Edit: OnlyU
Tinh Diệu mở túi linh thú, một bầy ong hoàng kim bay ra, Giang Thiếu Bạch thậm chí cảm nhận được tâm trạng vui sướng của ong chúa truyền đến. Ong chúa cứ như đứa trẻ bị nhốt từ bé, rốt cuộc có cơ hội mở mang kiến thức nên vô cùng phấn khởi.
Giang Thiếu Bạch nhìn từng con ong hoàng kim mập mạp, tâm trạng không tồi. Chất lượng các dược viên của Tinh Nguyệt Thần Tông không bằng dược viên trong Tiên Vân Chi Cư, nhưng quy mô và chủng loại thì lại hơn hẳn Tiên Vân Chi Cư.
Thỉnh thoảng thả ong hoàng kim đi hút mật cũng tốt, ăn thịt cá đã quen, thỉnh thoảng ăn dưa cải cháo trắng thay đổi khẩu vị.
Sau khi giao ong hoàng kim, Tinh Diệu nói chuyện phiếm vài câu với Giang Thiếu Bạch rồi rời khỏi Bích Thiên Phong. Ông nghĩ sau này nên ít đến Bích Thiên Phong thì hơn, tránh bị kích thích quá mức mà ảnh hưởng đạo tâm.
Tinh Diệu đi xuống núi, các trưởng lão Toàn Đan thấy ông vội chạy đến.
“Tông chủ, vừa rồi trên Bích Thiên Phong có một năng lượng vô cùng mạnh mẽ, có phải cao thủ nào đến không?”
“Tông chủ, cao thủ đến vì Tiên Vân Chi Cư sao?” Tuy Tiên Vân Chi Cư rất quý giá nhưng khả năng gây họa cũng hạng nhất luôn. Khoảng thời gian này, số lượng mật thám trong tông môn bọn họ tăng mạnh.
“Tông chủ, khí tức kia quá mạnh mẽ, chẳng lẽ là tu sĩ Ngự Không?”
“Theo ta thấy trận pháp phòng hộ của chúng ta nên tăng cường một chút.”
Tinh Diệu nghe các trưởng lão nhao nhao bàn tán, ông phất tay nói: “Đừng đoán mò, là Giang trưởng lão thử nghiệm sát chiêu mới, không phải có kẻ đột kích.” Dù vậy trận phòng hộ của tông môn đúng là cần phải tăng cường một chút.
Các trưởng lão Toàn Đan nhìn nhau, vẫn cho rằng khí tức vừa rồi quá dọa người. Nhưng nhớ lại Giang Thiếu Bạch từng khiêu chiến tu sĩ Bách Kiếp khi còn ở tu vi Bách Kiếp, mọi người lại thấy hợp lý.
Tinh Diệu đi xuống núi thì gặp được Nguyệt Tôn bèn đi uống rượu với đối phương
Nguyệt Tôn nhìn ông nói: “Thoạt nhìn tâm trạng ngươi không tốt.”
Tinh Diệu bất đắc dĩ cười cười: “Nhìn Giang Thiếu Bạch, ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã già rồi.”
Lúc còn trẻ, Tinh Diệu cũng là thiếu niên thiên tài, là số một số hai trong số những tu sĩ cùng tuổi, có điều thấy Giang Thiếu Bạch tuổi còn trẻ đã có thể khống chế con rối bán thiên cấp, ông bị đả kích không nhỏ.
Nguyệt Tôn bất đắc dĩ cười cười: “Nói cái gì đó? Tuổi thọ của ngươi còn rất dài, ngươi mà già thì ta thế nào đây? Ta còn lớn hơn ngươi hai trăm tuổi.”
Tinh Diệu cười khổ: “Là tâm đã già.”
Khi còn trẻ, ông tranh cường háo thắng, nhưng sau khi tiến giai Bách Kiếp, ông bắt đầu tu thân dưỡng tính, hiện tại nhớ lại, Tinh Diệu chợt phát hiện so với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vừa tiến giai Bách Kiếp, ông thiếu đi mấy phần bốc đồng. Nhưng cũng hết cách, tu sĩ Bách Kiếp không dễ kiếm tài nguyên tu luyện, không phải ai cũng như Giang Thiếu Bạch, vừa có con rối thượng cổ, vừa có Tiên Vân Chi Cư, đạo lữ còn là đan sư địa cấp.
Nguyệt Tôn có thể hiểu được cảm thụ của Tinh Diệu: “Trong thiên hạ, anh tài như Giang trưởng lão chỉ là số ít.”
Tinh Diệu khẽ gật đầu: “Cũng đúng.” Nếu lại xuất hiện thêm vài thiên tài như vậy thì bọn họ không còn đất dụng võ.
Nguyệt Tôn cười cười: “Nếu ta đoán không sai, chí hướng của Giang đạo hữu sẽ không dừng ở địa vực chúng ta.”
Tinh Diệu cau mày: “Ngươi muốn nói đến thế giới thiên ngoại? Con đường đến Tiên giới đã bị đoạn tuyệt, dù lắm mưu nhiều kế như Long Đế cũng bị kẹt ở thế giới này.”
Nguyệt Tôn lắc đầu: “Long Đế vẫn chưa từ bỏ tiên lộ, bằng không ông ta sẽ không coi trọng Cửu hoàng tử như vậy.”
“Tuy Giang đạo hữu lợi hại nhưng tu vi vẫn còn kém một chút, bây giờ nhắc đến chuyện này vẫn quá sớm.”
Nguyệt Tôn gật đầu: “Cũng đúng, ai mà biết thế giới thiên ngoại ra sao.”
Diệp Đình Vân ra khỏi phòng luyện đan, đi về Bích Thiên Phong, một con ong hoàng kim dẫn theo bầy ong nhỏ múa may bốn phía. Khóe miệng cậu cười nhẹ, lúc vừa rời khỏi Tiên Vân Chi Cư, bầy ong không quen với hoàn cảnh bên ngoài, nhưng dạo này chúng đã dần ổn định. Số lượng bầy ong tăng lên khá nhiều, chủ yếu là ong tướng, vì thức ăn phong phú mà số lượng tăng lên rất nhanh.
Mặc dù ong chúa và ong hoàng không tăng lên bao nhiêu, nhưng sản lượng mật ong bình thường đã tăng lên mấy lần.
Dù chỉ là mật ong hoàng kim bình thường cũng rất tốt, mang đến phòng giao nhiệm vụ trong tông môn sẽ bị tranh mua kịch liệt. Dù không được nhiều tiền nhưng thu được bao nhiều thì hay bấy nhiêu.
Giang Thiếu Bạch trông thấy Diệp Đình Vân bị dính đầy bụi tro bèn hỏi: “Nổ lò rồi?”
Cậu khẽ gật đầu: “Ừ.”
Gần đầy Diệp Đình Vân nhận không ít yêu cầu luyện đan, nhiều tu sĩ mang theo phương pháp luyện đan đến, thế nên cậu thu được khá nhiều phương pháp luyện đan đủ loại khác nhau. Cậu rất có hứng thú nghiên cứu các phương pháp luyện đan nên cậu dồn hết tâm tư nghiên cứu.
Vì liên tục thử nghiệm các phương pháp mới nên tình trạng nổ lò xảy ra không ít.
Dù là đan sư địa cấp nhưng Diệp Đình Vân chỉ tính là người mới, xảy ra tình trạng nổ lò luyện đan là rất bình thường.
“Ta nghe nói ngươi giải phong ấn cổ thi?” Diệp Đình Vân hỏi.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, cảm thán nói: “Đúng vậy. Đây cũng là phong ấn cuối cùng.”
Cậu bất đắc dĩ cười cười: “Một con rối có thể sử dụng lâu như vậy đã không tồi rồi, không nên cưỡng cầu nhiều.”
“Nói cũng đúng.”
Giang Thiếu Bạch lấy một lọ đan dược ra, cầm một viên địa linh đan ra dùng. Địa linh đan có thể nâng cao tu vi Bách Kiếp, cần mấy chục loại linh dược ngàn năm mới luyện chế thành, trong số các loại đan dược địa cấp, loại này khá hiếm gặp.
Muốn gom đủ dược liệu không dễ, nhiều tu sĩ Bách Kiếp mất mười mấy năm vẫn chưa gom được một phần dược liệu.
Nhờ có Tiên Vân Chi Cư, Giang Thiếu Bạch không thiếu linh thảo ngàn năm, lại có Diệp Đình Vân là đan sư địa cấp, hắn không cần phải ăn nói khép nép đi cầu cạnh những đan sư mắt cao hơn đầu, không nói những thứ khác, địa linh đan vẫn đủ dùng.
Trên cơ bản hắn dùng đan dược này một hai tháng một lần, hiệu quả không tồi, đáng tiếc, Hoang Cổ Thánh Thể cần quá nhiều tài nguyên, hắn đã dùng gần ba mươi viên địa linh đan, thế mà vẫn còn thiếu rất nhiều để tiến giai trung kỳ Bách Kiếp.
“Không Không thế nào rồi?” Diệp Đình Vân hỏi.
“Hẳn là không tồi.”
Giang Thiếu Bạch thả Tinh Không Diễm đi nhưng vẫn nhận được tin tức nó truyền về. Không Không ở Toái Tinh Đái rất vui vẻ, thỉnh thoảng hắn còn cảm nhận được cảm xúc của nó, nhưng vì khoảng cách quá xa nên cảm giác này rất mơ hồ, nhưng hẳn là Không Không trải qua không tồi.
Ở Toái Tinh Đái dồi dào tinh thần lực, thực lực của Tinh Không Diễm vững vàng tăng lên.
“Có điều dường như Tinh Không Diễm không bắt được tinh hạch. Xem ra muốn có được tinh hạch thì ta phải tự thân xuất mã.” Giang Thiếu Bạch nói tiếp.
Hắn híp mắt, lúc vừa gia nhập tông mông, tuy nhiều việc đã có đệ tử cấp dưới làm thay nhưng vẫn có những việc hắn cần phải hao tâm tổn trí, tình hình trước mắt thì ngược lại, hắn đang rất rảnh rỗi.
Diệp Đình Vân quay qua nói: “Tinh hạch rất hữu dụng, nếu bắt được thì nhớ lấy nhiều một chút.”
Dù Tiên Vân Chi Cư còn rất nhiều linh thảo nhưng đồng thời dùng rất nhanh. Dựa theo cách ăn đan dược như ăn đường đậu của Giang Thiếu Bạch thì không thể ăn không ngồi rồi.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Hắn híp mắt, võ hồn thời không có lực sát thương quá mạnh, nhưng nếu tu luyện tinh võ hồn lên tới cực hạn thì có thể khiến Không Trảm bị chệch hướng, đồng thời ngăn cản được ảnh hưởng của võ hồn thời gian. Nếu tinh võ hồn của hắn tiến thêm một bước thì khi gặp Ngao Dạ sẽ không bị đối phương áp chế như vậy.
Giang Thiếu Bạch không cho rằng hắn và Ngao Dạ sẽ đối đầu ngươi sống ta chết, nhưng lo trước khỏi họa.
Giang Thiếu Bạch đi đến trước cửa trận truyền tống đến Toái Tinh Đái, hai đệ tử nhìn thấy hắn lập tức cung kính hành lễ: “Giang trưởng lão muốn đi đến Toái Tinh Đái sao?”
“Ừ.”
Một người khó xử nói: “Bây giờ không phải thời hạn Toái Tinh Đái mở ra.”
Mỗi lần khởi động trận truyền tống có thể truyền tống sáu người, cần tiêu hao không ít nguyên thạch, cho nên muốn đến Toái Tinh Đái cần phải hẹn trước, đến thời hạn, mọi người gom đủ nguyên thạch thì sẽ khởi động.
Giang Thiếu Bạch không thèm để ý nói: “Không sao, ta trả nguyên thạch.”
Hắn lấy mấy trăm nguyên thạch thượng phẩm ra, bỏ vào trong trận truyền tống, trận truyền tống lập tức lóe sáng.
Giang Thiếu Bạch đi vào bên trong, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng hắn nữa.
Hai tu sĩ trông coi trận truyền tống thấy hắn đã biến mất, hai người nhìn nhau nói: “Giang trưởng lão giàu ghê.”
“Đương nhiên rồi, Giang trưởng lão không chỉ giàu có mà năng lực kiếm tiền cũng hạng nhất. Ngươi có thấy bầy ong hoàng kim trưởng lão nuôi không?”
Giang Thiếu Bạch đã chia nhỏ một phần bầy ong hoàng kim trong Tiên Vân Chi Cư, sau đó dựng mấy tổ ong trong dược viên của Tinh Nguyệt Thần Tông. Có đầy đủ dược viên để hút mật, ong hoàng kim sản xuất mật ong rất khả quan.
“Ta nghe nói trong tay Giang trưởng lão còn có Tiên Vân Chi Cư.”
“Mấy câu này đừng đồn lung tung, Giang trưởng lão chưa từng thừa nhận.” Đương nhiên dù không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, tựa hồ là ngầm thừa nhận.
Vượt qua trận truyền tống, Giang Thiếu Bạch tiến vào tinh hà mênh mông, các vì sao đầy trời, như đom đóm bay chập chờn quanh người hắn.
Tinh Không Diễm nhận ra khí tức của Giang Thiếu Bạch, Không Không đáp nhẹ xuống vai hắn: “Lão đại, cuối cùng ngươi đến rồi.”
Hắn nhìn Tinh Không Diễm, hỏa diễm như béo lên một chút: “Chà, ngươi sống ở đây không tồi nhỉ.”
“Cũng tạm được đi, chẳng qua tinh hạch ở đây bay nhanh quá, ta bắt không được.”
“Ngươi bắt cách nào?”
“Thì cứ bắt như vậy thôi.”
Giang Thiếu Bạch trông thấy Không Không dồn hết sức đuổi theo một mảnh vỡ ngôi sao, mà mảnh vỡ kia như đang trêu chọc nó, lúc Không Không sắp đến gần thì thình lình tăng tốc, bỏ xa Tinh Không Diễm một đoạn. Không Không lại dồn sức đuổi theo, lần nào sắp đến gần mục tiêu cũng vồ hụt. Suýt nữa đã chộp được mảnh vỡ ngôi sao, Không Không tức đến nỗi thở phì phò.
Giang Thiếu Bạch chợt có cảm giác con mình bị người ta trêu chọc.
Tinh Không Diễm đuổi theo mảnh vỡ ngôi sao một lúc, không thu hoạch được gì quay về cạnh hắn: “Mấy tinh hạch này rất gian xảo, không dễ bắt được.”
Giang Thiếu Bạch: “..”
Hắn từ từ nhắm hai mắt, thả linh hồn lực ra, các ngôi sao đầy trời biến thành từng đốm sáng, hắn thu hết quỹ tích di động của chúng vào mắt. Trong mắt hắn, các đốm sáng lại có đủ mọi màu sắc, có cái thì đầy khí tức cỏ cây, cái thì khí tức lôi điện, có cái lại là khí tức hỏa diễm… đủ loại, loại nào cũng có.
Giang Thiếu Bạch mở mắt ra, bóng dáng hắn chợt lóe, chặn đường một tinh hạch. Hắn vận chuyển thôn phệ võ hồn, lòng bàn tay xuất hiện một cái lỗ đen, mảnh vỡ ngôi sao bị hút vào lỗ đen trên tay hắn.
Giang Thiếu Bạch nhìn lòng bàn tay, khóe miệng cong lên cười nhẹ. Tu vi hắn đã tiến lên Bách Kiếp, thôn phệ võ hồn tựa hồ thay đổi không ít. Hắn dùng khả năng mới này vô cùng thuận tay.
Mảnh vỡ ngôi sao này đầy khí tức kim loại, toàn bộ mảnh vỡ đều từ kim loại tạo thành.
Giang Thiếu Bạch dung nhập nó vào người, kim võ hồn lại tăng lên một chút.
Hắn nhìn các mảnh vỡ ngôi sao rải rác, cảm thấy nơi này giống như một kho báu vô cùng vô tận.
Hắn thầm nghĩ dường như Toái Tinh Đái thuộc về thiên ngoại chứ không thuộc bất kỳ đại lục nào. Không biết Tinh Nguyệt Thần Tông làm cách nào tạo được lối đi đến đây, xem ra nội tình rất đáng sợ.
Tinh Không Diễm bay đến cạnh Giang Thiếu Bạch, bội phục nhìn hắn nói: “Lão đại, đây là bản lĩnh gì vậy? Lợi hại quá.”
Hắn cười cười: “Chút thủ đoạn nhỏ mà thôi.”
Kế đó hắn đi vòng quanh nơi này, phát hiện mảnh vỡ ngôi sao càng nhỏ thì tốc độ càng chậm, bắt được nó rất dễ.
Giang Thiếu Bạch ở lại Toái Tinh Đái chừng ba tháng, hấp thu hơn mười mảnh vỡ ngôi sao. Trong số các mảnh vỡ này, cái thì có thuộc tính lôi điện, có cái thì thuộc tính hỏa diễm, nói chung không giống nhau.
Ba tháng sau, hắn quay về Tinh Nguyệt Thần Tông, hai tu sĩ canh gác trận truyền tống thấy hắn về đến cũng không ngạc nhiên.
“Giang tiền bối về nhanh vậy?”
Mỗi lần khởi động trận truyền tống tốn không ít nguyên thạch, thế nên tu sĩ Tinh Nguyệt Thần Tông tiến vào Toái Tinh Đái sẽ ở lại một thời gian rồi mới ra. Nhưng người đi vào rồi lại ra trong thời gian ngắn như Giang Thiếu Bạch thì rất ít.
“Có phải Giang trưởng lão phát hiện Toái Tinh Đái buồn chán quá nên trở ra không?”
“Ta cũng nghe nói trong Toái Tinh Đái rất khó chịu, ở đó không có âm thanh, tối tăm không ánh mặt trời, ở thời gian dài sẽ khiến người ta phát điên. Nếu không phải vì tinh hạch thì ai thèm đến nơi như thế.”
“Có lẽ Giang trưởng lão đã bắt được tinh hạch nên mới quay về.”
“Cũng có thể do Giang trưởng lão giàu có, có thể đi đi về về nhiều lần.” Nếu là người khác sẽ không lãng phí nhiều nguyên thạch như vậy truyền tống nhiều lần.
Giang Thiếu Bạch vừa ra khỏi trận truyền tống không xa thì gặp được Tinh Diệu.
“Giang trưởng lão, nguyên khí tinh thần trên người ngươi rất hỗn tạp.” Tinh Diệu đánh giá Giang Thiếu Bạch, nguyên khí tinh thần hỗn tạp các thuộc tính khác nhau, có xu hướng tẩu hỏa nhập ma.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Đúng vậy, phải điều trị một chút.”
Tinh Diệu nhíu mày: “Giang đạo hữu dung hợp tinh hạch?”
“Ừm, ta bắt được mấy tinh hạch, đã dung hợp vào người.”
Mảnh vỡ ngôi sao khá khó dung hợp, Giang Thiếu Bạch cảm giác được trong người lắng đọng lực lượng của mười mấy loại nguyên khí, hắn đành phải rời khỏi Toái Tinh Đái sớm một chút, sau nãy sẽ dành chút thời gian tiến hành điều hòa nguyên lực tinh hạch đã hấp thu.
Ông nghi ngờ nói: “Giang đạo hữu, chẳng lẽ ngươi bắt được đến mười mấy tinh hạch các loại?”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đúng vậy.”
Tinh Diệu do dự một chút rồi nói: “Giang đạo hữu còn trẻ, việc tu luyện phải cân nhắc kỹ lưỡng, không cần phải nóng vội như thế.”
Cổ tịch ghi chép rằng rất nhiều tinh hạch có sức mạnh rất đáng sợ, do đó hấp thu quá nhiều trong thời gian ngắn sẽ để lại tai họa ngầm. Nhưng đây chỉ là lý thuyết, còn trong thực tế, rất khó bắt được tinh hạch, tu sĩ bình thường bắt được một mảnh sẽ quay về ngay lập tức để luyện hóa.
Còn như Giang Thiếu Bạch, trong thời gian ngắn bắt được mười mấy mảnh vỡ, còn dung nhập vào người, mấy ngàn năm nay không có người thứ hai. Nhưng mấy vạn năm trước thì không biết được.
Cổ tịch của tông môn đã ghi chép như vậy, chứng tỏ trong lịch sử từng có đại tu sĩ tài giỏi như thế. Tục truyền vài vạn năm năm trước, Tinh Nguyệt Thần Tông từng có một đại tu sĩ Ngự Không, có điều người này tu luyện đến cảnh giới Ngự Không thì biến mất không thấy đâu nữa.
Sau khi các tông chủ lục tục phi thăng, Tinh Nguyệt Thần Tông từ từ suy yếu.
Một tông môn không dễ gì có được một tu sĩ Ngự Không, muốn bồi dưỡng một tu sĩ Ngự Không tiêu hao tài nguyên cực kỳ khổng lồ. Mặc dù họ sẽ là chỗ dựa cho tông môn, nhưng nếu họ phi thăng quá nhanh thì có thể nói tông môn lỗ vốn số tài nguyên đã tiêu tốn.
Mấy ngàn năm gần đây, tiên lộ bị cắt đứt, tu sĩ tu luyện tới Ngự Không đành lưu lại.
Hết chương