Reng...reng...reng.
Tử Vỹ vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng điện thoại reo trên người cũng chỉ quấn một tấm khăn lộ ra bờ vai mảnh khảnh quyến rũ động lòng người.
- Châu Dương, có chuyện gì?
- Chị à chị còn giữ cái hộp em đưa chị không?
Đang không tự nhiên lại nhắc tới cái hộp ấy, tâm trạng cô đang không tốt bây giờ lại thêm không ít việc để nghĩ.
- Có, làm sao?
- Em với Nghiêm Đồ theo dấu tìm đến khu nhà cũ khi xưa nhà chị từng ở, người ở đây họ nói đây là nhà họ Sở khi xưa không biết đã đắc tội với ai mà cả nhà bị đuổi giết chả biết tung tích ra sao căn nhà đó cũng đã mười mấy năm nay bỏ hoang nghe nói bị ma ám nên không dám phá cũng chẳng ai dám ở. Em thấy mấy đồ trong nhà có họa tiết giống với cái hộp em lấy từ chỗ ông già đưa cho chị nên gọi hỏi.
Nghe mấy lời Châu Dương nói trong lòng Tử Vỹ có chút loạn trong đầu cũng không nghĩ được điều gì, ký ức cô có chỉ là khoảng không tối đen với khung cảnh chém giết cùng mùi máu tanh nồng. Ngay cả bóng dáng cha mẹ thế nào cô còn chẳng nhớ nữa, năm đó cô quá nhỏ. Cố nhớ lại khiến Tử Vỹ căm thấy đầu hơi đau bèn đưa tay nên day thái dương thở hắt ra một hơi nói:
- Hai người vất vả rồi, tìm thế đã thời gian này trở về đi có gì tính sau.
- Được, bọn em tức tốc về.
Tử Vỹ thở dài dốt cuộc cô là ai? Bao năm như vậy cô giống như chỉ mãi chạy trong một vòng tròn chẳng thể nào thoát ra. Tử Vỹ lại gần chỗ vali lật đống quần áo của mình ra để lộ một chiếc hộp gỗ khắc hoa văn tinh sảo. Ngắm kỹ nó một lúc cô hơi sững người khi thấy dưới đáy của chiếc hộp có khắc một ký hiệu hình hoa bỉ ngạn đã được cách tân giống hệt với ký hiệu khắc trên dao kỉ vật mà bố cô để lại. Tử Vỹ nhốt mình lại trong suy nghĩ quá lâu không biết Tử Thiên vào trong từ lúc nào nên bị giọng nói của anh làm cho giật mình.
- Em đang làm gì ở đó vậy?
Tử Thiên dựa nửa người vào cửa nhìn về phía cô, Tử Vỹ không nhìn anh chỉ chăm chú xếp lại đống quần áo rồi đứng dậy đi về phía tủ đặt chiếc hộp và bộ dao vào đó nhàn nhạt nói:
- Không có gì chỉ đang xếp chút đồ thôi. Tôi muốn ngủ, phiền anh ra ngoài.
Tử Thiên nhìn cô, trong lòng thực sự quá hỗn tạp giải thích không được muốn nói chuyện cũng không xong đành gật đầu rời đi, không quên nói:
- Ngày mai em đi dự tiệc với anh đi.
- Tại sao chứ? Nơi đó tôi đâu có được hoan nghênh.
- Nơi nào có anh nơi đó nhất định hoan nghênh em tới.
Nói rồi Tử Thiên đóng cửa lại rời đi rất nhanh giống như sợ cô từ chối. Tử Vỹ không hiểu nổi sao cùng một lúc mà nhiều chuyện lại đến với cô như vậy chứ. Không cẩn thận cô vấp phải cái vali bản thân lại bận nghĩ ngợi lung tung lúc tỉnh lại đã thấy mình được đất mẹ yêu thương rồi còn không tự chủ mà kêu lên một tiếng.
- A, chết tiệt...
Tử Thiên mới đi được mấy bước liền nhe thấy bên trong có tiếng động lớn cộng thêm tiếng hét của Tử Vỹ khiến anh không khỏi lo lắng mà phi vào. Khung cảnh anh nhìn thấy là cô đang ngồi trên sàn ôm lấy bàn chân mình, tim anh bị cô dọa sắp rớt ra rồi.
- Em không sao chứ?
Tử Vỹ lúc này thực sự muốn đào một cái hố chui xuống, cảnh tượng xấu hổ này lại để anh nhìn thấy, quá thể đáng mà sao bao nhiêu cái xấu đều lần lượt bị anh bắt gặp vậy chứ.
- Tôi... tôi không sao. Anh ra ngoài đi.
Tử Thiên bị hành động của cô làm cho tức chết lạnh nhạt với anh thì cũng thôi đi ra cái bộ dạng này rồi mà còn muốn đuổi anh ra ngoài. Tử Thiên không nói gì chỉ hơi dùng lực bế cô lên đặt cô xuống giường, nhanh chóng vào phòng tắm lấy ra một chậu nước ấm. Lúc đi ra lại thấy cô đang cố gắng đứng dậy.
- Em làm gì đó!
Tử Vỹ chớp chớp mắt không hiểu sao anh lại tức giận như thế, cô mới là người bị ngã mà. Cô chỉ về phía bình nước trên bàn nói:
- Muốn uống nước.
Tử Thiên bước nhanh qua đặt chậu nước xuống ròi ấn cô ngồi lại giường sau đó mới quát lên:
- Anh không phải ở bên trong đó sao? Muốn uống nước sao không gọi anh? Em xem vừa mới khỏe lại một chút chưa gì lại để bản thân bị thương. Lúc đó cũng vậy lúc Tinh Hàm bắt em sao không lớn tiếng gọi anh? Chỉ cần em kêu lên không phải anh nghe thấy rồi sao...
Nhìn người đàn ông đang lải nhải trước mặt trên trán cô hiện lên hẳn một vạch đen. Cô nhỏ giọng nói:
- Cái đó, có thể lấy cho tôi ly nước không?
Tử Thiên nghe xong liền xoay người đi lấy nước cho cô nhưng lại thấy chưa đủ liền nói thêm.
- Cũng không hiểu em đang nghĩ cái gì nữa. Anh chẵng lẽ không đủ để em tin tưởng sao? Không đủ để em dựa vào sao?
Tử Vỹ nghe đến chỗ đó thì lẩm bẩm.
- Dựa vào người khác tôi còn sống đến ngày hôm nay sao?
Tử Thiên nghe mấy lời đó xong liền cảm thấy rất khó chịu. Phải rồi, anh quên mất cô là ai? Cô chẳng phải là sát thủ hạng A sao, có khi trên cả thế nữa. Cuộc sống của cô đâu thể dựa vào ai để sống chứ. Yêu cầu một người thay đổi thói quen đã hơn chục năm trong thời gian ngắn là điều không thể. Trong lòng anh hiện lên chút buồn, lại càng muốn bảo vệ người phụ nữ này hơn. Anh ôn hòa nói:
- Từ nay về sau em có thể tha hồ mà dựa dẫm vào anh.
- Tại sao?
Trước ánh mắt nghiêm túc của Tử Thiên cô đột nhiên mềm lòng. Tại sao lại cứu cô? Tại sao lại bảo vệ cô? Tại sao lại yêu thương chăm sóc cô? Tại sao lúc nào cũng nói cô là người phụ nữ của anh? Tại sao lại khiến cô rung động?
Tử Thiên đi tới chỗ cô đặt ly nước lên mặt tủ, cúi người xuống áp trán anh lên trán cô thâm tình nói.
- Tại vì anh yêu em.
Nói rồi anh lấy ly nước đặt vào lòng bàn tay cô rồi ngồi xuống đỡ lấy cái chân cô vừa bị trật nhẹ nhàng đặt vào chậu. Ly nước anh mang tới cho cô rất ấm, tay anh cũng rất ấm cứ từng chút từng chút một sưởi ấm trái tim cô, thật không ngờ cô cũng có ngày hôm nay. Nhìn động tác dịu dàng như vậy đột nhiên cô nhớ tới cuộc đối thoại vô tình nghe được đó liền bĩu môi nói lẩm bẩm:
- Rốt cuộc tôi là người phụ nữ của anh hay người làm ấm giường cho anh vậy chứ?
Mấy chữ đó đều lọt vào tai anh hết, Tử Thiên chỉ nhếch môi nói không nhanh không chậm:
- Chăm sóc anh+ ngủ cùng anh thì là người làm ấm giường còn chăm sóc anh + ngủ cùng anh + được anh yêu thương thì là người phụ nữ của anh. Là em thì em chọn cái nào.
Tử Vỹ cười khinh khỉnh nói nhanh mà chẳng thèm nghĩ.
- Tất nhiên làm người phụ nữ của anh rồi có ai ngu đâu mà chọn làm người làm ấm giường chứ.
Anh lộ ra nụ cười ngẩng đầu lên thủ thỉ vào tai cô.
- Cho nên em khô g do dự mà muốn làm người phụ nữ của anh sao? Là em nói đấy nhé không được nuốt lời đâu.
Khuân mặt nhỏ nhắn của Tử Vỹ bất giác đỏ lên không biết nói lại anh thế nào. Cô nhắm mắt lại ngồi dơ ra đó.
Tử Thiên bị hành động của cô chọc cười. Không làm khó cô nữa chỉ nhẹ nhàng giúp cô lau chân sau đó để cô nằm xuống đắp chăn cho cô. Trước khi đi anh còn nói:
- Nhất định phải tới bữa tiệc đó cùng anh nhá.
- Mai nói đi.
Đối với cô mà nói buổi tối hôm nay xảy ra quá nhiều chiện bẽ mặt rồi nếu còn nói nữa châc cô không chịu được mất
- Ừ, em ngủ đi.
Tử Thiên đáp một tiếng rồi ra khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau Tử Vỹ tỉnh dậy lúc đi xuống phòng bếp thì đã thấy anh ngồi đó rồi còn đang nhàn hạ uống trà.
- Mau xuống ăn sáng đi.
Tử Thiên bỏ tờ báo sang một bên nhìn cô nói tiếp.
- Chân em còn đau không?
Tử Vỹ bị anh nhắc tới cảnh tối qua cô thực sự quá mất mặt đành kìm chế bản thân không được đỏ mặt chỉ vội lắc đầu nói
- Không còn đau nữa.
Nhìn cô như vậy anh không kìm được lại muốn trêu chọc cô.
- Vậy tốt rồi, người phụ nữ của anh.
Tử Vỹ bị mấy chữ cuối làm cho tức muốn nhồi máu cơ tim liền không chịu được mà võ vào mặt anh mấy cái rồi nói.
- Này, anh không nhắc thì anh chết à. Anh còn nói nữa thì bản mặt em biết giấu vào đâu hả?
Bị hành động của cô làm cho đứng hình. Trong cuộc đời anh chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám làm hành động ấy với anh giờ chỉ có cô là ngoại lệ đột nhiên anh bật cười. Anh cười như vậy khiến Tử Vỹ không khỏi rùng mình trơn mắt nhìn anh.
- Anh không bị làm sao đấy chứ?
Có phải bị cô tát cho ngu người rồi không?
- Câu đấy không phải em nói sao. Mà chỉ có anh với em biết làm gì phải ngại chứ.
Mới sáng ngày ra cũng không để cô ăn uống tử tế.
- Đừng nhắc nữa.
Khung cảnh đó thực sự đã được liệt vào lịch sử của đại thiếu gia như thế trong mấy chục năm người làm ở đây cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng măn nồng này. Ông trời ơi có phải mùa xuân đã đến bên Mạc gia rồi không?...
Ăn sáng xong Tử Vỹ nổi hứng muốn ra vườn hoa uống trà Tử Thiên cũng chiều theo ý cô sai người chuẩn bị.
- Tử Thiên... bữa tiệc... tổ chứcchức lúc mấy giờ?
Lần đầu cô gọi anh như vậy nên có chút ngượng ngập. Tử Thiên vui thầm trong lòng nhấc tách trà lên uống âm thầm nở nụ cười.
- giờ tối, anh dặn Alex chuẩn bị đồ cho em rồi lát nữa sẽ có người mang tới.
- Ờ, vậy em đi riêng nhé.
- Hả? Chẳng phải nói sẽ đi cùng anh sao?
Tử Vỹ biết ngay anh sẽ phản ứng như vậy mà.
- Không phải... chỉ là lâu rồi em không đi con xe đó nên có chút nhớ. Muốn nhân dịp đi vài vòng thôi.
Không kịp để anh nói gì cô liền chen vào như sợ anh từ chối bèn buộc miệng nói ra.
- Em sẽ chờ anh mà... nha.
Ai đó cứu anh với cứ cái đà này anh sẽ chiều cô hư mất. Ai bảo cô cứ nói cái giọng đó với anh chứ muốn từ chối cũng không được. Mà cô nói cô đợi anh sao? Hóa ra cảm giác có người chờ lại hạnh phúc tới vậy. Mặc dù không muốn nhưng anh đành đồng ý.
- Được, nhớ cẩn thận anh bảo Tư Thuần theo sau bảo vệ em.
Đêm nay mới là lúc náo nhiệt nhất.