Edit: Ryal
Lôi Anh Triết nhìn chằm chằm gương mặt chẳng khác nào xác chết của Ân Lưu Minh, đôi ngươi chợt lóe vẻ kinh ngạc, giơ tay ngăn cản những người chơi khác không được tấn công.
Con côn trùng chở Ân Lưu Minh lại rít lên một tiếng rất sắc, đám quái vật vừa tản đi bắt đầu tấn công nó.
Ân Lưu Minh vung tay, một ngọn lửa nổ tung và bám vào người chúng, ép lũ côn trùng chạy tứ tán.
Y nhân đó mà bước thẳng vào rừng cây.
Những người chơi khác dồn dập lùi ra phía sau, cảnh giác nhìn Ân Lưu Minh.
Y đang cưỡi trên người một con côn trùng dữ tợn, sắc mặt kì dị như người chết, chẳng ai biết là đồng đội hay kẻ thù.
Ân Lưu Minh nhảy xuống khỏi con côn trùng, vỗ nhẹ lên chân trước của nó.
Con côn trùng ngoan ngoãn khom lưng để hai người khác trèo xuống, rồi lại rít lên, chui vào bùn rồi biến mất.
Ân Lưu Minh xoay người, sắc mặt từ tái nhợt lạnh lẽo biến thành ấm áp trong nháy mắt, đôi ngươi lại sáng long lanh, làn da đầy đặn mịn màng.
Y quay về làm một người sống.
Lôi Anh Triết cười, bước tới: "Đúng là một năng lực rất tốt".
Ân Lưu Minh lạnh nhạt gật đầu, quay sang đá nhẹ hai người nằm co quắp trên đất.
Mễ An Bồi nhổ bùn trong miệng ra: "Phì phì phì...!Anh Ân ơi để tôi nghỉ tí đã, chân vẫn nhũn như bún đây này".
Tư Thành nằm trên đất, đôi mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời, lòng như tro tàn.
Lôi Anh Triết liếc họ một cái: "Sao mấy cậu lại chui ra từ lòng đất?".
"Bọn tôi đi tới phần cuối của biển".
Những người chơi khác hít một hơi sâu: Biển ư?
Lôi Anh Triết phản ứng rất nhanh: "Phần cuối của biển thông với mặt đất?".
Ân Lưu Minh khẽ gật đầu.
Khi y đuổi theo con quái vật xúc tu trong nước, tốc độ ngày càng chậm...!không chỉ vì dưới nước hành động bất tiện, mà phần lớn là do các tạp chất ngày càng nhiều.
Làn nước bị vẩn đục, cát và bùn không ngừng xuất hiện.
Tuy Ân Lưu Minh đã biến thành xác sống nên không bị nghẹt thở, nhưng đám tạp chất đó vẫn ngăn cản y.
Cũng may y còn sách minh họa.
Ân Lưu Minh triệu hồi quái vật côn trùng biển sâu thuộc về giấc mơ này.
Quả đúng là tốc độ của nó dưới nước rất nhanh, chỉ mấy chục giây đã đuổi kịp con quái vật xúc tu.
Phần lớn những xúc tu đều xoắn lại thành một bọc to đùng, chỉ có vài cái chia ra đánh nhau với Ân Lưu Minh.
Xuất phát từ một suy đoán nào đó, y không hề chèn ép con quái vật xúc tu quá dữ dằn.
Đợi đến khi họ dần thoát khỏi làn nước, gần như hoàn toàn tiến vào đất bùn, Ân Lưu Minh mới ra lệnh cho con côn trùng nhanh chóng xông lên cắn xé nó.
Dưới sự trợ giúp của ngọn lửa giận dữ và hối hận cùng côn trùng biển sâu, Ân Lưu Minh nhanh chóng hạ được quái vật xúc tu.
Đến khi nó bị thu vào sách minh họa, thứ trong bọc mới lộ ra - quả nhiên là Mễ An Bồi và Tư Thành.
Hai người này không thể ở trong lòng đất quá lâu được.
Ân Lưu Minh giữ họ cùng ngồi trên lưng côn trùng biển sâu, xông thẳng lên trên, đúng lúc xuất hiện giữa vòng vây của đám người chơi này.
Mễ An Bồi chỉ bị sặc bùn còn Tư Thành lại chịu đả kích về tinh thần, nhất thời hôn mê.
Tuy Lôi Anh Triết không biết Ân Lưu Minh đã gặp phải gì dưới đất nhưng ít nhiều gì hắn ta cũng đoán được đôi chút, không hỏi gì nhiều nữa, chỉ về phía sau: "Bọn tôi đã trói lại tất cả những người dân trong thị trấn rồi".
Ân Lưu Minh nhìn theo.
Khoảng mười người dân bị trói gô lại, có sáu kẻ vẫn còn giống người, còn lại thân hình vặn vẹo và dưới da không ngừng có thứ gì lố nhố, như thể chỉ có một lớp túi da che đậy con quái vật gớm ghiếc.
Ân Lưu Minh đi tới trước mặt một tên trong số đó, im lặng nhìn xung quanh, thoáng cau mày: "Thiếu một người ư?".
"Tổng cộng có mười một người".
Lôi Anh Triết nói.
"Bọn tôi bắt được cả lãnh đạo của phe dân trấn nữa".
Chợt hắn ta cau mày: "Nếu đám dân này mới thực sự là vật tế, thì đúng là thiếu một người".
Ở đây có tổng cộng mười ba trụ đá, vật tế của phu nhân Solari cũng cần mười ba món.
Một người dân bị Ân Lưu Minh đưa đi, phải còn lại mười hai mới đúng.
Y nói: "Còn quản gia nữa".
Lôi Anh Triết đáp: "Bọn tôi đã tìm trong trang viên Solari rồi nhưng không thấy".
Họ có nghe hai người chơi được Ân Lưu Minh cứu nói rằng phạm phải điều cấm của phu nhân Solari cũng không chết, chỉ bị ném vào địa lao - mà địa lao ở đâu thì đã biết rồi.
Những người chơi to gan thử rồi phát hiện mình thực sự không sao, cả đám bèn nhanh chóng sục sạo tầng hai.
Đêm nay phu nhân Solari đã tống năm sáu người vào địa lao, tức đến nỗi tóc xổ tung ra mà vẫn không giải quyết được gì.
Đương nhiên họ vẫn cẩn thận không chạm vào đống châu báu xa hoa - ai mà biết người cá bảo thạch có năng lực đặc biệt gì hay không, chẳng ai muốn mạo hiểm.
Ân Lưu Minh cau mày ngẫm nghĩ một chốc, rồi ngẩng đầu: "Trói họ vào trụ đá trước đi".
"Tôi cũng định làm thế".
Lôi Anh Triết chỉ vào đám côn trùng lúc nhúc.
"Nhưng đang nghĩ cách xử lí chúng thì cậu chui lên".
"Để tôi".
Ân Lưu Minh bước tới gần trụ đá, lại gọi con côn trùng biển sâu của mình ra.
Y buộc bừa thứ gì đó vào đằng sau nó, rồi treo thêm ngọn lửa giận dữ và hối hận lên trên, xua nó vào giữa bầy.
Đám côn trùng rít lên rồi tản ra.
Mễ An Bồi nhìn cảnh ấy, quẹt mặt: "Ầy, đây là trò tôi hay chơi hồi bé mf".
Dù sao côn trùng cũng bỏ đi hết rồi, cuối cùng họ cũng xử lí được mớ "vật tế" này.
Giờ trên trụ đá đã có bảy thi thể người chơi - nghĩa là có bảy "người dân" lấy họ ra thế mạng.
Tư Thành lại phấn chấn lên, định gỡ thi thể Tư Hòa ra.
Kết quả là những thi thể ấy đều bất động, hệt như đã bị khảm vào trụ đá.
Họ trói những "người dân" chưa kịp tìm kẻ chết thay lên trụ đá.
Chỉ có cái trụ to nhất ở giữa là không nhận ai.
"Chắc nơi này phải là quản gia nhỉ?".
Lôi Anh Triết bước tới, ngẩng đầu nhìn.
"Người dân khác có được không?".
Ân Lưu Minh lắc đầu.
Đã có người tính đến chuyện đó rồi, nhưng có trói những "dân trấn" đã lấy người chơi ra thế mạng vào trụ đá cũng không thấy bất kì phản ứng gì.
Ân Lưu Minh thả tay xuống: "Về trang viên trước đã".
Thu hoạch đêm nay vậy là đủ.
Lôi Anh Triết liếc y, bỗng hỏi: "Có phải cậu sắp phá ải rồi không?".
Ân Lưu Minh không đáp.
Lôi Anh Triết đã hiểu, chỉ cười rồi lắc đầu: "Đúng là tre già măng mọc.
Nhưng giấc mơ còn chưa kết thúc, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu".
Ân Lưu Minh quay đầu nhìn hắn ta, khẽ nhướng mày: "Cố lên nhé".
Trừ những "dân trấn" bị trói lên trụ đá làm vật tế, mấy kẻ còn lại đều trông vô cùng già yếu và đáng thương.
Nhưng nhớ tới việc thực chất họ là đám quái vật xúc tu rõ buồn nôn, phải ép người chơi hi sinh mới có được hình hài nhân loại, ai cũng lợm giọng.
Không ít người nảy sinh mâu thuẫn khi bàn bạc cách xử lí họ.
Một nhóm thấy cần phải giết họ ngay lập tức, để khỏi nảy sinh những rắc rối về sau;
Một nhóm khác lại cho rằng nhiệm vụ chính có nhắc tới việc giúp người dân thị trấn nhìn thấy ánh mặt trời, đám người này vẫn còn tác dụng, không thể giết được.
Lôi Anh Triết bèn đứng ra hòa giải đôi bên, đồng thời cũng quyết định: nhốt đám dân trấn này vào một căn nhà nhỏ, rồi sau đó sẽ quyết định có cần dùng tới họ hay không.
Sắp xếp cho đám dân trấn xong xuôi, mọi người cùng quay về trang viên Solari.
Không ít người thập thò đánh giá Ân Lưu Minh.
Họ vốn tưởng người phá ải sớm nhất sẽ là Lôi Anh Triết - người chơi trên bảng xếp hạng, không ngờ thanh niên vô danh này lại vượt mặt cả hắn ta.
Lúc đầu họ cười Ân Lưu Minh không biết tốt xấu khi y từ chối Lôi Anh Triết, kết quả giờ nhìn lại mới thấy hóa ra người ta tự gánh vác được rồi.
Có những người hối hận rằng mình không tạo quan hệ với Ân Lưu Minh sớm hơn đôi chút - nếu chìa tay giúp đỡ y khi mọi người bận mỉa mai trào phúng, thì phần được hưởng ké sau khi y bộc lộ tài năng chắc chắn sẽ khác.
Nhưng thôi, ké được là tốt rồi, vẫn có người mặt dày tới bắt chuyện cùng Ân Lưu Minh.
Ân Lưu Minh đã thức trắng đêm, tính tình cực kì xấu, y cố lắm mới dừng được ở bước đối xử lạnh lùng với tất cả mọi người.
Sau khi có mấy kẻ chịu trắng tay ra về, những người khác cũng biết thời biết thế mà không chen chân nữa.
Mễ An Bồi đi khắp nơi mấy vòng, quay về hỏi Ân Lưu Minh: "Anh Ân này, anh có thấy Tiểu Trì đâu không?".
"Không".
Ân Lưu Minh đã chú ý tới việc Trì Tịch không ở trong đám người từ khi nãy, nhưng chưa có cơ hội hỏi.
Một người chơi tiến đến: "Cậu tìm cái cậu trẻ trẻ đeo kính kia hở đại ca?".
Ân Lưu Minh liếc mắt nhìn gã.
Người chơi này trông rất quen, hình như là một trong hai người trộm châu báu của phu nhân Solari và bị giam vào ngục.
"Anh biết à?".
"Ừ".
Người chơi kia nhỏ giọng, tỏ vẻ đau buồn.
"Cậu ấy chết rồi".
Ân Lưu Minh đột ngột dừng bước, đôi mắt lạnh như bão tuyết Nam Cực: "Cái gì?".
Trì Tịch chết rồi ư?
Mễ An Bồi cũng há miệng thật to với vẻ khiếp hãi, không tin nổi: "Anh nói linh tinh gì đấy?".
Người chơi kia nhìn ý lạnh trong mắt Ân Lưu Minh mà cứng cả người, lắp bắp: "Không, không liên quan tới tôi, mãi sau tôi mới biết mà...".
Giọng Ân Lưu Minh như chẳng hề chứa chút xúc cảm nào: "Sao cậu ấy lại chết?".
"Nghe nói là bị quái vật xúc tu tập kích".
Người chơi kia vốn định xun xoe lấy lòng, mà giờ lại hồi hạn tới mức chỉ muốn chạy biến đi.
Nhưng Ân Lưu Minh cứ nhìn gã chằm chằm, gã lại không dám động đậy.
"Hình như ở trong rừng...".
"Để tôi nói".
Lôi Anh Triết bước tới từ phía sau, nhẹ nhàng vỗ vai người chơi kia rồi ngước lên nhìn thẳng vào Ân Lưu Minh, ánh mắt lộ vẻ áy náy.
"Tôi và Trì Tịch được chia vào cùng một nhóm, lẽ ra tôi nên bảo vệ cậu ấy...!nhưng tôi chạy theo dân trấn quá nhanh, bỏ cậu ấy lại phía sau, lúc quay về thì đã không cứu được nữa rồi".
Ân Lưu Minh lạnh lùng nhìn hắn ta, gió tuyết trong mắt ngày càng mãnh liệt.
Lôi Anh Triết chỉ thản nhiên nhìn lại.
Mễ An Bồi ngó hết bên này đến bên kia, cẩn thận lùi một bước nhỏ về sau, nói khô khốc: "Này anh Ân, giờ không phải lúc thích hợp để đánh nhau đâu...".
Ân Lưu Minh hỏi: "Ai bảo tôi định đánh nhau?".
Mễ An Bồi nghĩ thầm: chả ai bảo, nhưng viết lù lù trên mặt cậu kia kìa.
Lôi Anh Triết nói: "Ác Mộng cấm người chơi công kích nhau.
Tôi không cố ý hại chết Trì Tịch, tôi đâu được lợi gì, còn có thể bị đưa vào giấc mơ trừng phạt nữa".
Ân Lưu Minh yên lặng nhìn hắn ta chằm chằm một hồi lâu, mới cất tiếng hỏi: "Cậu ấy ở đâu?".
Thi thể Trì Tịch được đặt ở góc rừng.
Hai hốc mắt cậu trống rỗng, thậm chí có thể lờ mờ thấy được đầu lâu bên trong; máu tươi và óc đã quánh lại, cả người cứng ngắc và lạnh như băng.
Ân Lưu Minh yên lặng đứng trước thân xác cậu.
Y và Trì Tịch cũng chỉ mới quen nhau được hai giấc mơ, chưa được tính là quá thân thiết.
Nhưng từ đầu Trì Tịch đã bày tỏ rất nhiều thiện ý với y, nội tâm đơn thuần, bám theo y như một cái đuôi nhỏ; lại cam lòng đứng lên vì Sở Đông và Tề Tiểu Bắc mà mình không hề quen biết ở thế giới hiện thực.
Tối qua trước khi Ân Lưu Minh rời đi, Trì Tịch còn cười, nói cậu muốn trở thành một người có thể độc lập vượt ải, tích thật nhiều điểm để thực hiện nguyện vọng của mình.
Nhưng chỉ mới một đêm thôi, Trì Tịch đã hóa thành cái xác lạnh băng cô đơn nằm giữa lớp bùn đen kịt.
Mễ An Bồi trông rất buồn, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt lạnh lẽo ấy.
"Tại sao thi thể cậu ấy không bị cướp đi?".
Những người chơi chết trong tay quái vật xúc tu khi trước đều sẽ trở thành thế thân cho chúng, bị trói lên trụ đá.
Lôi Anh Triết nói: "Tôi cũng không rõ, có thể là do tôi quay về đúng lúc nên tên dân trấn kia chưa kịp làm gì".
Ân Lưu Minh không hỏi gì thêm nữa.
Lôi Anh Triết đứng cạnh y, đợi Ân Lưu Minh đứng lên rồi mới móc trong túi ra một vật: "Đây là thứ Trì Tịch giao cho tôi trước khi chết, hi vọng nếu được thì tôi có thể giúp cậu ấy thực hiện nguyện vọng".
Ánh mắt Ân Lưu Minh khẽ lóe sáng.
Đó là bùa ước nguyện Trì Tịch giành được ở giấc mơ đầu tiên, có thể giúp người ta được chấp nhận thêm một nguyện vọng.
"Tại sao?".
"Có lẽ chỉ là nỗi tuyệt vọng trước khi nhắm mắt xuôi tay".
Lôi Anh Triết thở dài.
"Tôi cũng có trách nhiệm với cái chết của cậu ấy...!Chỉ là một nguyện vọng nhỏ mà thôi, số điểm của tôi hoàn toàn là đủ.
Nhưng cậu là bạn cậu ấy, nếu cậu muốn thì tôi sẽ đưa cậu".
Ân Lưu Minh nhìn chằm chằm lá bùa ước nguyện trong tay Lôi Anh Triết một hồi lâu, cuối cùng dời mắt: "Không cần".
Y triệu hồi con côn trùng, bảo nó đào đất ngay tại chỗ.
Lôi Anh Triết hiểu ý mà lùi ra, chừa lại không gian cho Ân Lưu Minh và Mễ An Bồi.
Mễ An Bồi ôm Trì Tịch xuống cái hố vừa đào, nói không ngừng: "Ôi, Tiểu Trì à, tôi còn muốn khoe khoang với cậu về những gì tôi đã trải qua cơ mà...!Lúc luân hồi đừng uống canh Mạnh Bà nhé, lỡ đâu sau này tôi vẫn tìm được cậu thì sao...".
Lớp đất bùn đen kịt vùi lấp gương mặt trẻ măng của Trì Tịch.
Hai người cùng cầu chúc trước mộ cậu trong chốc lát.
Mễ An Bồi dừng một chốc, bỗng nhỏ giọng nói: "Anh Ân à, tôi không tìm được linh hồn của Tiểu Trì".
Ân Lưu Minh quay đầu nhìn cậu chàng.
Mễ An Bồi gãi đầu: "Thì, tôi có chút năng lực đặc biệt, là có thể thông qua thi thể mà dò xét được linh hồn người chết...!Tôi định hỏi Tiểu Trì xem đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lại không tìm được linh hồn của cậu ấy".
Ân Lưu Minh trầm ngâm gật đầu.
Một lúc sau, y bỗng nói: "Cậu về trước đi".
Mễ An Bồi ngẩn ra: "Anh Ân thì sao?".
"Tôi ở lại một mình cũng được".
"...!Ừ".
Mễ An Bồi im lặng chốc lát, bỗng không nhịn được mà nói: "Anh Ân, anh đừng quá khó chịu...!Việc chia li trong trò chơi Ác Mộng vốn là chuyện thường tình".
Giấc mơ nào cũng có người chơi chết đi, mà người chơi nào cũng có thân nhân bạn bè.
Sau nỗi buồn và cơn giận, người nên sống vẫn phải tiếp tục sống sót.
Ân Lưu Minh chỉ im lặng không đáp.
Đến khi Mễ An Bồi đi rồi, Thẩm Lâu mới bay ra từ trong sách minh họa, cúi đầu nhìn y.
"Em tin lời tên họ Lôi đó à?".
Ân Lưu Minh hờ hững đáp: "Không tin".
Thẩm Lâu nhíu mày: "Vậy em định làm thế nào?".
Ân Lưu Minh bước mấy bước về phía trước, tới cạnh một thân cây, gõ nhẹ.
Một cây dây leo màu xanh nhạt lặng lẽ trườn xuống, khẽ cọ vào lòng bàn tay y.
Ân Lưu Minh lấy sách minh họa ra, đôi mắt trầm như biển, giấu đi hết thảy sóng ngầm mãnh liệt: "Thanh Thanh, rốt cuộc đã có chuyện gì?".
Sau khi quay về trang viên, những người chơi còn lại đều vô cùng hưng phấn - họ đã tìm đủ mười hai vật tế, chỉ còn thiếu quản gia nữa thôi là qua ải được rồi!
Về phần kẻ tạo giấc mơ là ai, làm sao để lấy được phần thưởng phá ải...!Họ không nghĩ nhiều tới vậy.
Trước tiên chưa nhắc đến một người chơi trên bảng xếp hạng là Lôi Anh Triết, mà thanh niên họ Ân kia cũng không tầm thường, thôi để những người giỏi cạnh tranh với nhau đi.
Họ giằng co cả buổi tối, chẳng mấy chốc trời đã sáng.
Khi Ân Lưu Minh xuất hiện trước mặt Mễ An Bồi và Tư Thành, y đã đổi trang phục.
Sắc mặt Mễ An Bồi có vẻ hơi chết lặng: "Anh Ân, anh quên thay quần áo à?".
Ân Lưu Minh nới cổ áo, trông hơi thiếu tự nhiên: "Quần áo tôi bẩn rồi, mặc tạm đồ ngủ trước đã".
Tư Thành nhìn hai cái tai thỏ dài thượt trên mũ áo y, muốn nói gì rồi lại thôi.
Hắn hít một hơi sâu, tỏ vẻ nghiêm túc, con ngươi màu nâu đậm nhìn Ân Lưu Minh và đôi môi mím chặt: "Hôm qua cảm ơn anh đã cứu tôi".
Ân Lưu Minh hiểu ý hắn: "Chuyện dễ như bỡn thôi mà".
Trên mặt Tư Thành chợt lóe vẻ âm u, không nói thêm gì, chỉ bảo: "Có yêu cầu thì cứ nói thẳng nhé".
Ân Lưu Minh gật đầu, không từ chối: "Được".
Sắc mặt Tư Thành mới thoáng bình tĩnh lại.
Mễ An Bồi nhân cơ hội xen vào: "Anh Ân này, bên tôi còn một bộ quần áo mới giặt, anh lấy không?".
Ân Lưu Minh lạnh nhạt đáp: "Không cần đâu, tôi không quen mặc đồ của người khác".
Mễ An Bồi tốt bụng nhắc: "Đi dép không chạy nhanh được đâu nha".
"Hôm nay tôi chỉ điều tra trong trang viên thôi".
Ân Lưu Minh mỉm cười.
"Không có gì nguy hiểm đâu".
Tư Thành cau mày: "Trong trang viên ư?".
Trong trang viên còn gì đáng để điều tra nữa?
"Phu nhân Solari".
Khi Ân Lưu Minh xông vào phòng làm việc của phu nhân Solari, đám người cá bảo thạch sợ tới nỗi chạy khắp nơi.
Vành mắt phu nhân Solari đã biến thành màu đen, rõ là không được ngon giấc, bà uể oải ngẩng đầu: "Mấy cô cậu trẻ tuổi đừng hống hách thế...".
Thấy Ân Lưu Minh, bà ngẩn ra, nhíu mày: "Cậu cũng tới gây sự cơ à?".
Ân Lưu Minh đã nghe những người chơi khác kể lại chuyện họ bị quăng vào địa lao hết lần này đến lần khác khi điều tra trang viên, có mấy người không biết mệt.
Nhìn phu nhân Solari là biết tối qua họ vui cỡ nào.
Ân Lưu Minh ho khan một tiếng: "Không, lần này tôi tới giúp phu nhân".
"Giúp gì?".
"Người trúng độc".
Ân Lưu Minh vỗ vỗ sách minh họa: "Này Thẩm tiên sinh?".
Thẩm Lâu bay ra từ trong sách minh họa, ngắm Ân Lưu Minh với vẻ hài lòng: "Tốt lắm".
Y không muốn phí lời với hắn: "Anh đồng ý rồi mà".
Thẩm Lâu vỗ tay cái độp: "Không thành vấn đề".
Hắn nhẹ nhàng trôi về phía phu nhân Solari.
Phu nhân Solari cảnh giác nhìn Thẩm Lâu, lùi về phía sau theo bản năng: "Cậu là ai? Mời cậu ra khỏi trang viên của ta ngay...".
Bà còn chưa dứt lời đã bị hắn nhập vào cơ thể.
Ánh mắt phu nhân Solari lập tức trở nên ngây dại.
Chỉ một chốc sau bà đã bình thường trở lại, duỗi vai, nói với vẻ hơi bất mãn: "Cái bà này lùn quá".
Ân Lưu Minh: "...".
Y hỏi: "Tôi xác nhận lại nhé, anh nói sẽ giúp phu nhân Solari giải độc đúng không?".
"Phu nhân Solari" nở nụ cười đầy ngạo nghễ: "Ngày nào bà ta cũng uống nọc độc, em tưởng giải dễ lắm à?".
Ân Lưu Minh cạn lời nhìn Thẩm Lâu xoay một vòng trong thân thể phu nhân.
Hắn nói như không vừa lòng: "Thân xác này quá yếu, muốn nhảy lên tầng ba thì hơi khó".
Ân Lưu Minh nhớ lại cơn đau sau lần Thẩm Lâu dùng cơ thể mình trèo một mạch lên gác mái lúc trước, cau mày: "Đừng làm phu nhân Solari bị thương".
Thẩm Lâu nhẹ nhàng liếc mắt đưa tình với y: "Sao, em xót à?".
Ân Lưu Minh: "...".
Y bỗng thấy hơi lo: "Anh không sao chứ?".
Sao đổi thân thể cái là tính cách cũng thay đổi theo?
Thẩm Lâu hơi khựng lại.
Hắn bỗng nhô nửa cái đầu ra khỏi phu nhân Solari, cúi đầu quan sát cơ thể bà, yên lặng một chốc rồi mới nói: "Thực ra tính cách con người bị ảnh hưởng bởi cả cơ thể và linh hồn.
Linh hồn thì sẽ cực đoan và thuần khiết hơn, cơ thể lại là thứ kìm hãm và ngăn cản linh hồn.
Ta vốn không có thân xác, đột nhiên nhập vào người khác nên sẽ chịu chút ảnh hưởng".
Ân Lưu Minh nhìn hắn vẻ nghi ngờ.
Xét trên biểu hiện ban nãy, Thẩm Lâu ver phu nhân Solari biến thái hơn Thẩm Lâu bình thường nhiều.
Thẩm Lâu lại quay về, vén tóc, cười hì hì: "Nhưng muốn giải độc cho bà ta thì chuyện này là khó tránh khỏi...!Mà em không định tiện thể làm gì à?".
Hắn chỉ tay vào đám người cá bảo thạch trong góc phòng.
Chúng trợn trừng những đôi mắt màu xanh lam, sợ hãi trốn sau giá sách, len lén nhìn Ân Lưu Minh và phu nhân Solari đột nhiên trở nên kì quặc.
Lúc Ân Lưu Minh nhìn sang, y bắt gặp một người cá bảo thạch rất quen.
Nàng đỏ mặt, trốn sau lưng những người chị em khác.
Ân Lưu Minh thở dài: "Người cá bảo thạch là những tinh linh thuộc về phu nhân Solari".
Phu nhân Solari đối xử với y rất tốt.
Thẩm Lâu nhướng mày, không nói gì.
Hắn chầm chậm đi một vòng xung quanh, vừa đi vừa soi mói đống châu báu của phu nhân Solari, chê cái này phẩm chất không cao, cái kia chưa đủ tinh xảo.
Ân Lưu Minh cau mày: "Còn bao lâu nữa?".
"Em nôn nóng thế? Nhưng sắp xong rồi".
Thẩm Lâu dừng lại, vừa định ra khỏi cơ thể phu nhân Solari thì nghe thấy một giọng sáng sủa lễ phép vọng vào: "Phu nhân có ở đây không?".
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu nhìn nhau.
...!Lôi Anh Triết?
Đúng lúc Thẩm Lâu đang ở trong cơ thể phu nhân Solari để giúp bà giải độc.
Ân Lưu Minh vốn định giải độc cho phu nhân Solari, để bà tỉnh táo lại rồi thu thập thông tin của giấc mơ - y đã cơ bản xác định được, phu nhân Solari chính là kẻ tạo ra giấc mơ này.
Giờ Lôi Anh Triết mà bước vào thì chẳng phải hắn ta cũng được ké phần hay sao?
Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ một chốc, hơi chỉ chỉ vào cửa, ra hiệu bảo Thẩm Lâu đuổi Lôi Anh Triết đi.
Thẩm Lâu chỉ mỉm cười tao nhã.
Hắn chỉnh lại cổ áo, buông mái tóc dài, cất giọng: "Mời vào".
Ân Lưu Minh đột nhiên vô cùng muốn đánh cho Thẩm Lâu một trận.
Ryals note: Mình khá thích Trì Tịch nên làm chương này sầu zl gõ mãi không xong QAQ
Btw, tác giả có thả hint về thân phận của một người đấy.
Lúc đầu mình đọc cũng chẳng để ý lắm, mà sau này hiểu rồi lộn về đây mới biết tác giả có cài cắm =))) Chi tiết cũng không quá lớn, nhưng khá thú vị..