Tử Vĩ nằm trong lòng Tử Thiên cảm thấy mình không thể động đậy nổi, cô chỉ có thể lười biếng dựa vào người Tử Thiên cảm thụ dư vị của cao trào.
Không biết anh còn muốn cô bao nhiêu lần, khi Tử Vĩ tỉnh lại lần nữa, cửa sổ trong phòng đã được kéo rèm lại chỉ thấy chút ánh sáng xuyên qua chân rèm chiếu vào trong phòng. Cô mơ màng ngồi dậy liền bị cánh tay anh vững vàng ôm lấy kéo lại về phía mình.
Tử Thiên đang ngủ, cảm nhận được người trong lòng cựa quậy, theo thói quen dùng sức ôm lấy Tử Vĩ vùi đầu vào gáy cô.
- Đừng dậy sớm thế, cho anh ngủ thêm chút nữa, anh mới ngủ thôi.
Tử Vĩ xoay người, mở mắt nhìn gương mặt thanh tú của anh, cảm nhận bộ ngực mềm mại, sưng đỏ đang dính sát vào bộ ngực rắn chắc của anh không khỏi thở dài.
- Rốt cuộc đêm qua anh muốn em bao nhiêu lần hả?
Tử Thiên nghe Tử Vĩ khẽ trách móc anh, bất giác nở nụ cười. Anh càng dùng sức ôm chặt Tử Vĩ, khẽ hôn lên trán cô.
- Em chắc đêm qua là anh muốn em à, không phải em yêu cầu anh sao. Em có biết anh hầu hạ em sắp kiệt sức rồi không?
Tử Vĩ mơ hồ nhớ lại đêm qua, từng hình ảnh lướt qua đầu cô không sót một thứ gì, gương mặt bỗng đỏ bừng. Tử Vĩ xấu hổ không biết chui vào đâu bèn vùi đầu mình vào ngực anh, cãi cố.
- Không được nghĩ nữa... không được nghĩ nữa. Anh xem, nhìn em thảm như vậy... không phải vẫn là anh được lợi sao.
Tử Thiên chậm rãi mở mắt nhìn cô đang chu môi bất mãn, không kìm được cúi xuống cắn nhẹ.
- Được... em nhìn người anh đây này, xem hôm qua em bạo hành anh thế nào.
Nói rồi anh kéo giãn khoảng cách với cô, bình tĩnh lật chăn lên. Toàn bộ cơ thể trần trụi lộ ra trước mắt Tử Vĩ khiến cô không khỏi sửng sốt. Khắp ngực, cánh tay rồi cả cổ không nơi nào không có dấu tích của cô,không phải vết cào, cắn thì cũng là vết hôn. Chiến tích tuyệt đối không kém trên người cô. Tuy nhiên đây chỉ là mặt trước, giọng trầm ấm của Tử Thiên khẽ vang lên.
- Em còn muốn xem phía sau không, anh đoán nó không kém phía trước là bao đâu. Đến giờ anh vẫn thấy rát cơ mà.
Tử Vĩ nhanh tay kéo chăn đắp lên chiến tích của mình, ôm lấy anh nhắm chặt mắt lại.
- Coi như em chưa nói gì nhé, không phải anh kêu buồn ngủ sao? Đi, em bồi anh ngủ, nhắm mắt ngủ đi.
Nhìn bộ dạng muốn trốn tránh trách nhiệm của cô anh không nhịn được muốn trêu chọc, liền trong chăn ôm chặt lấy có thể cô vuốt ve một hồi. Tử Thiên sau một đêm kích tình cả người như tăng thêm một phần sinh khí, tỏa sáng đến động lòng người, dùng giọng điệu dụ dỗ ghé vào tai cô thủ thỉ:
- Em làm anh tỉnh rồi không ngủ được nữa... hai chúng ta tỉnh rồi hay là cùng nhau tiếp tục làm chuyện thú vị đêm qua đi.
Nói rồi khẽ gặm lấy tai cô rồi trượt xuống hôn không ngừng lên cần cổ thon dài của cô.
Tử Vĩ bị hành động của anh làm khẩn trương liền nhanh chóng giữa chặt đầu anh, không cho nó di chuyển xuống dưới nữa, vội vàng nói.
- Nào, nếu anh muốn một tháng không đụng vào em thì tiếp tục.
Thấy anh ngoan ngoãn dừng động tác, Tử Vĩ khẽ thở ra, dọa chết cô rồi. Cơ thể này bị anh làm nữa chắc hỏng mất. Giữ nguyên tư thế anh vùi đầu vào cổ cô, Tử Vĩ khẽ vuốt ve đầu anh.
- Giờ anh ngủ đi, lát nữa em gọi anh dậy.
Tử Thiên dính sát vào cổ cô, hưởng thụ mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô khiến anh lưu luyến không muốn rời chỉ dám hôn nhẹ, liếm láp. Nếu không phải đêm qua lúc anh làm cô mệt tới độ ngủ thiếp đi bị anh làm thêm mấy lần cũng không tỉnh chỉ vô thức rên rỉ thì sáng nay anh đã không bỏ qua cho cô rồi. Là anh thương cô đấy, thấy anh tâm lý chưa.
Tử Vĩ thấy cổ mình truyền đến cảm giác tê tê, ẩm ướt thì khẽ giật mình không ngờ vô tình chạm vào vật cứng, nóng bỏng của ai đó đang cố kìm nén. Không khí chợt im lặng, Tử Vĩ đương nhiên không dám cựa quậy gì nữa, cơ thể cứng đờ. Tử Thiên khẽ gầm nhẹ một tiếng, siết chặt cô hơn. Giọng khàn khàn cảnh cáo.
- Anh đã định bỏ qua cho em, là em lộn xộn trêu chọc tới nó. Em có tin anh dè em luôn bây giờ không?
- Ấy, bình tĩnh... anh bình tĩnh. Em...em ngủ đây đừng làm phiền em.
Nói rồi cô kéo chăn lẻn che kín mặt mình, Tử Thiên đè lên người cô, mạnh mẽ kéo chăn xuống, trêu đùa.
- Muộn rồi, lửa là em đốt. Tự mình dập lửa cho anh.
Tử Vĩ dùng chút sức còn lại vật lộn với anh, trốn được một lúc thì lại bị anh lôi ra sắp không chống cự nổi nữa thì chuông điện thoại Tử Thiên vang lên không ngừng. Là Giả Nghi gọi tới, cái tên này gọi lúc nào không gọi cứ chọn lúc vợ chồng người ta chuẩn bị ân ái thì tới phá đám. Tử Vĩ thấy Giả Nghi gọi tới trong lòng không ngừng lôi mười đời nhà anh ta lên cảm ơn. Nhìn vẻ mặt thoát nạn của cô Tử Thiên chỉ đành bất đắc dĩ bật cười khẽ quẹt mũi cô sủng nịnh.
- Coi như em may mắn.
Nói rồi trèo xuống khỏi người cô, để cô nằm dựa vào người mình, ngón tay anh quấn lấy lọn tóc của cô đùa nghịch, nhấc điện thoại.
- Làm sao?
Giọng Tử Thiên như giọng quỷ truyền tới Giả Nghi đang cầm ly rượu giật bắn mình, suýt chút nữa ném cái ly đi luôn.
- Này, này... mới sáng ra cậu ăn thuốc súng gì đấy. Ai trêu chọc cậu à.
Tử Thiên khẽ cười đểu một tiếng.
- Cậu cũng biết ở đây bây giờ là sáng sớm à? Muốn phá tôi hay gì.
Giả Nghi trong đầu lập tức tưởng tượng ra vô vàn thứ hay ho, vội ho khan.
- Ấy, tôi phá hỏng chuyện tốt của cậu à... aiza, đừng giận... tôi nói nhanh thôi. Bên Trung Đông lão Vương bắt đầu mở cửa kêu gọi đầu tư rồi đấy, vé vào cửa lần này đấu giá ở nước cậu. Tôi bây giờ bay qua, kiểu gì cũng kịp buổi đấu giá tối nay.
Tử Thiên cúp máy, cúi xuống nhìn Tử Vĩ đang ngửa đầu nhìn chằm chằm anh, ánh mắt mong chờ.
- Tối nay có buổi bán đấu giá, Giả Nghi muốn anh tham gia, em có muốn đi cùng không?
- Bán đấu giá? Hai người muốn mua gì thế?
Tử Thiên chỉnh lại tư thế ngồi để cô dựa vào thoải mái hơn rồi mới tiếp tục nói.
- Bán đấu giá lần này không giống những lần bán đấu giá khác. Lần này có thứ mà hai bọn anh muốn.
- Được, vậy em đi với.
Vật gì cũng được, cô không thèm quản. Dù sao hai con người này cũng giàu nứt đố đổ vách, vung tiền như rác cô cũng không ý kiến nổi. Hiếm khi có dịp ra ngoài chơi tất nhiên cô không bỏ qua rồi.
Nhưng mà, người đàn ông nào đó mặt dày, đưa tay lên chỉ vào môi mình khẽ nói.
- Muốn anh đưa em đi thì phải trả thù lao.
Tử Vĩ câm nín, đúng là cái đồ háo sắc mặt dày.
Có điều, Tử Vĩ vẫn phải thuận theo ý anh nhướn người lên chạm nhẹ vào môi mỏng.
- Được chưa, nhớ phải mang theo cái đuôi nhỏ của anh theo đấy.
Tử Thiên mỉm cười đưa tay vuốt đầu "cái đuôi nhỏ".
- Anh muốn một nụ hôn tiêu chuẩn cơ.
Đầu Tử Vĩ chảy đầy hắc tuyến. Tiêu chuẩn cái đầu nhà anh...