Solo trans:Cookmeal
Edit:Suu
Đây có thể là chap cuối mình trans bộ này,bận quá lại đứt mạng PC nữa,delay mới lâu vầy,ước đoán khoảng tầm 1 tháng nữa mới được trans lại,lí do thì không cần biết,dạng như cấm túc vậy thôi:v Cố gắng trans xong chap này để chia tay mọi người. TT______^^______TT
Hỡi ai nô dịch trên đời
~ người nghèo khó chịu nhiều bất công
Từ đây ta xin giao phó
Chất hết việc lên người nái_theo
Xin vĩnh biệt từ đây
Face vào không được làm ăn nỗi gì.
Bai~~
P/S:Tuy vào face không được nhưng vẫn vào hako bình thường nhá~~~Theo dõi mấy bạn sát sao lắm
Suu: Do ít người còm men nên ông trans phụ định drop bộ này, tên trans chính thì như trên :v, vậy nên làm editor, mình cũng chả có gì để nói =)))
---------------
Tôi giao phó việc thu thập các nguyên liệu thô cho llya và Cyra vì tôi có việc phải đi xem xét.
Không còn nhiều thời gian để tôi có thể lưỡng lự được nữa, phải nhanh chân lên thôi.
Ở các khu vực lân cận, chỉ cần đi ra xa khỏi đường chính một tí là tôi đã đến được Công Ty.
Trong thời đại này, có vẻ như mọi người rất kính trọng ngành buôn bán nô lệ.
Vì thế Công Ty không nhất thiết phải xây dựng bên cạnh những nhà thổ bên lề đường.
(Úm ba là,nghệ thuật nói giảm nói tránh nhà thổ là:Là 1 loại nhà chứa ...nhiều loại người hoạt động..tình cảm với nhau vậy thôi.:v) (Suu: Đơn giản là lauxanhus :v)
Tại quầy lễ tân gần đó, tôi cố hỏi xem Betrand–san có ở gần đây không.
Đúng như dự đoán, anh ta đang ở trong căn phòng của mình.
Thế nên tôi yêu cầu người ta nói tên mình với anh ấy. Sau đó tôi được dẫn vào một cái phòng còn lớn hơn cái ở Rinnal ――.
“Quéo quèo queo. Ojou-sama, lâu lắm rồi mới gặp lại cô đó.”
“Betrand-sama, cũng chưa lâu đến mức như vậy đâu.”
“Fu, đúng thật là như vậy.”
Sau khi đáp trả câu hỏi ấy, tôi ngồi lên cái ghế đối diện.
Miếng che mắt của Betrand-san đúng là vẫn tốt như mọi khi. Theo phản xạ, tôi quan sát kĩ mọi thứ xung quanh mình.
“Công việc của Salt-san đã hoàn thành rồi. Bây giờ anh ấy đang làm một nhiệm vụ hộ tống đến khu phố này. Nếu cô đang muốn tìm anh ta thì sẽ gặp sớm thôi.”
Vui th~ ật, Bleckie cũng ở đây sao?
“Tôi có thể biết doanh nghiệp chính của anh tọa lạc tại đâu không? Nó có lợi cho anh mà đúng chứ?”
Anh ta nhìn tôi đầy gian thương khiến tôi phải thụt người lại.
“Nếu đó là llya, em ấy không thể nào hữu dụng hơn được nữa đâu. Tôi không có ở đây để nghe một cái doanh nghiệp ngu ngốc phàn nàn cứ như khách hàng đâu nha.”
“Vậy sao. Tôi xin lỗi vì sự thô lỗ của bản thân thưa Ojou-sama.”
“Không sao, những gì tôi muốn biết là những câu chuyện bên trong thành phố này cơ. Betrand-sama, anh dường như biết rất nhiều thứ mà, đúng chứ?”
“Dĩ nhiên rồi, những ai làm kinh doanh đều cần phải nắm bắt thông tin cả và tôi cũng không phải là ngoại lệ.”
Cách duy nhất để giao du với loài rắn là hóa thân thành một con ‘rắn’. Tôi không có xem xét tỉ mỉ anh ta lắm.
“Gần đây, anh đang ế ẩm trong việc bán các chiến binh người thú đúng không nhỉ?”
“Fumu….”
Anh ta gật đầu trong khi che đi đôi mắt của mình bằng miếng che. Như thường lệ, Ossan này đúng là khó đoán thật.
“Tôi muốn nghe điều đó từ anh.”
“Trước đây tôi đã nói rằng, chữ ‘tín’ chính là một yếu tố quan trọng trong công việc kinh doanh.”
“Tôi biết.”
“Những thứ như bí mật hay gần gần vậy, tôi tin chắc rằng cô chỉ coi nó như một thành phẩm của trí tưởng tượng thôi đúng không?”
Bạn có thể coi nó như trí tưởng tượng thôi sao?
Tôi tin rằng anh ta có nghĩa vụ phải giữ bí mật về chuyện đó.
Ngay cả khi việc tôi đang làm đây là xấu xa thì đây cũng chỉ là nhiệm vụ của tôi thôi.
Không có điều đó thì doanh nghiệp của anh ta sẽ sập tiệm sao. Mức độ ngưỡng mộ của tôi cũng có 2 mặt mà.
Chuyên gia thì đã sao chứ huh. Chắc là nếu tôi thử đi nhìn lén xem họ đang bị nhốt hay đào tạo thêm, có thể tôi sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm ác mộng đúng chứ? (Là bị híp ấy)
“Được rồi, hãy nói về công việc đi.”
Anh ta hứng thú nhướng con mắt của mình lên khỏi cái miếng che.
“Bây giờ tôi đang cần một nô lệ chiến binh người thú. Giới tính và tuổi tác không quan trọng. Chỉ cần là một nô lệ người thú có khả năng đó là được. Anh có sỡ hữu dạng như vậy bây giờ không?” (Sao giới tính không quan trọng,phải là nữ chứ?)
“Fufufufu~. Ojou-sama đúng là một người kinh khủng đó.――Câu trả lời là không..”
Đúng như tôi nghĩ. Khỏi cần anh ta nói tôi cũng biết. Tộc elf và rồng thì hiếm. Chưa kể, đây chính là công ty đóng tại thủ đô Hoàng gia. Nó không phải như ở miền quê giống như Rinnal. Vì có sự liên quan với nhau, tôi không thể chuẩn bị một số thứ được.....
“Vâng, theo như những bản hợp đồng mua bán thì có vẻ họ đã được chăm sóc rồi. Hơn nữa, có ai đang thực hiện việc vận chuyển nô lệ gần đây không?”
“......Nếu tôi nói là đúng như vậy thì sao?”
“Tôi có thể đàm phán trực tiếp với chủ của họ và thảo luận về việc chuyển giao chủ sở hữu không?”
*Các nếp nhăn trên khuôn mặt hắn ta càng ngày càng lún sâu hơn với một nụ cười lặng lẽ*
“Tôi có thể biết người mua bọn họ là ai không?”
“Ojou-sama, cô đúng là một phụ nữ thú vị đó.”
“Vậy câu trả lời của anh là?”
“Không được. Một hành động chống lại đạo đức nghề nghiệp mà không có lợi cho tôi thì không được.”
“Đúng là Betrand-sama.”
Cái miếng bịt mắt này tốt thật. Theo đánh giá cá nhân của tôi về anh ta thì nó đã vượt quá mức chịu đựng rồi.
“Mặc dù cô đã dành thời gian quý giá của mình cho tôi nhưng mà hình như tôi hơi ích kỉ phải không nhỉ?”
Fu, để đối đáp với sự ích kỉ của phụ nữ cũng là một phần công việc/khả năng của các quý ông mà.
“Ara? Tôi vừa mới nghĩ Bertrand-sama là một quý ông sao?”
“Giờ thì..... nói về điều đó, chỉ mới vài ngày trước đây thôi, dường như có một người sỡ hữu ngoại hình đẹp đẽ đã ghé thăm doanh nghiệp của tôi. Dĩ nhiên với những doanh nghiệp như thế này thì việc có những người giàu có viếng thăm là chuyện thường thôi. Dù sao người này ngẫu nhiên là một vị khách hàng đặc biệt. Ah, trái tim tôi như đang bùng cháy vậy.”
Anh ta nghiêng đầu như thể không biết gì.
“Fufu, tôi đã nói là cái tính lỡ lời có thể đánh bại anh rồi chứ, quý ông Bertrand.”
“Nếu quả thật như vậy thì có vẻ đó là do vẻ đẹp của Ojou-sama rồi.”
“Thật sao, miệng anh dẻo lắm đó.”
Tôi hiểu đôi chút rồi. Sau đó chúng tôi tán gẫu thêm tí nữa và rời khỏi Công Ty. Không biết llya và Cyra đi thu thập nguyên liệu thô có thuận lợi không nữa? Vì có llya bên cạnh nên họ chắc không làm điều gì liều lĩnh đâu. Nhưng nếu không có con phố nào ở đó cả thì họ lại phải đi ra các khu vực thu hoạch gần đó thôi.
Ừm, llya thì khác tôi nên Cyra sẽ không dính vào nguy hiểm đâu ha? Khi tôi đang mải mê suy nghĩ thì tôi lỡ tông vô người nào đó.
Tôi nên nói thế này thì có lẽ đúng hơn, người đó tự nhiên bất ngờ nhảy ra từ trong trong hẻm nên như mọi người thấy đó, tôi đã không thể tránh được.
Cô bé ấy ngã xuống và bị trầy đầu gối và bắt đầu *wan wan* khóc. Đứa bé ấy khoảng 5 tuổi. Mái tóc đen và ngắn của em ấy tung bay.
Đôi mắt ươn ướt của em ấy cũng màu đen luôn. Những cái đường nét này là....Không, không phải đâu.
“Wawa, cho chị xin lỗi nha!? Chị đang mãi nhìn đi chỗ khác!”
“Onii-chan~~~ Đau quá~~~ Eguuu!”
Mọi người xung quanh đó tập trung lại một quãng khá xa và nhìn đứa bé khóc .Nơi tôi đang đứng không phải là đường chính. Có một số đường dành cho người đi bộ. Với lại dù thế nào đi nữa thì tôi cũng phải xử lí cái đầu gối bị thương của em ấy.
“Đau đớn ơi hãy mau đi ~” (Vãi)
“Aaaaaaaaah....A..re?”
Khi tôi cúi xuống để hồi phục cho em ấy, cái đầu gối bị thương lành ngay lập tức.
Vết thương hồi phục chỉ trong chớp mắt, mặt đứa bé giờ trông đầy ngờ vực .
“Onee-chan......pháp sư-san?”
Mặc dù không phạm phải sai lầm gì cả, sắc thái trong chữ ‘pháp sư’ mà đứa bé sử dụng cứ như sản phẩm của trí tưởng tượng mà pháp sư giáng thế từ thần tiên giới vậy.
“Đúng vậy...Onee-chan là một ĐẠI pháp sư. Chị là Deshi của một pháp sư tài ba.”
(Em dùng được mà thuật thánh cấp nè,Till còn
xài được không mà đặt làm đại pháp sư^_^)
Sao tôi lại đi nói một điều tuyệt vời thế với đứa bé này nhỉ?
“Deshi? Onee-chan, Deshi là cái gì vại? Ăn được hông?”
Chú thích bên Eng: Deshi là đệ tử.
“Ừ, Deshi ăn được ó, ngon lém~~”
(Dịch dùm~Edit hỡi) (Suu: Đã dịch :v)
“Fueee, tuyệt vời~”
Đúng là một đứa bé trong sáng. Ahh, đệ tử thì không có đặc biệt ngầu đến vậy đâu. Hình như tôi đã đưa cho đứa bé khái niệm sai rồi thì phải.
“――Oi, nhóc làm gì ở đây vậy?”
“Ahh, Onii-chan!” Khi một giọng đàn ông vang lên, cô bé ngay lập tức đứng dậy và nhảy về phía anh ta. Tôi cũng đứng dậy để xem ai là người vừa nói.
“…. Ahh~ Ehhh. Anh đừng nhìn em giận dữ như vậy.”
“Mắt ta bình thường mà.”
“Tôi hiểu rồi.”
Như thường lệ, phản ứng của đôi mắt của anh vẫn tệ như mọi khi――Bleckie.
“Có vẻ như con bé này làm phiền cô rồi.”
“Kyahaha”
*Gushi Gushi* cô bé nở một nụ cười hạnh phúc trên môi khi Bleckie nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Thật đúng là một cảnh tượng không thể tin được.
“Vì đã đụng phải em ấy nên tôi cũng có lỗi. Vậy cho tôi xin lỗi nha?”
“Không, chị không có lỗi đâu! Deshi rất tuyệt! Onii-chan!”
Deshi, cái khái niệm đó chui luôn vô não con bé rồi.
“Nhân tiện, Salt-san, anh đang làm gì ở đây vậy? Bắt cóc trẻ em để tống tiền ư?”
“........Cô đang nói cái quái gì vậy?”
Hở, tôi nói gì sai sao? Tôi không thể nào hiểu được cái mối quan hệ giữa cô gái này và Bleckie, quá mập mờ.
“Ehh....Cái đó có phải gọi là diễn kịch trình độ cao không?”
“Cô......đang nói cái củ lạc giòn tan gì thế?”
Onii-chan không phải chỉ là đóng kịch thôi ư?
“Anh không hiểu tôi rồi....”
“Đó chỉ là nhận xét của cô thôi.”
Trong khi mãi mê buôn chuyện vô bổ, cô bé bỗng sà vào lòng tôi.
“Wa!! Cô bé này giống con trai thật!”
Giờ cô bé lại ôm chân tôi.
“Deshi ~, là người yêu của Onii-chan à?” (Đậu xanh nấu canh:v_v:)
“Ehh? Anh mà cũng thích con người sao?”
“Cô muốn chết à, bitch”
“Kyahaha, Onii-chan đang tức giận kìa ~”
Cô bé núp đằng sau lưng tôi, làm như tôi là cái khiên để Onii-chan của nhóc Bình tĩnh ớ!
“.........Thật đúng là đứa bé đáng yêu. Imouto của anh à?”
“.........Cũng gần gần vậy.”
Bleckie trả lời cộc lốc trong khi đôi mắt của anh ta đượm buồn.
“Nếu có đứa trẻ này bên cạnh thì anh không cần phải rượt đuổi theo Libra nữa.”
“Không liên quan gì đến cô.”
“Anh có nghĩ là mình sẽ cùng Till giành chiến thắng nếu đánh với ả ta không?”
“……”
“Có lẽ, cái mức độ đó....”
Nếu có thể thì tôi không muốn chuyện đó xảy ra đâu. Chỉ vì lí do đó mà tôi phải chạy tới tận Thủ đô Hoàng gia. Dẫu sao ở đây
cũng có nhiều vấn đề khác nảy sinh. Nó thật...Sau khi Bleckie trầm ngâm im lặng, tôi bỗng trông thấy gã quản gia của Francesca đi ra ngoài từ lề đường.
Hắn ta thấy tôi chưa? Nếu trong trường hợp đó chắc phải bỏ chạy quá! Tôi kéo tay của Bleckie và đưa nó sát tường.
Dựa lưng vào tường,Bleckie đứng trước tôi và hai tay anh ta chống tường để che cho tôi núp. *Kabe don* Với thứ này thì dù gã quản gia có 3 cái đầu sáu cái tay cũng chả thấy được tôi đâu! Tôi đang núp dưới cánh tay của Bleckie nên nằm trong điểm mù của lão quản gia đó.
“Người đó, hắn ta....”
Francesca không có mặt tại đây. Tách riêng ra ư. Hắn ta đang tiến ra từ lề đường không một bóng người và nhìn quanh quất khắp nơi. Ngay cả khi hắn ta nhanh chóng nhìn thấy nơi này, gã quản gia lườm không hứng thú và bỏ đi ra đường chính. Vậy là chả có gì xảy ra sao.
Khi tôi đang quan sát tình thế đó thêm một tí nữa, một gã đội mũ, bỏ thứ gì đó không rõ vào túi áo và vội vàng bỏ đi. Gã đó cũng nhìn xung quanh một lần nữa, ơn trời cái bức tường đen này nếu không tôi đã bị phát hiện mất rồi.
Không hiểu vì lí do gì mà tầm nhìn của tôi bỗng mất đi, tôi đang bị lườm bởi cái gọi là mặt mà như muốn nổ tung ra vậy. llya, khi tôi nhìn thấy cái ánh nhìn đó là tôi liên tưởng tới ‘người ấy’. Khi không thể theo dõi gã đó lâu hơn nữa, tôi cuối cùng cũng thở dài được.
Vô cùng lo sợ. Tôi nhìn đến nơi mà giọng nói phát ra. Một khuôn mặt gần sát sát tôi với một biểu cảm tồi tệ. Khỏi cần nói, cái nhìn cảu anh ta lúc nào cũng tệ y như vậy.
“Chuyện này là sao?”
Chuyện này ư? Tôi xem lại tình thế hiện tại. Dựa lưng vào tường,Bleckie đang ở tư thế *kabe don*.
“......Nó thì sao?”
Thông thường một cô gái sẽ hét lên *kya kya *
và làm náo động cả lên. Mà hình như anh ta đang hạnh phúc lắm thì phải. Chẳng nhẽ anh ta không được giáo dục tốt hay sao?”
“Cô đang cố khêu gợi tôi à?”
“Ehh? Salt-san, anh hứng thú với phụ nữ hơn là một cô gái nhỏ ư?”
“……”
“……Xúc phạm”
Trước khi anh ta kịp bùng nổ lên thì tôi đã rời khỏi vòng tay của anh ta. Đúng là không nên nuôi dưỡng tình bạn giữa hai giới tính khác nhau mà. Ngay cả điều này bình thường với tôi, nhưng bên ấy thì......
“Cô đã bị xúc phạm ư.....”
Giờ đến lượt Bleckie bắt đầu tấn công tôi. Dù sao cũng cảm ơn anh ta vì đã đuổi theo một người phụ nữ chứ không phải loại quái đản nào khác. Nếu anh muốn đến, cứ đến! Cảnh sát ơi, gã này! Tôi chỉ cần nói vậy. Nhưng mà....những việc phiền phức có thể kéo theo những phiền phức khác đến nữa.
Đã 3 ngày để ra quyết định. Sau khi đưa ra giả thuyết về việc có thể xảy đến, tôi sẽ làm hết sức để thách thức chúng.
“Onii-chan. Bị xúc phạm ~~~”
Ahh, lại nữa. Xin lỗi nha.....