Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch hờn dỗi nửa ngày trong phòng, cuối cùng quyết định đi ra ngoài dạo chơi.
“Đây là Vạn Vật Lâu, nghe nói rất nhiều tu sĩ Bách Kiếp mở quầy hàng ở trong này.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch hào hứng: “Tu sĩ Bách Kiếp mà bày quầy bán hàng, hiếm có nha.”
Cậu gật đầu: “Ừ.”
Phần lớn tu sĩ Bách Kiếp là chúa tể một phương, chuyện mất mặt như bày quầy bán hàng bình thường rất hiếm khi xảy ra. Vạn Vật Lâu thì lại có đẳng cấp khá cao, tu sĩ Bách Kiếp bán hàng ở đây không tính là mất mặt.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi đến trước Vạn Vật Lâu thì gặp hai tu sĩ Bách Kiếp thủ vệ, hai người đưa thẻ thân phận ra mới được cho vào.
Tu sĩ Bách Kiếp mà lại làm gác cửa ở đây, Giang Thiếu Bạch không khỏi nhìn Vạn Vật Lâu với cặp mắt khác.
Bên trong Vạn Vật Lâu không có nhiều tu sĩ bày hàng, vả lại so với phố phường bình thường thì nơi này yên tĩnh hơn một chút, căn bản không giống những phố phường kia.
Giang Thiếu Bạch bước qua từng quầy hàng, mỗi quầy không bán nhiều đồ nhưng chất lượng mỗi món không tầm thường.
Có khá nhiều linh thảo quý giá được bày bán, Diệp Đình Vân dùng đan dược đổi được khá nhiều linh thảo.
“Cái bình sát tương này bán thế nào?” Giang Thiếu Bạch lên tiếng hỏi tu sĩ bán sát tương.
“Không ngờ Giang đạo hữu cũng có hứng thú với sát tương mà Ma tu chúng ta sử dụng. Ngươi muốn mua thì năm viên địa linh đan.” Tu sĩ Bách Kiếp của Vạn Ma Tông cười nói.
“Năm viên địa linh đan, đắt vậy.”
Vì có Tiên Vân Chi Cư, cộng thêm việc Diệp Đình Vân là đan sư địa cấp, hắn thường dùng linh đan như đường đậu, nhưng điều này không có nghĩa là địa linh đan không quý giá.
“Không đắt đâu. Đây là vật chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”
Giang Thiếu Bạch suy nghĩ rồi nói: “Cũng đúng.”
Hắn sảng khoái trả năm viên địa linh đan mua bình sát tương.
Nhìn nét mặt đối phương, Giang Thiếu Bạch chợt cảm thấy y đang coi hắn là kẻ tiêu tiền như rác đợi bị làm thịt.
“Có thể hỏi một chút thứ này từ đâu đến không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Tu sĩ Vạn Ma Tông nhìn hắn, đại khái vì vừa bán được giá cao, tâm trạng không tồi, y lười biếng đáp: “Nói cho ngươi biết cũng được thôi, ta lấy được nó từ một tu sĩ dị tộc trong Thiên Môn.”
“Thì ra là vậy.”
Lúc Thiên Môn vừa xuất hiện, hắn còn có thể đi thăm dò một phen, hiện giờ càng lúc càng nhiều tu sĩ ngã xuống trong Thiên Môn, nơi đó đã thành cấm địa. Trước kia có thể vào đó tìm chút tài nguyên, hiện tại mà vào sẽ bị hãm sâu, cửu tử nhất sinh, đại khái vì vậy nên tu sĩ Ma đạo mới sảng khoái nói ra nguồn gốc bình gốm.
Giang Thiếu Bạch thu cái bình vào nhẫn không gian, nghe một tu sĩ Bách Kiếp nhỏ giọng thì thầm “Có một đạo lữ là đan sư địa cấp thật tốt, ngay cả đan dược địa cấp cũng dùng tùy tiện như vậy”.
Giang Thiếu Bạch liếc mắt, có bản lĩnh thì cũng tìm một đạo lữ như vậy đi, coi có tìm được không? Mơ mộng hão huyền.
Kẻ vung tiền như rác thì luôn được chào đón, sau khi mua bình sát tương xong, Giang Thiếu Bạch được mấy tu sĩ xung quanh nhiệt tình mời chào, hắn mua thêm vài món rồi thôi.
Hắn nhận ra ở đây có không ít thứ tốt, quả nhiên chỉ tu sĩ Bách Kiếp mới có tài nguyên thích hợp cho tu sĩ Bách Kiếp tu luyện.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ra khỏi Vạn Vật Lâu, trùng hợp gặp Ngao Dạ và Lạc Kỳ ở cổng, Cửu hoàng tử đang tranh chấp gì đó với thủ vệ Bách Kiếp.
“Đại ca.” Giang Thiếu Bạch vừa nhìn thấy Lạc Kỳ, lập tức cao hứng gọi.
Lạc Kỳ cũng mừng rỡ: “Thiếu Bạch, đệ cũng ở đây hả?”
Còn Ngao Dạ thì đề phòng nhìn Giang Thiếu Bạch.
Hắn liếc mắt nói: “Cửu hoàng tử, có một mình ngươi à, hai vị ca ca của ngươi đâu?”
Ngao Dạ vô cùng đề phòng nhìn hắn: “Chỉ một mình ta, bọn họ đi chỗ khác chơi rồi.”
Giang Thiếu Bạch khoanh tay: “Thì ra người bị hai ca ca bỏ rơi.”
Y bực bội tiếp lời: “Chỉ một mình ta cũng đủ…”
Giang Thiếu Bạch chợt cắt ngang: “Đại ca, chúng ta đã lâu không gặp, cùng đi tửu lâu ăn một bữa cơm đi.” Hắn đề nghị.
Lạc Kỳ gật đầu: “Được thôi.”
Ngao Dạ cau mày: “Không phải ngươi muốn vào đây tham quan sao? Chúng ta còn chưa vào.”
“Nhưng họ không cho vào mà?”
Y buồn bực nói: “Ta xử lý hai thủ vệ kia rồi chúng ta đi vào.”
Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Lâm Lang Thành có luật lệ của Lâm Lang Thành, chúng ta đang ở trong địa bàn của người ta, nên giữ đúng luật thì hơn.”
Tuy ngoài miệng anh nói vậy nhưng trong lòng cũng hơi oán thầm Lâm Lang Thành có quá nhiều luật lệ. Vạn Vật Lâu chỉ có phép tu sĩ Bách Kiếp tiến vào, điều kiện hơi hà khắc. Có điều nghe nói các quầy hàng bên trong toàn là của tu sĩ Bách Kiếp, đại khái họ không thích tu sĩ Toàn Đan vào đó khoa tay múa chân trước mặt họ.
Ngao Dạ nói tiếp: “Lâm Lang Thành có một tu sĩ Ngự Không tọa trấn đúng không? Phụ thân cũng là Ngự Không.” Nếu biết sẽ gặp Giang Thiếu Bạch ở đây thì y đã rút lui sớm một chút.
Lạc Kỳ: “…”
Giang Thiếu Bạch thì nghĩ có người chống lưng thật tốt.
Lạc Kỳ quay qua nhìn y: “Được rồi, chúng ta nên đi ăn cơm thôi.”
“Ừm.”
Ngao Dạ hơi ấm ức nghĩ ba phiếu so với một phiếu, dường như y không có quyền phát ngôn gì cả. Y chợt nhớ lại khi còn ở trong Ân Khư, Lạc Kỳ toàn chơi với đệ đệ và em dâu suốt ngày, ba người cười cười nói nói mà bỏ lơ y.
Lạc Kỳ thấy Ngao Dạ kỳ lạ bèn hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Y cắn răng: “Không có gì.”
Diệp Đình Vân: “Vậy chúng ta đi thôi, lúc nãy đệ có thấy một cửa tiệm, thức ăn ở đó có vẻ không tồi.”
Lạc Kỳ gật đầu: “Vậy đi thôi.”
“Đại ca, mấy năm nay ca sống ở Long tộc thế nào?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Anh cười cười: “Rất tốt.”
Sau khi quay lại Long tộc, Lạc Kỳ tiếp tục quản lý thương hội Thiên Kỳ, không khác gì trước kia. Anh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, so với các tu sĩ khác, vì tìm chút tài nguyên mà phải liều sống liều chết thì có thể nói con đường của anh rất thuận lợi.
“Còn đệ? Bây giờ đệ đã là trưởng lão rồi.”
Giang Thiếu Bạch cười khẽ: “Đệ chỉ treo cái danh trưởng lão thôi, không cần phải quản lý gì cả, vẫn nhàn lắm. Đại ca, nếu cảm thấy ở Long tộc mệt mỏi thì có thể đến chỗ của đệ.”
“Ta không sao mà.”
Ngao Dạ lên tiếng: “Chuyện ở thương hội có ta hỗ trợ.”
Hắn liếc nhìn y: “Cửu hoàng tử có hỗ trợ? Hỗ trợ thêm phiền hả?”
Y khó chịu nói: “Không phải.”
Giang Thiếu Bạch cười lạnh, Ngao Dạ bất mãn nghiến răng.
Lạc Kỳ giải vây: “Ngao Dạ thật sự có hỗ trợ ta.”
Lúc mới bắt đầu, y muốn giúp tính toán sổ sách, nhưng rõ ràng y không giúp đỡ được gì phương diện này. Có điều với thực lực của Ngao Dạ, chỉ cần ngồi không trấn thủ là được rồi. Muốn kinh doanh ở đại lục đó, không có thực lực là không được.
Cơm nước xong, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân quay về tháp lâu.
Diệp Đình Vân lên tiếng: “Biểu hiện của ngươi rất tốt, không đánh nhau với Ngao Dạ.”
Giang Thiếu Bạch nghe thế lắc đầu, không đánh nhau với Ngao Dạ được coi là biểu hiện tốt đó hả trời?
“Đánh lộn ở Lâm Lang Thành sẽ bị ghi vào sổ đen.” Đương nhiên hắn không quan tâm việc bị ghi vào sổ đen đâu, chỉ là hắn nghĩ không cần thiết phải gây hấn với Ngao Dạ.
“Hôm nay ngươi mua cái bình kia, nó có vấn đề gì phải không?”
“Ngươi phát hiện ra rồi?”
Diệp Đình Vân cười cười: “Nếu không phải bình gốm còn giá trị gì khác thì ngươi sẽ trả giá một chút.”
“Chất lượng sát tương trong bình không tồi, nhưng chút đồ như vậy không đáng giá năm viên địa linh đan. Có điều hình như dưới đáy bình có trận pháp phong ấn tử khí dày đặc, có lẽ là tử khí của tu sĩ Ngự Không.”
Diệp Đình Vân xoa cằm: “Không thể nào, nếu đúng là tử khí của tu sĩ Ngự Không thì cái bình này không đơn giản, ma tu Bách Kiếp kia sẽ không bán tháo như vậy.”
“Đây là đồ của dị tộc, mặc dù Nhân tộc và dị tộc có nhiều thứ thông dụng, nhưng cũng có nhiều thứ chỉ có tác dụng với vài chủng tộc đặc biệt. Tu sĩ kia không có thôn phệ võ hồn, đại khái không phát hiện ra tử khí trong bình.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ, nếu hắn không cảm ứng được tử khí trong bình tràn ra thì hắn cũng sẽ không phát hiện cái bình còn có huyền cơ khác.
“Thoạt nhìn cái bình rất bình thường không có gì khác lạ, không nhìn ra có gì đặc biệt.” Cậu lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch cầm cái bình lên: “Đồ vật đã nằm trong tay, cứ từ từ nghiên cứu.”
Kế đó hắn luyện hóa sát tương trong bình, đây là thứ tốt hiếm có, vô cùng phù hợp với thôn phệ võ hồn. Luyện hóa xong một bình sát tương, tu vi trung kỳ Bách Kiếp của hắn hoàn toàn vững chắc.
Mà vì sát tương trong bình không còn nên hắn càng cảm nhận được rõ ràng tử khí bị phong ấn bên trong. Thậm chí hắn hoài nghi trong bình có sát tương là để che giấu đồ vật bị phong ấn trong đó.
Biệt viện Long tộc.
“Cửu đệ, hôm nay đệ ra ngoài, trùng hợp gặp em vợ hả?” Ngao Thiên hỏi.
Ngao Dạ gật đầu, phàn nàn nói: “Đúng vậy. Mỗi lần Lạc Kỳ gặp đệ đệ là vui đến quên cả trời đất, không thèm để đến đệ luôn.”
Ngao Thiên chớp chớp mắt: “Lão Cửu, đệ vậy là không được rồi. Sao lại không có sức hấp dẫn bằng đệ đệ người ta?”
Ngao Dạ: “…”
Ngao Thiên xoa cằm nói: “Nói đi nói lại, đệ đệ và em dâu của Lạc Kỳ đều rất giàu có.” Diệp Đình Vân là đan sư địa cấp, còn Giang Thiếu Bạch thì có Tiên Vân Chi Cư trong tay.
“Hai người kia có tiền, Long tộc chúng ta cũng không nghèo.”
Đại hoàng tử gật đầu nói: “Long tộc chúng ta không nghèo, nhưng mà đệ nghèo.”
Ngao Dạ: “…” Kỳ thật y không nghèo, tài sản của y nhiều gấp mấy lần tu sĩ sơ kỳ Bách Kiếp bình thường, có điều Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lại là hai tu sĩ đa bảo.
Long tộc có tuổi thọ dài đằng đẵng, bọn họ có đủ thời gian từ từ tìm kiếm các món bảo vật. Như Long Đế sống trên vạn năm, ông có đến kho tàng ẩn giấu. Tính ra Ngao Dạ vẫn là ấu long, còn rất nhiều thời gian lấp đầy kho tàng của y.
Cửu hoàng tử cau mày nói: “Đại hội lần này sẽ xuất hiện đá thời gian thật sao?”
Ngao Thiên nhún vai: “Ai mà biết được. Có điều một hai viên đá thời gian không có tác dụng gì nhiều đối với đệ, tốt nhất vẫn là tìm được nguồn gốc của nó.”
Y hít sâu một hơi: “Phải nghĩ biện pháp bắt được người biết nội tình, Giang Thiếu Bạch đã tiến giai trung kỳ Bách Kiếp, đệ không thể để hắn vượt mặt quá xa.”
Ngao Thiên kỳ quái hỏi lại: “Trung kỳ Bách Kiếp rồi sao?”
“Đúng vậy.” Ngao Dạ khẽ gật đầu.
Hắn nghi ngờ hỏi: “Không phải Giang Thiếu Bạch mới tiến giai Bách Kiếp trong Ân Khư sao? Nhanh vậy đã lên trung kỳ rồi? Tu sĩ Nhân tộc đều tu luyện nhanh như vậy hả?”
Ngao Dạ nhíu mày: “Đại ca nói gì vậy? Tu sĩ Nhân tộc mà tiến giai nhanh như vậy thì đã lộn xộn từ lâu. Đệ đệ của Giang Thiếu Bạch có tư chất đặc biệt, có vẻ như tư chất này bất phàm. Mặc dù hắn tiến giai trung kỳ trong thời gian ngắn, nhưng hẳn đã có tích lũy đầy đủ mới tấn cấp.”
Ngao Thiên nghiêng đầu nói: “Đúng là Giang Thiếu Bạch khá đặc biệt, không mấy người có thể chất miễn dịch với nguyền rủa đâu.”
Ngao Dạ nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Sau khi trở về từ Ân Khư, thể chất của Lạc Kỳ cũng cải thiện rất nhiều.”
Y híp mắt, Yêu tộc vô cùng coi trọng huyết mạch, các Yêu tộc có huyết mạch cao quý đều có năng lực cảm ứng nhất định. Thỉnh thoảng y có thể cảm nhận được huyết khí mênh mông trong người Lạc Kỳ.
Ngao Thiên nhún vai: “Chuyện này đương nhiên thôi, Lạc Kỳ từng ngâm mình trong Hóa Long Trì mà.”
Ngao Dạ lắc đầu: “Có vẻ không phải nguyên nhân này.”
Sau khi ra khỏi Ân Khư, tốc độ hấp thu nguyên thạch của Lạc Kỳ nhanh hơn rất nhiều. Thêm nữa, vào những lúc hai người song tu, linh lực của y sẽ tự động chảy qua người Lạc Kỳ. Theo lý mà nói, khế ước giữa hai người đã giải trừ, linh lực của y sẽ không chảy ra nghiêm trọng như vậy.
Ngao Dạ không biết một việc, vì áp chế nguyền rủa mà Diệp Đình Vân đã cho Lạc Kỳ dùng không ít tinh huyết của Giang Thiếu Bạch. Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch nhất mạch đồng nguyên, thể chất vốn cùng loại với Giang Thiếu Bạch. Sau khi dùng tinh huyết của hắn, cơ thể Lạc Kỳ có một phần thuộc tính thôn phệ võ hồn.
Ngao Thiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Đúng là tiến độ tu luyện của Lạc Kỳ ngoài dự đoán, có lẽ tư chất tu luyện của hắn không quá kém.”
Lúc vừa đến đây, từ trên xuống dưới Long tộc đều ngầm thừa nhận Lạc Kỳ là phế vật. Sau đó thực lực của anh tiến bộ rất nhanh, mọi người lại cho rằng đó là nhờ khế ước đồng tâm. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ không hoàn toàn vì khế ước đồng tâm.
Ngao Dạ nói tiếp: “A Kỳ rất thông minh, công pháp gì chỉ cần nhìn là thông.”
Ngao Thiên liếc mắt: “Ừ ừ, A Kỳ thông minh nhất.”
Vậy mà trước đó làm cái quái gì vậy? Mặc dù Trảm Duyên Đài là đề nghị của lão cha bọn họ, nhưng nếu không phải lúc trước Ngao Dạ muốn giết Lạc Kỳ thì lão cha sẽ không đề nghị như vậy.
Ngao Dạ đổi đề tài: “Ngũ ca, hôm nay ra ngoài chơi có tìm được thứ gì tốt không?”
Ngao Thanh lắc đầu: “Không mua được gì, đều là những món giá rẻ. Nghe nói đệ đệ Lạc Kỳ chi năm viên địa linh đan mua một bình sát tương. Sát tương chỉ hữu dụng với dị tộc, không biết Giang Thiếu Bạch mua về làm gì?”
Ngao Dạ nhún vai: “Ngũ ca để ý hắn nhiều như vậy làm gì, chắc là có ích gì đó thôi.”
Ngay cả nguyền rủa mà Giang Thiếu Bạch cũng hấp thu rồi luyện hóa được, xét theo góc độ nào đó, hắn càng giống dị tộc hơn cả bọn dị tộc. Đương nhiên Ngao Dạ sẽ không nói ra câu này.
“Đệ mua được gì?”
Y lắc đầu: “Đệ vốn định đi vào Vạn Vật Lâu, nhưng nơi đó quá nhiều quy củ, chỉ cho phép tu sĩ Bách Kiếp tiến vào, Lạc Kỳ không vào được.”
“Nếu đệ nhất định phải dẫn theo Lạc Kỳ vào đó thì không phải là không thể, có điều cần phải xin một lệnh bài tùy hành.”
Thủ tục xin cấp lệnh bài tùy hành khá phiền phức, một tu sĩ Bách Kiếp chỉ có hai danh ngạch. Bình thường thì bọn họ ngại phiền phức nên sẽ bảo đệ tử môn hạ lưu lại nơi khác. Có điều tình hình của Lạc Kỳ khá đặc biệt, tuyệt đối không được rời xa người khác, Ngao Dạ có thể xin cấp một cái lệnh bài.
Ngao Dạ lườm Ngao Thanh trắng mắt: “Sao ngũ ca không nói sớm.”
Hắn nhún vai: “Đệ không hỏi mà.”
Ngao Dạ: “…”
Hết chương