Gập đống tư liệu lại, Hùng Hạo Nhiên chậm rãi vặn người, quyết định ngủ ở sô pha văn phòng.
Mỗi lần có vụ án lớn đều là một hồi ác chiến a… Lần nào cũng vậy nên anh đã sớm không phí lực đi oán trách rồi.
Trong phòng làm việc có chút bí bách, anh đứng lên mở cửa sổ. Lúc đẩy cánh cửa ra, những luồng gió đêm ùa vào, thổi tung rèm cửa. Hùng Hạo Nhiên kéo rèm sang một bên, liếc xuống phía dưới.
Tòa nhà của đội hình sự không phải ở giữa khu dân cư nên ngày thường tầm tám, chín giờ tối đã không có nhiều người qua lại rồi, căn bản là không có đến nửa bóng người.
Nhưng lúc này, sắp giờ sáng, anh nhìn thấy trên bậc thềm của tòa nhà có bóng người đang yên lặng đứng, vừa vặn cũng đang ngẩng lên nhìn.
Tim anh đột nhiên nảy lên một cái, một cỗ ấm áp lan khắp người. Hùng Hạo Nhiên chỉ sửng sốt vài giây, rồi rất nhanh quay người chạy ra khỏi văn phòng, xuống dưới sân.
“Hướng Thang Viên!!!”
Hướng Dương Viễn vẫn đang ngơ ngơ nhìn lên trên, nheo mắt, nỗ lực nhìn chằm chằm khung cửa sổ vẫn đang sáng đèn. Lúc nãy hình như có người đứng ở đó, cậu thấy khá giống Hùng Hạo Nhiên những không dám khẳng định. Lúc này lại nghe thấy tên mình, theo bản năng lại muốn quay đầu chạy.
Kết quả không khác trước là bao, cổ áo bị kéo lại…
“Này! Không thể túm chỗ khác hả? Tôi đâu phải gà con!” Lần nào cũng bị rơi vào ma trảo kiểu này, lòng tự trọng của cậu rất khó chấp nhận được.
Hùng Hạo Nhiên nghe lời thả tay ra, rồi ngay lập tức ôm lấy đối phương từ phía sau, vùi mặt vào cổ cậu, tham lam cảm nhận hơi thở quen thuộc, thỏa mãn khẽ gọi: “Hướng Thang Viên. Hướng Thang Viên…”
Hơi thở nóng ấm đảo qua gáy, cậu ngứa đến rụt cổ, nói: “Như vậy không hay lắm… Trước mặt mọi người…”
Hùng Hạo Nhiên khẽ cười. Thừa nước lấn tới mà siết chặt vòng tay, dùng ngữ khí “em có thể làm gì anh nào’ mà nói: “Nào có mọi người nào ở đây đâu? Hửm? Có ai sao?”
Hướng Dương Viễn đối với tên mặt dày này chỉ có thể khinh bỉ lườm một cái thôi.
Hai người yên lặng một hồi, rồi cậu nói: “Lúc nãy qua nhà anh thấy không có người, nên… nên tới đây xem thử.. Không biết anh có bị sao không…”
Hùng Hạo Nhiên nắm tay cậu thật chặt, sau đó nhanh chóng hôn lên bên mặt cậu: “Đồ đệ ngoan, em thực có lòng.”
Hướng Dương Viễn khẽ cắn răng, thúc khuỷu tay ra sau: “Đúng rồi. Nào giống ai đó, lương tâm bị chó gặm, chạy đi đằng đằng nào mất rồi!”
Hùng Hạo Nhiên cười không ngậm được miệng, xem ra đang đắc ý lắm.
“Cười gì mà cười! Em chỉ sợ anh hy sinh vì nhiệm vụ thôi! Còn chưa hỏi anh đó. Sáng nay đi đâu? Đừng có nói là bận công tác nhé. Anh là người dựng chai tương đổ cũng thấy mệt nữa là. Em sẽ không tin đâu.”
Hùng Hạo Nhiên ngừng lại, bao nhiêu lời chuẩn bị thoát ra lại vòng trở lại, cuối cùng chỉ cất giọng lười biếng nói: “Hôm nay anh phải chạy khắp nơi nên quên mất mà. Đừng có hẹp hòi mà nghĩ linh tinh. Đừng có thù dai đó.”
Hướng Dương Viễn nhíu mày, vừa muốn giận nhưng không giận nổi, cắn răng nửa ngày, rồi sụp vai xuống, bất mãn nói: “Thôi đi. Có hâm mới đi tính toán với anh.”
── Thật ra, cậu muốn hỏi vì sao khi Tạ Cảnh Địch khoác vai anh thì anh lại vui vẻ như vậy? Nhưng nếu hỏi ra, hẳn là rất nực cười đi?
Hai người không nói nữa, yên lặng đứng ôm nhau. Hướng Dương Viễn bỗng nghĩ tới gì liền hỏi: “Hơn nửa đêm rồi sao anh còn ở văn phòng?”
“Tăng ca mà. Đội hình sự cũng không phải đồn công an. Làm gì có đồ đệ ngoan giải quyết công việc hộ anh. Đành phải tự mình chậm rãi làm thôi.”
“Hừ, biết ngay mà. Thật là mất mặt.”
“Đúng đúng đúng.”
Hướng Dương Viễn chần chừ một chút, rồi nói: “Việc chưa làm xong mà buồn ngủ ghê gớm. Em xem, cả một tòa nhà chỉ có phòng anh có đèn. Chẳng lẽ em nghĩ bật đèn để đó đến mai sao?”
“Hết bận thì tốt rồi.”
“Thức đêm dễ chết sớm.”
“Không sao. Thầy em làm từ kim cương, không thể phá vỡ, đạn bắn không chết, thức đêm có là gì đâu.”
“…”
“Ngược lại, sao em không ngủ?”
“Ờm…Nói chuyện như này em cũng thấy buồn ngủ. Về trước đây. Mai còn phải đi tuần phố nữa.” Cậu sợ Hùng Hạo Nhiên gặng hỏi nên quyết định chuồn trước.
Hùng Hạo Nhiên chỉ ‘Ồ’ một tiếng, rồi xoay cậu lại, để cậu đối mặt với anh, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Hướng Dương Viễn sợ suýt nhảy dựng lên, giãy ra khỏi anh, nói: “Anh điên à! Giữa đường mà còn ở trước cửa đơn vị của anh đó. Nhỡ bị người ta nhìn thấy thì sao! Khó lắm mới được điều đến đội hình sự, chẳng lẽ anh muốn bị vứt trở về đồn à!”
“Bị người ta nhìn thấy thì anh sống chết thừa nhận hôm nay chưa từng ở đây là cùng. Hơn nửa đêm rồi, dễ dàng phủ nhận a.”
“Da mặt anh có thể dày thêm được nữa không?”
“Được chứ. Hơn nữa, bị vứt về đồn cũng không tồi nha. Chúng ta lại có thể ngủ cùng nhau rồi.” Hùng Hạo Nhiên cợt nhả, nắn nắn mặt cậu.
“Anh không về thì chúng ta vẫn có thể …” Hướng Dương Viễn không nói nữa, mặt đỏ bừng, đạp một phát: “Biến! Ai thèm ngủ với anh chứ!”
“Ha ha ha ha ha ha…”