Di động của Chu Hoàn vừa gửi tin xong thì lại brừm brừm sáng lên, người gọi đến là: người đáng ghét.
“Chu Hoàn?” Tiếng Tiêu Linh từ loa truyền đến. “Ừ.” Chu Hoàn nắm điện thoại di động, bỗng cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng rất ghét người kia, thế nhưng cũng vẫn không nhịn được liên lạc trước với anh, lại chẳng có biện pháp nào khác, ai bảo anh ta nói lời như thế… “Xấu hổ quá, muộn thế này rồi còn làm phiền anh…” Lễ phép cơ bản vẫn phải có.
“Không sao, tôi thường ngủ muộn mà.”
“Ờ.”
Sau đó là một khoảng yên ắng.
Tiêu Linh thầm thở dài một hơi, anh cho rằng đối phương… ít nhất… sẽ tiếp tục hỏi thêm nữa, chẳng hạn như, vì sao khuya như thế còn không ngủ? Anh đang làm việc gì à? Nhưng không hề có, đối phương chỉ im lìm ‘ờ’ một tiếng rồi thôi.
Thật là chả biết tán gẫu gì cả! ───
Tiêu Linh đành phải tiếp tục dụ để đối phương nói chuyện.
Anh đã nhìn ra rằng người tên Chu Hoàn này, vừa nhát gan vừa sĩ diện, hôm nay có chuyện muốn hỏi, lại ngại nói thẳng, nếu như chờ cậu ta chủ động mở miệng, phỏng chừng cả đêm cứ thế trôi mà thôi ─── nhưng mà kỳ thực cũng không tệ ha.
Tiêu Linh: “Có phải đau chân đến mức ngủ không nổi không?”
Chu Hoàn: “Tôi không yếu ớt như vậy.”
Tiêu Linh: “Ừm, ngày mai phải xin nghỉ đó?”
Chu Hoàn: “Xem thế nào đã.”
Tiêu Linh rất thích giọng nói của Chu Hoàn, giọng nói tuy lạnh nhạt song cũng không lấn át được sự đặc sắc của âm sắc trong sáng êm dịu, anh một tay cầm di động một tay tắt vi tính đi, quyết định nghe kỹ càng trong bóng đêm.
Tiêu Linh: “Tường nhà cậu bị ẩm à?” Nằm ở trong bóng tối, anh rốt cục nói ra đề tài Chu Hoàn muốn biết nhất.
Lòng dạ Chu Hoàn căng thẳng, nhưng vẫn là giọng nói thường thường: “Sao anh lại biết?”
Tiêu Linh: “Vừa nhìn là biết rồi, tôi đã nói rồi, phong thủy nhà cậu không tốt.”
Chu Hoàn: “Tôi cho rằng là hướng không tốt.” Chu Hoàn nói rất nhanh, cái phòng này là phòng gian, bởi vì hướng không tốt, hầu như không thấy ánh nắng mặt trời cũng thiếu hụt cảnh vật chung quanh, cho nên căn phòng này rất rẻ, ngay cả người vừa mới đi làm được năm như cậu cũng ‘chơi’ được, nhưng ở trong thành phố này với khu vực như vậy, dù sao cậu cũng đã nhặt được một món hời rồi.
Nhưng lời Tiêu Linh nói tiếp theo khiến lưng cậu tê rần, giọng nói của đối phương xác thực vô cùng từ tính, nhưng giờ khắc này lại khiến Chu Hoàn cảm thấy da gà không ngừng bốc lên, chính là do nội dung nói ra.
Tiêu Linh tiếp tục nói: “Cái đó và hướng có quan hệ sao? Tự cậu ngẫm lại đi, thành phố phương Bắc dù không thấy được mặt trời nhưng cũng không đến mức bị ẩm thành như vậy chứ?”
Chu Hoàn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cậu hỏi một cách rất nhẹ nhàng: “Ẩm… thành loại nào?”
Tiêu Linh thấp giọng nở nụ cười: “Nổi nấm mốc chứ còn gì! Bây giờ cậu có dám đi vạch giấy dán tường ra nhìn hay không, hay là nấm mốc đã lan rộng rồi ôi ”
Đương nhiên cậu không dám!
Không sai, chính là bởi vì nấm mốc, bằng không ai lại quái đản đến mức dán giấy dán tường lên cả trần nhà chứ?!
Sau khi Chu Hoàn mua nhà xong mới phát hiện, vách tường ở phòng khách, ngay cả ở WC cũng có một khoảng nấm mốc không lớn không nhỏ.
Chuyện này khá là đáng ghét, lúc xem phòng cậu không để ý tới, bởi vì khi đó cái chỗ kia treo một bức tranh. Bức tranh vừa gỡ xuống xong, khối diện tích nấm mốc không lớn không nhỏ cứ như thế lộ hoàn toàn ra, tựa như cái bớt trên mặt nàng dâu mới, rất chướng mắt.
Vốn dĩ loại chuyện nấm mốc này rất dễ giải quyết, tìm một đội thi công đến xem, có phải WC rỉ nước hay không mà lan hết ra tường, thường xuyên lau chùi là được.
Thế nhưng không biết Chu Hoàn đã bị chập đoạn mạch nào rồi, cậu gọi đội thi công tới nhưng không kiểm tra WC, cũng không xem xét tường gì cả, mà là trực tiếp cả bó giấy dán tường lên, từ tường đến trần nhà, từ phòng khách đến phòng ngủ.
Bây giờ bỗng dưng bị Tiêu Linh thình lình nhắc tới, Chu Hoàn đã không còn kiên định nữa.
Tiêu Linh cảm giác được cậu đang im lặng, lại nói bí hiểm thêm: “Bên trái nhà cậu là một xưởng mổ thịt, bên phải là một chợ bán thức ăn.”
Chu Hoàn: “Vậy thì làm sao?”
Tiêu Linh: “Cậu tự nói xem có vấn đề gì?”
Chu Hoàn sửng sốt, có thể có vấn đề gì đây? Mua rau mua thịt đều khá là tiện thôi, chính là ban ngày có hơi loạn, xe không thể vào được.
Tiêu Linh: “Không hiểu ra à? Ở xung quanh nhà có những nghề ấy cũng không tốt, uế khí ghê gớm vô cùng.”
Chu Hoàn: “Uế khí?”
Tiêu Linh: “Phong thủy mà, chỉ cần chú ý tới một từ ‘khí’, cái chỗ cậu ở ấy, uế khí đều xông hết vào phòng, hơn nữa WC của cậu lại đối diện với cửa sổ phòng khách, WC là nơi chứa những thứ nước bẩn, uế khí đi vào đều đọng hết trong đó, cái gương kia đối diện ngay cửa sổ, vừa lúc hình thành một ‘nơi’ hấp dẫn uế khí … Cậu nói xem có đạo lý không?”
Tay nắm điện thoại của Chu Hoàn đều run lên, có đạo lý cái rắm í! Anh nói như vậy rồi còn muốn để tôi đi WC nữa sao!
“Cũng không phải chỉ có mình tôi sống ở đây, nhiều hộ như vậy cơ mà…”
Tiêu Linh lại cười: “Cậu sống tầng đúng không? Tầng cao nhất đúng không?”
Chu Hoàn gật đầu, nhà tầng cũ không có thang máy đều thấp.
Đối phương dường như đã nhìn ra điều gì đó, nói một cách xa xôi: “Cửa sổ phòng khách nhà cậu cao hơn nhiều.”
Chu Hoàn: “Là sao?”
Tiêu Linh giải thích rất bình tĩnh: “Cao hơn tường sân, cao hơn cây Dương, cũng cao hơn các kiến trúc vi chương đằng trước rồi nha, cho nên các hộ khác không có việc gì, chỉ mình nhà cậu đứng mũi chịu sào thôi.”
Cúp điện thoại xong thì đã là hừng đông ngày hôm sau rồi.
Chính là thời khắc lạnh nhất tối nhất trong một ngày, Chu Hoàn ra cả người mồ hôi lạnh, còn muốn đi tiểu tiện, nhưng nhìn tới cánh cửa WC mở he hé ra một khoảng, nhìn vào là một mảnh tối đen, cậu lại chẳng thể nào có dũng khí tiến vào cả.
Chí có thể nghẹn đầy bụng.
•••
Cuối cùng cậu hỏi Tiêu Linh, vậy nên làm sao bây giờ?
Tiêu Linh dĩ nhiên nói, tôi cũng không biết.
Chu Hoàn cúp điện thoại mà căm phẫn vô cùng, ngay cả tạm biệt cũng không nói, càng miễn bàn đến nói lời cảm ơn.
•••
Làm sao đây! Không biết làm sao còn nói một đống lời khiến người ta sởn cả tóc gáy như thế!
Chu Hoàn căm giận vung chăn lên trùm kín người ─── cậu hầu như đã quên rằng chính mình là người gọi tới.
Điện thoại di động lại bừng sáng lên, báo rằng đã nhận được một tin nhắn mới từ ─── người đáng ghét: nếu không thì ngày mai tôi sẽ xem thử hộ cậu, chúc ngủ ngon, mộng đẹp!
•••
Cùng lúc đó, cũng trông đêm tối sâu hun hút như vậy, Tiêu Linh ngã vào trên giường cười lăn lộn.
Aizz ôi ôi người kia đáng yêu quá đi à! Vậy mà lại tin chứ, vậy mà lại đi tin!
Phong thủy siêu hình, thứ thâm ảo như thế anh làm sao mà hiểu chứ! Chỉ là xuất phát từ trong tiểu thuyết có đoạn yêu cầu như thế, cho nên anh đã từng thu thập qua những nội dung liên quan tới nó, bây giờ thuận miệng nói ra thôi, đối phương vậy mà tin tưởng không nghi ngờ chút nào.
Đặc biệt là hai câu cuối kia, giọng nói xuyên qua điện thoại cũng khiến Tiêu Linh có thể cảm giác được đối phương đang cứng nhắc ẩn giọng mũi, nhưng cậu còn đang tận lực bình tĩnh, bạn nói xem một người như vậy, làm sao có thể không hấp dẫn người khác hung hăng hù dọa chứ!
Về phần nấm mốc, đó là lời Tiêu Linh đoán thôi!
Ống nước trong WC rỉ nước, tí ta tí tách, ngay cả giấy dán tường chống nhiệt độ cao không thấm nước cũng không thỏa đáng được, cố lấy từng cuộn bao lên, có thể thấy được ra rỉ ra cả một đoạn thời gian rồi, thế nhưng người này lá gan cũng quá nhỏ đi, chỉ là một vài chấm nấm mốc thôi mà, có cần phải bao kín hết cả vách tường như thế hay không?
•••
Tiêu Linh không biết rằng, khi đó Chu Hoàn vừa vặn đọc một cuốn tiểu thuyết thần quái, có quan hệ với nhà ở.
Một người trẻ tuổi ham rẻ thuê một căn phòng, sau khi vào đó sống không lâu, căn phòng đó bắt đầu phát sinh những chuyện kỳ quái, đầu tiên là ngủ gặp ác mộng, sau đó bị bóng đè, sau đó thì càng đáng sợ hơn nữa, giữa ban ngày ban mặt lại có thể cảm thấy có ánh mắt đang nhìn hắn ─── may là hắn có một người bạn hiểu đạo pháp, người bạn kia vừa vào gian phòng thì đi đến vách tường, bóc một tấm có chữ ‘phúc’ ra dán lên, hai người lúc này mới phát hiện, dưới chữ phúc bỗng nổi lên một tấm bùa vàng, rõ ràng là lá bùa dùng để trấn phòng. Người bạn nói cho hắn rằng, căn phòng này đã có chuyện, chỉ sợ là ngay cả lá bùa cũng không trấn nổi, lúc này mới vội vã cho thuê, kết cục câu chuyện đương nhiên là người cùng giải quyết sự việc, thế nhưng đồng thời cũng cho độc giả một thông điệp: phòng cho thuê ngàn vạn lần không nên tham rẻ, nhất là loại phòng ở trên tường có ký hiệu kỳ quái… ….
Chu Hoàn khóc không ra nước mắt ─── cậu đã mua nó rồi, phải làm sao đây?
Cho nên khi đó Chu Hoàn rất ‘đà điểu’ không bảo công nhân đục lỗ WC, cậu thực sự rất sợ lỡ như phát hiện thứ gì đó không tốt…
•••
Bây giờ bị Tiêu Linh nói như thế, Chu Hoàn cũng không xác định trên tường lúc ấy có thứ gì đó đen đen xanh xanh có phải là nấm mốc hay không nữa, hay đó là thứ gì đó khác.
•••
So với ngày hôm trước thì cổ chân giờ đây còn sưng phù hơn nữa, đương nhiên đã xin nghỉ rồi, Chu Hoàn nửa nằm nửa ngồi trên sô pha buồn phát điên được, cậu không ngừng cầm di động xem có điện gọi hay tin nhắn gì không: cái tên kia ngày hôm qua nói hôm nay sẽ qua, sao còn chưa tới nữa vậy.
Tác phẩm của Tiêu to gan đặt trên bàn trà, mặt bìa quyển trên cùng có màu đen thuần, hai chữ ‘vực sâu’ dương nanh múa vuốt máu chảy đầm đìa rất có hiệu quả lôi cuốn sự chú ý của độc giả, Chu Hoàn cầm lấy một quyển vừa muốn mở ra, giương mắt nhìn thấy tường WC đối diện, giấy dán tường ở vị trí ấy đậm màu hơn ở những chỗ khác, chính là vị trí bao trùm lên ‘nấm mốc’, cậu thoáng nhớ tới lời Tiêu Linh nói ngày hôm qua ─── “Bây giờ cậu có dám đi vạch giấy dán tường ra nhìn hay không, e rằng nấm mốc đã lan rộng ra rồi ”
“Lạch cạch” nhẹ buông tay, sách lại rớt xuống bàn trà, cậu bỗng cảm thấy toàn bộ gian nhà đều không còn an toàn nữa, tựa như cậu đang ở trong nấm mốc đen đen xanh xanh vậy.
Lúc này mà xem tiểu thuyết kinh dị không phải sợ muốn chết sao.
•••
Không biết trải qua bao lâu, phòng khách chậm rãi tối đi, mặt trời chiều đang hạ dần về phía tây.
Chu Hoàn bắt đầu canh giữ ở bên cạnh cửa, chờ đợi cái ‘người đáng ghét’ kia mau tới một chút.
Kỳ thực, dù là ai cũng tốt thôi, chỉ cần có người tới là được.
•••
Lúc này, đồng chí Tiêu Linh vừa biên tập xong chương của tác phẩm mới.
Tên tác phẩm là: 《Giả bộ điềm tĩnh》.
Tóm tắt như sau:
─── từ trường của mỗi người đều không giống nhau, có người đặc biệt được hiện tượng thần quái ưu ái.
─── nếu mà người này lại nhát gan, nếu như người này nhát gan lại cứ thích giả bộ bình tĩnh.
─── như vậy ma quỷ cũng sẽ đặc biệt ưu ái hắn.
Đây là một câu chuyện chân thực, người nhát gan giả bộ điềm tĩnh gặp phải người bạn ác độc thích hù dọa người khác, khi bọn họ ở cùng nhau, chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Xin hãy chờ đợi!
•••
Khi viết tác phẩm này Tiêu Linh đã dùng một cái nick khác, nick name tên là: giả bộ điềm tĩnh.
•••
Biên tập xong thì ấn xác nhận, chương một nóng sốt đăng tải thành công, lại gửi cho Chu Hoàn một tin nhắn: bây giờ tôi qua.
[] Cây Dương là loại cây lá sớm rụng và lá của chúng chuyển thành màu vàng tươi trước khi rụng vào mùa thu. Các bạn có thể lên wiki để biết thêm chi tiết.
[] Kiến trúc vi chương là loại kiến trúc trái với các loại ‘phương pháp quản lý đất đai’, ‘phương pháp quy hoạch thành thị nông thôn’, ‘điều lệ quản lý kiến thiết thôn trang và thị trấn’ liên quan tới quy định pháp luật pháp quy để khởi công xây dựng phòng ốc. Nói chung nó là loại kiến trúc xưa kia, không theo quy củ, xây dựng bừa bãi, ở đây ý nói loại kiến trúc cá nhân ngày xưa ở đằng trước nhà của hắn Hoàn.
.:Hết chap