Edit: Ryal
Không chỉ mình Ralph mà những người chơi đang núp sau cánh cửa cũng choáng váng.
Biển sâu ư?
Thị trấn này nằm dưới biển sâu?
Ân Lưu Minh nói vớ vẩn gì thế, chẳng lẽ họ đang ghi hình SpongeBob à?
Nếu thực sự đang ở dưới nước, chưa nói đến việc tích trữ không khí thì riêng áp lực nước thôi là đã đủ đè bẹp phổi của tất cả mọi người rồi!
Dù có là mơ, thì giấc mơ được trò chơi Ác Mộng lựa chọn cũng phải rất logic.
Nhưng trông vẻ mặt Ralph thì...
Mễ An Bồi lặng lẽ thò đầu ra, nhìn về phía gã.
Cơ bắp trên mặt Ralph giần giận không ngừng, trong sự dữ tợn ẩn hiện nét sợ hãi, đám xúc tu không ngừng thò ra rồi lại rụt vào, tất cả tiết lộ nội tâm không được yên ổn của gã.
Phải chừng mười phút sau, Ralph mới cười lạnh: "Mi phát hiện được thì có sao? Thị trấn được Thần Cá bảo vệ, chỉ mỗi bọn mi mà cũng đòi hủy diệt nơi này ư?".
"Nếu tao nói là...!được, thì sao?".
Ân Lưu Minh lạnh nhạt nói tiếp: "Mày không dám giết phu nhân Solari là bởi bà ấy nắm trong tay sức mạnh bảo vệ thị trấn này, đúng không?".
Y duỗi tay, khẽ chọc vào trán người cá bảo thạch cạnh mình.
Chính nhờ những đứa bé xinh đẹp chẳng biết thứ gì ngoài kéo đàn violin này, mà tít dưới biển sâu âm u vô tận mới có một không gian bình thường được dựng lên.
Dù Ralph có bao nhiêu ác ý với phu nhân Solari thì dù sao nơi này cũng được bện nên bằng giấc mơ của một người sống, cũng chính là bà.
Những món trang sức châu báu phu nhân Solari yêu thương biến thành những người cá bé nhỏ trung thành tuyệt đối, cẩn thận bảo vệ bà trong trang viên.
Người cá nhỏ nôn ra một cái bong bóng tỏa ánh sáng bảy màu, ngơ ngẩn nhìn Ân Lưu Minh.
Ralph cũng lạnh lùng trừng y, đám xúc tu rục rịch.
Ân Lưu Minh thản nhiên nhìn lại gã, dường như chỉ đợi gã tấn công.
Ralph cố kìm ham muốn giết chóc lại, khóe miệng nhếch lên: "Nếu giết chúng, bọn mi cũng sẽ chết".
Khi ấy nước biển ập xuống, tất cả mọi người sẽ bị ép dẹp trong nháy mắt, biến thành mồi cho cá biển.
Ân Lưu Minh gật đầu: "Đúng là tao không thể giết chúng...!Nhưng giết Thần Cá của mày thì được".
Dường như Ralph vừa nghe được cái gì buồn cười lắm: "Ha?".
"Nếu thị trấn Solari chìm trong biển sâu, thì mặt trời chiếu sáng mỗi ngày là gì?".
Ân Lưu Minh chạm vào vách tường trang viên, ánh mắt bỗng hiện vẻ châm chọc.
"Dù có là Thần Cá Mặt Trời hay Thần Cá Biển Sâu...!thì chung quy cũng chỉ là một con cá thôi nhỉ?".
Ở độ sâu một nghìn mét dưới đáy biển, gần như không hề có ánh mặt trời xuất hiện.
Xuống sâu thêm chút nữa, ở độ sâu bốn nghìn mét dưới đáy biển, có một loại cá tiến hóa ra bộ phận phát sáng - đầu hoặc đuôi chúng sẽ phát ra ánh sáng dễ thấy để dụ những sinh vật khác tới gần.
Nhưng khi những con mồi kia mò tới, thứ đón tiếp chúng chỉ là hàm răng sắc nhọn cùng nơi hàm dưới có thể há to quá đầu.
Những người chơi trốn sau cửa hiểu được những gì Ân Lưu Minh muốn nói trong nháy mắt, mặt họ tái đi.
"Mặt trời" đến trưa mới mọc, đến chạng vạng đã hoàn toàn biến mất, thực ra là mồi nhử của một loại cá ăn thịt ư?
Khi "mặt trời" mọc, phu nhân Solari sẽ kéo đàn violin tới tận lúc hoàng hôn.
Hóa ra bà dùng tiếng đàn của những người cá bảo thạch để đuổi "Thần Cá" đi mất!
Khuôn mặt Ralph giần giật.
Ân Lưu Minh tiếp tục nói: "Tao lặn xuống từ cuối biển, đi theo dòng nước, cuối cùng ngoi lên ở tế đàn trong rừng cây.
Khi đó tao tự hỏi, tại sao? Thi thể của người dân và những vật tế để dâng lên Thần Cá có quan hệ thế nào? Tại sao con cá này ngày nào cũng đi qua thị trấn?".
Y chỉ tay xuống đất.
"Chỉ có một khả năng...!Chúng ta đang sống ngay trên con cá này".
"Im miệng!".
Ralph đột nhiên tỏ vẻ dữ tợn, lớn tiếng quát: "Thần Cá là thứ để mi khinh nhờn hay sao!".
"Chúng ta đang ở trên đầu nó? Hay ở cuối đuôi? Chắc con cá này lớn lắm".
Ân Lưu Minh khẽ nói.
"Thứ mang danh lễ tế chắc hẳn là hiến đồ ăn cho nó, còn đám thân mềm chúng mày chắc hẳn là kí sinh trùng trên người Thần Cá".
Chúng và Thần Cá hợp tác, đôi bên cùng có lợi.
Đám thân mềm lợi dụng Thần Cá và điểm đặc biệt ở thị trấn Solari để ăn sạch não người chơi, còn thân thể họ sẽ trở thành vật tế cho Thần Cá.
Thần Cá có nguồn thức ăn ổn định nên mới nằm bất động, bởi vậy thị trấn Solari được bình an vô sự.
"Cũng không cần giết Thần Cá của mày...!Chỉ cần cho nó nếm chút trái đắng, bắt nó cựa quậy, thì thị trấn Solari sẽ không còn tồn tại nữa".
Ân Lưu Minh nói.
"Khi ấy trang viên Solari có người cá bảo thạch bảo vệ nên có lẽ sẽ may mắn sống sót, còn mày chắc chắn sẽ chết.
Nếu Thần Cá nằm ngay dưới chân bọn tao thì chỉ cần đào thôi, chắc chắn xuyên qua lớp bùn đất rồi sẽ đến máu thịt trên người nó".
Khi ấy Thần Cá bị đau nên nhúc nhích, thị trấn Solari bị hủy diệt - nhiệm vụ của người chơi sẽ thất bại, nhưng Ralph thì chết không có chỗ chôn.
Ánh mắt gã đột nhiên tối sầm.
Ân Lưu Minh nhìn gã, khẽ nói: "Nên thôi, mày tự lên tế đàn đi...!Lúc trước cũng không phải chưa từng có người chơi qua ải, chắc mày sẽ không chết".
Đám xúc tu trên người Ralph khua khoắng điên cuồng, cuối cùng gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc trước ta không chết là vì có người chơi thế chỗ - bây giờ bọn mi đưa một tên ra đây chịu chết, ta sẽ thả bọn mi đi ngay!".
Đây là sự ngượng bộ lớn nhất gã có thể đưa ra.
Gã không ngờ sẽ có người thực sự hóa giải được bí mật của thị trấn Solari!
Dù là Lôi Anh Triết được mấy kẻ xung quanh tâng bốc là giỏi giang thì cũng nhằm vào phu nhân Solari, hoàn toàn không biết được những điều huyền bí ẩn trong giấc mơ này.
Lúc trước gã bao giờ cũng thế, đùa giỡn người chơi thỏa thích, đến khi ăn đủ số những bộ não bị nỗi sợ và sự tuyệt vọng bao trùm thì mới thả số người ít ỏi còn lại đi...!Trong giấc mơ này, chỉ cần Thần Cá ăn hết vật tế trên tế đàn là họ sẽ qua cửa, khi bộ phận phát sáng trên đầu nó hạ xuống cũng là lúc họ hoàn thành nhiệm vụ, người chơi sẽ không muốn lằng nhằng.
Không ngờ lần này lại có kẻ khó chơi như Ân Lưu Minh!
Y nhướng mày, lạnh lùng thốt lên: "Ban nãy mày vừa giết Lôi Anh Triết".
Những người chơi núp sau cửa hít một hơi lạnh.
...!Người chơi lão làng trên bảng xếp hạng - Lôi Anh Triết - chết rồi ư?
Ralph nói với giọng thô bạo: "Trong đầu tên đó không có linh hồn! Ta phải có linh hồn của bọn mi mới tạo ra vật tế thế thân được!".
Ân Lưu Minh nhíu chặt lông mày.
...!Không có linh hồn? Giống Trì Tịch ư?
Do Lôi Anh Triết có cách gì để giữ mạng, hay vì...
"Không chỉ nó, mà cái thằng mi muốn báo thù giúp cũng trống trơn".
Ralph không cam lòng.
"Lát nữa đưa một tên có linh hồn tới đây, bằng không đừng trách ta nuốt lời!".
Ân Lưu Minh nheo mắt, ngắm nghía khuôn mặt gã, đoán xem gã có nói dối hay không.
Bây giờ Ralph chẳng cần mạo hiểm mà nói dối nữa.
Ân Lưu Minh nhìn sang chỗ khác: "Bọn tao cần thương lượng".
Chẳng bao lâu sau, y và Tư Thành bước ra.
Ralph đã chờ đến mức hơi mất kiên nhẫn, nhìn thấy Tư Thành bèn nhanh chóng biến cánh tay mình thành xúc tu: "Nó đúng không?".
Tư Thành lạnh lùng nói: "Đợi đã, tao muốn hỏi mày một câu".
Sắc mặt Ralph cực kì khó coi: "Trước sau gì chẳng chết, sao hỏi nhiều thế?".
Ân Lưu Minh sau lưng Tư Thành nhíu mày.
Ralph đành nén giận, miễn cưỡng đổi giọng: "Hỏi gì nào?".
Rõ ràng gã có thể nghiền nát mấy con gà nhép yếu đuối này, nhưng đám người cá bảo thạch phiền phức kia vẫn còn ở đó!
Tư Thành siết chặt tay: "Những người chơi bị mày giết chết sẽ ra sao?".
"Sao là sao, chết thôi".
"Còn linh hồn?".
Ralph nhìn Tư Thành một lượt từ trên xuống dưới, bỗng cười lạnh: "Linh hồn thì đương nhiên sẽ trở thành những người dân mới...!Thị trấn này đâu còn người sống nào khác, dĩ nhiên ta phải để lại chút đồ chơi rồi, không thì chán lắm nhỉ? Lâu lâu còn thấy ngán nữa, mỗi lần có người vào ta sẽ đổi một lần".
Tư Thành mím môi thật chặt, nhìn gã chăm chú: "Thế anh tao đâu?".
"Anh mi à?".
Ralph cười nhạo.
"Giờ dân trấn hoặc ở trên tế đàn, hoặc nằm trong bụng tao, mi đoán thử xem?".
Khuôn mặt Tư Thành chợt đỏ lên, con ngươi đầy tơ máu, trong tay hắn đột nhiễn xuất hiện một con dao găm phóng thẳng về phía Ralph!
Gã tỏ vẻ khinh thường: "Không biết tự lượng sức".
Bên cạnh nhô lên vô số xúc tu đen kịt, nhào thẳng tới chỗ Tư Thành.
Tư Thành nhảy lên, nhanh chóng tránh né những xúc tu đó.
Hắn giơ tay ném ra mười cái phi tiêu bằng gỗ, bị xúc tu né đi, chúng rơi thẳng xuống bùn.
Hai người bắt đầu trận chiến.
Ân Lưu Minh đứng tại chỗ xem, một lúc sau bỗng híp mắt, nhanh chóng lùi về sau hai bước.
Một cái xúc tu đen xì bỗng nhô lên ngay tại nơi y vừa đứng, không đánh trúng ai bèn nhanh chóng rụt về.
Ralph lại hoàn toàn không nhìn về phía này, như thể cái xúc tu vừa tấn công Ân Lưu Minh chỉ là ngẫu nhiên không có chủ đích.
Y cười khẩy một cái, nhưng chỉ yên lặng nhìn Tư Thành chiến đấu.
Cuối cùng dù sao Tư Thành cũng chỉ là con người, sức chịu đựng không bì kịp Ralph đã biến thành động vật thân mềm, thể lực không còn chống đỡ nổi nữa, sắp sửa bị gã nuốt chửng vào bụng.
Ngay lúc ấy, Ân Lưu Minh nhẹ nhàng vỗ tay một cái.
Người cá bảo thạch bên người y rít lên the thé thật dài.
Những đốm sáng nhỏ chợt xuất hiện trong lớp đất bùn dưới chân Ralph và Tư Thành - tất cả đều là những mảnh gỗ do Tư Thành ném ra ban nãy.
Sau đó Ân Lưu Minh, Tư Thành và Ralph cùng biến mất.
Vài phút trước.
Những người chơi quay lại phòng ăn để tụ họp, họ đứng cách nhau thật xa, ai cũng sợ mình sẽ trở thành người hi sinh cuối cùng.
Tư Thành vốn đang ở địa lao chờ hiệu lệnh nhưng kết quả lại chẳng thu hoạch được gì, nghe Ân Lưu Minh phân tích thì nắm chặt chuôi dao trong tay, đôi mắt mang đầy ý hận: "Vậy là Ralph vốn không cần giết anh tôi đúng không?".
Ân Lưu Minh nhìn vào mắt hắn, không đáp.
Tư Thành vốn cũng chẳng có hi vọng gì, cả người hắn cứng đờ, một lúc sau mới nặng nề ngồi xuống.
Có vài người chơi liếc nhau, cẩn thận hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?".
Lôi Anh Triết đảm nhiệm vị trí lãnh đạo lúc trước đã chết rồi, nhưng cái cậu tay to họ Ân này thì họ lại chẳng dò xét được.
Ân Lưu Minh hiểu ý họ, khẽ nói: "Yên tâm, sẽ không ai phải chịu chết".
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Không ai muốn làm vật hi sinh.
Mễ An Bồi hơi hiểu tính Ân Lưu Minh, gãi đầu: "Vậy phải làm sao đây? Chắc Ralph sẽ không ngoan ngoãn biến mình thành vật tế chứ?".
Ân Lưu Minh nhìn phu nhân Solari đang ngồi trên ghế chủ tọa: "Việc này cần nhờ phu nhân hỗ trợ".
Phu nhân Solari giật mình: "Ta có thể làm gì?".
"Nếu Ralph bước vào phạm vi trang viên, phu nhân có thể đưa gã vào địa lao không?".
"Chỉ cần ta nhìn thấy hắn là được".
Ân Lưu Minh gật đầu, quay sang chỗ Tư Thành: "Lát nữa tôi đưa cậu ra ngoài, cậu sẽ ngăn cản Ralph".
Tư Thành không có ý kiến, chầm chậm gật đầu.
Mễ An Bồi chớp mắt mấy cái: "Vậy còn bọn tôi?".
Ân Lưu Minh nhìn những người còn lại: "Mấy người sẽ phụ trách việc di chuyển địa lao".
Mễ An Bồi: "...!Hở?".
"Còng tay, hàng rào, gạch đá, chuyển được bao nhiêu thì chuyển hết tới chỗ tế đàn đi".
Ân Lưu Minh vạch một cái lên bàn.
"Lúc đó phu nhân sẽ đưa gã lên tế đàn, nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành".
Ai cũng trợn mắt há mồm nhìn Ân Lưu Minh.
Di chuyển đại lao!
Ngay cả phu nhân Solari cũng không phải ngoại lệ, bà run rẩy rồi mới cười khổ một tiếng: "Cậu đúng là...!sáng tạo".
"Tôi và Tư Thành sẽ khiến Ralph phạm phải quy luật của phu nhân".
Ánh mắt Ân Lưu Minh dần hiện vẻ áp bức.
"Đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta, mong mọi người đừng vì lợi ích của riêng mình, hãy hành động càng nhanh càng tốt".
Những người chơi khác nhìn nhau, rồi hô đồng ý.
Tư Thành không có ý kiến gì với những sắp xếp của Ân Lưu Minh, chỉ trầm giọng hỏi: "Tôi phải làm gì?".
Nhất định Ralph sẽ đề phòng nếu họ định ép gã bvước vào trang viên, nhưng phạm vi quyền lực của phu nhân Solari cũng chỉ nằm trong trang viên.
Ân Lưu Minh chỉ lên tầng hai: "Dùng gỗ lát sàn tầng hai làm thành phi tiêu, chỉ cần đủ mười cái bị dính bẩn từ chất nhầy của Ralph là có thể khởi động quy luật của phu nhân Solari".
Khóe miệng Mễ An Bồi giần giật: "Làm thế cũng được à?".
Ân Lưu Minh nhìn phu nhân Solari.
Bà gật đầu.
"Vậy thì...!làm đi!".
Sự đảo lộn không gian khiến Ralh nhận ra có điều không ổn, những cái xúc tu đen kịt nhanh chóng bao bọc gã lại và lao xuống định chạy mất.
Nhưng tiếng violin du dương đột nhiên vang lên, khi thì ung dung khi lại căng thẳng, hệt như tiếng ma quỷ thì thầm bên tai.
Giai điệu ấy khiến Ralph hét lên thảm thiết, như thể tiếng đàn là một loại sóng siêu thanh khủng khiếp cực kì.
Đám xúc tu nhanh chóng biến thành chất lỏng sền sệt và đen ngòm, cả người gã như tượng sáp tan chảy, trông đến là buồn nôn.
Dưới sự khống chế của tiếng đàn, Ralph ngã xuống giữa không trung, rơi đúng vào cái trụ đá ở chính giữa tế đàn.
Những người chơi được phân công đã đứng chờ sẵn, cố nhịn cơn buồn nôn mà quấn Ralph vào trụ đá.
Thứ sền sệt bấy nhầy bị trụ đá hấp thụ, gã lại càng hét lên thảm thiết hơn cả lúc bị tiếng đàn tấn công.
Mười ba cái trụ cùng rung lên.
Bên tai những người chơi đều vang vọng âm thanh của hệ thống:
[Hoàn thành việc thu thập tất cả vật tế, mỗi người chơi được thưởng điểm].
Ân Lưu Minh nhướng mày.
Một cộng mười ba vật tế, có sáu con quái vật xúc tu bị giết rồi trói lên, bảy người chơi, cũng hợp lí.
Người chơi treo mình giữa không trung giơ cái còng tay trong địa lao lên, gào: "Bà ấy tới chưa? Tôi không chịu nổi nữa rồi!".
Bóng dáng phu nhân Solari chợt hiện ra giữa trời.
Những người cá bảo thạch cuống quýt bay lên đón lấy bà, rồi dần dần hạ xuống.
Phu nhân Solari ngẩng đầu nhìn Ralph đang không ngừng giãy giụa trên trụ đá, đôi mắt đẹp chợt lóe vẻ căm hận: "Ralph".
Gã vẫn cố giãy giụa, u oán hét lên: "Con khốn! Con khốn! Con khốn!".
Nhưng có hét mấy cũng chẳng còn tác dụng nữa rồi - đã tập hợp đủ vật tế, nghi thức hiến tế chính thức bắt đầu.
Bầu trời phía trên trụ đá chợt sáng lên, như thể mặt trời đang bay tới ban phát ánh sáng.
Nhưng mọi người đều biết - đó không phải mặt trời, mà là một con cá lớn dưới lòng biển sâu.
"Mặt trời" từ từ tiến lại, ánh sáng trở nên cực kì chói mắt, bầu trời âm u gợn sóng như mặt biển.
Dưới chân họ bắt đầu rung chuyển.
Một cái miệng thật to đầy nước dãi và răng nhọn có kích thước đủ để nuốt trọn toàn bộ trang viên Solari xuyên qua vòm trời, hướng về phía tế đàn.
Cái miệng ấy bao trùm hết nửa bầu trời, làn da con cá ráp và dữ tợn, đầy cảm giác kinh khủng "dưới biển chẳng ai nhìn nên ta muốn to bao nhiêu thì to chừng ấy".
Tiếng hét của Ralph lại càng thảm thiết hơn: "Buông ta ra! Buông ta ra! Ta chỉ là người dân thị trấn! Ta mà chết, nhiệm vụ của các ngươi sẽ không bao giờ được hoàn thành!".
Có người chơi chần chừ nhìn Ân Lưu Minh.
Y lạnh lùng nói: "Kệ gã".
Ngay khi miệng cá sắp nuốt trọn cái trụ, khuôn mặt Ralph bỗng đỏ lên, ngoại hình thay đổi - gã biến thành người chơi tham lam bị giết khi trước.
Bên chân gã, một đám bùn to bằng nắm tay chảy xuống như thạch sùng đứt đuôi, rơi cái tọp xuống nền đất đen, nhoáng cái đã chạy mất.
Tư Thành ném dao chậm nên không thể găm nó lại, hắn nghiến răng định đuổi theo.
"Đừng đuổi".
Ân Lưu Minh ngẩng đầu nhìn cái miệng cá khổng lồ kia, ánh mắt rực rỡ: "Cuối cùng cũng xuất hiện".
Y nhấc tay lên, con côn trùng biển sâu bèn xuất hiện chở chủ nhân lên trời.
Mễ An Bồi kinh sợ đến độ biến sắc: "Anh Ân ơi...! Anh làm gì đấy?".
Ân Lưu Minh chăm chú nhìn cái miệng khổng lồ kia, mái tóc bị gió thổi tung, ánh mắt sáng hơn cả "mặt trời".
Con Thần Cá to đến mức có thể chở theo cả một thị trấn...
Y muốn thu nó vào sách minh họa.
Con côn trùng hơi do dự, nhưng vẫn bay vào qua kẽ răng cá.
Những người chơi ở dưới nhìn mà choáng váng.
Một lúc lâu sau, mới có người ngu ngơ hỏi: "Cậu ta...!đi chịu chết à?".
"Sao có thể thế được!".
"Cậu ta định làm gì?".
Thứ chất lỏng còn sót lại thuộc về Ralph gửi thân trên cái cây cách đó không xa, thấy cảnh tượng ấy thì tự nhủ một cách hung tàn: Tốt nhất thằng khốn kia hãy chết trong miệng Thần Cá đi!
Nhưng đồng thời, gã cũng chẳng thể làm lơ sự khiếp vía trong lòng - người chơi này nhiều lần hoạt động khác với lẽ thường, thậm chí còn phá vỡ sự kiểm soát tối cao của gã với giấc mơ này...!Chắc y sẽ không đột nhiên đi chịu chết chứ?
Nhưng giờ y bay vào miệng Thần Cá, chẳng lẽ còn khiến nó tiêu chảy hay sao?
Sau đó Ralph bỗng nghĩ ra điều gì, khuôn mặt biến sắc.
...!Nọc độc của côn trùng!
Chẳng biết từ khi nào, tên người chơi ấy đã khống chế được một con côn trùng!
Đống sền sệt quanh người gã run run, chưa kịp phản ứng đã nghe một tiếng ruỳnh thật to phát ra từ cái miệng cá trên trời.
Vật tế bị nhai nát, trụ đá rào rào rơi xuống, giữa những khe hở nơi miệng cá còn thấy thấp thoáng ánh lửa bên trong.
Mặt đất ngày càng rung lắc mãnh liệt, bùn đất bị xới tung, cây cối nghiêng ngả, dưới chân vang lên những âm thanh nặng nề khiến lòng người sợ hãi, hệt như thế giới sắp sụp đổ.
Trong nháy mắt, cả cái miệng cá giữa bầu trời và cơn động đất dưới chân đều biến mất chẳng còn tăm hơi.
Những người chơi nhìn đám côn trùng sợ hãi bỏ chạy tứ phía giữa đất bùn, nghe tiếng nổ như sấm dậy ở phía đường chân trời xa xa, thấy dưới chân đột nhiên có cảm giác không trọng lực...
Phu nhân Solari bỗng khẽ gọi một tiếng: "Các bé cưng của ta".
Đám người cá bảo thạch bèn phát ra những tiếng ùng ục như bọt nước.
Tất cả những người chơi và phu nhân Solari đột nhiên quay về trang viên trong nháy mắt.
Trong giấc mơ đã vỡ tan tành, chỉ có trang viên Solari vẫn vững chãi như lúc thường, chẳng hề bị ảnh hưởng.
Ân Lưu Minh cả người dính đầy vết máu bẩn thỉu cũng xuất hiện.
Phu nhân Solari bịt mũi, thở dài: "Nếu là lúc trước nhất định ta sẽ nhốt cậu vào địa lao".
Ân Lưu Minh cất con côn trùng vào sách minh họa, khẽ gật đầu: "Cảm tạ phu nhân đã nương tay".
Những người chơi khác choáng váng: "Có chuyện gì vậy?".
Họ chưa kịp hỏi hết, dưới chân đã hẫng một cái.
Có người đứng không vững suýt ngã xuống, thất thanh hỏi:
"Sao thế?".
"Trang viên đang bay lên ư?".
Ân Lưu Minh đáp: "Nổi lên mới đúng".
Phu nhân Solari bị Ralph giam cầm bên cạnh Thần Cá dưới biển sâu cuối cùng cũng được đi xuyên qua làn nước tối tăm giữa biển mà quay về với lục địa đầy ánh sáng.
Lúc đầu tốc độ nổi lên của trang viên Solari là rất chậm, sau đó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, gần như tất cả mọi người đều phải níu lấy thứ gì đó bên cạnh mới không ngã xuống.
Mễ An Bồi bỗng ngạc nhiên thốt lên: "Thứ gì kia?".
Ân Lưu Minh nhìn sang, bỗng giật mình.
Một thứ ánh sáng dịu dàng ửng lên nơi đường chân trời xa xăm, đem lại cho y cảm giác quen thuộc khó diễn tả thành lời.
Giống như lúc y lặn xuống tận cùng biển cả.
Trang viên càng nổi lên thì ánh sáng ấy lại càng tới gần, hình ảnh càng rõ nét hơn...
Đó là một con sò biển khổng lồ vô cùng xinh đẹp.
Quanh thân nó còn có ánh sáng xanh biêng biếc nhạt màu, vỏ sò khổng lồ hơi hé mở, những hoa văn mĩ miều phản chiếu lại màu sắc khiến người ta mê mẩn.
Một mũi mâu dài đến từ vùng trời phía trên xuyên qua cả người nó.
Nơi vỏ sò chịu thương tổn, có ánh hào quang như mơ như thật tỏa ra từ một viên trân châu đẹp diệu kì.
Giữa mặt biển, khung cảnh ấy chẳng khác nào một bức tranh thơ mộng.
Mọi người đều bị nó thu hút.
Thậm chí Ân Lưu Minh còn nghe được tiếng lẩm bẩm mừng rỡ như điên của phu nhân Solari: "Trời ơi...!Đây chính là bản thiết kế trang sức ta luôn muốn tạo thành...".
Đó là thứ đẹp đẽ kì diệu hiếm thấy đến mức nào, nó đoạt lấy trái tim và hồn phách của tất cả mọi người, thậm chí còn khiến họ quên mất rằng mình đang không nhìn nổi lên từ biển sâu.
"Ầm!".
Ánh mặt trời thực sự đã lâu không gặp chiếu xuống.
Bầu trời quang đãng không một áng mây, tia nắng sáng rực chói mắt, xa xa còn có cánh hải âu chao liệng.
Cuối cùng họ cũng lên được mặt biển.
Phu nhân Solari nhìn mặt trời, đôi mắt bỗng ứa lệ, bà ngã xuống đất mà khóc không thành tiếng.
Từ cõi chết được thấy ánh mặt trời, được hít thở trong bầu không khí tươi mát xen vị mặn.
Đó là sự sống.
Ánh đèn leo lắt của Thần Cá dưới biển sâu sẽ chẳng bao giờ so được với vầng dương thực sự.
Tia sáng của đom đóm sao có thể sánh với mặt trời đây?
Những người chơi chìm trong nắng, mãi mới bừng tỉnh từ nỗi kinh ngạc khi nhìn thấy con sò biển kia.
Giấc mơ này sắp kết thúc rồi, nhưng họ vẫn chưa nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở.
Có người nhìn xung quanh, chần chừ cất tiếng: "Thế...!Còn nhiệm vụ của chúng ta thì sao đây?".
Trang viên Solari từ chối không cho Ralph bước vào, chắc chắn gã phải ở lại đáy biển - không có người cá bảo thạch dựng nên không gian che chở, e là gã sẽ bị áp lực nước đè bẹp và biến mất mãi mãi.
Không còn người dân nào nữa, nhiệm vụ của họ sẽ ra sao?
Ân Lưu Minh luồn ngón tay vào túi, đặt trên sách minh họa.
Một thứ chất nhầy đen đặc xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
Nó hơi cử động, nghi ngờ "ngó" Ân Lưu Minh, rồi lại ngẩng đầu lên ngơ ngác "nhìn" tia nắng ấm áp trên bầu trời.
Một lúc sau, nó mới ngưng tụ thành hình dáng con người, màu đen biến mất để lộ làn da đầy sức sống.
Cuối cùng là khuôn mặt trẻ măng.
Con dao găm của Tư Thành rơi xuống đất, vang lên tiếng lạch cạch..