Chuyển ngữ: Trầm Yên
....................................................!
Sở Tê là đứa con nhỏ tuổi nhất của Cảnh Đế, tuổi còn nhỏ, tính tình lỗ mãng, không hiểu chuyện.
Trước khi về cung hắn gần như chưa từng đọc qua sách, không biết thế nào là kính trên nhường dưới, không biết thế nào là huynh hữu đệ cung.
Thậm chí hắn còn không phân biệt được lời người khác nói là sự thật hay giả dối, rất nhiều lời nói dối người bình thường liếc cái đã nhận ra ngay mà hắn đều tin hết.
Không giống người thường như vậy, kiểu gì cũng bị xa lánh, phải chịu thành kiến.
Lúc mới về cung, có lẽ bởi vì cảm thấy áy náy hoặc mới mẻ nên Thiên tử đối xử với hắn khá khoan dung, nói với các lão sư dạy dỗ nhường hắn chút, không nên ép quá.
Nhưng sự sủng ái của Thiên tử chỉ là nhất thời.
Tại nơi hỗn tạp như cung đình này, có một số người, một số việc hay một số cách sinh tồn mà Sở Tê không tài nào hiểu nổi.
Hắn sẽ không cố tranh sủng, sẽ không nhẫn nại, sẽ không quan sát ánh mắt người ta,...! Vì vậy, rất nhanh sau đó hắn đã bị vứt bỏ như giày rách.
Một nhóc đáng thương nếu thật sự chỉ giữ tròn vai trò một nhóc đáng thương thì cũng thôi đi, đằng này hắn lại hung ác từ tận trong xương cốt, có thù tất báo, thật chẳng khác gì một con bạch nhãn lang nuôi lâu vẫn không thân.
Hắn gây thù chuốc oán ngày càng nhiều, người bắt nạt hắn cũng ngày càng tăng, có lẽ vì họ muốn ngắm nghía dáng vẻ phản kháng bất chấp nhưng bất kể làm thế nào cũng không thể nhấc nổi số mệnh của hắn.
Sở Tê bị rạch mặt, bị gọi là ác quả, điểm tương tự duy nhất với Tiêu phi biến mất, Thiên tử cũng thu lại cảm giác mới mẻ áy náy với hắn, từ đó mặc kệ không khỏi đến hắn nữa.
Chuyện hắn ăn vụng thịt sống mà Sở Ký nói là chuyện thường xuyên xảy ra.
Ban đầu thật ra hắn vốn có thể ăn chín, hắn thích ăn đồ ăn chín, nhưng sau đó không biết ai dặn dò Ngự Thiện Phòng, bọn họ cảnh giác hơn hẳn, Sở Tê không trộm được đồ ăn chín nữa.
Trong cung không có chỗ săn thú, hắn chỉ có thể sống tạm bợ.
Có một hôm Sở Ký gặp hắn khắp người toàn là máu, còn cho rằng hắn đi giết người.
Lát sau mới phát hiện hắn tay không bóp gãy cổ con gà trống đang sống sờ sờ, máu phun đầy người.
Sở Ký không rõ vì sao bây giờ đi theo Thần quân rồi mà Sở Tê vẫn kỳ cục như vậy, thế mà còn đi ăn vụng thịt sống.
Chẳng lẽ Thần quân thích ăn sói con sống?
Hắn ta nói bằng vẻ cảm khái: "...!Con sâu nhỏ đáng thương không có mẹ thương ấy à."
"Ngũ đệ."
Thực ra không phải ai trong cung này cũng bắt nạt Sở Tê, ví dụ như Nhị Hoàng tử vừa gọi hắn.
Y đối xử với Sở Tê cực kỳ ôn hòa, còn thường xuyên cho hắn không ít đồ ăn.
Nhưng y đã rời cung lập phủ, mẫu phi ở trong cung cũng thấp cổ bé họng, những gì có thể cho Sở Tê chỉ như muối thả xuống biển.
Sở Kính bước tới, duỗi tay kéo Sở Tê ra sau người, nhíu mày nói: "Bây giờ Tiểu Thất đang tại môn hạ Thần quân, nếu đệ còn tiếp tục sinh khúc chiết thì hãy cẩn thận Thần quân trách tội, mọi người đều thiệt thòi."
Sở Ký thẳng người, hừ khẽ một tiếng, nói: "Đệ đâu bắt nạt nó, đệ chỉ thấy nó ăn thịt sống nên nhắc nhở một chút, tránh ăn hỏng bụng."
Sở Tê nghiêng đầu, đôi mắt thẳng băng ngây ngô.
Sở Ký nâng bước đi về phía trước, Sở Kính quay mặt nhìn về phía Sở Tê, vươn tay lau vết máu trên mặt cho hắn, hỏi: "Đệ lại đi ăn thịt sống?"
"Không ạ." Đón nhận ánh mắt lo lắng của Sở Kính, thái độ của Sở Tê rất nghiêm túc.
Năm ngón tay hắn hơi cong lên, Sở Ký đang chuẩn bị rời đi đột nhiên chau mày, cúi đầu nhìn về phía hai chân không cách nào di chuyển.
Sở Tê nói với Sở Kính: "Đệ giết rất nhiều người nói bậy về đệ.
Nhị ca ca, huynh xem..."
Hắn hung hăng kéo một phát, một lực lượng vô hình đánh mạnh Sở Ký vồ thẳng về phía trước, ngã ngửa ra mặt đất.
Sở Kính lắp bắp kinh hãi, gọi: "Tiểu Thất..."
"Suỵt." Sở Tê ý bảo y đừng lên tiếng, ngoảnh mặt nhìn về phía Sở Ký, nói: "Vì sao ta không xóa sẹo ư? Bởi vì ta muốn giữ nó lại, lúc nào cũng thấy, ngày ngày nhớ kỹ, như vậy ta mới biết mình còn phải trở về đây làm gì."
Trên con đường này không có là bao nô tài hầu hạ, giờ phút này đều bị bịt kín miệng, đôi chân không thể động đậy.
Chiếc chủy thủ nhỏ trượt khỏi tay áo, được một đôi tay trắng nõn tinh tế cầm lấy.
Hắn mặc một thân bạch y, tay áo giống như bị ngấm nước, không hề rung rinh, khắp cơ thể tràn ngập một cỗ âm khí thấm người.
Hắn sa sầm đi tới, âm âm u u cưỡi lên người Sở Ký.
Người nọ trừng lớn đôi mắt: "Ngươi muốn làm gì hả Sở Tê? Ngươi vừa trở về đã muốn kết thù với ta sao? Nếu mẫu hậu biết...!A a a!"
Lưỡi dao cắm vào làn da, sâu thêm một tấc nữa thì da mặt mỏng nhất định sẽ bị đâm thủng, tất nhiên xương cốt cũng sẽ ăn dao.
Sở Tê như đang cố sức rạch xuống, thuận miệng nói: "Chồn bé bỏng năm đó ta mang về là con của chồn nhỏ a nương đưa cho ta."
Từng mạch máu của Sở Ký đều đang đau đớn giãy giụa: "Ngươi cái kẻ điên này!"
"...! Nhưng mà nó không thấy được." Sở Tê rạch xuống, rồi lại rút dao ra, tìm một vị trí khác tiếp tục rạch, lần nào cũng xuyên thủng làn da, đâm vào xương mặt: "Ta thấy cái thứ trên người mẫu hậu ngươi giống chồn bé bỏng lắm đấy! Ngươi nói xem đó có phải không?"
"Không phải! Nhị Hoàng huynh! Cứu đệ với Nhị Hoàng huynh!!"
Sở Kính không thốt ra nổi một chữ.
Nếu y có thể ngăn cản thì nhất định sẽ không trơ mắt nhìn.
"Nếu không phải...!Vậy nó đi đâu rồi?" Sở Tê vừa rạch vừa nói: "Trên thế giới này nhiều chồn tuyết như vậy, vì sao cứ nhất quyết phải cướp của ta? Hoa ta chăm sóc nở xinh đẹp như vậy, các ngươi cũng muốn đánh nát nó...!Ta đắc tội các ngươi chỗ nào? Trước khi ta trở về, phụ hoàng nói ta có đến sáu ca ca, còn có rất nhiều a nương, bọn họ đều sẽ đối xử rất tốt với ta...!Các ngươi nói dối, lừa người, còn muốn vu oan hãm hại...! Các ngươi thật ghê tởm!"
Chồn tuyết:
Đôi môi Sở Kính run rẩy.
Y muốn gọi Tiểu Thất, nhưng giọng nói lại như bị thứ gì ngăn chặn.
"Ngươi vừa tới Tam tỷ liền đổ bệnh! Một đạo trưởng nói phải đuổi ngươi đi, nếu không trong cung sẽ còn xảy ra nhiều chuyện đáng sợ hơn nữa..." Nước mắt và máu của Sở Ký chảy chung thành dòng: "Ngươi là thằng oắt tai tinh, nương ngươi là yêu phi...!A a a đôi mắt của ta!"
Sở Tê móc được mắt của hắn ta, vung tay ném cho Tiểu Cửu, nói bằng vẻ mặt không cảm xúc: "Chuyện xảy ra hiện tại...!đủ đáng sợ chưa?"
"Tiểu Thất...!Ta sai rồi, ta sai rồi..." Sở Ký cuối cùng cũng đổi giọng: "Ta không nên đối xử với ngươi như vậy, ta sai rồi, ngươi tha cho ta đi...! Tiểu Thất, lúc ngươi mới trở về ta đối xử với ngươi tốt lắm đấy, ta còn tặng ngươi Dạ Minh Châu.
Tiểu Thất, ca ca cầu xin ngươi, cầu xin ngươi...!A a a...!mẫu hậu sẽ không bỏ qua cho ngươi! Sở Tê cái đồ điên nhà ngươi ——!"
"Mẫu hậu khoác da lông chồn bé bỏng, ta chắc chắn cũng phải lột da bà ta."
Sở Tê rạch mặt hắn ta nát nhừ, khóe miệng cong lên, chậm rãi đứng dậy, phất tay nói: "Tiểu Cửu, tới ăn đồ ngon này."
Tiểu Cửu bất động, ngay cả con mắt Sở Tê vứt cho vừa rồi nó cũng chưa ăn.
"Mi ăn no rồi đúng không?" Sở Tê nghĩ ngợi, nói: "Mi nhìn mặt hắn ta xem, vẫn chưa đủ rữa, mi lên mổ thêm vài cái, nhé?"
Trong mắt hắn ẩn chứa ý đe dọa, tinh thần Tiểu Cửu run run, bay lên ngực Sở Ký.
Một con mắt của Sở Ký đã nhuốm đỏ máu tươi, hắn ta lập tức nhắm mắt lại, kêu một cách phí công: "Không muốn, không muốn, không muốn,..."
Sở Tê quay mặt nhìn về phía Sở Kính, đôi con ngươi đen láy kia lại lần nữa trở nên trong sáng, mặt đầy chờ mong được khích lệ: "Huynh xem.
Ta nói rồi, sớm muộn gì ta cũng phải báo thù."
"Đủ rồi...!Tiểu Thất..." Cuối cùng Sở Kính cũng tìm về được thanh âm của chính mình: "Đừng tàn nhẫn như vậy..."
Sở Tê nhìn y một lát, vẻ mặt mong chờ được khen phai nhạt, lạnh lùng nói: "Huynh vẫn đừng nên nói thì hơn."
Sở Kính thật sự không thể nói nữa.
Sở Tê quay đầu đi, ngắm nghía kiệt tác do Tiểu Cửu mổ thành.
Khuôn mặt kia nát bét máu thịt, thật sự vô cùng đẹp.
Tiếng kêu thảm thiết kia cũng thật sự vô cùng dễ nghe.
Hắn nở nụ cười hài lòng.
Lại bỗng hơi sửng sốt.
Một cỗ khí kình đánh úp tới từ xa, lập tức hất bay Tiểu Cửu ra ngoài ——
Nam nhân quan phục nghiêm cẩn đáp xuống từ trên trời, sắc mặt âm u sa sầm tựa hàn băng lắng đọng ngàn năm, đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn.
Thần quân đi thẳng một đường từ Thần đàn tới, trên đường xác chết khắp nơi, rất nhiều cung nhân may mắn sống sót chật vật núp vào góc.
Những nơi Sở Tê đi ngang qua đều loạn thành một nùi, nhưng không một ai thét chói tai.
Tất cả đều yên ắng tĩnh mịch, tựa như một vở kịch câm thê thảm.
Thiên tử đuổi theo sau y, không ngừng có thị vệ tiến đến báo cáo, nói Sở Tê quất roi ai, giết chết ai, có bao nhiêu người bị móc mắt, có bao nhiêu người bị rút lưỡi, còn có ai bị đào tim gan.
Suốt đoạn đường tâm trạng ông ta có thể nói như sông cuộn biển gầm.
Thiên tử lảo đảo té ngã vài lần, kêu lên: "Tại sao lại như vậy...!tại sao lại như vậy..."
Dù Thần quân đã chuẩn bị tốt tinh thần nhìn thấy Sở Tê với đôi tay nhuộm đỏ máu tươi, nhưng vẫn bị khung cảnh trước mắt hung hăng đâm tới trái tim.
Chim ưng con y đưa từ bao giờ đã bắt đầu vô cùng thân thiết với Sở Tê, từ bao giờ đã trở nên tàn nhẫn ác độc như vậy.
Một người sống sờ sờ, mặt bị mỏ ưng mổ đến thịt nát bay tứ tung, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Những nơi khác trên người lại vẫn còn lành lặn.
Tất cả mọi chuyện đều lặng lẽ xảy ra dưới mí mắt y, nhưng y lại bị cái miệng của Sở Tê lừa gạt xoay vòng vòng.
Sở Tê ngoảnh mặt, nhìn về phía Tiểu Cửu.
Dường như Thần quân đã hạ đòn chết, Tiểu Cửu ngã dúi ở một bên, đau đớn kêu, cánh rung rung, đôi mắt đỏ hoảng hốt sợ hãi.
Hắn vội vàng chạy tới ôm Tiểu Cửu lên, vừa đưa linh lực vào thân nó, vừa nhìn về phía Thần quân, trong mắt xuất hiện sự tức giận: "Vì sao phải đả thương Tiểu Cửu?"
Thần quân cất bước tiến đến, ép cho giọng mình trở nên bình tĩnh: "Những người đó...!do ngươi giết?"
"Đúng thì thế nào?"
"Ngươi quất một ông lão?"
"Hôm nay ta gặp được nhiều kẻ thù như vậy, tất nhiên ta phải báo thù.
Năm ngoái lão già kia đánh ta roi, ta đánh trả thì đã sao?"
"Ngươi đào tim gan người ta..."
"Bọn họ cầu xin ta đào, nói cái gì mà đã sửa lại, sẽ không bao giờ nói bậy về ta nữa.
Ta đào thử xem có phải thật hay không, có gì sai sao?"
"...!Ngươi giết thì giết, tội gì phải ngược đãi."
"Ta xem kẻ nào thuận mắt thì cho kẻ đó chết sảng khoái chút, kẻ nào không vừa mắt thì để kẻ đó chết đau đớn chút.
Việc này ngài cũng muốn quản lý?"
"Thần quân..." Phía sau vang lên tiếng động.
Thiên tử với vẻ mặt chết lặng run rẩy quỳ xuống một bên: "Thần quân, ngài mau xem Tiểu Ngũ, ngài mau xem nó..."
Thần quân tránh khỏi ánh mắt phẫn nộ của Sở Tê, cúi đầu nhìn về phía người đã máu thịt lẫn lộn.
Y tiến lên một bước, khát vọng sống của Sở Ký đột nhiên trỗi dậy, lập tức túm lấy góc y phục của y: "Thần quân...!cứu......"
Chữ mạng còn chưa thốt ra, Sở Tê bỗng phất tay, một cỗ linh lực cực kỳ mạnh hóa thành lưỡi đao gió, lập tức cắt phăng cổ tay của bàn tay đang níu y phục Thần quân, cánh tay mất sức rơi xuống đất, Sở Tê hung tợn nói: "Không cho chạm vào sư phụ ta!"
Thiên tử mở to đôi mắt, không dám tin nhìn tới: "Sở Tê...!Sao ngươi có thể..."
"Lão cẩu nhà ông!" Sở Tê ôm Tiểu Cửu, oán độc nói: "Cách xa sư phụ ta ra một chút, nếu không ta sẽ..."
Hắn bỗng bị ép ngẩng mặt lên.
Lòng bàn tay Thần quân đối diện với mặt hắn, linh lực hùng hậu dao động khiến cả người hắn không thể động đậy, mỗi tấc da thịt đều trở nên mất kiểm soát.
Hắn trừng lớn đôi mắt, trong con ngươi trong trẻo lộ ra sự mờ mịt: "Sư phụ..."
Thần quân đối mặt với hắn, gằn từng chữ: "Ngươi quá đà."
Linh lực mãnh liệt xông tới, Sở Tê như bị ai đánh gáy hôn mê, tay ôm Tiểu Cửu vô lực rũ xuống, hắc ưng ngã trên mặt đất, trước mắt hắn tối sầm, ngã xuống.
Tiểu Cửu vội vàng giãy giụa bò lên ngực hắn, nôn nóng chọt chọt mỏ chim lên mặt hắn, sau đó lo lắng quay đầu lại nhìn Thần quân.
Mắt ưng vốn nên hung ác bây giờ lại tràn ra chút bất lực.
Thần quân chậm rãi thu tay, Thiên tử vội nói luôn: "Người đâu, mau bắt Sở Tê lại!"
Bọn thị vệ vội vã tiến lên.
Sở Kính cũng được giải cấm ngôn, y lập tức nói: "Phụ hoàng, mặt của Tiểu Thất là do Tiểu Ngũ rạch..."
Thiên tử bỗng nghẹn họng, lại vội vàng dập đầu với Thần quân, nói: "Hôm nay ít nhiều cũng nhờ Thần quân ra tay tương trợ, nếu không thật không biết phải chế ngự nghịch tử này kiểu gì.
Mời Thần quân dời bước tới Luận Đạo Các, trẫm chắc chắn sẽ cho ngài một công đạo về thảm sự trong cung..."
"Ngươi muốn công đạo thế nào?"
"...!Sở Tê hung tàn như vậy.
Hoàng tử phạm tội xử như thứ dân.
Trẫm...!xử nó hình phạt treo cổ."
"Hình phạt treo cổ." Lồng ngực Thần quân phập phồng, buồn bực nói: "Con mất dạy là lỗi của cha.
Nếu Sở Tê nên bị xử hình phạt treo cổ, thì đầu sỏ gây tội nhà ngươi chẳng phải nên bị lăng trì?"
Vẻ mặt Thiên tử chấn động.
"Nếu năm đó ngươi không bỏ Tiêu phi để bình ổn dân oán; nếu ngươi không bắt hắn mới năm tuổi đã phải bị ngàn người chỉ trỏ, phải đoạt thức ăn với thú hoang, tận mắt nhìn thấy mẹ đẻ bị sói hổ ăn thịt; nếu năm đó ngươi chịu dùng chút tâm tư, sắp xếp cho mẫu tử này một chút thôi, thì sao hắn lại nên nông nỗi này?"
"Thần...!Thần quân bớt giận......"
"Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng." Thần quân nhìn về phía thiếu niên ngã trên mặt đất, trong mắt đen hiện lên một tầng sương mù mỏng, thiên ti vạn lũ, dây dưa quấn quanh: "Chỉ cần sau khi đón hắn về cung, ngươi hơi kiên nhẫn chút, đối xử với hắn mềm mỏng chút, thì hắn sẽ chẳng đến mức bị người ta khinh thường sỉ nhục, có giường không dám ngủ, ngay cả ăn một miếng thịt sống cũng phải đi trộm.
Tất cả vốn đều có đường sống vãn hồi."
"Thiên tử à." Thần quân nhấc chân đi về phía thiếu niên, ngữ điệu sâu xa: "Ngươi hoa mắt ù tai tới mức này, ngay cả con nhỏ cũng không bảo vệ được.
Bản tôn xem giang sơn này của ngươi...!cũng khó ổn."
Sắc mặt Cảnh Đế trắng xanh.
"Trận tai họa này là do ngươi khơi lên.
Vậy thì ngươi hãy gánh hậu quả thay hắn đi."
Y cúi người bế Sở Tê lên, thoắt cái bóng dáng đã cách xa mấy trượng.
....................................................!
Tác giả có lời muốn nói:
Thần quân: Đứa nhỏ nhà mình...!đưa về dạy dỗ..