng lên rất nhiều, cơ bản nhìn qua là có thể ghi nhớ nội dung.
“Cửu U Phệ Hồn Thú là yêu thú gì nhỉ?”
Lạc Kỳ cau mày nói: “Nghe đồn nó có thể thôn phệ thần hồn, nó còn có thể phân nhỏ, lúc gặp nguy hiểm sẽ phân thân thành mấy chục khối, thậm chí mấy ngàn khối để bỏ chạy, giống như gián đập không chết, cực kì khó chơi.”
“Nói như vậy, nguyên nhân tiến vào Ly Hồn Khư sẽ biến thành kẻ ngốc là do bị nuốt mất thần hồn?”
Lạc Kỳ lắc đầu: “Vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn.”
Anh chỉ tùy tiện đọc sơ ngọc giản đó, nếu sớm biết vậy thì anh đã đọc kỹ một chút, thu thập thêm tài liệu liên quan.
Giang Thiếu Bạch chợt nghĩ đến gì đó, hắn lấy bình Thôn Thiên ra.
Bình Thôn Thiên vừa được lấy ra, giống như nghe được triệu hoán gì đó, nó lập tức bay về hướng đông.
Giang Thiếu Bạch vội vàng đuổi theo, bình gốm bay đến bên ngoài một sơn động thì dừng lại.
“Thứ quỷ gì vậy?!” Ngao Dạ trông thấy một cục thịt nhúc nhích trong sơn động, y kinh ngạc đến đờ người.
Lạc Kỳ cau mày: “Có thể là một phân thân của Cửu U Phệ Hồn Thú.”
Cục thịt đang liên tục phình to ra, còn tỏa ra sương mù màu đen, thoạt nhìn rất buồn nôn. Càng đến gần sơn động, Lạc Kỳ càng cảm thấy thần hồn dao động.
Bình Thôn Thiên bay lên trên cục thịt rồi hút cục thịt vào trong bình, phù văn bắt đầu khởi động, cục thịt nhanh chóng bị luyện hóa, trong bình có thêm mấy hồn ti tinh khiết.
Cục thịt vừa bị luyện hóa, Lạc Kỳ thở phào một hơi.
Ngao Dạ nhìn cái bình, kỳ quái nói: “Không ngờ cái bình sứt mẻ này còn có tác dụng như vậy.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
“Xem ra nguyên nhân khiến người vào Ly Hồn Khư sẽ bị ly hồn chính là cục thịt này.” Lạc Kỳ nói tiếp.
Diệp Đình Vân lắc đầu: “Một cục thịt không thể có uy lực mạnh như vậy này, chắc chắn ở đây không chỉ có một cục.”
Giang Thiếu Bạch mở nắp bình Thôn Thiên, dẫn một tia hồn ti ra nói: “Luyện hóa thứ này xong sẽ rất có lợi đó.”
Ngao Dạ nhìn hắn nói: “Nhân tộc các ngươi thật lạ, cái gì cũng thích lấy ra nghiên cứu.”
Hắn cười cười: “Không còn cách nào khác, thể chất bẩm sinh không tốt, đành phải bổ sung tư chất. Long tộc các ngươi có thể chất bẩm sinh quá tốt, không biết tiến thủ, thế nên mới bị ép phải an phận trong góc.”
Ngao Dạ khó chịu: “Ngươi nói cái gì đó? Ai bị ép phải an phận trong góc?”
Y bực bội lườm trắng mắt, trong lòng khó chịu không thôi. Tư chất bẩm sinh của Long tộc quá tốt, thế nên ấu long thường bị giữ trong lãnh thổ của Long tộc đến khi trưởng thành. Cũng có không ít thành viên Long tộc lưu lạc bên ngoài bị người ta giết chết.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Chỉ đùa một chút. Lãnh thổ của Long tộc rộng lớn, của cải dồi dào, tài nguyên phong phú, khiến người ta ước ao.”
Ngao Dạ: “…”
Hắn nói tiếp: “Ngươi có thể cảm nhận được vị trí của sông thời gian không?”
Y khẽ gật đầu: “Có chút cảm giác, nhưng mà…”
Y chỉ về phía bắc, Giang Thiếu Bạch cau mày: “Là hướng đó sao? Có vẻ như ở đó có khí tức của rất nhiều thần hồn hỗn loạn.”
Hắn thoáng nhìn Lạc Kỳ: “Đại ca…”
“Yên tâm đi, ta không sao, cố hồn đan có hiệu quả rất tốt.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Đã vậy thì chúng ta đi thôi.”
Mọi người bắt đầu xuất phát, một lát sau, Ngao Dạ thoáng nhìn ra sau lưng: “Hình như có người đi theo.”
Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Cứ để bọn chúng đi theo.” Nơi này là cấm khu, dù những người này tới sớm hơn cũng chẳng làm được gì.
Bình Thôn Thiên lại bay về một hướng, Giang Thiếu Bạch phát hiện thêm một cục thịt.
Cục thịt lúc trước chỉ là một cục thịt bình thường, còn cục thịt này thì lại mọc thêm con mắt.
Bình Thôn Thiên bay đến hút lấy cục thịt.
Giang Thiếu Bạch nhìn Lạc Kỳ: “Đại ca nhìn xem, đây có phải là phân thân của Cửu U Phệ Hồn Thú không?”
Lạc Kỳ khẽ gật đầu: “Rất có khả năng. Nghe nói Cửu U Phệ Hồn Thú có thể phân nhỏ, cũng có thể dung hợp. Cục thịt này dường như đã dung hợp. Cửu U Phệ Hồn Thú hoàn chỉnh có kích thước khổng lồ, còn có thể biến hóa khôn lường trở nên to lớn. Nếu gặp phải Cửu U Phệ Hồn Thú trưởng thành thì không khác gì gặp Tử thần.”
Ngao Dạ lắc đầu: “Tử thần? Nói khoa trương quá rồi.”
“Đi thôi.”
Mọi người lại tiếp tục đi về phía sông thời gian. Càng đi gần đến mục tiêu thì cảm giác thần hồn bị áp chế càng rõ ràng.
“Đến rồi!”
Thình lình có mười mấy cục thịt bay về phía bốn người, Giang Thiếu Bạch chợt có cảm giác linh hồn ly thể khó khống chế được. Hắn vội kích hoạt phù văn ẩn trên bình Thôn Thiên, bình gốm lóe lên ánh sáng chói mắt, mấy cục thịt đang chen chúc bay tới lập tức bị thu vào trong bình, chỉ trong chốc lát đã bị luyện hóa thành hồn ti.
Sau khi bình Thôn Thiên lộ rõ uy phong, mấy cục thịt còn lại như cảm nhận được nguy hiểm, chúng lập tức bỏ trốn, nhưng bị bình Thôn Thiên nuốt trọn từng cục.
“Hình như có người chết, ở hướng kia.” Giang Thiếu Bạch chỉ về một hướng.
Ngao Dạ khó hiểu: “Sao ngươi biết? Không thể phóng linh hồn lực ở đây mà?”
Giang Thiếu Bạch liếc mắt: “Ta cảm nhận được.” Mặc dù không thể dùng linh hồn lực, nhưng hắn có thể hấp thu tử khí. Lúc nãy có luồng tử khí bay đến, là của tu sĩ Bách Kiếp.
Lạc Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta đến đó xem sao.”
Ngao Dạ: “Người chết có gì hay đâu mà nhìn?”
“Nếu biết người kia chết như thế nào thì khi gặp nguy hiểm tương tự, chúng ta sẽ cẩn thận hơn.”
“Nói có lý.”
Bốn người đi về hướng có tử khí, Giang Thiếu Bạch trông thấy mười mấy cục thịt đang bu lại một thi thể, năng lượng từ thi thể chậm rãi bị hấp thu.
“Người chết là một tu sĩ Bách Kiếp.” Lạc Kỳ nói.
Ngao Dạ cau mày: “Không ngờ tu sĩ Bách Kiếp lại chết dễ dàng như vậy.”
Giang Thiếu Bạch híp mắt: “Có lẽ tu sĩ này quá chủ quan mà thả linh hồn lực ra.”
Một khi linh hồn lực bị những cục thịt kia thấy được thì chúng sẽ điên cuồng hút lấy. Linh hồn lực xảy ra vấn đề, thể xác rất dễ thứ khác thừa cơ cướp lấy, mà một khi linh hồn lực không còn thì dù thể xác có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa cũng chỉ là một cái xác không.
Ngao Dạ cau mày: “Mấy cục thịt này chẳng những hấp thu linh hồn lực, còn hấp thu năng lượng huyết nhục?”
Giang Thiếu Bạch hít một hơi: “Có lẽ vậy.”
Mấy cục thịt đang hấp thu năng lượng từ thi thể như cảm ứng được gì đó, bọn chúng quay qua nhìn Giang Thiếu Bạch, hắn lập tức có cảm giác bị hàng trăm ánh mắt nhìn chằm chằm.
Lạc Kỳ khẽ rên một tiếng, lùi ra sau mấy bước.
Nhận ra anh có dấu hiệu thần hồn ly thể, Giang Thiếu Bạch lập tức lấy bình Thôn Thiên ra, thu mười mấy cục thịt vào bình luyện hóa.
Xong xuôi, Ngao Dạ tiến lên kiểm tra thi thể: “Linh hồn lực của hắn hoàn toàn tiêu tán, chắc là bị ăn hết rồi.”
“Nơi này có mấy dấu chân, trên đùi người này còn bị thương, không chừng bị người khác hãm hại, bị bỏ lại để cản đường mấy cục thịt.” Lạc Kỳ nhận xét.
Ngao Dạ trợn mắt: “Người này thật xui xẻo, mấy tên kia thì không có nghĩa khí gì cả.”
Anh cau mày nói tiếp: “Mấy cục thịt đó rất lợi hại, có thể giết được cả tu sĩ Bách Kiếp.”
“Mấy cục thịt chúng ta từng gặp chỉ là cục thịt bình thường, nhưng trong số mấy cục lúc này, có cái đã mọc ra tứ chi.”
Diệp Đình Vân khẽ vung tay, một chiếc nhẫn không gian rơi xuống tay cậu.
“Nhẫn không gian! Xem ra bọn chúng không thể tiêu hóa nhẫn không gian.”
Giang Thiếu Bạch cười tươi: “Không ngờ đi chuyến này lại thu hoạch được một chiếc nhẫn không gian.”
Hắn thả linh hồn lực vào nhẫn không gian kiểm tra, phát hiện đồ vật bên trong rất tầm thường.
“Không có thứ gì tốt, thảo nào bọn chúng có ý đồ với ta, nghèo đến phát điên rồi.”
Lạc Kỳ bất đắc dĩ: “Đệ không nên có tầm mắt quá cao.” Con rối hoàng kim, bình Thôn Thiên, Tiên Vân Chi Cư, dù sao không phải là cải trắng mà đâu đâu cũng có.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Thôi kệ chuyện này đi, chúng ta nên đi tìm sông thời gian. Nơi này rất quỷ dị, tìm sớm còn về sớm.”
Ngao Dạ tán thành: “Đúng vậy, tranh thủ thời gian làm xong việc rồi rút lui.”
Y xoa xoa cánh tay, luôn cảm thấy nơi này âm u, khiến người nổi cả da gà.
Bốn người Giang Thiếu Bạch đi đường thuận lợi, còn các tu sĩ khác thì không may mắn như vậy.
“Rốt cuộc đây là nơi khỉ gió gì vậy?”
Bọn chúng vốn đợi ở vết nứt không gian, còn đặt bẫy chờ nhóm Giang Thiếu Bạch tự chui vào, kết quả Ngao Dạ ôm mọi người dùng dịch chuyển không gian thoát được. Bọn chúng đành lần theo dao động không gian mà tìm kiếm nhóm Giang Thiếu Bạch.
Có điều, khi chúng lần theo đến nơi thì phát hiện không thích hợp, nơi này rất quỷ dị, một khi phóng linh hồn lực ra là sẽ bị mất hồn, không thể thả linh hồn lực, không phát hiện được nguy hiểm từ trước thì rất phiền phức.
“Có lẽ đây là Ly Hồn Khư, bí cảnh chết tiệt kia chắc chắn liên thông với Ly Hồn Khư.”
“Không được vào Ly Hồn Khư, một khi tiến vào sẽ chết.”
“Các ngươi thật không có tiền đồ. Mặc dù Ly Hồn Khư là cấm khu, ai vào cũng chết, nhưng đó là vì trong Ly Hồn Khư không có thứ gì tốt, chỉ có tu sĩ cấp thấp mới vào, thực lực không đủ nên bỏ mạng.”
“Không thể nói như thế, Thiên Phi Chân Nhân vừa chết đó thôi.”
“Do hắn quá sơ suất, vội vã tìm đám Giang Thiếu Bạch nên mới phóng linh hồn lực đi thăm dò bốn phía, không ngờ khiến đám quái vật kia chú ý.”
“Rốt cuộc mấy cục thịt đó là thứ gì?”
“Chắc là ly hồn thú của Ly Hồn Khư.”
“Thứ này rất quỷ dị, nếu chạy ra ngoài sợ là sẽ gây ra đại họa.”
“Trong Ly Hồn Khư có cấm chế đặc biệt, dùng để phòng ngừa đám quái vật đó đi ra ngoài.”
“Được rồi, ly hồn thú có đi ra ngoài được hay không chẳng liên quan gì đến chúng ta, tranh thủ thời gian tìm kiếm Giang Thiếu Bạch quan trọng hơn.”
“Nhưng có tìm được hắn cũng chưa chắc làm được gì.”
Giang Thiếu Bạch bị Vạn Ma Tông bao vây, thế mà hắn giết chết sáu tu sĩ Bách Kiếp luôn, cạm bẫy của bọn họ cũng không hề có tác dụng, muốn giết Giang Thiếu Bạch không dễ dàng.
“Tới lúc này rồi mà ngươi còn nói câu đó sao?”
Có bình Thôn Thiên, Giang Thiếu Bạch dễ dàng thu những cục thịt gặp được dọc đường vào bình, luyện hóa thành hồn ti.
Lạc Kỳ hấp thu hồn ti, linh hồn lực tiến bộ cực nhanh, tình trạng nhức đầu được cải thiện.
Giang Thiếu Bạch vốn thấy mấy cục thịt này rất buồn nôn, nhưng vì có được hồn ti nên ấn tượng của hắn đối với cục thịt tốt hơn nhiều.
Ngao Dạ tìm kiếm rất lâu, cuối cùng tìm được sông thời gian.
Giang Thiếu Bạch nhìn con sông trước mặt, ngạc nhiên nói: “Là chỗ này sao?”
Ngao Dạ gật đầu: “Đúng vậy.”
Y vừa định đi xuống sông thì bị hắn ngăn cản.
Ngao Dạ khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
“Ta có thể thả con rối xuống tìm đá thời gian, vậy là không cần tốn tuổi thọ của ngươi.”
Y cau mày: “Không cần phiền phức như vậy.”
Lạc Kỳ giữ chặt Ngao Dạ lại: “Để Thiếu Bạch thử trước đi.”
Khó mà nói trước sông thời gian có nguy hiểm gì không, lỡ xảy ra chuyện gì thì đã quá muộn.
Ngao Dạ lắc đầu: “Điều khiển con rối cần phải thả linh hồn lực, mà thả linh hồn ở đây sẽ nguy hiểm.”
Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi nói có lý, vậy thì thế này, chúng ta đi xung quanh đây, luyện hóa hết mấy cục thịt, một khi không còn bọn chúng là có thể thả linh hồn lực ra được rồi.”
Ngao Dạ cau mày: “Luyện hóa tất cả cục thịt, có cần thiết không?”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Dù sao chúng ta cũng rảnh rỗi, mà luyện hóa chúng còn thu hoạch được thứ tốt.”
Diệp Đình Vân là luyện đan sư, đối với cậu thì linh hồn lực vô cùng quan trọng, nếu cậu hấp thu hồn ti từ những cục thịt này thì linh hồn lực sẽ tăng vọt. Chỉ cần thực lực tăng lên, thuật luyện đan cũng sẽ tăng theo không ít.
Hắn thầm nhớ lại, gần đây dường như thuật luyện đan của cậu lâm vào bình cảnh, Cửu U Phệ Hồn Thú tới rất đúng lúc.
Lạc Kỳ khẽ gật đầu: “Ta thấy đề nghị của Thiếu Bạch không tồi. Nếu gặp được nhẫn không gian mà chúng không tiêu hóa được thì chúng ta còn có thu hoạch bất ngờ khác.”
Ngao Dạ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu mọi người đã nghĩ vậy thì cứ làm thôi. Mấy cục thịt đó quá quỷ dị, nếu không hoàn toàn xử lý chúng, ta cũng hơi bận tâm khi xuống sông thời gian.”
Thế là bốn người đi xung quanh tìm kiếm cục thịt, dường như chúng cảm nhận được nguy hiểm nên trốn biệt tăm biệt tích.
Hết chương