Phong Cẩm ngẩng đầu lên: “Ngươi quen nó hả?”
“Tất nhiên, cả ngày đi qua đi lại dưới long cung, suốt ngày được Quy Thừa tướng so sánh với con rồng cháu tiên, sao ta lại không biết! Hơn nữa, ngươi nhìn mà xem, dáng vẻ của nó khác xa những con rùa khác, quả là một chàng rùa tuấn tú.”
“…” Khoan đã, hắn chẳng thấy con rùa này khác những con rùa khác ở điểm nào, chứ chưa nói đến tuấn tú? Hắn không bị mù, được chứ?! “Đã biết là đứa trẻ hư nhà ai thì tốt rồi, ngày mai đi tìm Quy Thừa tướng, bảo hắn mang cháu về, đừng tới làm phiền người phàm này nữa.”
Hắn khom người đi ra ngoài, Linh Đang đã rửa sạch rau mang vào phòng bếp, đang định mang bát đũa vào nhà. Đột nhiên nghe thấy nàng nhot giọng kêu đau, hắn vội chạy vào trong xem.
Linh Đang giữ chặt ngón tay chạy ra, lại đâm sầm vào hắn, còn thiếu một bước liền dẫm vào con rắn trắng đang uốn lượn bò vào, làm nàng sợ tới mức vội vàng rụt chân lại.
Phong Cẩm thấy nàng ôm tay, máu chảy qua kẽ tay, lại nhìn con dao phay đặt trên thớt gỗ sau lưng nàng còn dính máu, lập tức nghiêng người để nàng đi qua, hắn đi sau lưng nàng, nói: “Cô thật ngốc, có phải thấy đồ ăn chưa đủ mặn nên muốn cho thêm tí máu của mình vào đúng không?!”
Linh Đang hừ mũi thật to, về phòng rịt thuốc. Miệng vết thương hơi sâu, máu cứ trào ra khỏi kẽ tay.
Tí tách.
Máu nhỏ tí tách, vừa hay rơi đúng vào đầu lưỡi đang vươn ra của Long Tứ, hắn rụt lưỡi vào theo bản năng, sau đó mới nhận ra là máu, vội vàng nhổ ra ngoài, nhưng không tài nhổ sạch được, đành phải đi đến cạnh giếng, chuẩn bị uống nước. Nhưng hắn không tay, không chân, không kéo nổi thùng nước. Khom người cúi xuống giếng tìm nước, lắc lư hai cái liền rơi tõm xuống nước, rơi trúng vào người anh em Dưa Chuột Ngốc bên dưới, nhất thời đáy giếng vang lên tiếng ếch kêu loạn.
Đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy động tĩnh, Hồng Cát lập tức cầm nồi và xẻng nấu ăn chạy ra, miệng giếng đột nhiên xuất hiện một cái đầu, nàng trợn to mắt nhìn chằm chằm, một lát sau liền thấy một khuôn mặt lộ ra: Lông mày dài đen nhánh, mắt sáng như sao, dáng vẻ tuấn tú vô song. Đầu Hồng Cát ong ong, chợt thấy mấy chàng trai trắng trẻo từng gặp trước kia đều là bã đậu, đây mới thật sự là tuyệt sắc!
Long Tứ choáng váng chui ra khỏi giếng nước, còn chưa kịp bước ra ngoài liền thấy yêu quái Hồng Cát đang đứng đối diện, nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt nóng rực như thể đã nhìn thấu thân thể hắn. Hắn khựng lại một lát, yên lặng rụt chân về, chuẩn bị lặn xuống giếng lần nữa. Nhưng mọi chuyện đã muộn, dây thường xuân dài nháy mắt vươn tới, chuẩn bị bắt hắn. Cơ mặt Long Tứ giật nhẹ, hắn nhanh chóng vung tay, gạt dây leo ra.
“Ôi!”
Hồng Cát bị đánh đau, biết đối phương là người không đơn giản: “Ngươi là ai, tại sao lại tới thôn Bát Tự? Chẳng lẽ người là người do yêu quái kia phái tới?”
Long Tứ nhìn nàng một cái, hừ mũi không đáp. Anh em Dưa Chuột Ngốc từng trông thấy dáng vẻ thật của hắn, bình tĩnh ngồi xổm bên cạnh, ộp ộp hai tiếng.
Hồng Cát giật mình: “Hoá ra ngươi là bạn của họ.” Giao nhân xinh đẹp, bạn bè của họ cũng xinh đẹp không kém. Nàng không ăn “cỏ gần hang”, nhưng chưa nói là không ăn “bạn của cỏ gần hang”.
Ánh mắt nàng sáng rực như thiêu như đốt. Bị nàng nhìn chằm chằm, Long Tứ càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, trời ạ, còn không bằng quay về làm một con rắn!
Phong Cẩm đang ngồi trong phòng bôi thuốc cho Linh Đang, nghe thấy tiếng động bên ngoài liền chạy ra nhìn, thầy bạn tốt đã khôi phục chân thân ngồi ở đằng xa, hắn chợt nhớ tới máu của Linh Đang. Hắn xoay người vào nhà, cầm tay nàng, định gỡ băng gạc ra, Linh Đang nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy?”
Phong Cẩm nghiêm mặt nói: “Chưa băng bó tử tế, băng lại lần nữa.” Gỡ băng gạc ra hắn mới liếm máu được chứ!
Mặt Linh Đang cứng đờ, hấy tay nó ra: “Thế này là ổn lắm rồi.”
“Thật sự không ổn.” Vừa dứt lời, hắn lại kéo tay nàng.
Linh Đang hoài nghi: “Lão gấu trúc, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Phong Cẩm nhìn nàng, vô cùng thành khẩn nói: “Thật ra ta và tiểu bạch xà đều là tiên, không rõ vì sao sau khi đến thôn Bát Tự liền biến thành động vật. Nhưng sau này chúng ta phát hiện, mỗi khi cô ngất xỉu hoặc chết, chúng ta có thể khôi phục chân thân. Tiếp sau đó, chúng ta lại phát hiện, liếm máu của cô cũng có thể khôi phục.”
Linh Đang rất muốn cười nó một trận, rõ ràng đã cho nó hai cơ hội, thế mà vẫn dám lừa nàng.
“Không tin cô ra ngoài nhìn thử xem, người đang ngồi ngơ ngẩn cạnh giếng chính là tiểu bạch xà.”
Linh Đang vốn không muốn đi, nhưng bắt gặp đôi mắt chân thành của nó, nàng mới nửa tin nửa ngờ bước ra ngoài. Đứng ở cửa trông sang, chỉ có thể nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của chàng trai mặc áo trắng, nhưng chỉ nhìn một bên mặt đã có thể biết hắn tuấn tú đến cỡ nào, nàng thoáng sửng sốt: “Mỹ nam?”
Hắn là người liên tiếp ra tay cứu nàng, còn đến điện Diêm Vương tìm nàng đây ư?
Phong Cẩm khựng lại, cơn ghen sôi sục trong lòng: “Không phải hắn.”
Linh Đang cũng muốn nhìn rõ hơn một chút, nàng cất bước chạy tới. Gân xanh trên trán Phong Cẩm giật giật, đành phải chạy theo.
Linh Đang chạy tới chỗ giếng nước, không biết nên mở miệng thế nào, dè dặt gọi: “Này!”. Long Tứ quay đầu lại, trông thấy Linh Đang, hắn lại cúi đầu “ừ” một cái, sau đó không nói nữa.
Dáng vẻ người kia tựa như cao nhân tuyệt thế, Linh Đang càng chắc chắn suy đoán trong lòng: “Huynh chính là người tới long cung giải vây, đồng thời dặn Quy Thừa tướng đừng làm khó ta sao?”
Long Tứ định trả lời, vừa quay đầu lại, thấy bạn tốt nháy mắt ra hiệu cho mình, vẻ mặt như muốn nói – Nếu ngươi dám thừa nhận, ta sẽ làm thịt ngươi! Hắn bỗng nhớ tới đủ chuyện bất hạnh sau khi biến thành rắn trắng tí hon, còn bị yêu quái Hồng Cát “cưỡng hôn”, không ngừng bám theo, hai mắt khẽ cong lên: “Phải.”
Phong Cẩm: “Không phải hắn!”
“Lão gấu trúc, đừng ầm ỹ.” Linh Đang ho nhẹ một tiếng, không biết nên đối đáp thế nào. Mỹ nam tuyệt thế đứng ngay trước mặt, lại còn là đại ân nhân của nàng, nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm ứng xử, nhẹ nhàng nói, “Không biết huynh đã ăn cơm chưa, vừa hay ta đang làm cơm, huynh cũng ăn cùng nhé!”
Long Tứ gật đầu không chút do dự, Phong Cẩm trợn to mắt, trơ mắt nhìn họ sóng vai rời đi, không khỏi đấm ngực, đồ bạn đểu!
Mọi người còn chưa vào nhà, bên ngoài đã có người gõ cửa. Gõ hai cái xong, người kia mới sực nhớ ra bờ tường nhà Linh Đang đã sập một nửa, trái lại chạy đến tới chỗ đó gọi.
“Linh Đang.”
Linh Đang quay đầu nhìn lại: “Chú Thanh Thành.” Nàng vội chạy tới, “Có việc gì vậy ạ?”
Thanh Thành cười nói: “Đêm nay không cần tự tay làm bữa tối nữa, bọn chú vừa bắt được một con rùa rất to, định đem đi hầm canh, lát nữa mang sang cho cháu.”
“Rùa…” Nho sinh chớp mắt, “Chẳng lẽ là con rùa kia…”
Long Tứ vội cầm bức tranh hình con rùa tới, giơ lên trước mặt ông: “Có phải nó giống con rùa này như đúc không?”
Thanh Thành nhìn: “Chẳng phải rùa… Đều giống nhau sao?”
“Rõ ràng nó tuấn tú hơn.”
Mọi người hoài nghi nhìn lại, nhưng nhìn trái nhìn phải vẫn chẳng thấy có gì đặc biệt.
“Không đúng, trọng điểm là ngươi muốn đem nó hầm canh?” Chuyện phá hỏng cung điện lần trước còn chưa giải quyết xong, hiện tại nếu hầm cháu của Quy Thừa tướng… Long Tứ nuốt nước bọt, “Dẫn ta qua đó xem thử.”
Tốc độ của Long Tứ rất nhanh, vừa kéo tay Thanh Thành, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Phong Cẩm nghĩ, nếu con rùa kia thật sự là cháu của Quy Thừa tướng, vậy mọi chuyện có thể giải quyết trong đêm nay, tốt quá. Thấy Linh Đang còn đang nhìn ra ngoài, hắn vỗ đầu nàng: “Sắp thành Hòn Vọng Phu rồi kìa!”
Linh Đang gạt tay nó ra: “Ngươi mới là Hòn Vọng Phu ấy!” Tuy người nọ thật sự là mỹ nam, cũng nói chính hắn là người dặn dò Quy Thừa tướng chăm sóc mình, nhưng nàng luôn có cảm giác, hắn không phải người… từng có duyên đứng sau lưng nàng. Đôi tay gấu lông xù nàng đang cầm, vừa ấm áp vừa mềm mại, ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là khuôn mặt gấu trúc ngây thơ. Tuy ngây thơ, nhưng cảm giác đứng cùng nó lại thoải mái hơn nhiều so với vị mỹ nam kia.
Nàng thở dài.
Phong Cẩm vén lọn tóc mái rủ xuống trước trán nàng: “Sao vậy?”
Vì chưa khỏi bệnh, nàng buồn bã nói: “Chắc ta bị trúng tà rồi…” Cảm thấy một con gấu còn tốt hơn mỹ nam, quả nhiên là trúng tà.
Còn chưa có cảm thán xong, lại thấy con gấu trúc kia hơi khom người, cái đầu to lớn từ từ hạ thấp, cầm ngón tay bị thương của nàng, định đưa vào miệng.
“Lão, gấu, trúc!”
Phong Cẩm lập tức đứng thẳng dậy, sờ mu bàn tay nàng, giả vờ như không có chuyện gì rồi bỏ đi.
Linh Đang hừ mũi, thổi bay đám lông đen trắng trên tay.
Chỉ một lát sau, Long Tứ đã quay lại.
Nho sinh xác định hắn không mang canh rùa hay rùa về, mới ló đầu ra hỏi: “Con rùa kia đâu?”
“Lật đổ nồi, chạy rồi. Có điều, qua mùi của nước, nó quả thật đến từ long cung. Ta lần theo dấu vết, nhưng không bắt được.”
“Ngay cả rùa cũng không đuổi kịp.” Phong Cẩm nói nhỏ, “Mỹ nam như thế, cho dù mặt mũi đẹp đẽ thì có tác dụng gì.”
Khoé miệng Long Tứ nhếch lên, nhìn hắn một cái: “Chẳng lẽ có khuôn mặt đẹp còn không đủ sao?” Không đúng, người luôn khoe khoang “mặt đẹp hành tẩu khắp thiên hạ” như hắn lại nói: Mặt đẹp có tác dụng gì? Thật quái dị!
Mang khuôn mặt gấu trúc, Phong Cẩm không thể nói tiếp, quay lưng gặm cây trúc, vừa gặm hai miếng lại xoay người: “Vậy nhờ ngươi giải quyết chuyện của con rùa này, vị nho sinh đây cũng giao cho ngươi bảo vệ, không cần làm phiền Linh Đang nhà ta nữa.”
Nói dứt lời liền đẩy nho sinh đến trước mặt Long Tứ. Long Tứ còn chưa kịp mở miệng từ chối, nho sinh đã giang tay ôm lấy đùi hắn: “Cảm ơn đại hiệp!”
Long Tứ: “…”
Phong Cẩm hài lòng gật đầu, lúc này mới tiếp tục ăn cây trúc.
Linh Đang nghe thấy con rùa kia là người của long cung, vị mỹ nam này nghe đâu cũng đến từ đó, do vậy không nói nhiều lời, chuyện giữa người một nhà nên để họ tự giải quyết.
Buổi tối, nho sinh ngủ ở phòng chứa củi, Long Tứ tiếp tục đi tìm cháu của Quy Thừa tướng, Phong Cẩm nằm trong nhà trúc, ngủ đến nửa đêm lại thấy trong người khô nóng. Trở mình vài lần, hắn đột nhiên nhớ ra, vội đứng bật dậy. Dưới ánh trăng, tay chân gấu dần dần biến thành tay chân người. Hắn lập tức chạy đến cửa sổ phòng Linh Đang, vừa hay thấy nàng xoay người, không có dấu hiệu ngất xỉu.
A? Nàng không ngất xỉu? Nhưng hắn đâu có hút máu của nàng?
Quả nhiên, bất tri bất giác, nguyên nhân khôi phục chân thân đã thay đổi sao?
Hắn nhìn căn phòng, lại nhìn bầu trời, sau đó nhảy ra giữa sân, bày trận pháp phòng ngự, xây lại bờ tường bị sụp, lúc này mới thuận gió mà đi.