Gensou Sekai no Alice Tale

chương 29 :thợ rèn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo trans:Cookmeal

Một ngày đẹp trời nọ,mình đi lên núi và đã tu luyện thành công cách mở Bảng trạng thái-sama .Không tin à.Úm bà la xí mụi bara boro bou! Tèn tén teng! Đây rồi:

*Sặc*,sao đời lại bất công thế,vl điểm yếu,thôi kệ ,ai góp ý màu đi,màu gì cũng được nha

bà con.

H là lúc mình làm công việc chính của mình rồi,mời thưởng thức.

P/S:Đừng ném gạch nha,em biết thân biết phận rồi.Ủa mà sao không có skill haki bão

vương nhà?

Chương 29

Thợ rèn

Sau khi bước vào nhà, chúng tôi ngồi xuống ghế và bắt đầu uống trà.

Cũng phải thôi, khi bạn mời người ta đến nhà mình thì bạn phải mời họ cái gì đó chớ.

Ngay cả khi đang ở Nhật Bản hay thế giới khác thì cũng thế thôi nhỉ?

“Mình là người nhận nhiệm vụ của bạn ở [Guild], tên mình là Alice. Đây là bạn đồng hành của mình, llya.”

“Rất hân hạnh được gặp bạn.”

“Và đây là lá thư xác nhận từ hội.”

Khi tôi đã hoàn thành nốt phần giới thiệu và đưa ra lá thư đã được niêm phong, Cira bỗng mở to đôi mắt của mình ra đầy ngạc nhiên.

Cô ấy hẳn đã nghĩ chúng tôi là những người đại diện hoặc những cô gái nhiều chuyện đến để hàn huyên tâm sự chuyện đời với cô ấy chăng.

Chúng tôi không phải dạng đó đâu nhá, chắc chắn không.

“Bạn còn trẻ thế mà đã là một mạo hiểm gia rồi sao?...”

Mũ của cô ấy bỗng giật lên.

Thành thật mà nói tôi đang bị hấp dẫn bởi nó hơn bất cứ thứ gì.

Bỏ nó xuống đi.

Tôi muốn cô ấy bỏ nó xuống!

Hẳn phải có ẩn ý gì đằng sau đây!?

"Hehe, Alice-sama?"

"Hah!?"

Trong khi Cyra bận cúi đầu xuống đọc lá thư xác nhận

——Tôi đã vô tình chạm vào cái mũ í.

"?"

Trước khi Cira kịp ngẩng đầu lên, tôi vẫn giả vờ tiếp tục uống trà, miễn bàn về hành vi này của tôi, okay?

Tôi cầm lấy chiếc cốc và diễn kịch y như đúng rồi.

“Có vấn đề gì không?”

“Ah, không..không,trà rất ngon.”

“Bạn phóng đại quá mức rồi, nó không ameow...không ngon đến nỗi vậy đâu.”

Ameow...?

C-Cái gì rứa,llya?

(Thả thính xong không biết luôn á,đổi chỗ không main)

Tôi không có định làm gì đâu mà!

Ahh, tôi cứ thích tạo ra quá nhiều phiền phức.

Đến lúc phải suy nghĩ rồi.

Oh, Ilya gì vậy?

Wopppsss, nụ cười đó đáng sợ quá.

“Ehem. Về nhiệm vụ này,nếu bạn không thoải mái thì chúng mình sẽ chấp nhận hủy bỏ nó.”

Trong các nhiệm vụ hộ tống, khách hàng được quyền tự do hủy bỏ nhiệm vụ nếu họ cảm thấy không thoải mái.

Nó là một trong những điều lệ chính của hội.

Chắc chắn luôn ớ.

“Không sao,nếu các bạn là mạo hiểm gia chắc là đã đến [Khu di tích] rồi đúng không? Bên cạnh đó...cá nhân mình thì, ehm, mình chắc có thể tin tưởng Alice-san, mình nên nói thế nào nhỉ...”

Chả hiều vì lí do gì mà cô ấy đỏ mặt khi nhìn tôi.

Hah?

“Tối qua, mình cũng ở quán bar đó. Mình vẫn còn hơi ấn tượng về nó, Alice-san.”

“V-vậy sao?”

Dù có cố gắng moi móc trí nhớ đến đâu, tôi cũng chả nghĩ ra được gì~

Mà thôi, nghĩ cũng sợ nhưng thôi cũng kệ.

Lo lắng chả giúp được gì nếu bạn chả biết mình nên nhớ cái gì đúng hem!?

Nếu nó không thành vấn đề thì, ổn thôi, phải không!?

Nó sẽ không thành vấn đề...nhỉ? (Khóc thay cho main,AHUUUUUUUUHUHUHUH)

“Chúng ta có thể sắp xếp thời gian,khi nào bạn sẵn sàng thì có thể gọi cho chúng tôi lúc nào cũng được.”

“Mình đã sẵn sàng rồi! Mình đi thay đồ đây, chờ tí nha” Cira nói và nhanh chóng biến mất trong một căn phòng khác trong nhà.

Ở trong căn phòng kế bên ...hay đúng hơn là khu vực rèn, tôi dễ dàng trông thấy một cái lò rèn lớn đang cháy bên trong.

Chúng tôi nghe thấy những tiếng đe búa, xì xèo của sắt nung. Ai đó đang làm việc đúng không ta?

Có lẽ nào là ông chủ chỗ này?

“Xin lỗi, mình bắt các bạn chờ lâu rồi. Xuất phát thôi.”

Trước khi đủ thời gian để gọi nó là ”đợi chờ” Cira đã quay trở lại.

Ngay cả sau khi bạn thay đồ, bạn vẫn không chịu bỏ cái mũ ra sao?(Sa mạc lời với main)

Cira đang ở Lv.10 Thợ rèn tập sự.

Chúng tôi lập một tổ đội và hướng thẳng đến [Khu di tích] của thị trấn dưới sự chỉ dẫn của Cira.

Tán gẫu ba xàm ba láp một lúc, tôi thấy công việc của Cira cũng khá giống chúng tôi.

Theo như những gì tôi nghe được, ở thế giới này có 2 loại class là: Class chiến đấu và class sản xuất. Những Class như thợ rèn hay thợ may không thể kiếm kinh nghiệm bằng cách giết kẻ thù mà bằng cách tăng cấp kĩ năng của họ.

Nói cách khác là Cira đã luyện tập đủ và đạt đến Lv có thể trở thành một thợ rèn chính thức, nhưng cô ấy không thể đánh nhau nên cô mới phải đăng một nhiệm vụ tại [Guild].

“Heh? Sau khi bạn trở thành một thợ rèn chính thức rồi, bạn có muốn mở một quầy hàng riêng ở thủ đô không?”

“Vâng, mình không thể sống dựa vào lòng tốt của thầy mình mãi.”

“Eh? Ông ấy không phải cha bạn à?”

“Không...Mình là người dân tị nạn.”

Cira nở một nụ cười phiền muộn.

Chết toi tôi rồi.

Tôi thực sự nên dừng cái mớ suy nghĩ rối rắm của mình lại.

“...mình xin lỗi cậu, Cira-san.”

“Ah, không có gì đâu! Thầy rất tốt với mình...thật ngại nhưng, như bạn nói đó Alice-san, mình coi ông ấy là cha mình meowt... một chút.”

Mà Meowt là cái giề vại...?

“Nếu bạn cũng muốn đến thủ đô hoàng gia thì chúng ta có chung mục đích rồi, Tee hee!”

"Eh? Bạn cũng muốn đến đó à, Alice-san?"

"Vâng, ngày mai chúng mình sẽ rời đi để đến thủ đô."

“Thật tuyệt vời...Mình giờ còn không biết bao giờ ước mơ mới trở thành hiện thực nữa.”

"Hmm..."

Một thợ rèn, huh.

Có quan hệ với một thợ rèn.

Tôi có nên quý trọng nó không?

“Cira-san, bạn có khách quen nào không?”

“V-vâng. Ở trong thị trấn này cũng có vài người nhưng vì mình là phụ tá của Thầy nên mọi chữ kí tên đều đề tên ông ấy.”

Biểu hiện ngượng ngùng của cô ấy trông thật đáng yêu.

Thật là nữ tính mà.

(You too)

Có lẽ tôi nên để cô ấy làm một người hỗ trợ cho tôi.

Dù gì đi nữa thì cô ấy cũng là một thợ rèn giỏi mà nhỉ?

“Nếu không có vấn đề gì thì chị có thể hỏi các chỉ số của Cira-sama đúng không?” llya đề nghị.

Nếu thấy các Chỉ số thì chúng tôi có thể biết thêm gì về Skill rèn của cô ấy không nhỉ?

"Ah, vâng. Mình không phiền đâu."

"Vậy sao? Cảm ơn bạn. Bạn có thể cho mình xem chứ?"

"Dĩ nhiên rồi!"

[Sức mạnh:1], [Sức bền :1], [Phòng thủ: 1], [Tốc độ: 2], [Rèn: 5]

Hm?

“Trước khi được thầy nuôi dạy,mình không biết là mình cũng có năng lực trong việc rèn...thật xấu hổ meow... -ly."

Cái... mấy cái meowt là cái quần gì vậy?

(Ai nói cho mình biết nó là cái gì đi!)(Edit: Miêu nữ~~ :v)

“Nó đúng là một tài năng tuyệt vời.”

Tôi không hiểu hết nghĩa của câu ấy nhưng cũng đủ rồi.

Tôi sẽ hỏi llya về phần còn lại sau.

Nhưng với một Chỉ số lên 5, thật chả ngoa tí nào khi gọi cô ấy là một con quái vật!

(Vâng,cô ấy có thể như vậy,còn cái con bán tinh linh gì gì đó có phải không nhỉ!?)

Có lẽ tôi phải dùng từ khác để miêu tả cô ấy.

Thiên tài nghe được hơn.

Hết Onee-chan rồi đến llya và Till...oh, tôi chưa hỏi Till nhưng tôi có thể tự ước lượng được sức mạnh của cô ấy.(Và thêm Alice vô nữa là thành một bộ tứ siêu đẳng:v)

Tôi...có lẽ nên giữ Cira lại.

“...Bạn có mối quan hệ nào ở thủ đô chưa?”

"Chưa, mình chưa có..."

"Mình có thể sẽ là khách hàng thân thiết của bạn ở thủ đô đấy."

"EH!?"

Cira nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh như sao xa.

Wa, thật chói quá!

“Mình là một mạo hiểm gia nên hiển nhiên mình rất cần một người thợ rèn tốt, với tài năng như vậy, mình rất mong đợi ở bạn.”

Nếu cô ấy không có nơi nào để sống trong thủ đô, tôi chắc chắn sẽ không phiền đâu nếu tặng cô ấy một chỗ.(Còn nếu chị

ko có thì để em đại gia tặng cho nha)

Nhưng mà trước hết tôi cần phải kiếm sống từ thủ đô cái đã.

“Một nhân tài ah, bạn làm mình xấu hổ ..đó.”

Ngay cả khi nói vậy, tôi cũng không để bạn thoát đâu biết hông kmeow?

Với lại đằng nào một cô gái như thế có thể dư sức tạo ra một tiếng vang ngay cả khi cô ấy làm nó một mình.

Có lẽ gặp cô ấy ngay từ khi còn đang ở mức Tập sự là may mắn của tôi.

Chữ kí của cô ấy cũng chưa lưu hành.

Hmm.(Ta là Khổng Minh đây)

Nếu có thể, tôi muốn giữ độc quyền với cô ấy.

Tôi chỉ muốn cô ấy sản xuất hàng đặt làm cho riêng tôi.

“Ước mơ của mình là mở một cửa tiệm tại thủ đô và hơn nữa là để tìm một người trong hàng vạn người để trở thành thợ độc quyền cho người ấy.Trở thành thợ rèn độc quyền chính là ước mơ của mọi ước mơ mà các thợ rèn mơ tới!”

(Xa tít chân trời,gần ngay trước mắt)

“Xin hãy trở thành thợ rèn độc quyền của mình!”

Ah, tôi nói hơi lớn tiếng...

“M-mình không thể...Alice-san...xấu hổ quá meow...”

Ahh! Sự đáng yêu này khiến lòng tôi như quằn quại.

Đây có phải là sự đáng yêu của người thú không?

Tôi biết cái gì đang ẩn dưới cái mũ của cậu đó, Cira.

“Xin lỗi vì mình đã không kiềm chế được bản thân lại. Nếu mình không thể hiện được sức mạnh thì bạn sẽ không làm đúng không? Vậy hãy dùng nhiệm vụ này để đánh giá thực lực của mình.”

Tôi không bận tâm đâu.

Ai mà lại đi tự nguyện trở thành thợ rèn độc quyền của một người yếu xìu chớ?(Có em)

Cira cũng mang trên mình niềm tự hào của một nghệ nhân chứ bộ.

Tôi sẽ cho cô ấy thấy sức mạnh của tôi.

Đủ mạnh để khiến cô ấy bị sốc đó.(ATSM)

——Tôi sẽ cho cô ấy coi ma thuật mới của tôi.

[Level.5 Báo nhỏ]

"..."

Trên một ngọn đồi bên ngoài thị trấn lúc đang trên đường đến [Khu di tích], chúng tôi đã đụng độ phải một kẻ thù đáng sợ.

Ahh, tôi thấy rồi.

Bên ngoài thị trấn, những con quái vật không thể tự động mạnh mẽ lên được.

Ý tôi là không có mạo hiểm gia nào mới nhập môn mà lại một mình đi vào [Khu di tích] cả.

Yepyep.

Tôi nhanh chóng né tránh cú đánh của con quái vật.

"Alice-sama? Chị không định thổi bay nó đi à?"

"Eh?"

Thổi nó bay đi?

Ilya, người mà tôi nhờ bảo vệ Cira đang cúi đàu tò mò hỏi tôi.

Quái vật dù thế nào đi chăng nữa vẫn là quái vật, llya dễ dàng dàng bị thuyết phục để bảo vệ Cira thay vì tôi.

“...mình là ai cơ chứ,có nhiều người có khả năng giao tiếp với quái vật. Mình cũng muốn thử nó ngay bây giờ đây. Đó chính là cảm xúc của mình.”

"Chị có thể làm nó được à? Thật tuyệt vời, Alice-sama."

"Hãy cố gắng hết sức mình nha!"

Tự khích lệ bản thân, tôi nhanh nhẹn né qua một bên đòn đánh của con quái thú chuyên nghiệp như một võ sĩ đấu bò tót Tây Ban Nha.

Heh, ta có thể nhìn thấu đòn tấn công của ngươi đó.

Nó không có tác dụng với ta đâu!(Ahahahahaha)

"Huhhh..."

Tôi hít một hơi thật sâu.

Con vật này tấn công tôi chắc bởi vì nó đang sợ ấy mà.(Nghe logic vãi)

Nó đang sợ kìa.

Bi kịch luôn xảy ra từ sự hiểu lầm.

Chúng ta có nên để điều đó tiếp tục tái diễn không?

Không đời nào!

Nó thật sai trái!

Khi chúng ta bỏ cuộc chỉ vì không hiểu lẫn nhau, đó mới thực sự là cái kết.

Ngay cả khi mọi người bỏ cuộc thì tôi đây không có đâu nhá!

“Thấy chưa...ta không sợ đâu nhé.”

Tôi cúi xuống và đưa tay trỏ vào con quái vật.

Ah, tôi quên chưa nói với các bạn là llya và Cira nín thở theo dõi từng hành động của tôi.

Kẻ thù ghê gớm này nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn, đáng yêu của nó.

"...?"

Nó nhìn tôi đầy ngờ vực.

"Ta không có sợ đâu..."

"..."

Nó và tôi nhìn chằm chằm vào nhau, và khi tay tôi chuẩn bị chạm được vào nó rồi thì——

"——WOAH!!"(Ah,chị sao ko,đi tiêm phòng chó dại đê,ờ mà chi nhỉ,chị bị dại sẵn rồi mà)

...không chạm được rồi.

Ngay khoảnh khắc tôi chuẩn bị bị cắn, tôi đã kịp thời thụt tay lại.

"Sao có thể cơ chứ... nó vẫn sợ mình à."(Sợ cái đầu nội mi)

Tôi nhanh chóng lui ra để giữ khoảng cách.

Con quái nhìn thẳng vào tôi.

Một tinh thần bất khuất đang ẩn chứa trong đôi mắt dễ thương và đáng yêu này!

"...Ta hiểu rồi. Vậy nhiệm vụ của ta là đánh trả lại có phải không?"

(Ý câu này chắc là con quái đáng yêu gì đó đánh thì phải đánh lại để nó hiểu ra là main không muốn hại nó,não người cấu tạo khác não main nên hơi hơi khó hiểu)

Tôi bắt đầu dùng trí tưởng tượng để kích hoạt phép thuật.

Cả cơ thể tôi trở nên nóng ran. (Edit: Wut??? :)) )

Ánh sáng đang tụ tập lại.

“——Hỡi lưỡi kiếm ánh sáng từ bầu trời, hãy trở thành thanh kiếm của ta và xé tan bóng tối! ——Lightning!"

Phép thuật trung cấp mà tôi mới học được gần đây xuyên qua con quái vật không hề thương tiếc.

Con quái thú ghê gớm... lặng lẽ ngã xuống.

Tôi bước tới và ôm con quái vật.

"Nó là cách duy nhất..."

Trong khi cơ thể mềm mại của con quái trong tay tôi dần tiêu hủy, tôi đã rơi nước mắt.

Vĩnh biệt...

"...Alice-sama."

"...Sao?"

"Sử dụng ma thuật có cần thiết không?"

Một con sư tử còn biết sử dụng toàn bộ sức mạnh của bản thân chỉ để săn một con thỏ.

Em vẫn còn quá ngây thơ, Ilya.

Hôm này trời có nhiều mây thật, hình như nó cũng đang khóc thì phải.

Hãy yên nghỉ, bạn của tôi.

Truyện Chữ Hay