Edit: OnlyU
Bên ngoài bí cảnh.
Ngao Thanh và Ngao Lập hai mặt nhìn nhau, phấn chấn nói: “Ca, Diệp Đình Vân luyện chế đan dược gì vậy? Chắc không phải là đoàn linh đan đâu, không giống lắm.”
“Ừ, chắc chắn không phải đoàn linh đan. Đoàn linh đan không có màu này.”
“Nếu được nếm thử thì sẽ biết ngay là đan dược gì.”
“Có vẻ ngon.”
“Thêm mật ong chúa thì chắc là ngon rồi.”
Ngao Thanh và Ngao Lập khiến các đan sư câm nín, họ thầm cảm thán hai vị hoàng tử Long tộc đúng là người ngoài nghề, hương vị của đan dược có quan trọng gì đâu, tác dụng mới quan trọng chứ.
Các đan sư tập trung lại thảo luận, nói ra suy nghĩ của họ rồi xác nhận lẫn nhau. Không ai trong số họ nghĩ rằng sẽ bất ngờ chứng kiến được cảnh này.
“Chẳng lẽ là..”
“Không sai, là đan dược địa cấp. Diệp Đình Vân là đan sư địa cấp.”
“Không ngờ lại xuất hiện một đan sư địa cấp.”
“Diệp Đình Vân mới chỉ có tu vi Toàn Đan mà đã luyện chế được đan dược địa cấp, tiền đồ vô lượng.”
“Chắc chắn hắn đã có được truyền thừa của đan sư, nếu không dù có thiên tư vượt bậc cũng sẽ không thể trở thành đan sư địa cấp nhanh như vậy được.”
Nhiều người đã đoán được Tiên Vân Chi Cư nằm trong tay Giang Thiếu Bạch, hiện tại thấy Diệp Đình Vân là đan sư địa cấp, trùng khớp với suy đoán của mọi người.
Ngao Thanh và Ngao Lập nghe các đan sư thảo luận, bỗng nhiên nhận ra bọn họ đã làm trò cười cho thiên hạ. Dù đoàn linh đan quý giá, nhưng đó chỉ là đan dược huyền cấp, so với đan dược địa cấp thì kém hơn rất nhiều.
Hai vị hoàng tử Long tộc có thể hiểu được giá trị của đan dược địa cấp.
Ngao Thanh cau mày nói: “Đạo lữ của Giang Thiếu Bạch là luyện đan sư.”
Hắn vốn nghĩ em dâu của Lạc Kỳ hơi phá của, nhưng hiện tại xem ra người ta hoàn toàn có năng lực phá của. Đây chính là đan sư địa cấp. Là địa cấp đó nha, ai ai cũng phung phí, đan sư càng lợi hại thì càng phung phí, không phung phí thì không dám nhận bản thân là đan sư lợi hại.
Các đan sư thảo luận sôi nổi, có đố kỵ, có kinh ngạc.
Mỗi lần xuất hiện một đan sư địa cấp đều là thời đại hoàng kim. Trước kia đại tông môn Bách Đan Môn từng có một đan sư địa cấp, tông môn mở đại yến suốt ba tháng, các thế lực lớn nhỏ liên tục đến chúc mừng.
Có điều Diệp Đình Vân lại không nổi đanh, mà nhìn tư thế thuần thục khi luyện đan của đối phương, có thể đoán được đây không phải là lần đầu tiên Diệp Đình Vân luyện chế đan dược địa cấp.
Hiện tại Diệp Đình Vân đang có trạng thái rất tốt, cậu dùng sữa ong chúa khôi phục nguyên khí, sau đó lại mở lò luyện chế hai lô đan dược, dùng hết tất cả linh thảo đang cất giữ trong người luyện chế thành đan dược.
Diệp Đình Vân chỉ tiện tay mà làm, hoàn toàn không biết cậu đã gây ra sóng to gió lớn trong giới đan sư.
Bốn người nghỉ ngơi hai ngày, sau đó tiếp tục lên đường.
Bên ngoài, Tinh Diệu hít sâu một hơi: “Quả nhiên Diệp trưởng lão rất lợi hại.”
Tả Trầm khẽ gật đầu tán thành: “Đúng vậy.”
Đan sư địa cấp đó! Nếu sau khi ra khỏi Ân Khư mà Diệp Đình Vân chịu quay về Tinh Nguyệt Thần Tông thì sức ảnh hưởng của tông môn bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều. Có một đan sư địa cấp thì có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề duyên thọ đan.
Tinh Diệu nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy khó khăn. Không ít người suy đoán Tiên Vân Chi Cư đã lọt vào tay Giang Thiếu Bạch, chỉ sợ khi hai người họ vừa ra khỏi Ân Khư sẽ có người lập tức ra tay.
Có điều đan sư địa cấp rất có giá, nếu hai người họ có ý về tông môn thì ông cần phải dốc toàn lực hộ tống mới được.Trong Ân Khư, bốn người Giang Thiếu Bạch tiếp tục lên đường, quả nhiên là gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật.
Trên đường đi, bọn họ phát hiện đến mấy dược viên, bốn người càn quét sạch sẽ, Giang Thiếu Bạch cũng thả ong hoàng kim ra hút no bụng.
Vì Ngao Dạ không có hứng thú với linh thảo gặp được dọc đường, y cũng không muốn chia phần nên Giang Thiếu Bạch đưa mấy bình sữa ong chúa cho y. Ngao Dạ không khách sáo mà nhanh chóng nhận lấy.
“Cửu hoàng tử có mục tiêu gì đặc biệt trong Ân Khư không?”
Hẳn là trước kia từng có nhiều đại năng của Long tộc tiến vào Ân Khư, Long Đế bảo con trai vào bí cảnh có lẽ vì bảo vật.
Ngao Dạ buồn bực nói: “Không có mục tiêu gì hết.”
Cây Long Nguyên Quả là một trong những mục tiêu của y, kết quả dù xảy ra biến cố nhưng Long Nguyên Quả đúng là thứ tốt, ăn một quả mà thực lực đã đột phá không ít.
Giang Thiếu Bạch nhìn y hỏi tiếp: “Không phải chứ? Trước khi vào Ân Khư, cha ngươi không nói gì với ngươi sao?”
Ngao Dạ cau mày, khinh thường nói: “Không có, Long tộc chúng ta tu luyện chủ yếu dựa vào bản thân, không nấp dưới bóng của tổ tiên.”
Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Long tộc thật không biết lợi dụng tài nguyên. Nếu ta có một người cha đại năng thì không cần phải khổ cực tu luyện như vậy.”
Ngao Dạ nhìn hắn, thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch còn có mặt mũi nói “khổ cực tu luyện”, hắn có vất vả chút nào đâu?! Mà Giang Thiếu Bạch còn dám nhắc đến cha hắn, có đứa con trai nào bảo đạo lữ lấy tên của cha ruột làm tên giả không? Thứ con trai bất hiếu!
Ngao Dạ quay qua Lạc Kỳ nói: “Chúng ta có thể đi tìm Hóa Long Trì.”
Giang Thiếu Bạch cảm thấy cái tên Hóa Long Trì này nghe có vẻ rất cao sang. Nghe nói vì Hóa Long Trì trong Ân Khư mà Long Đế mới bảo Lạc Kỳ vào đây. Hóa Long Trì có thể giúp Long tộc thoát thai hoán cốt, cũng có thể thay đổi tư chất tu luyện của Lạc Kỳ.
“Hóa Long Trì ở đâu? Chúng ta cũng có thể ngâm mình sao?”
Ngao Dạ nhìn Giang Thiếu Bạch đáp: “Ngươi ngâm mình trong Hóa Long Trì cũng không hấp thu được, nhưng Lạc Kỳ thì được.”
Hắn gật đầu hiểu rõ, đại khái là vì khế ước đồng tâm.
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi đến đó đi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
“Nếu đến Hóa Long Trì thì phải ở lại đó khá lâu, các ngươi có thể phải chờ đấy.” Ngao Dạ đáp.
Hắn không thèm để ý nói: “Không sao. Dù sao ta vào bí cảnh không phải vì tìm kiếm tài nguyên.”
Hắn chỉ tùy tiện nói một câu, hoàn toàn không biết vì câu nói này mà biết bao nhiêu tu sĩ bên ngoài nghiến răng nghiến lợi.
Ngao Dạ gật đầu: “Vậy thì đi.”
Thật ra hắn rất tò mò về Hóa Long Trì.
Ngao Dạ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vị trí của Hóa Long Trì Long tộc có thể nói là bí mật, nhưng dẫn các ngươi tới cũng không sao.”
Y vừa dứt lời lập tức lấy một lá bùa truyền tống ra khởi động.
Bốn người được bùa truyền tống đưa đến một địa điểm gần Hóa Long Trì trong Ân Khư.
Giang Thiếu Bạch nhìn Ngao Dạ hỏi: “Chính là chỗ này sao?”
Y lắc đầu nói: “Còn phải đi thêm một đoạn nữa, không xa lắm.”
Giang Thiếu Bạch nhìn thấy từng ngọn núi cao vút, dường như đỉnh núi rỗng tuếch.
Đa Đa nhảy lên, chít chít kêu om sòm: “Bảo vật, bảo vật!”
Hắn nghe được chuột ngố truyền âm, từng ngọn núi có vẻ trơ trọi trống không nhưng bên trong đang cất giấu thứ gì đó, linh khí vô cùng dày đặc.
“Ngao Dạ, ngươi cũng tới đây à?” Một nữ tu mặc trang phục đỏ cả người yểu điệu đi tới, cười tươi nói.
Giang Thiếu Bạch nghi ngờ nhìn Ngao Dạ, hạ giọng nói: “Không phải Hóa Long Trì của Long tộc không cho phép người ngoài vào sao?”
“Nơi này không chỉ có Hóa Long Trì của Long tộc mà Bất Tử Trì của Phượng tộc cũng ở gần đây.” Ngao Dạ đáp.
Y nhìn qua Giang Thiếu Bạch, thấy mặt mày hắn ngáo ngơ, kiến thức nông cạn không hiểu ra sao bèn hảo tâm giải thích: “Nơi này có đến mười mấy hồ, được gọi chung là Hóa Tiên Trì. Long tộc phù hợp Hóa Long Trì, Phượng tộc phù hợp Bất Tử Trì. Các hồ còn lại có yêu cầu nhất định đối với thể chất của tu sĩ, người có thể chất phù hợp có thể ngâm mình dưới hồ, rất có lợi. Còn ai không phù hợp mà xuống ngâm thì xương cốt cũng chẳng còn.”
“Làm sao biết có phù hợp hay không?”
“Nếu phù hợp sẽ có cảm ứng. Nhưng thường thì không ai phù hợp.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, thì ra là thế, nói vậy thì hắn có thể tìm một hồ nước rồi xuống ngâm mình, không cần phải ngồi đợi đại ca và Ngao Dạ.
Phượng Thiên Thiên híp mắt, khó hiểu nhìn Ngao Dạ, cô ta cảm thấy Cửu hoàng tử Long tộc có gì đó không thích hợp, sao lại kiên nhẫn giải thích với mấy tu sĩ Nhân tộc. Cô lại nhìn qua Lạc Kỳ, cho rằng Ngao Dạ bị khế ước đồng tâm làm ảnh hưởng nên mới thân thiện hiền hòa với Nhân tộc như vậy.
Phượng Thiên Thiên thầm cảm thán, quả nhiên khế ước đồng tâm rất lợi hại, có thể thay đổi tính tình một người luôn.
“Ngao Dạ, ngươi dẫn Lạc Kỳ đến ngâm Hóa Long Trì à? Ngươi phải hiểu rõ, một khi đã ngâm mình trong Hóa Long Trì thì gút mắc giữa hắn và Long tộc sẽ ngày càng sâu, dù có đi Trảm Duyên Đài thì e là duyên phận giữa hai người khó mà cắt được. Không phải Hóa Long Trì chỉ là mục đích ngụy trang của ngươi khi vào Ân Khư lần này sao?”
Giang Thiếu Bạch nghe Phượng Thiên Thiên hời hợt nói mà bị chấn động không nhẹ, Trảm Duyên Đài, không phải là nơi có thể giải trừ khế ước đồng tâm đó sao? Đây mới chính là mục đích thật sự của Ngao Dạ khi tiến vào bí cảnh.
Giang Thiếu Bạch chợt nhớ lại lúc hắn hỏi y có thể giải trừ khế ước hay không, y có vẻ tức giận nhưng không nói là không thể.
Nét mặt Ngao Dạ hơi hoảng hốt, sau đó giận dữ nói: “Chuyện của ta, ngươi đừng lắm miệng.”
Lạc Kỳ kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó lập tức cười nhẹ, nét mặt vốn hoang mang trở nên nhẹ nhõm khi đã được giải đáp thắc mắc: “Thì ra là vậy.”
Đây mới là mục đích thật sự của Long Đế. Anh vẫn thắc mắc vì sao Long Đế một mực muốn anh đi vào nơi nguy hiểm thế này, thì ra là vì Trảm Duyên Đài.
Theo truyền thuyết, Trảm Duyên Đài có thể cắt đứt duyên phận tình lữ. Nhiều đạo lữ song tu đã ký khế ước, nhưng sau đó thay đổi tình cảm, họ sẽ đến Trảm Duyên Đài để cắt đứt duyên phận. Nghe nói Trảm Duyên Đài có thể giảm bớt phản phệ khi giải trừ khế ước, giúp các cặp tình lữ từng trải qua sinh tử bên nhau chia tay trong hòa bình.
Sau khi ký khế ước với Ngao Dạ, Lạc Kỳ từng tìm hiểu các phương pháp giải trừ khế ước, Trảm Duyên Đài chính là một trong những biện pháp.
Trảm Duyên Đài được tu sĩ thượng cổ đúc thành, không còn nhiều Trảm Duyên Đài trong dân gian, vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà các Trảm Duyên Đài lần lượt bị đập nát. Lạc Kỳ không ngờ trong Ân Khư còn sót lại một Trảm Duyên Đài.
Long Đế là người cầm quyền chí cao của Long tộc, Lạc Kỳ luôn e ngại ông, quả nhiên Long Đế chính là Long Đế.
Phượng Thiên Thiên cười nói với Lạc Kỳ: “Lạc Kỳ, ngươi không sợ sao?”
“Sẽ chết sao?”
Cô ta lắc đầu đáp: “Chết thì không chết đâu. Nguyên khí được truyền qua sẽ không thay đổi, nhưng sau khi giải trừ khế ước, nguyên khí sẽ bị trọng thương. Với thực lực của ngươi, chỉ sợ…” Rất khó sống sót trong Ân Khư.
Lạc Kỳ cười cười, dù thực lực của anh có kém cỡ nào cũng không bằng lúc vừa đến thế giới này. Nếu tất cả có thể quay lại lúc mới bắt đầu cũng không phải là chuyện xấu.
“Trảm Duyên Đài ở đâu?” Lạc Kỳ hỏi.
“Ở…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Ngao Dạ hung hăng nhìn Phượng Thiên Thiên chòng chọc, y nắm chặt cánh tay Lạc Kỳ.
Cô ta ngờ vực nhìn Ngao Dạ, sau đó nghiêng đầu trêu tức nói: “Cửu hoàng tử, chẳng lẽ ngươi đổi ý rồi? Không phải ngươi luôn nghĩ cách giải trừ khế ước sao?”
“Đừng nhiều chuyện, quản cái miệng của ngươi đi.”
Phượng Thiên Thiên cau mày, còn muốn nói gì đó nhưng Ngao Dạ và Lạc Kỳ đã biến mất, xem ra y đã vận dụng pháp tắc không gian. Cô ta thấy y đi nhanh như vậy, không thú vị nhếch môi.
Hết chương