Ngày đầy tháng của Hân Hân, trong phòng khách nhỏ đón nhiều khách đến nỗi ngay cả di chuyển cũng khó, cô bé luôn vui vẻ ngay từ lúc mới sinh, những lúc không ngủ cũng không khóc quấy, luôn luôn mở lớn đôi mắt to đen láy tò mò nhìn xung quanh.
Do trong thời gian mang thai Xuân Hồng không chú ý bồi dưỡng cơ thể, lại thêm sinh non nên sức khỏe Hân Hân kể từ lúc mới sinh đã không được tốt, cơ thể gầy yếu, về sau được nhiều người chăm sóc cẩn thận kỹ lưỡng mới có thể có được sức khỏe hoàn hảo nên cũng không có vấn đề gì lớn. Tạ Xuân Hồng lần đầu tiên làm mẹ nên đối với đứa trẻ sơ sinh bé bỏng thường cảm thấy tay chân mình luống cuống, may mà có Tạ Vân trợ giúp mới dễ dàng vượt qua được những ngày tháng đầu tiên.
Tạ Vân ra ngoài mua đồ ăn, trong phòng khách lúc này chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi các cô.
Phương Tình đã đến từ hôm qua, đến bây giờ vẫn chưa cho Tạ Xuân Hồng thấy được nét mặt vui vẻ, lúc đầu cô cũng không hiểu vì sao Cố Mạch bắt cô và Nhị Hỉ nghỉ phép để đi đến thành phố này, kết quả là vừa xuống máy bay đã thấy Xuân Hồng mới hiểu ra, nét mặt liền sa sầm xuống.
Tạ Xuân Hồng đưa đứa bé cho Cố Mạch bồng, đến ngồi xuống bên cạnh Phương Tình, tươi cười nói: “Tình Tử, cậu muốn ăn gì? Mình đã mua loại hoa quả cậu thích ăn nhất.”dinendian.lơqid]on
Phương Tình liếc cô một cái, châm chọc khiêu khích nói: “Không cần, cậu còn nhớ rõ mình thích ăn gì à? Thật hiếm thấy à, mình nghĩ cậu đã sớm quen bén mình đi rồi chứ.”
Tạ Xuân Hồng đụng trúng gai nhọn, không khỏi xấu hổ sờ sờ mũi, cô biết bây giờ cô ấy đang nóng giận, thở dài nói: “Đừng như vậy mà, mình biết mình sau rồi, cậu còn muốn giận mình đến bao giờ?”
“Mình giận cậu lúc nào?” Phương Tình hừ lạnh một tiếng, không mặn không nhạt nói: “Quan hệ giữa cậu với mình tốt như vậy sao?”
“Tình Tử…” Tạ Xuân Hồng bất đắc dĩ gọi, “Rốt cuộc cậu muốn như thế nào mới không giận nữa?”
Phương Tình lườm cô một cái: “Tạ Xuân Hồng, cậu không coi mình là bạn đúng không?”
“Sao có thể như thế được? Tất nhiên cậu là bạn của mình mà.”
“Bạn?” Phương Tình cười lạnh, “Cậu đối xử với bạn bè như vậy sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho mình biết, một mình ra đi dễ dàng dứt khoát như vậy, cậu có nghĩ tới việc bọn mình lo lắng sốt ruột ra làm sao khi đi tìm cậu không? Chảng lẽ Tình Tử mình đây là loại người không thể đồng cam cộng khổ cùng bạn bè ư?”
“Tình Tử, cậu nghe mình giải thích…”Tạ Xuân Hồng níu níu cánh tay cô, “Lúc đó xảy ra quá nhiều chuyện, mình lại phải ra đi cực kỳ vội vàng, nhất thời không biết nên giải thích thế nào với cậu… Hơn nữa, cậu và Dịch Hồi là an hem họ, mình…”
“Cậu sợ mình giúp đỡ anh họ sao? Tạ Xuân Hồng, mình không phải là người không biết phân biệt trắng đen nặng nhẹ! Nhưng mà nói đi nói lại, cậu cũng là do cậu không tin tưởng mình, không chỉ có mình, cậu căn bản là không tin tưởng bất cứ ai trong bọn mình! Xuân Hồng, rốt cuộc là cái gì cậu cũng giữ trong lòng, đối với người nào cậu cũng đều thờ ơ lạnh nhạt, không cần kết giao thân thiết với bất cứ ai, cũng không đồng ý cho ai quan tâm cậu.”
Nhị Hỉ không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn Phương Tình nói lớn: “Tình Tử cậu là gì mà so đo xét nét vậy chứ? Bây giờ chẳng phải Xuân Hồng đã chủ động nói cho chúng ta biết hay sao? Tất cả chúng ta là bạn tốt, trách móc nhau làm gì chứ…”
Phương Tình hung hăng liếc lại cho cô cái: “Con heo nhà cậu, ngoan ngoãn ngồi ăn đi!”
Nhị Hỉ ủ rũ rụt về, lầu bầu trong miệng: “Thật là lòng dạ hẹp hòi…”
Hà Giai Hỉ bất mãn nhìn Phương Tình một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự cảnh cáo, không cho phép cô ăn hiếp em gái mình.
Xuân Hồng trầm mặc một lúc rồi nói: “Thật xin lỗi, mình không phải cố ý … Trước kia, đúng là mình có thói quen giữ trong lòng chuyện của mình, mặc kệ nó khó khăn như thế nào cũng muốn chính mình cố gắng vượt qua. Từ nhỏ mình đã hiểu, chỉ có bản thân mình lựa chọn đường đi cho mình, không thể dựa dẫm vào bất cứ ai, cũng không có ai đáng tin tưởng để dựa vào, cho nên tự nhiên mình cũng cảm thấy không nên quá quan tâm đến người khác… Tinh Tử, không phải mình không muốn thân thiết cùng các cậu, mà mình không biết nên thân thiết với các cậu như thế nào, cậu nói mình cố xa cách các cậu, kỳ thật mình thật sự cố gắng đưa bản thân hòa nhập với các cậu. Bây giờ… Mình hiểu ra rất nhiều chuyện, nên biết biểu đạt tình cảm của mình ra sao, cho nên, cậu hãy tha thứ cho mình đi, về sau mình tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”
Tạ Xuân Hồng nói một hơi dài cực kỳ thành khẩn, từ nhỏ đã phải lớn lên trong gia đình đơn thân, ở thị trấn nhỏ lại không có bạn bè cùng trang lứa, cả ngày chỉ thui thủi một mình, tự nhiên sẽ tạo thành thói quen đơn độc, không quen cùng người khác kết giao, cũng không biết biểu đạt tình cảm của chính mình, về lâu về dài làm cho cô không mở lòng đối với bất cứ ai, sự thiếu vắng cảm giác an toàn nghiêm trọng làm cho cô không có cách nào tin tưởng vào người khác… Cho đến bây giờ, rốt cục cô cũng đã yêu thương sâu đậm một người, được anh che chở yên ổn trong suốt một thời gian dài, cô hoàn toàn tin tưởng anh không làm gì tổn thương cô, mặc dù hiện tại cô và anh đã ngàn trùng xa cách, cô vẫn luôn tin tưởng anh. Hơn nữa, chính cô là người bỏ bê mối tình cảm này mới khiến cho chính mình phải xem lại bản thân, vì vậy cô đã hiểu rõ nhiều chuyện, thông suốt nhiều chuyện.
Phương Tình nghĩ đến việc cô phải chịu khổ nhiều năm như vậy, từ nhỏ chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, bây giờ lại phải một mình sinh con tại một thành phố xa lạ, thậm chí thiếu chút nữa vì khó sinh mà không giữ được mạng… Không khỏi mềm lòng đi rất nhiều.
“Uầy, mình biết cậu không cố ý…Đúng là mình rất giận, mình không thể không giận được, nhưng mình không phải giận cậu mà là giận Dịch Hồi, anh ấy là đồ đểu, tự nhiên lại mang đến cho cậu nhiều nỗi khổ như vậy! Xuân Hồng, thật ra mình không biết nên đối mặt với cậu như thế nào, mình cảm thấy cực kỳ áy náy, dù sao trước kia cũng là do mình làm mối cậu với anh ấy…”
Tạ Xuân Hồng mỉm cười: “Tại sao cậu lại nghĩ như thế? Chuyện này không liên quan đến cậu, tất cả đều là do bản thân mình tạo ra… Không liên quan đến Dịch Hồi, là mình có lỗi với anh ấy, mình làm tổn thương anh ấy quá nhiều nên anh ấy mới chịu không nổi mà rời xa mình, mình như hôm nay là hậu quả mình phải gánh. Tình Tử, mình vẫn muốn cảm ơn cậu vì đã cho mình gặp anh ấy, mình không hối hận vì đã quen biết anh ấy, mình chỉ hận là mình đã không biết quý trọng anh ấy mà thôi.”
Phương Tình nhíu nhíu mày, nắm tay cô hỏi: “Đến bây giờ cậu vẫn còn yêu anh ấy sao?”die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Tạ Xuân Hồng cúi đầu, một lúc lâu sau mới gật đầu kiên định nói: “Yêu! Mình cũng không biết sẽ còn yêu anh ấy bao lâu nữa, nhưng bây giờ đúng là mình vẫn còn yêu anh ấy!”
“Vậy cậu trở về tìm anh ấy đi!” Phương Tình vui sướng nói, “Theo mình được biết, anh ấy bây giờ không có bạn gái, hai người đã có con với nhau, anh ấy nhất định sẽ có trách nhiệm!”
Tạ Xuân Hồng liên tục cười khổ: “Không, Tình Tử, đừng nói cho anh ấy biết! Cho tới bây giờ mình vẫn không nghĩ đến chuyện dùng đứa bé để ràng buộc anh ấy, lúc trước anh ấy nói rất rõ ràng rằng sẽ không vì bất cứ lý do gì mà hàn gắn lại với mình, một khi đã như vậy, mình làm sao có thể lại xuất hiện trước mặt anh ấy chứ?”
Phương Tình nóng nảy: “Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng là vẫn còn yêu nhau, vì cái gì mà không thể ở bên nhau? Có mâu thuẫn nào mà không thể giải quyết đâu? Huống chi giữa hai người còn có đứa bé, cậu không thể để nó sinh ra mà không có ba…”
“Đừng nói nữa!” Tạ Xuân Hồng cắt ngang lời cô, mệt mỏi nói: “Tóm lại, mình và Dịch Hồi không có khả năng hàn gắn nữa rồi…”
Làm sao trở về gặp anh được, trước đó anh đã rất kiên quyết nói lời chia tay, thậm chí yêu cầu cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh… Cô làm sao còn có thể trở về? Có lẽ đến suốt cuộc đời này, hai mẹ con cô cũng biết không thể nào rút ngắn khoảng cách với anh, rồi lại ôm một hy vọng trong lòng, chờ mong có một ngày có thể gặp lại, mơ tưởng giữa bọn họ có thể…
Phương Tình trong lúc này không thể thốt nên lời, thở phì phì xoay người đi chỗ khác.
Thật lâu sau, Phương Tình mới từ từ ổn định lại, nhàn nhạt nói: “Cậu yên tâm, mình chỉ nói đi du lịch cùng với Cố Mạch, ngay cả Lục Hân cũng không biết mình đến gặp cậu… Không có sự cho phép của cậu, mình sẽ không nói với Dịch Hồi.”
Tạ Xuân Hồng cười cười, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cậu, Tình Tử.”
Phương Tình quay sang, sắc mặt có chút bất đắc dĩ: “Mình cũng không phải là người không biết lý lẽ, hơn nữa, chuyện tình cảm của người khác mình cũng không dám xen vào, chỉ có hai người mới có thể tự mình giải quyết, cậu không cần lo lắng, nếu mình đã muốn dấu thì Dịch Hồi không thể biết được.”
Cố Mạch thấy cuối cùng hai cô cũng hòa giải, nhẹ nhàng thở ra, vừa chơi đùa với đứa bé vừa cười nói với các cô: “Như thế có phải tốt hơn không? Tình Tử, cậu cũng đừng tức giận, tất cả đều đã qua rồi!”
Hà Giai Hỉ cau mày tịch thu hết đống đồ ăn trên tay Nhị Hỉ, cũng cười nói: “Đúng vậy, trước kia Xuân Hồng gạt cậu, không phải cậu ấy không tin tưởng cậu, cậu ấy chỉ không muốn cậu khó xử giữ cậu ấy và Dịch Hồi, dù sao một bên là bạn thân, một bên là anh họ, cậu biết đứng về phía nào!”
Phương Tình nghe vậy sắc mặt không chút thay đổi nhìn Xuân Hồng nói: “Mình là loại người sợ mấy cái chuyện này sao? Tạ Xuân Hồng, cậu còn dám coi thường mình, mình sẽ đá chết cậu!”
Mọi người đều bật cười vui vẻ, Hân Hân nằm trên giường mở to mắt ngẩn ngơ nhìn, cũng khanh khách cười theo mọi người.
Phương Tình đến bên cạnh ẵm cô bé lên, đưa ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, dịu dàng cười nói: “Bộ dáng đứa bé này đúng là khuôn đúc của Xuân Hồng.”
Hà Giai Hỉ cũng đi đến bên cạnh cô nhìn, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, bây giờ còn nhỏ, nhưng khuôn mặt lại mang vẻ đẹp của Xuân Hồng.”
Tạ Xuân Hồng thở dài: “Ai cũng nói vậy, ngay cả mẹ mình cũng nói thế, đứa bé tuy còn nhỏ nhưng rất giống mình! Mẹ mình càng khoa trương, lúc mới sinh ra, mặt mũi nó nhăn nheo như con khỉ nhỏ, mình nhìn thoáng qua quả thực không thể tin được là do mình sinh ra, bà cứ khen con bé xinh đẹp mãi không thôi…Thật không biết nhìn sao mà ra như thế!”
Phương Tình hứ một tiếng cắt ngang, vừa ôm đứa bé đung đưa vừa nói: “Cậu không hiểu gì hết, đứa bé này tuy mới sinh nhưng nét nào ra nét đó, cậu là mẹ ruột mà cũng không nhận ra, không biết cậu có tình mẫu tử không nữa.”
Phương Tình ngồi xuống, đưa Hân Hân cho Xuân Hồng, lấy một chiếc hộp nhỏ màu đỏ từ trong túi, mở ra lấy một cái “Trường Mệnh Tỏa” (xem hình minh họa ở phía dưới ^^) đeo lên cổ cô bé.
“Khi sinh ra mỗi đứa trẻ nhà họ Dịch đều có một cái “Trường Mệnh Tỏa” như thế này, cái khóa nhỏ này vốn là nên để cho Cô hoặc anh họ của mình đeo cho con bé mới phải, bây giờ thì mình đành phải thay mặt cô mang cho con bé vậy.”
Chiếc khóa nhỏ được làm rất tinh xảo, trên mặt có khắc biểu tượng cát tường bình an, còn có cái lục lạc nhỏ phía dưới, Tạ Xuân Hồng nhẹ nhàng sờ lên đường vân nổi trên chiếc khóa, cảm động cười nói: “Tình Tử, cám ơn cậu … Mình thay mặt Hân Hân cám ơn cậu!”
Tình Tử vỗ vỗ vai cô cười, thở dài nói: “Cảm ơn cái gì chứ, mình là cô của nó mà… Uầy, mình rất muốn sinh con cái, kết quả là có ngay một đứa con trai suốt ngày quậy phá, cậu không biết mình hâm mộ cậu thế nào đâu, yên tâm đi, mình sẽ coi Hân Hân như con ruột của mình vậy!”
Nhị Hỉ bất mãn vì bị Hà Giai Hỉ lấy hết đồ ăn của cô, nghe Tình Tử nói thế không khỏi cảm thấy tức giận: “Không chừng trong bụng bà đây cũng có một cô gái nhỏ, các cậu không cho mình ăn, các cậu nhẫn tâm nhìn con gái mình đói bụng sao?”
Mọi người kinh ngạc, trong nháy mắt dồn hết tập trung lên bụng cô.
Tâm hồn ngây thơ của Nhị Hỉ lập tức được thỏa mãn, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Cứ hâm mộ đi! Chờ mình sinh con gái xong, để xem các cậu còn có thể không cho mình ăn sao!”
Hà Giai Hỉ nghiêm túc hỏi: “Em thật sự mang thai rồi sao? Làm sao em biết được?”
Nhị Hỉ đếm đầu ngón tay nói: “Thích ăn, thích ngủ, buồn bực… Những biểu hiện này không phải là những biểu hiện của người mang thai sao?”
Mọi người im lặng, im lặng quay mặt đi.
Hà Giai Hỉ thở dài thật sâu, đem đồ ăn trả lại cho cô mà không thèm để ý đến cô, bưng trán nói: “Lưu Duyệt đã lớn tuổi, em thì không ra dáng một người mẹ tí nào, vẫn rất là… ngây thơ!”
Phương Tình khinh bỉ nhìn cô: “Biết cậu nhiều năm như vậy, chẳng phải mỗi lần mùa xuân đến cậu đều như thế sao, vừa lười biếng vừa tham ăn, chẳng lẽ hàng năm cậu đều mang thai? Cậu là heo à!”
Cố Mạch nhìn trời: “Thật không hiểu Lưu Hiệp dạy dỗ cậu thế nào…”
Mọi người không khách khí cười rộ lên, làm Nhị Hỉ xấu hổ đến phát giận nhảy lên nhảy xuống.
Đã rất lâu mọi người không tụ tập với nhau, cười đùa vui vẻ như vậy, trong thoáng chốc trong lòng ai cũng cảm thấy xúc động.
Phương Tình thở dài: ‘Xuân Hồng dự định tiếp tục sống ở thành phố này, Giai Hỉ cũng phải ở lại đây, thành phố N bây giờ chỉ còn lại ba người chúng mình, thật không biết khi nào chúng ta mới có dịp tụ tập như thế này, thoải mái tự do đánh chén không say không về.”
Hà Giai Hỉ cũng có chút buồn phiền, nhưng cũng rất nhanh điều chỉnh được tâm trạng: “Mình chỉ tạm thời ở lại đây thôi, yên tâm đi, trong tương lại không xa, chúng ta có thể tụ tập lại ở thành phố N mà.”
Nhị Hỉ phóng khoảng nâng ly lên: “Nào chúng ta cùng cạn vì lần tới gặp mặt.”
Cố Mạch cười dịu dàng: “Vì sức khỏe của Tiểu Hân Hân, vì sự vui vẻ và hạnh phúc của con bé, cụng ly!”
Bữa tiệc đầy tháng nhẹ nhàng của bạn nhỏ Tạ Tiểu Hân kết thúc, đám người Phương Tình cũng trở về thành phố N. dieendaanleequuydonn
Phương Tình vẫn cảm thấy nếu hai người vẫn còn tình cảm với nhau, thì không thể xa nhau lâu được, tính cách Dịch Hồi bá đạo cố chấp, chắc chắn không dễ dàng buông tay được, tìm Xuân Hồng trở về chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Lại không ngờ rằng, bọn họ xa nhau thoáng cái đã năm năm. Mà càng kéo dài sự chờ đợi dường như càng vô vọng. Đêm và ngày vẫn âm thầm đi qua làm cảnh vật xung quanh thay đổi theo, thế sự xoay vần, thời gian chôn vùi đi tất cả.