CHƯƠNG THỨ
Hồi còn ở nhà cũ, cuối tuần đối với La Kỳ vẫn luôn trôi qua vô cùng lười biếng. Ngày thường bận rộn một vòng —— mặc dù bạn rộn như thế nhưng rốt cuộc vẫn là không rõ mình bận rộn cái gì —— thế nhưng cuối tuần chính là thời điểm để thả lỏng bản thân a: Ngủ nướng, chơi game online, hoặc là vùi mình trên ghế sa lon nhấm nháp vài trận bóng rổ. Cuối tuần ở nhà đối với La Kỳ chính là như vậy.
Có lúc La lão cha nhìn quý tử của mình nhàn rỗi sinh lười biếng nhịn không được nói nói vài câu, thế nhưng đối với y lại tựa như gió thoảng bên tai, miệng ầm ừ đáp lời, trên thực tế cái gì cũng không thèm nghe vào.
Bây giờ xa nhà, chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân, La Kỳ mới dần dần sửa lại thói xấu ngày xưa:Mặc dù lòng rất khó chịu nhưng bên ngoài lại tỏ ra bàng quan, mệt mỏi đến mấy cũng hiếm khi ngủ, thời gian để thư giãn này nọ tính ra là rất ít. Mà phần lớn thì giờ, La Kỳ đều dùng để nghiên cứu đống sách chuyên khảo, hoặc là đi bàn công việc với đối tác.
Mỗi lúc y không đi bàn việc mà cũng không muốn xem sách, La Kỳ sẽ đi đến trạm thai ngồi.
Cái gì cũng không làm, đơn giản là ngồi đó thẫn thờ. Có lúc chỉ ngồi hai phút, có lúc lại ngồi đến mấy giờ.
Trạm thai thật nhiều người qua lại, thế nhưng không một ai chú ý đến nam nhân gương mặt hốc hác lặng lẽ ngồi đó. Chỉ có tiểu quỷ nơi trạm bài lại thực đặc biệt, hắn thỉnh thoảng cao hứng lại phiêu tới bên cạnh y cùng nhau ngồi.
“Anh ở đây chờ xe a? Ngồi lâu như vậy, không cảm thấy nóng sao?”
Mấy lần đầu quỷ còn tỏ vẻ nhàm chán chống cằm hỏi y, sau lại thấy nhiều lần, liền cũng lười lầm bầm lầu bầu tự hỏi tự đáp. Một người một quỷ cứ như vậy ngốc ngốc hồ hồ ngồi dưới ánh nắng gay gắt, hướng về phía con đường vắng tanh, ngẩn người.
Thỉnh thoảng La Kỳ cũng thấy bản thân kỳ quái:“Tại sao mình lại muốn chạy đến trạm thai cùng tiểu quỷ kia cùng nhau ngồi a?” Y suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc tìm được đáp án; mà đáp án này quả thực không mấy vui vẻ gì.
Tại nơi đô thị phồn hoa mà xa lạ này, y đều không có bằng hữu.
La Kỳ tự thấy mình không ngu ngốc, nhưng y lại có một vấn đề cá nhân nho nhỏ. Đây cũng không phải nói y đối với xã giao có cái gì chướng ngại, chẳng qua là …… y so với người bình thường luôn phản ứng chậm hơn mấy phách.
“Chơi bóng rổ bị bóng đập vào đầu, chơi trò chơi thì luôn bị thua, nghe người khác kể chuyện cười cũng mãi mới hiểu……” La Kỳ vô cùng bất đắc dĩ, “ Mình thế nào cứ như vậy xui xẻo a ……”
“Thiết, xui xẻo, anh so với tôi còn có thể xui xẻo hơn sao?”
Bên cạnh có ai đó tiếp lời. La Kỳ sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra bản thân đã không cẩn thận đem suy nghĩ trong lòng toàn bộ nói ra hết, mà “người” vừa tiếp lời y, lại chính là tiểu quỷ vẫn luôn ngồi bên cạnh.
Quỷ đung đưa đôi chân, gương mặt thờ ơ:“Phản ứng chậm thì đã làm sao, tôi phản ứng nhanh như vậy không phải vẫn bị xe đụng chết đó thôi? Như vậy có oan hay không cơ chứ!”
La Kỳ vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt vốn luôn giữ thẳng liền không tự chủ được khẽ liếc sáng người bên cạnh.
Bất quá quỷ kia còn đang chìm đắm trong hồi ức đau thương của mình, cũng không có thì giờ mà chú ý đến y:“Rõ ràng còn kém tỏ tình một bước, đột nhiên cứ như vậy mà chết —— còn có ai xui xẻo hơn tôi a!”
Quỷ vẻ mặt rất bình tĩnh, yên lặng không một gợn sóng.
La Kỳ tự nhủ với bản thân tuyệt đối không thể quang minh chính đại nhìn chằm chằm hắn, sẽ bị phát hiện mất. Thế nhưng thân thể lại không nghe theo lý trí, cứ như bị đóng băng, tầm mắt cũng không chịu di chuyển, La Kỳ chỉ có thể đau khổ không có biện pháp.
Quỷ kia tựa hồ đang nhìn một cái gì đó, lại cũng giống như không nhìn bất cứ cái gì. Hắn hướng về khoảng không phía trước đột nhiên bật cười, cười đến toàn thân run rẩy.
La Kỳ biết cái gì gọi là “cường nhan hoan tiếu” (trong lòng không thoải mái nhưng bên ngoài vẫn mở miệng tươi cười), bởi vì y cũng từng nếm thử cảm giác ấy; nhưng cười đến run rẩy như quỷ kia, bản thân cho tới bây giờ đều chưa từng trải qua.
“Cười giống như đang khóc vậy. ” Y len lén trong lòng cảm thán một câu, ánh mắt cũng chậm rãi thu hồi.
Ánh nắng mùa hè vô cùng chói chang, cho dù trạm thai có mái che, vẫn cứ nóng lợi hại.
La Kỳ yên lặng nhìn mặt đường bị ánh nắng thiêu cháy, bên tai vẫn văng vẳng tiếng cười u uất.
Bên trạm thai có mấy hành khách đang đứng đợi xe, thế nhưng một người cũng không nghe được tiếng cười kia.
Chỉ có một mình La Kỳ nghe thấy, và cũng chỉ có một mình y có thể nhìn thấy.
Quỷ cười đủ rồi, khoan hạ bả vai, quay mặt lại trừng La Kỳ.
La Kỳ nuốt nuốt nước miếng, cố gắng không cử động.
“Cũng là tại anh……” Quỷ hung tợn nghiến răng, “ Tôi đều đã quên đi chuyện buồn kia—— cũng là tại anh, hại tôi nhớ lại!”
La Kỳ im lặng nhìn trời.
“Đều là lỗi của anh!” Quỷ dán vào tai y “lạc chi lạc chi” mài nha, mài đến tai La Kỳ phát đau hắn mới lui về.
“Dù sao anh cũng không nhìn thấy tôi,” Quỷ phẫn phẫn bất bình, “dùng lời lẽ còn không bằng trực tiếp động thủ!”
Nói xong, hắn liền biến mất.
La Kỳ bị dọa có chút hoảng hồn, vừa muốn nghiêng đầu tìm người, trước mắt liền hạ xuống một đôi chân trong suốt.
“Ha ha ha!”
Ba tiếng cười to từ trên đầu truyền đến, thế nhưng La Kỳ chính là lại trễ độn chưa hiểu chuyện gì xảy ra:Tên tiểu quỷ nhỏ mọn đó, đang ngồi trên đầu y nha ……
La Kỳ nhất thời xanh mặt: Mặc dù quỷ không có cân nặng, mặc dù quỷ không thể đụng vào da thịt, nhưng chỉ cần tưởng tượng một con quỷ ngồi trên đầu mình, La Kỳ trái tim một mảnh xung động —— mà xung động kia…vốn chưa từng xảy ra!
Nói cách khác, La Kỳ đang phát điên.
“Là quỷ thì không dậy dỗ nổi sao! Ta sẽ có biện pháp thu thập ngươi!”