Đã hai ngày kể từ khi chúng tôi rời Rufin.
Càng đến gần Thủ đô, con đường chính càng được xây dựng kĩ lưỡng hơn.
Thảm cỏ trên đường đã được thay thế bằng những viên gạch lát.
Tôi bắt đầu lo lắng cho lũ ngựa.
Tuy nhiên, chiếc xe vẫn đang chạy tốt.
“Cảm ơn, Oji-san. Số rau của anh sẽ giúp chúng tôi rất nhiều đấy.”
“Không có gì đâu. Dù sao tôi cũng đã nhận tiền rồi mà. Chuyến đi dài nên giúp đỡ nhau cũng là bình thường thôi.”
Có rất nhiều chuyến xe đang đi về hướng Rufin và chúng tôi phải mua một ít rau của Oji-san.
Bởi vì anh ấy sử dụng |tinh thể băng| để giữ rau được tươi, dù đã nhiều ngày nhưng số rau ấy vẫn như mới được thu hoạch.
Bất ngờ là, |tinh thể băng| thường rất đắt. Ngay cả những viên rẻ nhất cũng đã khoảng 3000 rock rồi.
Chi phí cho chuyến đi từ Rufin đến Thủ đô khá là đắt đỏ, vì vậy chúng tôi sẽ mua chúng sau.
Để phòng ngừa thì dự trữ đồ ăn cho chuyến đi là bình thường.
Vì thế, một thương nhân khác cũng đáng được hoan nghênh.
“Có phải em đang lo lắng về bọn cướp không? Các em giống như một nhóm gồm toàn các Quý cô xinh đẹp nhỉ?”
Có phải những kẻ thiên tài thì hay đi chung thành nhóm không nhỉ?
Kiểu suy nghĩ này…*Fuahh* làm tôi ngáp.
Ngay cả khi người ta bị bọn cướp tấn công, họ chắc chắn sẽ không làm được gì cả. (Suu: Eng quá tối nghĩa, it’s chém time :v)
Cái gì cũng phải có giới hạn chứ!
“Vâng, cảm ơn anh nhiều.”
“Oh, Quý cô, các cô sẽ tiếp tục đi tới Thủ đô chứ?”
“Vâng, tất nhiên rồi.”
Chúng tôi nghiêng đầu về phía Oji-san và anh ấy bắt đầu nói thật nhỏ:
“Dù sao thì, có lời đồn rằng gần đây nước Cộng hòa phía Tây đã có những hoạt động quân sự đầy khiêu khích. Trước khi bị bắt trong chiến tranh, thì tốt hơn hết là các cô hãy tới những vùng nông thôn.”
“Chiến tranh…”
Chiến tranh sao?
Tôi chả biết gì về chiến tranh ngoại trừ những bài học lịch sử và một vài đoạn phim tài liệu.[note2879]
Tôi không thích từ này.
Chuyện là vậy đấy. Được rồi, chúng tôi sẽ khởi hành bây giờ. Ồ, và vì Quý cô đây rất dễ thương, tôi có thêm một chút quà.”
Tôi mỉm cười và nhận một quả Rinnal từ anh ta. [note2880]
“C…Cảm ơn.”
Tôi cúi chào người thương nhân và vẫy tay tạm biệt đoàn lữ khách.
Nghĩ lại thì, ở đây người ta có hay cúi chào vậy không nhỉ?
Ôi trời, lỡ phong tục ở đây khác thì sao nhỉ?
“Ilya, Cách chào của chị có bình thường không?”
“Tất nhiên là không. Nhưng mà họ sẽ nghĩ đó là kiểu chào đặc biệt của các quý cô đấy.”
Tôi hiểu rồi. Tôi nhìn lại Cyra.
*Ping ping* mũ của cô ấy lại động đậy như thường lệ.[note2881]
Bây giờ tôi đã không còn bất ngờ vì những việc nhỏ nhặt như vậy nữa.
“Vậy thì…ở chỗ em người ta thường chào hỏi như thế nào, Ilya?”
“…Để em nhớ...”
Nói xong, Ilya ra phía trước tôi và quỳ bằng chân trái.
Tay phải Ilya đặt lên đầu gối và tay trái nắm lấy tay tôi. [note2882]
VÀ…
…huh?
*chụt*
Em ấy hôn lên mu bàn tay tôi. (Suu: Ôi, em ấy thật bạo~~ :v)
“WAAHH…”
Tôi nghe thấy tiếng Cyra hét lên. Till thì vẫn còn ngái ngủ. [note2883]
Mặt tôi nóng rang lên.
“Cảm giác này là…”
Sau khi hôn xong, Ilya vẫn còn nắm lấy tay tôi và cười toe toét.
“Chị…chị hiểu rồi.”
Ừ, tôi biết.
Tôi biết mà.
ĐÓ LÀ CÁCH CHÀO RẤT BÌNH THƯỜNG!!
“Alice-sama trông dễ thương quá nên em chỉ muốn chọc một tí thôi ~~~”
…
Tôi biết.
Tôi bị lừa như một con ngốc ấy.
Và đó chỉ là một phần của chuyến đi thôi.
Tối hôm đó, trong lúc mọi người còn ngủ yên lành trong căn lều, tôi đột nhiên thức dậy. Khi số lượng người tăng lên, tôi thấy cái lều có vẻ chật chội hơn trước. Nhưng sẽ không có vấn đề gì khi 3 (4 chứ nhỉ) người chúng tôi ngủ chung.
Ai cũng nhỏ con cả mà.
Bời vì chúng tôi không có cái chăn nào đủ rộng cho bốn người, Till và tôi đành phải ngủ chung. [note2884]
Biết nói sao nhỉ? Người ngủ cùng Till thì rõ ràng là tôi rồi.
Nhìn lại vóc người của tôi thì…
Người nhỏ con nhất là Cyra. Dù sao thì tôi cũng không thể bắt cô ấy ngủ chung với người lạ được.
Vì thế, tất nhiên là tôi rồi.
Không hơn không kém nhé.
Không phải vì tôi có suy nghĩ đen tối gì đâu đấy!!
(TRANs: Thích ôm thì nói đại đi ) (Suu: Ông giống tui :v)
“Ôm tôi thì được thôi, cơ mà chảy nước dãi đầy người tôi thì có hơi… “
Till đang ngủ rất ngon, vì thế tôi rất cản thận đẩy cô ấy ra và lẻn ra khỏi lều.
Sau khi cẩn thận kiểm tra cái lều, tôi nhận ra Cyra đã không còn ở đây.
Ilya đang ngủ.
Tốt thôi, cả hai đang ngủ ngon và không có gì nguy hiểm cả.
Để không đánh thức họ, tôi nhẹ nhàng lẻn ra khỏi lều.
2 mặt trăng, vẫn thường được gọi là Crane và Krisna, đang trôi nhẹ nhàng trên bầu trời khuya.
Cyra ngồi trên một tảng đá và nhìn lên hai mặt trăng.
“Cyra…”
“Ahh…Alice-san”
Khi tôi khẽ gọi tên cô ấy, *ping* đôi tai mèo dựng lên.
Oh, cô ấy đã bỏ cái mũ ra rồi.
Mặc dù Cyra thường đội mũ, ngay cả khi ngủ, đôi tai mèo khiến cô ấy dễ thương hơn rất nhiều.
Và mái tóc đuôi ngựa của cô ấy trông thật bồng bềnh khi buộc bởi một dải băng màu xanh nhạt.
Nếu đem so với trang phục làm việc, vẻ ngoài của cô ấy bây giờ trông tự nhiên hơn nhiều.
Và nó rất hợp với cô ấy.
“Mình ngồi cạnh bạn nhé?”
“Ừ, nhưng mà mình xấu hổ lắm…nyaaa…~~”
Tại sao nhỉ…?
Nghĩ lại thì, từ khi nào tôi có thể tự nhiên ngồi cạnh cô ấy nhỉ? Không biết bằng cách nào, tôi đã quen với chuyện đó rồi.
Tôi nghĩ vẩn vơ trong khi Cyra chừa chỗ cho tôi ngồi.
Tảng đá chúng tôi ngồi có kích cỡ vừa đủ.
Cyra để tôi ngồi bên cạnh mà không hề nhìn lại.
“Bạn không ngủ được à?”
“Ừ…mình rất lo lắng khi nghe chuyện người thương nhân nói hồi chiều nay.”
“Chiến tranh?”
Đôi tai mèo *potan* cụp xuống.
Dễ…Dễ thương quá đi!!! (Suu: Kawaiii~~ :v)
Không được, không được, đang nói chuyện nghiêm túc mà…
“Quê tôi ở gần biên giới với nước Cộng hòa. Ở một quận vùng ven…
“…Tôi hiểu rồi.”
“Ừ…Và có thể bạn cũng biết rồi, tộc người thú bị kì thị ở Thủ đô. Hơn nữa, ở nơi đông người, mình cảm thấy xấu hổ…”
“….”
Khuôn mặt của Cyra khi nhìn lên mặt trăng trông thật chán nản, giống như đôi tai cô ấy vậy.
“Vì vậy, một khi chiến tranh bắt đầu…những người đầu tiên bị đẩy lên tiền tuyến chắc chắn là tộc chúng tôi.”
“……”
“Ahhh…Khoan đã!! Ý mình không phải là sẽ tốt hơn nếu như chỉ Con người bị đẩy ra tiền tuyến! Cái đó…mình không biết phải nói sao?”
“Mình biết. Mình biết mà.”
*ponpon* Tôi xoa đầu cô ấy.
“A…Alice. Bạn nghĩ sao về … tai của mình?”
Có phải cô ấy sơ rằng tôi sẽ không ưa người thú?
Nếu hỏi ai đó như tôi, ở thế giới song song, thì tôi tin chắc rằng tộc người thú là trải nghiệm mới mẻ và tôi sẽ không bao giờ phân biệt đối xử với họ.
Vậy ra đây là lý do mà Cyra không bao giờ bỏ mũ ra.
Master-san thật sự rất rộng lượng. Không biết Cyra đã làm cách nào để Master-san vui vẻ cho phép cô ấy đi lên Thủ đô cùng với chúng tôi?
“Mình nghĩ bạn thực sự rất dễ thương. Y như là em gái của mình vậy, và như vậy mình thấy rất vui.” (imouto là em gái, nhỉ) (Suu: Ờ…chuẩn đấy :v)
“Ahhh…”
Mình xin lỗi, Cyra.
Mắt mình tốt lắm nên mình thấy rõ khuôn mặt đỏ bừng của bạn rồi.
“Việc đó…Mình không cố ý dấu nó…Tuy nhiên, cũng lâu lắm rồi mình mới có thể để lộ đôi tai ra…đôi tai rắc rối…”
“Fu Fu, đừng lo lắng. Mình không bao giờ thay đổi quyết định đâu. Và mình đã nói với bạn trước đây rồi, mình muốn bạn trở thành |thợ rèn| của mình.”
“Alice-san…”
Cyra ôm đầu đầy xấu hổ, trong khi tôi vẫn ngắm mặt trăng.
Tôi lờ đi tiếng khóc thút thít và tiếp tục *ponpon* xoa đầu cô ấy. (Suu: T cũng mún~~)
“Bạn không cần chiến đấu chống lại kẻ thù đâu, vì đã có mình lo việc đó rồi. Đó là vì Cyra cũng giống như một thành viên trong gia đình rồi.”
Tôi không có ý định an ủi cô ấy.
Chỉ là tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho những gì mình đã nói.
“Uhhhh….uhhh” *tiếng khóc*
Có phải là mình không hề có ác ý gì không nhỉ?
Tôi không thể thấy gì trong đôi mắt đó. Tôi muốn thoát khỏi cảm giác nặng nề này.
“Uhhh…Mình xin lỗi, áo bạn…” *sụt sịt* …*khóc*
“Ah…Không sao, không sao.”
Cyra bám chặt và khóc hết nước mắt. Để cô ấy bình tĩnh lại, tôi để cô ấy khóc trên người tôi…
Nhưng mà, không phải người tôi đã dính đầy nước dãi của Till rồi sao?
Cũng đã lâu lắm rồi tôi mới thành “cái khăn” cho người khác đấy!
Sau một hồi lâu thiệt lâu, cuối cùng Cyra cũng đứng dậy và cười, trong khi vẫn lau nước mắt.
“Thiêt…Thiệt xấu hổ quá…nya…~~”
“FuFu, có thể…”
“Uuu…”
Tôi đoán là cô ấy cảm thấy khá hơn rồi.
“Ahh, nói lại thì, chắc phải có ai đó thích Cyra chứ?”
“EH?”
Tôi liền nhớ đến Takeshi và Kenji.
Một lần nữa, khuôn mặt Cyra lại đỏ bừng.
“Ch…Chuyện đó… Khi mình còn trẻ, mình có thích một người. Và người đó rất tử tế với mình…mình thực sự rất vui. Nhưng…”
Cô ấy không muốn làm phiền họ…
Nói sao nhỉ, tôi hiểu những điều cô ấy nói.
“Bạn lo lắng nhiều quá đấy.”
Thật không may.
Takeshi, Kenji
Những gì 2 ông làm không vô ích đâu.
Ít ra thì hai ông cũng đã bảo vệ trái tim của Cyra.
Ahhh. Thật ít kẻ đẹp zai trên thế giới này mà.
Mà tôi cũng không được từ bỏ đâu.
“Nnhh?”
Hmm?
Vậy, tại sao Cyra lại đi với tôi nhỉ?
Nhưng mà tôi không muốn làm phiền cô ấy, tôi sẽ giữ câu hỏi ấy trong lòng.
Khi tôi đang tò mò nhìn Cyra, có vẻ như cô ấy muốn nói điều gì đó.
Cô ấy run rấy, lắc mạnh đầu với hai tay khoanh trước ngực.
“Eh…hem. Về.. về việc…Alice-san…lúc còn ở trong hang.”
“Hang ư?”
Về vụ lở đất sao?
Ở trong tình huống sinh tử đó.
“…Là bởi vì bạn giống như anh của mình.” (Suu: VCL =_=)
…
Tim tôi đập mạnh.
“Nó…Nó khác! Alice-san. Bạn chắc chắn không phải kiểu tom-boy rồi. Mình thề đấy! không một chút nào của bạn giống con trai hết á!!” (main nghe và rất rất rất bùn, mình cũng bùn vì main không sơ múi được gì) (Suu: Just like me :v)
“Mình biết mà, thế nên bạn bình tĩnh lại nào!! Mà dù sao mình cũng thấy buồn.”
Trời ạ, tôi phải làm gì đây chứ…
Có vẻ như tôi đã từ bỏ bản ngã của mình rồi, thật rắc rối.
“Erm... không khí bây giờ…”
“?”
“Không sao…dù sao mình cũng rất thích ngắm trăng.”
Sau khi đổi chủ đề, Cyra lại nhìn lên bầu trời đêm.
“Hai mặt trăng?”
Bị hấp dẫn bởi chúng, tôi cũng nhìn lên.
“Chúng giống như những người bạn luôn đồng hành với mình vậy. Vì thế mỗi lúc khó khăn, tôi thường nhìn lên bầu trời đêm để có thể mỉm cười.”
“Ừ, mình biết.”
Không tệ đâu, Trăng à!
“Tuy nhiên, kể từ bây giờ mình sẽ luôn ở bên bạn đấy. Đừng quên điều đó nhé, Cyra!”
“Tất nhiên rồi! Alice-san!”
Một đêm thú vị khi tôi hiểu thêm một chút về Cyra.
Một ngày thật bình lặng, nhưng việc đó khiến hôm nay thật đặc biệt.
Dù sao thì, Chúng tôi cũng đã gần đến Thủ đô rồi
FIGHTING!