Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

chương 334: biến cố ở lối vào

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: OnlyU

Càng lúc càng có nhiều phi thuyền tập trung lại đây, toàn bộ lối vào bị đủ loại phi thuyền chen chật cứng.

Cuối cùng trên bầu trời truyền đến một cơn chấn động, giữa hư không như mở ra một vết nứt, bọt khí đủ màu sắc phun ra ngoài.

Giang Thiếu Bạch đã nghe miêu tả cảnh tượng khi Ân Khư xuất hiện từ trước, nhưng hắn vẫn bị một màn trước mắt làm chấn động.

Bọt khí đủ màu sắc bay ra, Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ cảnh tượng này rất giống khi thả bong bóng.

Bọt khí vừa phun ra, các tu sĩ không kiềm chế được vọt về phía bọt khí.

Mỗi một bọt khí tượng trưng cho một danh ngạch đi vào bí cảnh, mà cách năm Ân Khư mới xuất hiện một lần, lần nào cũng phun ra bọt khí thế này.

Thỉnh thoảng có đến mấy ngàn bọt khí được phun ra, không có nhiều tu sĩ tiến vào thì lãng phí danh ngạch, thỉnh thoảng lại chỉ có hai trăm bọt khí được phun ra, sư nhiều cháo ít, vì danh ngạch vào bí cảnh mà các tu sĩ phải ra tay đánh nhau một trận.

Lần này rất nhiều bọt khí liên tục phun ra từ vết nứt hư không giữa không trung.

“Ầm ầm!”

Một bọt khí thình lình nổ tung giữa không trung, tu sĩ bên trong bị nổ tung máu thịt be bét.

Biến cố đột ngột xảy ra khiến các tu sĩ mới đến lần đầu giật nảy mình. Nhưng cũng có vài tu sĩ nhếch môi cười lạnh, tựa hồ đang giễu cợt tu sĩ kia đáng đời.

Một tu sĩ cứ vậy chết không toàn thây trước mắt mọi người, Giang Thiếu Bạch cảm thấy cảnh tượng này giống thả bong bóng, nhưng lại có chút không giống. Thả bong bóng là một việc rất lãng mạn, nhưng không máu me như vậy.

Một luồng tử khí nồng nặc bay tới, tử khí có chất lượng cực cao, hẳn là tử khí của tu sĩ Bách Kiếp.

Giang Thiếu Bạch hấp thu tử khí vào người, trong lòng chợt hiểu rõ, người vừa mới bị nổ tung thành đống máu kia chính là tu sĩ có tu vi Bách Kiếp.

Theo kinh nghiệm có được thì Ân Khư chỉ cho phép tu sĩ Toàn Đan tiến vào, nhưng vẫn có nhiều tu sĩ Bách Kiếp thèm thuồng báu vật trong Ân Khư, thế nên luôn có tu sĩ đại nạn sắp đến bèn dùng cách áp chế tu vi mà tiến vào Ân Khư, đa số sẽ giống như tu sĩ vừa nãy, bị nổ tung thành một đống máu.

“Đi thôi.” Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói.

Cậu khẽ gật đầu rồi vọt đến một bọt khí. Hai người đều chọn bọt khí màu xanh.

Tất cả bọt khí cùng bay lên cao, xuyên qua bọt khí, Giang Thiếu Bạch có thể nhìn thấy các đối thủ cạnh tranh đông đảo xung quanh. Hắn nhìn thấy Diệp Đình Vân gần đó trong số mấy ngàn người đồng hành, Giang Thiếu Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc bọt khí vừa mới bắt đầu từ từ bay lên, hắn đã quan sát nhanh xung quanh, phát hiện tu sĩ cùng một tông môn sẽ chọn bọt khí có màu giống nhau, thế nên hắn cũng làm giống như vậy.

Giang Thiếu Bạch đợi bên trong bọt khí, chợt hắn có cảm giác không ổn.

Một đợt sóng xung kích mãnh liệt xông vào giữa các bọt khí, khiến bọt khí bay văng ra bốn phía.

Bọt khí đang chứa Giang Thiếu Bạch cũng bị văng ra, không biết chính xác bọt khí này làm bằng thứ gì nhưng nó có tính năng phòng vệ hạng nhất, người bên trong không hề hấn gì. Có điều bị văng ra như vậy có phần giống bong bóng bay lên cao, Giang Thiếu Bạch lập tức mất dấu Diệp Đình Vân.

Người từ các thế lực lớn rõ ràng không ngờ biến cố xảy ra đột ngột như vậy, ai cũng hoảng hồn không biết phải làm thế nào.

“Kẻ nào?”

Sóng xung kích như từ trên trời giáng xuống, một cú thành công là lập tức biến mất không còn có chút dấu vết. Đông đảo tu sĩ Bách Kiếp ở đây sửng sốt, không phát hiện được công kích bắt nguồn từ đâu.

“Không xong!” Hùng Hoán nhìn các bọt khí bay loạn khắp nơi mà nét mặt tái nhợt.

Vị trí truyền tống có liên quan đến màu sắc của bọt khí, thế nên trước tiên cần chọn bọt khí cùng màu thì tỷ lệ được truyền tống đến cùng một địa điểm sẽ rất cao, nhưng hiện tại…

Lần này Hùng Hoán có nhiệm vụ hộ tống một người trên thuyền rồng, chính là Lạc Kỳ. Vì sự an toàn của Lạc Kỳ mà Long tộc sắp xếp ba bảo tiêu, nhưng bọt khí bị phân tán bay lên, mọi người bị tách ra, những người vốn sẽ được truyền tống đến cùng một địa điểm cũng sẽ bị phân tán.

Hùng Hoán thì thầm nói: “Lần này rắc rối to rồi.”

Nếu không có ai bảo vệ, chỉ sợ Lạc Kỳ sẽ cửu tử nhất sinh trong Ân Khư. Mặc dù trên người Lạc Kỳ có thông tin thạch, có thể liên hệ với bảo tiêu mà bọn họ an bài, nhưng trong Ân Khư, tác dụng của thông tin thạch bị yếu đi rất nhiều.

Đứng cạnh Hùng Hoán là trưởng lão tộc Huyền Vũ, ông ta cũng đổ mồ hôi lạnh đầy đầu: “Không… Không thể nào.”

Lạc Phao Phao có huyết mạch đặc thù, trở về tộc Huyền Vũ tầm mười năm mà tu vi đã thăng lên đến hậu kỳ Toàn Đan, các tu sĩ tộc Huyền Vũ đều kỳ vọng Lạc Phao Phao có thể tiến vào Bách Kiếp Cảnh, thức tỉnh càng nhiều truyền thừa. Nếu Lạc Kỳ không may tử vong trong bí cảnh thì phiền phức to.

Huyền Thập Thất hơi kích động nói: “Rốt cuộc Long Đế nghĩ gì vậy? Sao lại để Lạc Kỳ đi vào nơi nguy hiểm như vậy?”

Mấy năm trước Lạc Phao Phao đã bế quan nên không ai nói cho cậu biết chuyện Lạc Kỳ tiến vào Ân Khư, nhưng nếu Lạc Kỳ gặp chuyện thì không thể giấu Lạc Phao Phao được.

Mặc dù Hùng Hoán cũng cho rằng Long Đế để Lạc Kỳ đi vào bí cảnh là hành động có phần qua loa đại khái, nhưng tộc Long Hùng phụ thuộc Long tộc, Hùng Hoán sẽ không cho phép tộc Huyền Vũ chất vấn quyền uy của Long Đế, hắn lên tiếng: “Long Đế có tính toán riêng, không chừng lần này Lạc Kỳ đi vào Ân Khư sẽ được thoát thai hoán cốt.”

Huyền Thập Thất cười lạnh: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”

Hùng Hoán buồn bực gãi đầu mà không nói gì.

Mấy năm nay Lạc Kỳ luôn bận rộn kinh doanh thương hội, kiếm được rất nhiều nguyên thạch, nhưng về chiến đấu thì…

“Rốt cuộc kẻ vừa nãy là ai?” Hùng Hoán trầm mặt nói.

“Công kích tựa hồ truyền đến từ rất xa, có thể là… Ngự Không.” Huyền Thập Thất lạnh lùng nói.

Nét mặt Hùng Hoán rất khó coi: “Không biết là ai làm.”

Huyền Thập Thất như có điều suy nghĩ: “Lần này có thể Ân Khư sẽ có thế lực kỳ quái tham gia.”

Các thế lực lớn đã từng dự đoán các tu sĩ có thể tiến vào Ân Khư, nhìn số lượng tu sĩ tiến vào vừa nãy, số lượng tán tu khá nhiều.

Hùng Hoán cau mày nói tiếp: “Quay về phi thuyền rồi nói sau. Dù sao năm năm nữa các tu sĩ mới được truyền tống ra.”

“Ừ.”

Tất cả mọi người đã được truyền tống vào bí cảnh, hiện giờ bọn họ ở bên ngoài có sốt ruột cũng vô dụng, sắp xếp nhiều người bảo vệ như vậy, dù bị phân tán cũng sẽ có một hai người tìm được Lạc Kỳ. Vả lại dù thực lực của Lạc Kỳ hơi kém, nhưng anh đã chuẩn bị trước rất đầy đủ.

Bọt khí bay càng lúc càng nhanh, cuối cùng bay đến một nơi kỳ dị, bọt khí mang theo Giang Thiếu Bạch rơi xuống đất.

Hắn vừa đáp xuống đất lập tức lấy thông tin thạch ra khỏi nhẫn không gian, ý đồ khóa chặt vị trí của Diệp Đình Vân. Nhưng không biết vì khoảng cách quá xa, hay là vì hoàn cảnh hạn chế mà thông tin thạch không có hiệu quả. Dù đã đoán được tình huống này từ trước nhưng hắn vẫn không khỏi thất vọng.

Đa Đa nhảy ra khỏi túi linh thú: “Linh khí nơi này không tồi nha.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ.”

Tiên Vân Chi Cư cũng có linh khí nồng đậm, sau khi có được Tiên Vân Chi Cư, hắn không quá kinh ngạc linh khí trong Ân Khư.

Cùng lúc đó, Diệp Đình Vân đáp xuống một khu rừng. Yêu Yêu hóa thành một đứa bé quấn quanh cổ tay cậu, nó thò đầu ra hỏi: “Giang ác bá không có ở đây hả?”

Diệp Đình Vân: “…”

Yêu Yêu quay tới quay lui nửa người dưới, xác nhận thật sự không nhìn thấy bóng dáng Giang Thiếu Bạch, nó lập tức mừng rỡ: “Không có ở đây, thật sự không có ở đây.”

Yêu Yêu hưng phấn nhảy xuống khỏi cổ tay Diệp Đình Vân, nó vừa nhảy múa vừa ngâm nga: “Ác bá không có ở đây, mì ta nì sa nà hê… Ác bá không có mặt, ề ê ề ê ề ê…”

Diệp Đình Vân không hiểu nổi vì sao Yêu Yêu lại hưng phấn như vậy, cậu lên tiếng: “Được rồi, đừng vui mừng quá sớm, Thiếu Bạch không có ở đây thì sẽ khá nguy hiểm đó.”

Yêu Yêu lắc lư dây leo, vỗ vỗ lồng ngực nho nhỏ nói: “Đừng sợ, Yêu Yêu lợi hại lắm.”

Diệp Đình Vân: “…”

“Trước tiên liên kết cảm giác đi.”

Yêu Yêu khẽ gật đầu.

Diệp Đình Vân và Yêu Yêu đồng thời phát động thảo mộc chi nhãn, những nơi có cây cỏ mọc xung quanh đều rơi vào tầm mắt cậu. Diệp Đình Vân nhìn thấy các tu sĩ, nhưng không muốn người khác nhìn thấy cậu.

Cậu dời tầm mắt nói: “Ở đây không có, chúng ta đi nơi khác đi.”

Yêu Yêu lắc lư dây leo, đi theo sau Diệp Đình Vân.

Diệp Đình Vân đi trong Ân Khư, dọc đường cậu phát hiện vài loại linh thảo, nhưng linh thảo quý giá trong Tiên Vân Chi Cư còn nhiều, mà linh thảo sinh trưởng trong Ân Khư chắc chắn sẽ có cấm chế, vì vội vã tìm người, vả lại cậu không thiếu nguyên thạch, thế nên cậu quyết định không đi hái linh thảo đó.

Lúc Lạc Kỳ đáp xuống đất, anh nhận ra bản thân đang ở một vùng đồng không mông quạnh. Anh thử cảm ứng khí tức của Ngao Dạ thông qua khế ước, nhưng không phát hiện được gì.

Lạc Kỳ dán một lá bùa ẩn khí lên người, chuẩn bị tìm một nơi để tu luyện.

Điều kiện tu luyện trong Ân Khư rất tốt, tu luyện trong này mấy năm rồi ra ngoài cũng là một chuyện tốt. Có điều các tu sĩ tiến vào Ân Khư thường bận rộn tìm kiếm tài nguyên, ít ai đặt tâm tư vào việc tu luyện.

Lạc Kỳ nghĩ anh mới là sơ kỳ Toàn Đan, nên kiên nhẫn tu luyện một thời gian thì tốt hơn.

Trong khoảnh khắc khi Ân Khư mở ra, có một tu sĩ giấu mặt tấn công vào các bọt khí, khiến bố trí của các thế lực lớn bị loạn hết.

Các tu sĩ cao cấp vô cùng lo lắng sự tình bên trong bí cảnh. Dưới sự yêu cầu từ các thế lực lớn, Thiên Kính Tông đành phải lấy Hạo Thiên Kính ra.

Hạo Thiên Kính là vật chí bảo, chỉ cần đứng trước gương đọc tên một tu sĩ là có thể nhìn thấy được tu sĩ đó trải qua những gì.

Đương nhiên muốn sử dụng cái gương cũng có rất nhiều hạn chế, nếu tu sĩ cách cái gương quá xa thì sẽ không thấy được.

Cuối cùng Hạo Thiên Kính được mang đến đặt ở lối vào Ân Khư, ở vị trí này có thể dễ dàng thấy được tất cả tình hình bên trong bí cảnh.

Các tu sĩ tập trung ở lối vào, muốn biết tình hình bên trong.

Lúc Ngao Thanh và Ngao Lập đến nơi thì lối vào Ân Khư đã có rất đông tu sĩ tụ tập.

Vài người xuất hiện thoáng qua trong kính, các tu sĩ vây xem lập tức nghị luận ầm ĩ.

Trong chuyến đi vào Ân Khư lần này có không ít tu sĩ áo đen, những người này có lai lịch bí ẩn, các tu sĩ không hiểu rõ về đám người này. Bọn họ quan sát tình hình của đệ tử, trông thấy các đệ tử thiên tài mà tông môn họ kỳ vọng bị những người áo đen kia giết chết. Bọn họ chấn động không thôi, sôi nổi bàn luận với nhau.

Ngao Thanh loáng một cái đã đến trước Hạo Thiên Kính, hắn đọc tên Lạc Kỳ, lập tức trông thấy anh đang tu luyện trong một sơn động, hắn thấy thế thở phào một hơi.

Không phải ai cũng có thể khởi động Hạo Thiên Kính, phải có tu vi ít nhất là Bách Kiếp mới có thể thông qua Hạo Thiên Kính nhìn thấy cảnh tượng trong Ân Khư. Mà mỗi lần khởi động lại chỉ hiện rõ một thời gian.

Tu sĩ Bách Kiếp khởi động Hạo Thiên Kính sẽ tiêu hao nguyên khí, bởi vậy trong một ngày không thể khởi động Hạo Thiên Kính nhiều lần.

Một tu sĩ Phượng tộc, nói với Ngao Lập: “Tứ hoàng tử muốn xem tình hình của Cửu hoàng tử sao?”

Ngao Lập ngẩng đầu nói: “Không. Lạc Kỳ bình an vô sự thì không cần phải lo lắng cho Cửu đệ, tên đó khỏe lắm.”

Tu sĩ Phượng tộc nhìn Ngao Lập, thầm nghĩ có vẻ hai vị hoàng tử Long tộc vừa ý Lạc Kỳ, còn coi trọng Lạc Kỳ hơn cả Cửu hoàng tử rất nhiều.

Hết chương

Truyện Chữ Hay