Trời đổ tuyết, Phong Cẩm đã thấy nhiều, nhưng trời đổ mưa “bột mì” thì đây là lần đầu tiên trông thấy. Mãi đến khi bụng đói kêu ọc ọc hắn mới kịp phản ứng, phát hiện không biết từ bao giờ mình đã nhanh tay cầm một chậu gỗ, hứng lấy chỗ bột mì đang rơi xuống.
Hai anh em giao nhân đồng loạt quay đầu nhìn hắn, mặt Phong Cẩm giật giật, ném bay chậu gỗ đi, phản ứng theo bản năng này thật không ổn, còn đâu dáng vẻ của thượng thần nữa!
Trong đêm đen vang lên tiếng cười khẽ, âm thanh yếu ớt như thể vọng lại từ một nơi xa thẳm: “Trăng lên cao, đêm lành lạnh, vì sao các ngươi còn chưa ngủ? Mau ngủ đi, mau ngủ đi, đừng đi lại khắp nơi.”
An hồn chú? Phong Cẩm và anh em giao nhân thì không sao, nhưng Tiểu Tiểu và Long Tứ đang chạy ra xem đã nằm uỵch xuống đất ngủ, trong phòng cũng truyền đến tiếng hít thở đều đều, xem ra Linh Đang cũng bị mê hoặc. Hắn chợt phát hiện mình có thể cảm nhận được luồng yêu khí kia bay tới từ hướng nào, chẳng lẽ pháp thuật của hắn đã trở lại ư? Hơi dùng chưởng tụ lực, mọi chuyện vẫn vậy, nhưng nếu nói không có gì thay đổi cũng không phải, tối thiểu hắn có thể nhận ra những thứ mà trước kia không thể phát hiện. Hắn nhíu mày nhìn về hướng Tây Nam, hạ giọng nói: “Nó ở bên kia.”
Anh em giao nhân tỏ vẻ nghiêm nghị, thương bạc gần như đồng thời rời khỏi tay hai người, bay lên không trung, đâm về hướng Tây Nam u ám. Người kia dường như không ngờ vị trí của mình sẽ bị lộ, thương bạc đâm trúng thân thể hắn, không có vết máu, chỉ thấy bột mì như bão cát thổi mạnh về phía họ, sắc bén như dao, khiến mu bàn tay lộ ra ngoài của Phong Cẩm đỏ lừ.
Phong Cẩm định bắt tên yêu quái bột mì – kẻ đang cố tranh thủ cơ hội đào tẩu kia, nhưng vừa nhảy lên một cú không quá ba tấc đã ngã uỵch xuống đất. Cái thân gấu cồng kềnh chết tiệt này!
Khi anh em giao nhân lao ra khỏi lớp bột mì bay đầy trời, yêu quái kia đã chạy thoát, không để lại bóng dáng. Thấy cả hai định tiếp tục đuổi theo, Phong Cẩm gọi họ lại: “Nếu đuổi theo, hai người chắc chắn sẽ chết, thử nhìn lại thân thể mình xem!”
Hai người cúi đầu nhìn xuống, thấy lớp vảy có tác dụng làm áo giáp bảo vệ của mình đã xuất hiện vết nứt, không khỏi kinh ngạc.
Phong Cẩm bưng thùng nước ra hắt lên người họ, vết nứt kia từ từ khép lại, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn: “Bột mì sẽ trung hoà hơi nước trên người các ngươi, chôn mình trong bột mì một ngày chẳng khác nào phơi mình dưới ánh nắng cả ngày trời. Tên yêu quái bột mì kia có thể xem như khắc tinh của các ngươi, lần sau nhìn thấy, cứ tấn công mạnh bằng nước, đừng tùy ý tiến lên.”
Hai người nói: “Long tộc mới giỏi dùng nước, chúng ta thiện chiến.”
“Đã thiện chiến thì phải biết không nên xúc động chứ!”
“Không bắt được nó, Linh Đang sẽ trở thành con rối hệt như những người kia.”
Phong Cẩm khựng lại, hai người này… Không bất tử như Linh Đang, nhưng họ cũng hoàn toàn không sợ chết. Người phàm quái, giao nhân cũng lạ, chỉ trách hắn không hiểu được họ: “Đừng vội đuổi theo, nó sẽ còn quay lại, mục đích của nó là toàn bộ thôn Bát Tự, chỉ thôn Bát Tự mà thôi.”
“Sao ngươi biết? Trấn trên cũng có rất nhiều người đầu gỗ kiểu này.”
“Họ sợ nước.” Phong Cẩm nói, “Hôm nay trời mưa, họ liền trốn vào nhà, mưa tạnh lại chạy ra. Mà yêu quái bột mì cũng vậy, mưa tạnh mới xuất hiện.”
“Vậy chúng có liên quan gì đến suy đoán vừa rồi của ngươi?”
“Vì sợ nước nên nó mới không đến thôn Bát Tự, bởi cây cầu dẫn vào thôn bị gãy, những người đào xới kia không thể qua đây. Đó cũng là lý do tại sao không phải hộ nào ở trấn Thanh Hà cũng có người như vậy, mà toàn bộ thôn Bát Tự lại gặp phải tai hoạ. Hơn nữa…” Phong Cẩm tiếp tục nói, “Nhìn những nơi bột mì nhão xuất hiện thì thấy, mục tiêu của nó hoàn toàn là thôn Bát Tự. Dãy núi đằng sau cách nơi này khá gần, nhưng rừng trúc không hề có dấu vết của bột mì, thậm chí hai tảng đá cách cửa thôn nửa tấc cũng không có gì.”
Hắn nói có lí có lẽ, anh em giao nhân lập tức tin phục: “Nhưng nếu không bắt yêu quái kia lại, chỉ sợ người trong thôn sẽ gặp nguy hiểm.”
“Phí nhiều công sức khống chế con người, buộc họ đi đào xới, chẳng lẽ chỉ để đào không thôi sao? Chỉ e nó có mục đích khác, bởi chưa đạt được mục đích, nó mới hao phí nhiều công sức như vậy.”
Hai người hiểu ra: “Vì thế, tạm thời người dân trong thôn không gặp nguy hiểm?”
Phong Cẩm gật đầu, ngồi cạnh giếng rửa chân sạch sẽ, hắn quyết định trở về ngủ một giấc. Đứng dậy cất thùng gỗ về chỗ cũ, lại nói: “Dọn sân sạch sẽ một chút, đừng để Linh Đang phát hiện ra.”
Lần này cả hai không hỏi lại lý do, bởi họ đã hiểu, tuy bề ngoài vẫn vui đùa, nhưng trong lòng, nàng nhất định rất sốt ruột. Họ cũng không muốn để nàng lo lắng, nàng luôn là người bảo vệ họ, lần này họ muốn bảo vệ nàng an toàn.
Phong Cẩm đặt Long Tứ và Tiểu Tiểu về chỗ ngủ của mỗi người, lại đi xem Linh Đang. Thấy nàng đang ngủ ngon lành, lúc này mới về phòng. Yêu quái bột mì dùng an hồn chú cũng tốt, bằng không chỉ e đêm nay nàng lại mất ngủ. Thấy nàng trằn trọc cả đêm, hắn chỉ muốn chạy vào trói nàng lại cho rồi, hiện tại đúng dịp…
Nghĩ xong, hắn đắp chăn cho nàng, trở về nhà trúc.
Trước khi ngủ, hắn lại nghĩ, nếu không ngửi nhầm, trên người yêu quái kia cũng có hơi thở giống bóng đen không mặt, kẻ thao túng Vô Chi Kỳ.
Chẳng lẽ lại là người do Vô Kiểm Nhân kia phái tới?
Rốt cuộc Vô Kiểm Nhân kia là ai, y muốn gì từ thôn Bát Tự?
Manh mối quá ít, đầu mối không rõ, cứ duỗi thẳng tay chân, ngủ cái đã!
Buổi sáng, vừa mở mắt ra, Linh Đang đã chạy ra tới gõ cửa phòng lão gấu trúc, thấy nó không ra, nàng tự động mở cửa sổ, nhoài người vào, vỗ lên người nó: “Có phải đêm qua phải yêu quái kia lại đến không?”
Phong Cẩm xua tay, vô cùng buồn ngủ: “Không.”
Linh Đang nhíu mày: “Vậy tại sao ta đột nhiên ngủ gật?”
“Bởi vì cô là heo.”
Linh Đang nhéo mặt nó: “Ngươi mới là heo.”
Phong Cẩm che mặt không cho nàng nhéo: “Đêm nay ta muốn ngủ cùng cô.”
“Không phải ngươi có ổ riêng sao?”
“Chỗ này hay bị gió lùa.”
Linh Đang hoài nghi nhìn xung quanh một lượt, nhà trúc hết sức chắc chắn: “Đừng lừa ta, ta biết ngươi là con gấu háo sắc, ngủ yên ở ổ gấu của mình đi, không cần âm mưu vào khuê phòng của ta. Ngươi cứ ngủ tiếp đi, ta ra ngoài một lát.”
Sau khi nàng vào phòng cầm hồ lô và kiếm gỗ đào ra, lão gấu trúc vừa rồi còn đang ngủ nán nay đã thức dậy. Nàng mím môi, không nói gì. Nhìn nó dẫm lên vũng bùn, một lát sau thu lại tầm mắt: “Đi thôi.”
Phong Cẩm đi bên cạnh, cùng nàng xuống núi, vào thôn.
Lúc đi ngang qua những người đang đào xới kia, Phong Cẩm rõ ràng cảm giác được hơi thở của người sống, nhưng dáng vẻ sợ trời mưa của họ lại không giống người sống: “Đồ nhà quê, trên người họ có hơi thở của người sống.”
“Ừ.” Linh Đang xoay trường thọ đăng trên tay, không có bấc, nhưng đèn lại sáng, ánh sáng màu xanh da trời quái dị. Nàng để đèn trước mặt một người, rõ ràng thấy linh hồn sống trong cơ thể anh ta, “Ba hồn bảy vía nay chỉ còn một hồn một vía, hèn chi họ không biết gì, chỉ biết đào xới một cách ngốc nghếch.”
“Trường thọ đăng trong tay cô đến từ nơi nào?”
“Mượn của Hoắc Hoắc.”
“Diêm Vương?” Phong Cẩm chớp mắt, “Những thứ đặt trên bàn hắn đều có thể tùy ý mượn sao?”
“Đến hoàng hôn ta phải trả lại.”
“Ồ.” Nghĩ một lúc, hắn lại thấy bất thường, “Chỉ có người chết mới có thể mang trường thọ đăng ra khỏi âm phủ, chẳng lẽ cô…”
Linh Đang lạnh nhạt đáp: “À, trước khi ngủ đột nhiên nghĩ đến cái đèn này, vì thế bèn chém mình một nhát, sau đó thuận lợi mượn được nó.”
“…” Có thể đừng miêu tả bằng giọng nhẹ nhàng bâng quơ như vậy được không?! Nói cách khác, tối nay nàng lại phải chém mình nhát nữa? Cho dù còn có thể sống lại, nhưng cơn đau này rất rõ ràng. Cần gì phải làm tới mức này… Phong Cẩm im lặng.
Linh Đang hoàn toàn không để ý, nhíu mày nói: “Điều ta để tâm hơn là – yêu quái kia rốt cuộc muốn họ đào cái gì?”
Phong Cẩm ngồi xổm bên cạnh nàng, nhìn chỗ đất bị đào lên, trầm ngâm nói: “Hay là… Chúng ta cũng đào một chút xem sao?”
Linh Đang ngẫm nghĩ, hiện tại cũng chẳng còn cách nào khác, có lẽ cách này lại có tác dụng cũng nên. Nàng bèn cố định một người lại, chuyển sang chỗ khác, chiếm vị trí của người đó, tiếp tục đào.
Đào thật sâu, nhưng cũng chẳng tìm thấy gì. Đổi sang chỗ khác, lại đào, kết quả vẫn thế. Làm đi làm lại, không đào được gì, nhưng tay lại bị mài đến nổi bong bóng nước, cả hai đau đến mức kêu oai oái, dọc đường về nhà luôn miệng mắng đối phương là đồ đại ngốc.
Buổi tối, cơm nước xong xuôi, Linh Đang về phòng. Phong Cẩm biết nàng phải đi trả trường thọ đăng nên không đi cùng, chỉ canh giữ bên ngoài, không về ổ của mình nữa.
Nàng vừa đi không lâu, anh em giao nhân hóa thành người, ra khỏi giếng, thương bạc trong tay, vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ như dũng sĩ.
“Trăng lên cao, đêm lành lạnh, vì sao các ngươi còn chưa ngủ? Mau ngủ đi, mau ngủ đi, đừng đi lại khắp nơi.”
Phong Cẩm ngẩng đầu nhìn bầu trời, lần này yêu khí mỏng manh, không có bột mì bay đầy trời, yêu quái này đã rút kinh nghiệm.
Dường như phát giác trong sân có người, yêu quái không tới gần, trái lại yêu khí có xu hướng bay xa dần.
Nhưng đã muộn.
“Phía Đông Nam!”
Âm cuối chưa dứt, hai bóng người tuấn tú trắng bạc như ánh trăng cắt qua bầu trời u tối, trời đêm nháy mắt loé sáng, trường thương sắc bén loé ánh sáng lạnh lẽo, đâm vào thân thể yêu quái. Yêu quái tức giận kêu to, không che giấu được vị trí, rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật – Một yêu quái thấp bé có khuôn mặt phủ đầy phấn trắng, chỉ có lông mày và mắt. Dáng người loắt choắt, vì thiếu lỗ tai và miệng nên càng trở nên khủng bố. Nó kêu rên mất tiếng, trên mặt xuất hiện một chiếc miệng màu trắng, phun bột mì đầy trời, thổi về phía anh em giao nhân.
Có điều, Phong Cẩm sớm dặn dò trước, hai người thấy bột mì ập tới bèn nhấc tay lên, nước giếng trong sân tựa như suối phun, xây thành bức tường, hoà tan bột mì. Sau đó, bức tường nước ập thẳng lên mặt tên yêu quái, toàn thân nó như lửa gặp nước, cháy xèo xèo, khói trắng bốc lên. Đang kêu la đau đớn, yêu quái bỗng vui mừng thốt lên: “Hoá ra là ở đây!”
Phong Cẩm nhíu mày, ở đây? Ý nó là gì? Thấy yêu quái kia định bỏ chạy, hắn không kịp nghĩ nhiều, cũng đuổi theo.
Anh em giao nhân cũng bay lên không trung đuổi theo, đột nhiên yêu quái kia hạ xuống đất, chạy bằng hai chân, hai người lấy làm lạ, nhảy xuống đất chặn nó lại.
Trước có giao nhân, sau có gấu trúc, nó chẳng những không tỏ vẻ sốt ruột sợ hãi, trái lại còn nở nụ cười mỉa mai khiến ba người đồng thời nhíu mày.
Tiếng xẻng đào xới bỗng đồng loạt dừng lại, các thôn dân phân tán khắp nơi ồ ạt xông tới, nháy mắt bao vây ba người. Anh em giao nhân cầm thương bạc giả vờ đánh lui thôn dân, nhưng họ vẫn không để ý hay tỏ ra kinh sợ, cứ túm chặt tay chân hai người.
Linh Đang coi trọng tính mạng của người trong thôn còn hơn chính nàng, họ không thể ra tay, cũng không dám ra tay.
Phong Cẩm hiểu ý đồ của nó, trong lòng phỉ nhổ ngàn lần, chẳng trách nó nhảy xuống đất bỏ trốn, hoá ra là muốn lợi dụng người trong thôn ngăn họ truy kích.
…
Linh Đang trả trường thọ đăng về, thấy bên ngoài không có tiếng xẻng đào xới, bỗng thấy không ổn, đi chân trần ra ngoài cửa, chỉ thấy trong thôn sáng ngời một góc, thôn dân đang tụ tập một chỗ, như thể bao vây ai đó. Nàng ngẩn người, chạy tới nhà trúc, lão gấu trúc đã biến mất. Lại tới cạnh giếng gọi hai tiếng, cũng không thấy anh em giao nhân đâu.
Nàng không kịp đi giày, cầm hồ lô rồi chạy tới đó.