CHƯƠNG THỨ BẢY
Phòng trọ của La Kỳ ở cũng khá gần cửa hàng bánh bao Trần Ký, đi bộ chỉ mất khoảng mười phút;mà cách trạm thai cũng không xa mấy, khoảng hai mươi phút là đến. La Kỳ buổi sáng đi tới cửa hàng mua bánh bao sớm một chút sau đó vòng lại trạm thai, tổng cộng mất nửa tiếng —— cái chính là cửa hàng bánh bao và trạm thai lại ở hai hướng khác nhau.
Chủ nhân của cửa hàng bánh bao Trần Ký là một đôi vợ chồng trung niên, lại cùng quê với La Kỳ, bất quá hai người bọn họ đều sống ở thành phố cũng được một thời gian rồi.
Lão bản nương quả nhiên có trí nhớ thật tốt, La Kỳ tới cửa hàng mua bánh có hai lần nàng liền nhớ rõ tướng mạo của y;thứ bảy y đến, lão bản nương đã từ xa cất tiếng gọi:“Tiểu La tới rồi?”
“Vâng, lão bản nương sớm a.” La Kỳ cười cười cùng nàng chào hỏi.
“Ngô, cái gì lão bản nương a, kêu Triệu tỷ được rồi!”
Lão bản nương Trần Ký tính cách vô cùng thoải mái, những lúc rảnh rỗi liền lôi kéo khách hàng thiên nam hải bắc cùng nhau tán gẫu. La Kỳ lần trước tới mua bánh liền được lão bản nương hỏi tên, lần sau đã bị nàng kêu “ Tiểu La Tiểu La”. Bất quá, La Kỳ cũng không cảm thấy chán ghét.
Tại thành phố rộng lớn xa lạ này, có thể gặp được đồng hương, La Kỳ thấy mình thực may mắn.
“Hôm nay lại mua thanh thái hương cô sao? ” Lão bản nương vừa lục tiền thừa đưa lại cho khách, vừa xoay người hỏi y.
La Kỳ gật đầu.
Lão bản nương mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo điểm đắc ý:“Hôm nay có rất nhiều người mua thanh thái hương cô a, Triệu tỷ đặc biệt giữ lại hai chiếc nha. Lão Trần còn nói mấy người trẻ tuổi các cậu, cuối tuần sẽ không dậy được sớm như vậy để tới mua bánh bao, đúng là chỉ ba hoa, ” Nàng liếc mắt nhìn chồng đang lấy túi gói lại bánh cho khách, cười thập phần sung sướng, “Buồn bực a!”
Lão bản Trần Ký là người hàm hậu, cũng rất kiệm lời. Bị lão bản nương giễu cợt cũng không nói lại, chỉ ngẩng đầu đối La Kỳ cười cười, sau đó tiếp tục bận rộn a bận rộn.
La Kỳ hôm nay quả thật tới không tính là sớm, trước đó đã có rất nhiều khách hàng, bây giờ còn dư lại bất quá là vài người ít ỏi, tự nhiên cũng thừa ra kha khá bàn trống. La Kỳ mua thêm một chén sữa đậu nành sau đó đi vào trong quán, vừa ăn vừa cùng lão bản nương trò chuyện:“Cửa hàng bánh bao Triệu tỷ cùng Trần ca mở ra chắc cũng nhiều năm rồi a?”
“Không phải là nhiều năm, mà là nhiều nhiều năm mới đúng.” Lão bản nương vừa bán xong mấy cái bánh, tạm thời nhàn rỗi. Nàng dùng tay vỗ vỗ lên g hấp bánh bao, vẻ mặt vô cùng tự hào:“Tiểu La cậu đừng xem cửa hàng này nhỏ, thế nhưng tỷ tỷ cùng Trần ca đã được lên ti vi rồi đó!”
Những khách nhân biết chuyện cũng cười:“Chính là mấy năm trước, trong chương trình món ngon dân gian, hại chúng ta ngồi ăn bánh bao cũng bị góp mặt vô.”
“Vẫn thiếu a, năm ngoái Tiểu Xa thi đại học, đài truyền hình cũng tới phỏng vấn còn gì!” Có người bổ sung.
La Kỳ nghe mà sửng sốt:“Tiểu Xa?”
“Là con ta, tên Trần Xa.” Lão bản nương vẻ mặt rạng rỡ, gương mặt lão bản cũng hiện ra mấy phần thỏa mãn.
“Tiểu Xa tiểu tử kia thật lợi hại! Một lần thi liền đỗ ngay đại học. Nếu cháu của ta cũng có tiền đồ như vậy ta liền cám tạ trời đất a.”
Lý đại gia, cháu trai của bác mới đi vườn trẻ thôi mà ……”
……
Những người khác còn huyên thuyên gì đó, thế nhưng La Kỳ một lời cũng không nghe lọt. Chẳng qua tâm tư của y sớm đã rơi vào nam nhân tên Trần Xa kia.
Ngay giữa cửa hàng có treo một bức ảnh gia đình thật lớn, La Kỳ chỉ cần nhìn thoáng qua một cái liền dễ dàng nhận ra bộ dạng trưởng thành của Trần Xa:Tướng mạo không phải quá nổi bật, nhưng mi mục ngạnh khí, trên mắt đeo một gọng kính vuông, thân thể toát lên khí chất vô cùng trầm ổn.
Tuổi của hắn tựa hồ cùng quỷ không sai biệt lắm, La Kỳ mơ hồ cảm nhận được mối quan hệ của hai người này.
“Tên kia có vẻ rất thích bánh bao Trần Ký, chắc cũng là khách quen đi?”
Nghĩ như vậy, La Kỳ rất muốn hỏi lão bản cùng lão bản nương một chút. Nhưng mọi người trong cửa hàng lại đang hăng hái bừng bừng bàn về vấn đề giáo dục hài tử, vì vậy rất khó để đưa ra đề tài kia.
La Kỳ vốn không giỏi nói chuyện, hơn nữa y cảm thấy, đang lúc người khác thảo luận nhiệt tình mà chen ngang thì sẽ rất bất lịch sự. Vì vậy lời ra đến miệng lại nuốt vào, chỉ đành cúi đầu gặm bánh bao hút sữa đậu nành:Hôm nay chưa tìm hiểu được cũng không sao, còn có ngày mai a.
Bất quá, suy nghĩ và thực tế luôn khác nhau rất xa.
Đơn giản là vì: Ngày thứ hai La Kỳ như cũ vẫn không có thêm thu hoạch.
Lão bản nương cùng mấy vị hàng xóm miệng lưỡi vô cùng công phu: Nói liên tục không cần nghỉ ngơi, mặc dù lần này La Kỳ rốt cục cũng chen vào được một câu “Trạm thai nơi đó trước kia có phải hay không xảy ra chuyện gì a”, thế nhưng cũng bởi vì âm lượng không bằng một vị đại thẩm mà trong lòng tràn ngập bi ai.
Càng làm cho La Kỳ nhức đầu chính là, dạo này đến ăn bánh bao đều là mấy vị hồng nương (bà mối). Nói chuyện xong với Trương gia cùng Lý gia, hồng nương đại thẩm liền quay sang La Kỳ, hỏi nào là công việc, tuổi tác, quê quán, ngay đến sở thích cũng bị tra ra, sau đó vô cùng vui vẻ nói sẽ làm mai giúp y.
Bị một đám hồng nương giày xéo, kết quả là, La Kỳ đành bỏ dở bữa sáng, vắt chân lên cổ mà chạy.
Trần Ký con đường kia không dễ đi, La Kỳ quyết định hay là đến trạm thai tìm quỷ nói chuyện.
“Trần Xa?” Quỷ kỳ quái nhìn y, “Là ai a?”
“Chính là con trai của chủ cửa hàng bánh bao Trần Ký.” La Kỳ che miệng hàm hàm hồ hồ nói, “Năm ngoái các cậu còn cùng nhau thi đại học mà.”
“Không nhớ rõ.” Quỷ nhún nhún vai, “Mà anh đột nhiên hỏi cái này để làm gì?”
La Kỳ có chút ngẩn người:“Cậu không muốn biết mình rốt cuộc là ai sao……”
“Cho nên anh giúp tôi tìm hiểu?” Quỷ vui vẻ. Hắn ở bên người La Kỳ lượn hai vòng, dưới ánh mặt trời mùa hạ, chỉ thấy một đôi mắt đen láy trong suốt nhìn chăm chú:“Anh tên là gì?”
La Kỳ sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ bản thân chưa từng nói tên cho hắn biết:“Tôi tên là La Kỳ, chữ Kỳ trong Vi Kỳ (cờ vây).”
“La Kỳ đúng không? Anh vốn không phải là quỷ, vậy nên không hiểu —— thật ra khi đã là quỷ, nhất là một con quỷ không thể tùy tiện di chuyển như tôi, nhớ được càng ít càng tốt, suy tư càng đơn giản càng tốt. Bằng không sớm muộn sẽ bị chuyện buồn khi còn sống bức thành quỷ điên a.”