Trong xe, Hứa Ước hỏi: "Lý thiếu gia có việc? Tài xế của ta đâu?"
"Gọi A Ngọc là tốt rồi" Lý Tuân Ngọc cười híp mắt nói.
"Được, A Ngọc, tài xế của ta đâu?"
"Giết chết rồi" Lý Tuân Ngọc từ dưới ghế dựa lấy ra khẩu súng, trước mặt hai người làm động tác kéo cò.
"Ngài tức giận không?"
Hứa Ước dựa về sau, hững hờ nói: "Có, cậu sẽ bắn sao?"
"Không thể nào, tôi chỉ muốn mời ngài ăn cơm" Lý Tuân Ngọc nhếch môi, quay đầu nhìn bên ghế phụ, "Anh là trợ lý của Hứa Ước đúng chứ? Đừng lo, tài xế chỉ bị tôi đánh ngất ném vào một gian phòng VIP trong MYST thôi". Cậu vờ vô tội: "Hứa Ước, ngài muốn cho tiểu trợ lý này trở lại quán bar chăng? Dù sao phòng VIP hiện tại.... tụ tập rất đông người, ngài nói xem nếu như Long An cục hoặc Lục thị tra được một khách hàng trong đó chính là Hứa Ước ngài, thì có tính hay không.... lộ sơ sót?"
Trợ lý cả kinh, cảm thấy có phần hợp lý, nhìn ông chủ phía sau.
"Phải quay lại đó ư?" Lý Tuân Ngọc thay anh hỏi.
"Không cần phiền toái như vậy" Hứa Ước nói với trợ lý, "Gọi người của chúng ta, bảo họ thi hành nhiệm vụ xong liền mang người ra." Phân phó xong chuyện, hắn liếc qua Lý Tuân Ngọc: "Cậu cố ý chạy tới là muốn chờ ta ư?"
"Đúng."
"Vậy anh về trước" Hứa Ước nhìn sang trợ lý, "Tôi đi cùng cậu ấy khoảng mấy tiếng, đừng lo lắng" Hắn ngừng vài giây, "... A Ngọc sẽ đem tôi trở về an toàn."
Trợ lý mở miệng còn muốn nói gì đó, Hứa Ước hướng anh xua tay: "Không có chuyện gì, anh về sòng bạc đi."
"....."
Bây giờ, trong xe toại nguyện chỉ còn Lý Tuân Ngọc và Hứa Ước.
"Ngài muốn lên phía trước chứ?" Cậu điều chỉnh ghế tựa, hỏi.
"Tốt" Hứa Ước nói, "Bất quá phiền cậu ôm ta đến."
Lý Tuân Ngọc cười khẽ, cấp tốc xuống xe mở cửa hông: "Tôi cầu còn chẳng được."
Cậu mở hai tay về phía Hứa Ước, đối phương cũng thuận theo nghiêng tới trong lồng ngực cậu. Chỉ là khoảnh khắc Lý Tuân Ngọc cúi người chạm đến cánh tay hắn, có thứ gì đột nhiên trước mắt vút qua. Cậu run lên, vai phải lập tức đau xót.
Hứa Ước ở lần đầu tiên gặp mặt đã rục rịch rút dao muốn cắm vào cổ tay Lý Tuân Ngọc, nhưng bây giờ đâm trúng bả vai đối phương.....
Cũng không tệ.
Hứa lão bản bị cậu ôm vào trong ngực, buông tay nắm dao, chậm rãi nói: "Xin lỗi, tôi khá là yêu thích khiến người ta cầu còn chẳng được."
Lý Tuân Ngọc không đáp lời, đem người ôm đến vị trí phó lái mới phân ra tâm tư, để ý vết thương trên vai. Cậu vuốt cây đao, trên mặt dù đau đớn nhưng đan xen sung sướng cùng mê man: "Rất ít người có thể thương tổn được tôi."
"Phải không" Hứa Ước đẩy tay, thay đổi tư thế thoải mái cho mình: "Vậy cậu thật nể nang mặt mũi cho ta."
Lý Tuân Ngọc rút thanh đao ra: "Xe của ngài có vải băng chứ?"
Hứa Ước từ ngăn kéo lấy ra cuộn băng vải, ném tới.
"Tôi tưởng rằng không có."
"Cậu có thể coi như nó là vì cậu chuẩn bị."
Dưới ánh đèn, đôi mắt Hứa Ước hơi cong lên, câu ra nếp nhăn theo năm tháng nặng nề. Mặc dù thật giống đã "tuổi già sắc suy", thế nhưng lại khiến Lý Tuân Ngọc động lòng, tim giật nảy vài cái, như bị bàn chải nhỏ quét nhẹ một vòng.
Cậu tuy rằng thích đàn ông, nhưng trước nay chưa từng động tâm với "đại thúc" hay "lão nam nhân", cũng chẳng có niềm say mê với cái gọi là "luyến phụ."
Lý Tuân Ngọc cúi người tới gần Hứa Ước, ý tứ sâu xa hỏi: "Ý của ngài đây là.... tôi sau đó có thể tuỳ thời đến tìm ngài?"
Hứa Ước ngẩn ra, chẳng chút nào che giấu dựa vào phía sau, lạnh lùng mở miệng: "E là không thể."
"Tại sao?"
"Ta đối với cậu không hứng thú."
"Vậy làm sao mới khiến ngài yêu thích?"
"Lý thiếu gia, vấn đề của cậu nhiều lắm" Hứa Ước dời mắt từ khuôn mặt Lý Tuân Ngọc chuyển về trước, hời hợt lảng sang chuyện khác: "Cậu muốn mang ta đi đâu?"
"Còn chưa nghĩ ra, ngài có kiến nghị nào ư?"
"Ừm...." Hứa Ước suy tư, quay đầu nhìn đối phương mỉm cười: "Tôi nghĩ tới một nơi."